• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người có thể đến được phía Đông đại lục tất nhiên không phải du khách bình thường. Ở trong khách sạn, người đến từ các nơi trên Ager đều thừa dịp thời gian ăn cơm nói chuyện trên trời dưới đất, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Trong đại sảnh thắp nến nên rất sáng sủa, giống như muốn xua tan những thành phần kinh khủng trong truyền thuyết của phía Đông, các chủng tộc ở nơi này giao lưu hòa thuận, kể ra câu chuyện của mỗi người.

Trên Ager rất hiếm người có mắt và tóc đen nên Phạm Âm hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của phần lớn người, nhưng mà ánh mắt giáp nhau, cũng chỉ là chào hỏi lễ độ, rồi tiếp tục câu chuyện của mình.

Người lùn Szatler đang ngồi trên một cái bàn uống rượu mật ong, trên bàn đặt một ngọn nến, ngọn lửa theo động tác của gã khe khẽ lay động. Ngồi đối diện gã là một pháp sư mặc trường bào màu đen, trường bào nhung tơ đen hiện lên ánh sáng u lục mịt mờ, cho dù ở trong hoàn cảnh náo nhiệt thế này cũng cho người ta cảm giác quỷ dị.

Thực ra Szatler là một người rất ổn trọng, thời gian hơn một trăm năm cùng với kinh nghiệm du lịch phong phú khiến cảm xúc bực bội được lắng đọng bớt, nhưng người lùn trời sinh đã có tính cách nóng nảy hình như chưa từng thay đổi.

“Ôi, Szatler thân ái, có thể gặp được ngươi ở nơi này thật sự quá tốt.” Goos huýt sáo một cái, đi lướt qua người Phạm Âm, cậu ta vui mừng vươn tay, nhiệt tình ôm chằm lấy người lùn.

“Ối, ối, ngươi là ai!” Người lùn đối với sự nhiệt tình xảy ra bất ngờ này dường như khó chống đỡ được, đang ngồi lại thình lình bị Goos ôm lấy, vẻ mặt tức giận đỏ bừng, hoàn toàn không còn dáng vẻ ổn trọng vừa nãy.

Phạm Âm mỉm cười, nhìn thấy dáng vẻ tức giận hổn hển của Szatler, lúc nào cũng cảm thấy rất vui vẻ.

“Ô! Là ngươi.” Szatler trừng Goos nói, “Cái tên trên Nhật Lạc bình nguyên…”

“Chính là ta.” Goos vô cùng thân thiết ngồi ở bên cạnh gã, “Có thể gặp lại ngươi lần nữa thật sự là quá tốt.”

“Ngươi vốn cho rằng bọn ta sẽ chết ở trên Nhật Lạc bình nguyên chứ gì?” Szatler hừ lạnh một tiếng.

“Nào có.” Goos nở nụ cười, sáp đến bên cạnh Szatler ngồi xuống, “Ta nghĩ các ngươi nhất định có thể thoát khỏi nguy hiểm.”

Szatler lộ ra vẻ mặt bất mãn, Goos vẫn mặt mang mỉm cười như cũ, nói với Phạm Âm: “Đến, ngồi bên này.”

Phạm Âm mỉm cười lắc đầu, cùng Tinh Linh Vương ngồi xuống ở bên cạnh pháp sư mặc trường bào màu đen nọ, “Ta còn muốn chừa chút tiền để trả tiền.”

Szatler lập tức cảnh giác, sờ sờ túi quần của mình, gầm lên giận giữ: “Tên trộm này! Túi tiền của ta đâu.”

Goos cười hì hì lấy túi tiền của gã ra, ném lên không trung, trong đôi mắt màu lam tràn đầy ý cười, “Coi bộ Szatler rất có tiền.”

Đột nhiên từ trên cổ tay Phạm Âm bay ra mấy sợi dây nhỏ màu bạc, chỉ thoáng cái đã buộc lấy cái túi tiền nặng trịch kia. Phất tay, cái túi trong tay của Goos đã đến trên tay Phạm Âm.

Goos nở nụ cười vui vẻ, huýt sáo hai cái liền, Szatler nhìn chằm chằm bán tinh linh.

“Ta nhất định phải nói cho đồng bào của ta biết tinh linh có bao nhiêu đáng ghét.” Szatler giận hổn hển nhìn Phạm Âm.

