Tinh Linh Vương từ ngoài cửa tiến vào, đến gần chiếc giường phong cách cổ xưa hoa lệ, vén lên màn che thật dầy phía trước giường.
Thiếu niên tóc đen đang cuộn tròn bên trong chiếc chăn trắng tinh, lông mi thật dài ở trên khuôn mặt xinh đẹp vẽ ra sự mê hoặc nhợt nhạt. Tinh Linh Vương cúi người muốn đắp chăn cho thiếu niên, đầu ngón tay vừa mới chạm đến góc chăn, thiếu niên đã mở mắt ra, con ngươi động lòng người như hắc diệu thạch.
“Phạm Âm?”
“Phụ quân…” Không ngờ Phạm Âm lộ ra nụ cười ngọt ngào như làm nũng, Tinh Linh Vương sửng sốt nhìn hắn, bỗng nhiên trên người căng cứng, không biết từ lúc nào, sợi tơ màu bạc tiếp cận từ đằng sau, thoáng cái đã trói buộc tay chân của mình. Những sợi tơ màu bạc đó từng sợi từng sợi cực mảnh, kết thành một chùm, tổng cộng bốn chùm, quấn lấy cổ tay và cổ chân của Tinh Linh Vương, kéo y đến trên ghế rộng bên cạnh giường.
Tinh Linh Vương hiển nhiên không phản kháng, nghi hoặc nhìn Phạm Âm, “Làm gì đó?”
Phạm Âm vén chăn lên, trên người mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, mái tóc dài màu đen đổ xuống phía dưới, yêu mị không nói nên lời.
“Phụ quân…” Phạm Âm đứng ở trước mặt Tinh Linh Vương, con mắt màu đen nhìn Tinh Linh Vương, đầu ngón tay nhẹ nhàng khều cái cằm kiên nghị của y, “Làm chuyện khiến phụ quân vui vẻ á.”
Tinh Linh Vương khẽ cười, “Vậy tại sao trói ta lại.”
“Bởi vì tất cả mọi chuyện đều do Phạm Âm làm giúp, phụ quân còn cần chúng làm gì chứ?” Phạm Âm vừa cười vừa cúi thấp đầu, đôi môi mềm mại hơi lạnh đặt lên trán Tinh Linh Vương, một đường nhẹ hôn xuống khóe miệng y. Cảm giác được thân thể ngồi trên ghế đột nhiên cứng đờ, Phạm Âm phát ra một tiếng cười khẽ, nhưng tràn đầy mê hoặc sắc dục, hắn đặt hai tay lên trên cổ tay bị tơ bạc trói buộc của y, không cho Tinh Linh Vương động đậy.
Tuy rằng năng lực của Tinh Linh Vương có thể dễ dàng thoát khỏi trói buộc của Phạm Âm, nhưng Phạm Âm biết y sẽ không làm vậy, bởi vì y… không nỡ.
Những sợi tơ bạc này là dây cung, lí do mà nó có thể trói được người thế này là bởi vì ma pháp của Phạm Âm. Nếu như cương quyết phản kháng, thân thể của Phạm Âm sẽ phải nhận pháp thuật phản phệ, hậu quả hẳn là thế nào chính là thế đó, ngay cả Tinh Linh Vương cũng không có cách nào ngăn cản, cho nên Tinh Linh Vương cũng đành phải tùy ý Phạm Âm làm.
Đầu lưỡi phấn nộn của Phạm Âm ở bên môi Tinh Linh Vương lưu luyến không đi, thỉnh thoảng chui vào trong miệng Tinh Linh Vương, nhưng cũng chỉ là khẽ chạm một cái liền lui ra ngoài.
“Phụ quân… phụ quân…” Nhẹ giọng nỉ non giống như kêu gọi tên của tình nhân, kèm theo hơi thở cực nóng từ trong miệng Phạm Âm đi ra.
