Con trâu họ Phùng kia dáng vẻ bệ vệ, xông tới như cái máy ủi, Lăng Phong đơ ra không biết xử lý kiểu này thế nào.
Thằng mắt hí chọn A Quyền. Long Bác Khôn rất không cam tâm, rõ hai thằng bạn mất dạy, gọi tới giúp mà cũng giúp rất khôn, vừa ra liền chọn đối thủ dễ, nhường hàng khó chơi cho gã.
"Binh."
- Đệch mày là trâu sao?
- Đúng rồi nhãi con, ông là Phùng trâu.
Lăng Phong bị một húc bật ra sau :
- M* trường phái gì đây?
- Trường phái của trâu đó con.
Tên Phùng kia căn bản không có ra chiêu gì, hai tay nắm lại vỗ vỗ vào nhau, thi thoảng vồ ra, người lắc qua lắc lại. Này rõ ràng là gấu chó chứ trâu gì? Ước chừng Lăng Phong mà bị chụp được chỉ có nát bét.
Lăng Phong mấy lần đấm trúng đối phương đều như đấm vào cục sắt. Thằng kia không chỉ to khỏe, mà da thịt vô cùng cứng, cơ tay cơ chân nổi cuồn cuộn. Đánh trúng mà Lăng Phong còn thấy thiệt vì chính mình bị đau, thật hết cách.
- Yếu như đàn bà, ngoan, nằm ra cho ông, haha.
Phùng trâu liếm môi.
"Ặc, kinh v*." Lăng Phong ớn lạnh, con trâu này hình như còn biến thái.
Mặc lão và Long Bác Khôn đang đứng im nhìn nhau. Long lão đại biết cân lượng của lão già kia, không dại gì xông vào, mất công lại về bôi thuốc, vết thương lần trước còn chưa hết đấy.
Thấy Lăng Phong toát mồ hôi tránh Phùng trâu, Mặc lão liếc nhắc :
- Công tử, không đánh được thì chạy.
- A, nói chuẩn nha. - Lăng Phong tỉnh ngộ.
Đúng rồi, tại sao phải tìm cách quan sát để né tránh, ta cứ tránh luôn từ đầu là được. Tuy cùng là tránh, nhưng một bên là nhìn đối phương để né, là bị động, một bên là chủ động né.
- Hôhô, con trâu, có giỏi thì chạm vào ta.
Nói là làm, Lăng Phong bắt đầu dùng bí quyết Hoạt Bất Lưu Thủ vừa học, liên tục nhịp chân xuống đất lách đi, lúc trái lúc phải.
"Ý, thú vị." Lăng Phong bỗng đột nhiên nhớ ra.
Cái kiểu di động này của hắn, rất giống với bộ pháp của môn đấu kiếm thời hiện đại, hai chân liên tục tưng tưng. Chỉ khác là đấu kiếm đứng một chỗ, còn hắn thì lùi ra sau. Lần trước di chuyển vòng khắp sân là chạy ra trước không để ý, chỉ lách qua lách lại. Bây giờ né tránh tên Phùng này trong phạm vi hẹp hắn sực nhớ ra. Kiểu này nếu đứng yên khá giống Lý Tiểu Long hay dùng, mặc dù nhịp điệu hơi khác chút. Bộ pháp Hoạt Bất Lưu Thủ lấy chữ phiêu làm chính, thân mình luôn vận động. Cái kiểu lắc lắc rung rung này Lăng Phong ở chổ này chưa thấy ai dùng qua, thời cổ đại không có chăng? Đám võ lâm thời này, đều thích đạo mạo, ra trận toàn đứng yên, nhiều thằng còn vuốt râu ra vẻ nữa.
Thực ra Lăng Phong không biết, thế giới này võ công còn nhiều, không phải loại ếch ngồi đáy giếng như Lăng Phong có thể ba hoa chính chòe. Chân chính thân pháp Lăng Phong vẫn chưa nhìn mấy. Lão đùi gà lần trước nói Diễm Tuyết Cơ thân pháp bí chữ "phiêu". Có điều không phải cứ nhảy nhót qua về, nữ nhân chả ai dùng kiểu đó, mất đẹp.
"Chả phải ta có bí kíp Đoạn Hồn nữa sao. Không biết có thể kết hợp không? Lúc lùi lúc áp sát. Không biết sẽ ra cái thứ gì đây?" Lăng Phong nghĩ thầm.
- Haha.
Lăng Phong cười phá lên, càng nghĩ càng muốn thử ngay.
Tên họ Phùng một tay vung ra chụp, thằng nhãi này đang đánh còn cười cái gì.