Phạm Âm không vui bĩu môi, “Này sao ngươi chỉ nói ta, không nói cậu ta.”

“Bởi vì bây giờ ngươi đang cầm túi tiền của ta.” Người lùn trừng Phạm Âm nói. Goos gật gật đầu tán thành.

Phạm Âm cầm túi tiền ước chừng trọng lượng, đứng lên cười la to: “Tất cả rượu trong quán hôm nay toàn bộ do Szatler thanh toán, đến, chúng ta vì Szatler uống một ly!”

Trong đại sảnh trước hết là yên tĩnh, ngay sau đó bộc phát ra một trận tiếng hoan hô, đối với du khách uống rượu ở nơi này thì không có chuyện gì làm người ta vui vẻ hơn chuyện được uống rượu miễn phí.

Vui cười không dứt, tạo nên đối lập rõ ràng với khuôn mặt Szatler, đương nhiên nếu không phải Goos kéo gã, gã đã sớm bò lên bàn nhào về phía bán tinh linh.

Szatler đau lòng nhìn túi tiền của mình bị mở ra, kim tệ vàng rực bị nhân viên phục vụ lấy đi, chán ngán than thở.

“Vui vẻ chút đi, bạn của ta.” Goos cười an ủi người lùn, “Ngươi phải biết rằng, buổi tối trở nên tuyệt vời thế này tất cả đều vì sự hào phóng của ngươi.”

“Nếu ngươi là ta, chắc gì ngươi có thể tốt hơn ta.” Tuy rằng đang uống rượu mật ong mình thích nhất, nhưng mà tâm trạng vẫn sa sút như cũ.

“Cảm ơn vì sự chiêu đãi của ngươi, ta nên cáo từ rồi.” Pháp sư hắc bào đứng lên, giọng của gã trầm thấp, làn da tái nhợt, làm Phạm Âm nhớ tới thiếu niên tóc ngắn màu đỏ kia, ám tinh linh có bề ngoài giống với Kỳ.

“Đó là pháp sư đến từ phía Tây đại lục.” Szatler bỗng nhiên nói, “Nghe nói ám tinh linh phía Tây càng ngày càng lớn mạnh, nghe đâu còn tập kết quân đội.”

“Thật sao?” Phạm Âm tò mò hỏi một câu.

“Ta cũng chỉ được nghe kể lại thôi.” Râu mép cong cong của Szatler phản xạ ánh sáng nhu hòa của ngọn nến, nhân viên phục vụ bưng cơm và thức ăn lên cho bọn họ, Szatler nói tiếp: “Aiz, nghe nói chủ nhân mới của rừng rậm Hắc Ám là một tên quân vương tàn bạo.”

“Tàn bạo hả?” Phạm Âm cắt bò bít tết ra, nhìn thấy đường vân trắng bóc bên trong, có chút không tập trung, “Chắc sẽ có chiến tranh nhỉ.”

“Ôi, đừng nói chuyện đáng sợ như vậy.” Goos khua khua tay trên không, giống như muốn khua đi những tin đồn không tốt kia, “Đúng rồi, chẳng lẽ tên pháp sư kia nói những chuyện đó với ngươi hả?”

“Ô, không phải…” Szatler lắc đầu nói, “Nhưng ta không cần thiết phải nói cho ngươi.”

“Nè?” Goos lộ ra vẻ mặt bị thương, “Ta tưởng ta và ngươi đã là bạn chứ.”

Szatler vẻ mặt khinh bỉ nhìn cậu ta, sau đó liền nói với Phạm Âm: “Các ngươi muốn đi đâu?”

“… Còn ngươi?” Phạm Âm dời lực chú ý rời khỏi đồ ăn, “Chắc ta vẫn phải ở lại nơi này ba ngày.”

“Ta cũng vậy… ta phải chuẩn bị một vài thứ mới có thể đến Inardo…”

Người lùn ngậm miệng, mà Goos thì bày ra dáng vẻ ‘đã biết’.

“Thì ra ngươi muốn đi Inardo à.” Đôi mắt lam của Goos ranh mãnh nhìn Szatler, “Theo ta được biết, chỗ đó quả thực có một quặng mỏ không tệ.”

“Liên quan gì tới ngươi chứ?” Szatler tiếp tục nói.

“Oh…” Goos thất vọng nói.