Tinh Linh Vương muốn vươn tay đến ôm hắn, nhưng trước khi vươn tay mới phát hiện bản thân sớm đã bị tơ bạc trói chặt không có cách nào động đậy.
Phạm Âm nhẹ giọng nở nụ cười, xinh đẹp lại mê người. Hắn đưa chân đến tách chân của Tinh Linh Vương ra, đầu gối chống ở giữa khố hạ của y, một chân khác đứng thẳng. Phạm Âm cúi người, dịu dàng hôn lên chiếc cằm kiên nghị của người đàn ông, cái cổ có đường nét ưu nhã, khẽ cắn cắn hầu kết của người đàn ông.
“… Phạm Âm… Phạm Âm, đừng như vậy.” Tiếng thở dốc dồn dập của Tinh Linh Vương.
Tay của Phạm Âm vòng quanh cổ Tinh Linh Vương, “Phụ quân… chỉ cần nói thật cho ta biết là tốt rồi.”
Đầu gối của hắn hướng về phía giữa khố hạ của người đàn ông nhẹ nhàng va chạm, bắt đầu chậm rãi ma sát tính khí đã sớm cứng rắn của người đàn ông.
“Ngươi… ngươi muốn nghe điều gì?” Giọng nói của Tinh Linh Vương bởi vì động tác của Phạm Âm mà tràn đầy tình dục, âm thanh ưu mỹ càng khiến người không kìm được hết lòng yêu thích.
Răng của Phạm Âm như trân châu, cắn ở trên xương quai xanh của Tinh Linh Vương, “Phụ quân và ta rốt cuộc có phải là cha con hay không, hoặc là… tại sao phải gạt ta?”
Tinh Linh Vương sau khi nghe xong thân thể thoáng cương cứng, ngậm miệng không nói lời nào.
Phạm Âm bất mãn phát ra giọng điệu làm nũng, “Tại sao không nói chứ…” Cúi đầu hôn lên môi của Tinh Linh Vương, “Chỉ cần phụ quân nói… ta chính là của phụ quân…”
Ý tứ của Phạm Âm hiển nhiên rất rõ ràng, nhưng Tinh Linh Vương vẫn không nói một câu nào.
Phạm Âm bĩu môi tiếp tục hôn, cơ thể của hắn đã chậm rãi dựa lên trên người Tinh Linh Vương, áo ngủ màu trắng trên người đã trượt xuống ngực, lộ ra quả thực màu đỏ đằng trước.
Hô hấp của Tinh Linh Vương sớm đã rối loạn, Phạm Âm kề sát vào thân thể của y, tựa như một con rắn yêu nhiêu quấn lấy y. Phạm Âm hình như chưa từng kề sát vào y như vậy, thân thể kề sát trước ngực chắc khỏe của Tinh Linh Vương, cơ bụng cùng với khố bộ. hai viên quả thực đỏ tươi trước ngực bởi vì thân thể vặn vẹo nên ma sát lớp vải áo tinh xảo của Tinh Linh Vương, trong miệng Phạm Âm phát ra tiếng rên rỉ khó nén.
“A… phụ quân… phụ quân ôm ta…” Trong con mắt màu đen chớp động tình dục, tiếng rên rỉ của Phạm Âm tràn đầy mê hoặc tình sắc.
Phạm Âm có thể cảm giác được dục vọng đàn ông của thân thể dưới thân, tính khí phía dưới kia đã sắp mở chốt an toàn, không cẩn thận một cái sẽ cướp cò.
Không đủ sức nói, Tinh Linh Vương ép buộc bản thân nhắm mắt lại, hưng đường nhìn vẫn cứ dừng lại trên thân người trong lòng. Đôi mắt màu đen đó hệt như cũng muốn hút cả linh hồn của y vào.