"Vù."
Tiếng gió sạt qua mặt khiến Lăng Phong tỉnh táo lại.
- Hú hồn. Hô. Mất tập trung chút thôi, bây giờ anh sẽ chơi với con trâu mày.
Được một lúc.
Phùng trâu mặt đỏ tai hồng thở phừng phừng, nhìn cái điệu bộ thằng kia cứ nhảy nhót liên hồi, rất trêu ngươi gã. Bộ dáng lại nhỏ con trắng trẻo, y như đang thoát y khêu gợi.
- Phì phì. Thằng nhãi, mày có giỏi đứng im, ông không hiếp nát mông mày mới lạ.
- Ông đâu có ngu.
Lăng Phong lúc dùng Hoạt Bất lùi xa, lúc thì Đoạn Hồn áp sát gần. Tên Phùng trâu dù chả hề hấn gì nhưng rất ức chế.
Thực tế, Lăng Phong lại là người mệt mỏi căng thẳng hơn hẳn.
Lăng Phong hai lần bị đấm trúng mặt mà rút ra rất nhiều bài học. Hắn thấy mình thiếu sức bền và độ dẻo, cơ bắp có dấu hiệu căng cứng. Hơn nữa, nếu di chuyển chân kiểu này, rất dễ rơi vào quán tính, bước chân bị lặp lại, dễ dàng bị đối phương đoán ra quỹ tích. Ngoài ra, Hoạt Bất Lưu Thủ của hắn không hợp cho việc lùi, có vẻ nó chỉ hợp với tiến tới trước hơn.
Lăng Phong tuy biết hai bộ pháp, nhưng cả hai đều ương ương dở dở mức vỡ lòng, không cái nào thực sự nhuần nhuyễn. Cái gọi là "nhiều không bằng tinh", tự nhiên gây cản trở Lăng Phong.
"Hừm, xem ra phải thực sự luyện tập nhiều. Ngay cả đứng im cũng có cái hay của nó." Lăng Phong dần dà bớt tự sướng.
Còn một điểm yếu nữa của Lăng Phong là bị cứng nhắc trong suy nghĩ. Hắn rõ ràng có thần pháp bá đạo, từ đầu lại hoàn toàn không dùng.
Kỳ thực cũng không thể trách hắn. Bởi vì Lăng Phong chỉ có lần ở đổ phường vì hiếu kỳ dùng tới nó để tấn công, còn lại trong đầu luôn nghĩ thứ thần thức kia chỉ dùng để "nghe lén nhìn lén" mà thôi. Bây giờ ra trận bị tên mập bộ dáng ầm ầm trấn áp, làm đầu óc hắn cứ tự nghĩ rằng phải dùng sức chống chọi.
Đám thiếu niên đang vỗ tay kêu gào ủng hộ đại ca và nhị ca ra trận. Mặc lão nói ra phía sau với đám thiếu niên.
- Tất cả nhìn kỹ, học được bao nhiêu thì học.
"Vù."
"Huỵch"
Mặc lão gằn giọng :
- Hừ, ta không nhìn người không có nghĩa là không biết ngươi làm gì. Khôn hồn cứ nằm im đó.
Người nằm đất là Long Bác Khôn.
Vừa rồi nhìn thấy Mặc lão nhìn sang chỗ khác, Long lão đại cứ tưởng lão già này mất tập trung, liền nổi ý đánh lén. Chẳng ngờ vừa tới liền bị sút trở về. Gã không biết, Mặc lão từng ra chiến trận, chỗ đó xung quanh nguy hiểm trùng trùng, không bao giờ được nghĩ sau lưng mình là đồng đội mà chủ quan, vì bất kỳ lúc nào người bạn đó cũng có thể đã chết rồi. Vì thế đánh lén quân nhân như Mặc lão vô cùng khó, đặc biệt lúc lão đang ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Tên lùn mắt hí vờn nãy giờ với Quyền dần nản. Lúc đầu thấy trẻ tuổi tưởng dễ xơi, ai ngờ sờ vào mới biết mặt hàng. Gã thì mệt bở hơi tai, trong khi thằng nhãi kia vẫn sờ sờ ra, mồ hôi không có lấy một giọt, tâm bình khí nhàn, mặt cứ vênh vênh. Cái kiểu người không biết mệt như tên Quyền này, mắt hí cũng từng gặp qua, đều là cao thủ luyện khí.
- Hê, thằng nhóc, mày học qua nội công?