Phạm Âm dựa ở trên người Tinh Linh Vương, ánh mắt dừng lại ở trên người Goos, thiếu niên thoạt nhìn mới hai mươi này đánh cược với mình đánh, hạn định là ba ngày…

Bữa cơm tối kết thúc trong tình trạng cực kỳ hòa hợp, Người lùn đối với hành vi ‘hào phóng’ của Phạm Âm cũng không chỉ trích thêm nữa, sau đó đều tự về phòng.

Ta thật sự rất hiếu kỳ, cha của bán tinh linh nọ là hạng người gì, tại sao phải khoác áo choàng xám chứ mãi vậy chứ? Mặc dù người lùn Szatler nói với bản thân như vậy, nhưng cũng chỉ đặt nghi vấn này ở đáy lòng.



“Quá khứ… của ta?”

Ngón tay của Phạm Âm quấn lấy sợi tóc dài màu bạc của Tinh Linh Vương, nằm ở trong khuỷu tay của Tinh Linh Vương, Stefans vẫn chưa trở lại, nó không thích ở lại trong phòng nho nhỏ của nhân loại.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Tinh Linh Vương hôn chiếc gáy trắng nõn, lưu lại sắc hồng nhợt nhạt.

“… Không có gì.” Phạm Âm vươn tay ôm Tinh Linh Vương, “Đùng rồi, phụ quân biết pho tượng trên quảng trường chứ? Landa chính là lấy tên của y à?”

“Landa… là một thành phố rất cổ xưa, nhưng mà trước lúc ta tạo ra Wabenella, thành phố này cũng không gọi là Landa.” Giọng nói của Tinh Linh Vương lúc kể chuyện luôn rất dịu dàng, ngón tay của y nhẹ nhàng vén mái tóc dài màu đen của bán tinh linh ra sau, “Phía Đông đại lục lúc đó yêu ma nhiều hơn so với hiện tại, cho nên nhân loại vì để tiếp tục sinh tồn nên đã xây dựng một quốc gia lớn mạnh.”

“Đương nhiên, quốc gia này bây giờ vẫn tồn tại, nếu như chúng ta đến Inardo còn có thể đi qua nó. Lúc đó, quốc gia này lớn hơn hiện tại nhiều, Landa cũng thuộc về nó, hoàng đế của quốc gia này với thân phận nhân loại gần như thống trị toàn bộ phía Đông đại lục.”

“Thân phận nhân loại thống trị… phía Đông đại lục?” Phạm Âm kinh ngạc thốt ra tiếng, “Phía Đông đại lục từng bị yêu ma chiếm giữ này ấy hả?”

“Tất nhiên không phải một mình ông ta.” Tinh Linh Vương cười khẽ, vẻ mặt kinh ngạc của Phạm Âm cũng rất hiếm thấy, Tinh Linh Vương cảm thấy đặc biệt thú vị, “Chuyện xưa về một nhân loại dẫn đầu đoàn Mạo Hiểm đã từng lưu truyền rộng rãi ở trên đại lục đó.”

“A… anh hùng được nói đến trong truyền thuyết?” Hình như là tình tiết trong game RPG…

*RPG: viết tắt của từ Role-Playing game hay còn gọi là game nhập vai

“Một trong số đó chính là Landa, đạo tặc xuất sắc nhất trong lịch sử Ager, ngay cả ta cũng không thể không thừa nhận.” Tinh Linh Vương lại thở dài một cái.

“Lẽ nào nói…” Phạm Âm chớp mắt, giống như đứa trẻ đang nghe truyện cổ tích, “Ngươi cũng…”

“Đạo tặc trong truyền thuyết, trở thành tồn tại giống như Thần trong lòng tất cả đạo tặc.” Tinh Linh Vương nói, “Đến nay từ trong lời kể của du ngâm thi nhân phía Đông đại lục vẫn có thể nghe được truyền thuyết của y.”

“Vậy y… trộm cái gì?”

“Thứ y trộm đều là một vài thứ rất kỳ quái…” Tinh Linh Vương nói tiếp, “Y đã từng trộm mặt trời, trọn một ngày, trên bầu trời Ager không có mặt trời, rơi vào bóng tối, thẳng đến lúc buổi tối mặt trăng dâng lên, ngày thứ hai mặt trời mới xuất hiện.”