Thật muốn hắn, thật muốn đặt hắn ở dưới thân, xỏ xuyên qua cơ thể của hắn, nhưng mà…
Phạm Âm tiếp tục ở trong lòng Tinh Linh Vương vặn vẹo, vươn tay cởi xuống áo ngủ màu trắng của mình, lộ ra thể xác trắng nõn mê người.
“A… Phụ quân… ưm…” Tiếng rên rỉ mê người của Phạm Âm ở trong phòng chậm rãi tan ra, tính khí phía dưới thân thể của hắn cũng sớm đã cao cao đứng thẳng, tự mình vươn tay bắt đầu bộ lộng, thân thể ở trong lòng Tinh Linh Vương vặn vẹo càng thêm kịch liệt, chỉ chốc lát thân thể đã co rúm, Phạm Âm đạt đến cao trào, tinh dịch bắn lên trên quần áo màu trắng của Tinh Linh Vương, dọc theo chân chảy xuống.
Cao trào qua đi, thân thể Phạm Âm ửng đỏ, mang theo mùi vị tình sắc mềm nhũn ở trong lòng Tinh Linh Vương thở dốc. Tay hắn khoác lên trên cổ tay của Tinh Linh Vương mới phát hiện, cổ tay của Tinh Linh Vương đã bị tơ bạc cắt ra vết tích thật sâu, rớm ra tơ máu, người đàn ông này nhất định nhịn rất vất vả đi… Phạm Âm ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy tình dục trong đôi mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương, như muốn đem mình ăn tươi, Phạm Âm không nhịn được rụt rụt thân thể.
Thân thể của Tinh Linh Vương gần như đã không chịu khống chế, mê hoặc này thực sự quá lớn, chỉ cần nói mấy chữ thì có thể có được người trước mắt. Có thể ôm hắn, hôn hắn, tiến vào cơ thể của hắn, nhìn thấy vẻ mặt diễm lệ lúc cao trào của hắn, hưởng thụ hắn ở trong ngực nhu tình làm nũng…
Phạm Âm ngẩng đầu, “Nguyện ý nói rồi sao phụ quân…” Phạm Âm tiếp tục vươn tay ôm lấy cổ của hắn.
Tinh Linh Vương cười khổ một cái, “Ngươi thực sự là… có biện pháp.”
Phạm Âm niệm chú ngữ, sợi tơ màu bạc thoáng cái biến mất, chỉ có vết tích trên cổ tay của Tinh Linh Vương chứng minh chúng nó đã từng xuất hiện. Tinh Linh Vương bế ngang lấy Phạm Âm, thả lên trên giường, Phạm Âm thoáng cái đã chui vào trong chăn, lộ ra một đôi mắt màu đen nhìn Tinh Linh Vương. Sau đó ở trong chăn rầu rĩ nói: “Ta sợ đau…”
Tinh Linh Vương hiển nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, đưa tay vuốt ve mái tóc màu đen của hắn, “Chuyện ngươi đáp ứng ta không muốn làm à?”
Phạm Âm trầm mặc chốc lát, lộ đầu ra nói: “Ta làm… Vậy ngươi không thể có ý định trả thù ta…” Nói xong vén chăn lên cọ vào trong lòng của Tinh Linh Vương, đỏ mặt dán vào hõm vai của y, “Lần trước… rất đau…”
Tinh Linh Vương cúi đầu hôn hắn, đầu ngón tay thon dài quét qua đường cong ưu mỹ sau lưng Phạm Âm, không ngừng trượt xuống tới xương cụt nhô ra, ở nơi đó dừng lại không đi. Thân thể Phạm Âm vừa mới trải qua tình dục, càng thêm không chịu nổi khiêu khích như vậy, một trận cảm giác tê dại vọt lên sống lưng, ngón tay quấn lấy tóc bạc của Tinh Linh Vương, nhẹ giọng phát ra rên rỉ.
Nếu như yêu là dùng thước đo đến so sánh, ai sẽ yêu ai nhiều hơn…