- Nội công? Toàn Chân giáo có ghé qua một lần. Tiện thể chôm vài quyển bí kíp. - Tên Quyền ra vẻ ngẩng đầu nhớ lại.
- Hehe, có khí phách. Giống ông mày thời trẻ.
- Anh nhổ vào thời trẻ của mày. Tiếp đi.
Tên Quyền tỏ vẻ khinh thường, hắn có những bí mật đáng để khinh thường câu của tên kia.
...
Lâm Nghi Anh đang trò chuyện cùng Khương Vũ Y.
Khương Vũ Y gần đây nhận ra Lăng Phong có ý tiếp cận mình, còn nghĩ tên kia muốn tán tỉnh, nàng liền tận lực tránh mặt. Nàng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lăng Phong, vì nàng là tiểu thư Khương gia, nói thẳng ra nàng khinh thường Lăng Phong.
Tuy vậy Lâm thị thì nàng ta không tránh được. Lâm Nghi Anh tính tình tốt, hay quan tâm hỏi han, giống như cô cô nàng ở Khương gia, khiến Khương Vũ Y không có lý do gì từ chối. Vả lại, ở chỗ này cũng chỉ có Lâm Nghi Anh để trò chuyện, Lăng Vân gần đây rất bận rộn, thường xuyên rời phủ.
Triệu Tử Long dẫn Tô Đóa Nhi đến cửa, nói vào :
- Lâm Đại nương, Lăng đại ca nói có khách cần tiếp đón.
- A. Phong nhi có khách?
Lâm thị bước ra, hơi bất ngờ nhìn người trước mặt.
- Xin hỏi, vị cô nương này là?
- Tiểu nữ Tô Đóa Nhi, là ... là ...
Tô Đóa Nhi lễ phép thi lễ, có điều xưng hô là gì thì nói không ra lời. Nàng cũng không rõ Lăng Phong sẽ để mình làm gì? Trên đường đi, Tô Đóa Nhi cũng đã hỏi qua Triệu Tử Long, cũng chỉ biết người sẽ gặp là mẫu thân Lăng Phong. Nàng còn biết Lăng Phong vẫn còn độc thân, vì thế từ lúc đến giờ còn thấy mừng, không nghĩ người ta mua mình về còn chưa có thê tử, chẳng lẽ muốn mình làm chính thê?
Thấy cô gái kia ấp úng, Lâm thị liền giải vây cười nói.
- Mời cô nương vào. Là bằng hữu của Phong nhi thì không cần khách sáo đâu.
Vừa nói Lâm Nghi Anh vừa cười thầm. Thằng con trai này, sau Khương Vũ Y, thế nào lại quen biết với một cô nương xinh đẹp thế này? Khuôn mặt Lâm thị không khỏi tự hào, mặc kệ nó làm gì, quen được nữ hài càng đẹp càng tốt.
Nếu Khương Vũ Y có vẻ trầm tĩnh của màu trắng, gia giáo khuôn mẫu. Thì cô gái trước mắt tuy ăn mặc giản dị, nhưng toát ra vẻ tươi sáng của màu hồng, dáng đi vô cùng uyển chuyển như muốn bay lên. Cũng phải thôi, ca vũ là nghề của Tô Đóa Nhi.
Khương Vũ Y thấy bất tiện, liền đứng dậy chào.
- Phu nhân, gia có khách, Vũ Y xin phép cáo lui.
- A, Khương cô nương cứ tự nhiên.
Tô Đóa Nhi nhìn thấy Khương Vũ Y liền thi lễ một cái, mắt không khỏi liếc nhìn đánh giá. Cô gái này cử chỉ bước đi đoan trang, chắc con nhà quyền quý. Chỉ là không thèm nhìn Tô Đóa Nhi một cái.
"Nàng ta ghen với mình sao? Hay là nhìn ra thân phận mình thấp kém mà khinh thường? Công tử gia lúc đầu cũng không thèm nhìn mình, chắc vì có cô gái này rồi?" Tô Đóa Nhi hơi buồn, càng nghĩ càng loạn, đoán mò ra đủ các thứ trường hợp.
Lâm Nghi Anh khách sáo vài câu tiễn bước Khương Vũ Y đi ra, trong lòng cũng hỗn loạn. Hai cô nương này, rốt cục con trai mình chọn ai đây, Khương Vũ Y Lâm thị lâu nay rất thích, nhưng cô gái này là Lăng Phong tự đem về, có lẽ hắn thích người sau hơn thì phải.
Cả hai nữ nhân đều tự mình nghĩ lung tung, trong khi vai chính đang chật vật tránh né ở ngoài sân.