“Y cũng từng tiến vào Wabenella, trộm đi một bộ y phục của ta.” Tinh Linh Vương nở nụ cười, “Y từng trộm đi khổ đau của một thành phố, từng trộm đi hy vọng trong một tòa thành tuyệt vọng… thậm chí còn từng đánh chủ ý với Thần Hắc Ám.”

“… Những việc này…”

“Những việc này nếu ngươi có hứng thú, có thể đến hỏi Alice.” Tinh Linh Vương nói tiếp, “Bởi vì Alice cũng đã từng là một thành viên trong đoàn Mạo Hiểm đó.”

“Nữ vương tinh linh của An Thiết cốc kia hả?” Phạm Âm nhớ tới nữ vương tinh linh giống như cô gái nhỏ cưỡi rồng đến Wabenella đó.

“Đúng vậy, ừm…” Tinh Linh Vương trầm mặc một lúc nói, “Lúc đó Alice hình như là một nam tinh linh… cụ thể như thế nào ta đã quên, cô ấy là sau này mới trở lại rừng rậm phía Tây.”

“Còn về đạo tặc Landa à, đã từng cứu vớt thành phố này từ trong tay yêu ma, cho nên thành phố này mới lấy tên của y…” Tinh Linh Vương dùng giọng điệu không xác định lắm nói, “Có lẽ… là như vậy.”

“Có lẽ?”

“Bởi vì ngay cả trong chúng tinh linh cũng có rất nhiều tin đồn, không xác định lắm là bởi vì sao.” Tinh Linh Vương ngừng một chút, nói: “Nhưng mà có khá nhiều ý kiến nói rằng đạo tặc nổi tiếng Ager này chết bởi vì nơi đây.”

“Vậy sao…” Phạm Âm nhớ đến pho tượng rất đẹp ở trên quảng trường — nếu là người như vậy, người lùn tự tay chế tạo tượng cho y cũng không phải là chuyện không thể. Không biết tại sao luôn cảm thấy nụ cười của Goos có phần giống với pho tượng kia.

“Hai ngày không ngủ rồi, còn không nghỉ ngơi hửm?” Tinh Linh Vương dịu dàng hôn lên mí mắt Phạm Âm, “Thân thể của nhân loại vẫn cần phải nghỉ ngơi.”

Phạm Âm đáp một tiếng nhắm mắt lại, cảm giác hơi thở của Tinh Linh Vương vây xung quanh lại khiến hắn an tâm như vậy, nếu như — có thể vĩnh viễn ở cùng với Tinh Linh Vương, vậy thì cho dù có thời gian vô tận cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán nhỉ.



“Phạm Âm, xuống xe.”

Chợt hoàn hồn, phát hiện mình đang ngồi trong xe, cửa xe bên cạnh bị mở ra, một người đàn ông anh tuấn tóc ngắn màu nâu cười đứng ở trước mặt hắn, đưa tay ra với hắn, “Chào mừng đến với thành phố tội ác — Las Vegas.”

“Ngụy…”

“Sao vậy?” Người đàn ông nắm lấy tay của hắn, nhẹ nhàng kéo hắn ra khỏi xe, “Sao lại bắt đầu ngẩn người rồi, không phải em nói tâm trạng không tốt, muốn đến Las Vegas chơi một chút hả?”

“Tôi…” Phạm Âm đỡ thái dương, ký ức lại chỉ có một đoạn ấn tượng mơ hồ.

“Nhìn sắc mặt của em không tốt lắm?” Ngụy ôm lấy Phạm Âm, nhìn hắn ân cần, “Có muốn trở về khách sạn trước không?”

“Không cần…” Phạm Âm lắc đầu, cố gắng khiến ký ức trở nên rõ ràng.

“Tôi và X… xảy ra tranh chấp, sau đó…”

“Nào, Phạm Âm, đừng nghĩ đến người đàn ông đáng ghét kia nữa, để chúng ta ở thành phố giải trí bậc nhất của thế giới này chơi thật vui vẻ được không.”

“Ngụy…” Phạm Âm phát ra tiếng khe khẽ, bất đắc dĩ là âm thanh náo nhiệt ở xung quanh quá nhiều, Ngụy kéo tay của Phạm Âm băng qua đường lớn của Las Vegas, đi vào Mirage, Excalibur.

*Mirage, Excalibur: Hotel và Casino

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK