Phạm Âm khẽ xoay người, mái tóc dài màu đen vẽ nên một đường cong với biên độ nhỏ, nhẹ nhàng quét qua bàn tay lộ vẻ tái nhợt của Kỳ. Đột nhiên Kỳ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay của Phạm Âm đau đớn, một ngọn lửa tím xanh xung quanh làn da nơi hắn tiếp xúc với Phạm Âm, tỏa ra ánh sáng hấp dẫn, không một tiếng động bao quanh tay hắn, trong Thần điện vắng vẻ mà tĩnh mịch nhìn cực kỳ quỷ dị.
Theo bản năng, Kỳ rút tay của mình về, đau đớn như bị bỏng, sau đó tự giễu nhếch khóe miệng: “Nếu ngươi thích, nướng ta cũng được.”
“Sẽ có một ngày như thế.” Phạm Âm lạnh lùng nói, “Đi Stefans, có vẻ chúng ta vẫn phải nán lại trong cung điện này một khoảng thời gian.”
Stefans nhìn ám tinh linh và Freya một cái, không tình nguyện vỗ cánh đi theo Phạm Âm.
“Thời gian thật sự là thứ đáng sợ.” Cho dù bóng lưng Phạm Âm đã biến mất trong bóng tối của Thần điện, ám tinh linh vẫn chuyên chú nhìn về phía đó, “Chỉ mới không gặp chốc lát, đã lãnh đạm với ta như vậy, trước đây hắn cũng không bày dáng vẻ này.”
“Có lẽ lòng hắn đã có nơi thuộc về.” Freya nhẹ giọng nói.
“Lòng có nơi thuộc về?” Ám tinh linh nhướng mày, “Nghe thật đúng là từ đáng sợ.”
Freya lẳng lặng nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài Thần điện, loáng thoáng có thể nhìn thấy con đường uốn lượn trong bụi cỏ cao cao, “Lần trước cảm ơn ngươi, đã rất lâu ta không đi ra ngoài.”
“Ta không thích nhận lời cảm ơn của người khác lắm.” Ám tinh linh ôn nhu nói, “Mọi việc đều có giá của nó, ta nghĩ ngươi đối với điều này rõ ràng nhất.”
“Đúng vậy…” Freya nhẹ nhàng nở nụ cười, “Có lẽ lúc nào đó Huyền sẽ trở lại, tốt nhất ngươi nên hành động nhanh hơn đi.”
“Chắc giờ tâm trạng hắn không tốt.” Kỳ nở nụ cười, đôi mắt đỏ sâu xa rồi lại giảo hoạt, hai loại khí chất khác biệt này thể hiện trên người hắn lại hài hòa đến vậy.
Freya yên lặng nhìn thanh niên tóc đỏ, khóe miệng hiện nụ cười nhạt, hình như đã lâu rồi chưa từng có chuyện nào thú vị như vậy. Cô từng thấy dáng vẻ lần đầu tiên tỉnh lại của Huyền, lúc đó cô đã biết Huyền là tinh linh được Thần sủng ái nhất. Thần nghiêm khắc giao phó Ager cho y, bây giờ cũng chỉ là xóa ký ức liên quan tới Phạm Âm của Huyền mà thôi… Sự việc lúc nào cũng chuyển biến bất chợt cả, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy thôi. Luôn vào lúc không tưởng tượng được đột nhiên đình chỉ, như lúc đang đánh đàn thì dây đàn đột nhiên bị đứt vậy.
Phạm Âm ngồi trên bậc thang bên cạnh chỗ trống chính giữa Thần điện, Stefans nằm trong lòng hắn phơi nắng. Thật đúng là một con rồng hạnh phúc, hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề như tia cực tím hay melanin.
Bởi vì phía Đông đại lục đang là mùa hè, cỏ dại trên bãi đất trống sinh trưởng rất tươi tốt. Chỉ cần gió nhẹ thổi một cái, chúng nó liền nghiêng nghiêng đẹp mắt, tựa như vẽ từng đường cong nhợt nhạt lên trên tấm thảm xanh biếc.
Hắn nhìn chằm chằm những cây cỏ kia, thật đúng kỳ quái, ở trong Thần điện quỷ dị âm u thế này, chúng nó lại sinh trưởng mạnh khỏe tươi đẹp thế kia. Ở giữa có một sự tương phản kỳ lạ, như bản thân vốn là sát thủ, lại trời xui đất khiến đi tới Thụ hải Wabenella, sinh sống bên trong một đám tinh linh xinh đẹp cao quý. Nhưng mà sát thủ thì vẫn là sát thủ, thực ra tất cả từ lúc bắt đầu vẫn chưa từng thay đổi.
Trước đây mơ thấy rất nhiều giấc mộng giống nhau, bản thân giơ súng về phía người sắp bị giết chết, người kia tốt hay xấu không liên quan đến mình, phần văn kiện liên quan tới nhiệm vụ mới là quan trọng nhất. Nổ súng không do dự, không ngờ lực phản chấn mạnh mẽ hất bản thân ngã trên đất, giây kế tiếp, một họng súng sâu thẳm nhắm ngay chính mình. Ngón tay mềm mại trắng nõn có thể sờ tới khẩu súng lạnh như băng bên cạnh, nhưng lại biết bên trong không có viên đạn nào cả, cứ như vậy yên lặng đối mặt với họng súng màu đen kia, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng đến.
Hệt như chuyện bản thân đã từng làm.
Sau đó giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mơ, giấc mơ này trước đây lúc còn làm sát thủ đã thấy rất nhiều lần, sau đó đi tới Thụ Hải Wabenella. Mỗi lần từ trong mơ tỉnh lại, đều có một lúc nghĩ lại mà sợ, mỗi lần đều tự nói với mình, may mắn chỉ là mơ.
May mà mình vẫn còn sống.
Chỉ có lúc chân chính đối mặt với tử vong mới cảm thấy sợ, Tinh Linh Vương chính là người có thể cho hắn cảm giác an toàn. Trải qua thời gian rất dài rất dài, chợt cảm thấy thực ra chuyện lúc đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Một giấc mơ tuy rằng chỉ hơn hai mươi năm, nhưng lại bi thương và tuyệt vọng.
Không biết Thần ở nơi này và Thần ở thế kỷ 21 có giống nhau không.
Phạm Âm nhìn bàn tay của mình, mềm mại trắng nõn, bàn tay vừa nhìn đã biết là kiểu chưa từng trải qua việc nặng, chưa từng trải qua cuộc sống. Vân tay không quá rõ ràng, có lẽ là do chưa từng lao động, cho nên loáng thoáng thấy được mạch máu ngang dọc dưới làn da. Trước đây chính là dùng bàn tay này để giết người, từng có một khoảng thời gian cho rằng mình phù hợp với cuộc sống đó, mà sinh hoạt như vậy vẫn sẽ tiếp tục.
Cái gì cũng không biết, không có kỹ năng gì để kiếm tiền, tốt nghiệp trung học thì liền bắt đầu học giết người, ngụy trang thành bất cứ kẻ nào để ám sát mục tiêu…
Là thay đổi từ lúc nào nhỉ? Là từ khi nào bắt đầu quen thuộc, quay người lại liền có thể nhìn thấy hắn? Từ lúc nào bắt đầu sa vào trong dịu dàng được thiết kế tỉ mỉ đó?
Phạm Âm chậm rãi xoay người.
“Quấy rầy ngươi à?” Thanh niên tóc đỏ sau lưng nhẹ giọng nói, trong bóng tối của khu kiến trúc lộ vẻ yên tĩnh.
“Đúng vậy.” Phạm Âm quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm cỏ dại trên mảnh đất được xưng là phì nhiêu kia.
“Chúng ta đã rất nhiều năm không gặp.” Thanh niên ngồi xuống bên cạnh Phạm Âm, đôi mắt vàng kim của Stefans vốn đang phơi nắng trong lòng Phạm Âm cảnh giác nhìn ám tinh linh.
“Con rồng này vẫn rất có tinh thần nhỉ.” Thanh niên dùng giọng điệu vui vẻ nói, “Nhìn không giống rồng bình thường, cũng không phải mấy con rồng tà ác, người tìm được nó ở đâu vậy?”
“Nếu ngươi cởi bỏ phong ấn cho nó, nó sẽ có tinh thần hơn nữa.” Phạm Âm ác thanh ác khí nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Stefans, mặc dù hắn không xem nó là sủng vật, nhưng hành vi vẫn có một chút… không tự chủ được.
“Ngươi đừng tức giận như vậy.” Kỳ có chút tủi thân nhìn Phạm Âm, “Vì ngươi, ta thậm chí bán đứng anh trai của ta.”
“Anh trai?” Phạm Âm chợt nhớ đến lời của bà chủ khách điếm, “Ngươi là nói ám tinh linh tóc dài ở cùng với Freya?”
“Không sai.” Kỳ nhẹ giọng nói, “Đó đúng là anh trai của ta, chỉ là không cùng một mẹ.”
“Ờ.” Phạm Âm không hề có thành ý đáp lại một tiếng, một chồng nhiều vợ, rất dễ lý giải, đặc biệt là ở xã hội thế này.
Hai người trầm mặc hồi lâu — trầm mặc như vậy cũng sẽ không khiến người cảm thấy xấu hổ, có lẽ bởi vì hai người này không phải loại quan hệ cần phải nói chuyện tình cảm.
“Phạm Âm, thực ra ngươi…” Kỳ suy nghĩ chốc lát đột nhiên nói “Ta cảm thấy ngươi mặc áo sơmi phù hợp hơn.”
“Hả?” Phạm Âm đặt lực chú ý lên người Kỳ, đôi mắt đá thạch lựu đỏ xinh đẹp kia của hắn hơi hơi nheo lại.
“… Cái gương lần kia chỉ là ngoài ý muốn.” Phạm Âm nhẹ nhàng nói, “Những thứ đó chỉ là một đoạn ký ức ngắn của Kỳ, ngươi và Kỳ có dáng vẻ giống nhau, tên giống nhau… cũng không đại biểu ngươi chính là hắn.”
“Ký ức và tình cảm đều từng trải qua giống nhau, tại sao ta không thể là hắn?” Ám tinh linh ôn nhu nói, “Bản chất của việc này không có gì khác biệt.”
“Đương nhiên có khác biệt.” Phạm Âm buồn bực nói, “Dù Kỳ thật sự ở trước mặt ta, ta vẫn thích Huyền, đây chính là khác biệt.”
“Nếu như ngươi có thể dùng thời gian một trăm năm để thích y, ta cũng có thể cho ngươi hai trăm năm, hoặc là nhiều hơn.” Kỳ nhẹ giọng nói, “Về thời gian, chúng ta rất dư dả.”
“Ta rất ít khi kiên nhẫn giải thích với người khác.” Phạm Âm nhẹ nhàng đứng lên, Stefans vỗ cánh nằm lên vai hắn, “Bây giờ kiên nhẫn của ta dùng hết rồi.”
Tuy rằng bãi cỏ xanh biếc đó rất đáng yêu, nhưng cảnh sắc đáng yêu cũng cần phải xem đang thưởng thức với người nào.
Ám tinh linh vẫn ngồi trên bậc thang xây từ đá cẩm thạch, ánh nắng dịu dàng chiếu lên làn da hơi lộ vẻ tái nhợt của hắn. Hắn nghiêng đầu, nhìn bán tinh linh rời khỏi, giống như rất nhiều lần trước đây.
“A, ta không biết, hóa ra ám tinh linh thích ánh nắng mặt trời, có lẽ ta nên phơi nắng nhiều hơn.” Một giọng nói vui vẻ truyền tới, khiến Kỳ chán ghét nhíu mày.
“Ta thật sự không hiểu, tại sao ngươi lại thích tinh linh.” Giọng nói kia vẫn tiếp tục, hoàn toàn không thấy biểu cảm chán ghét của Kỳ, “Trận doanh của chúng ta hoàn toàn khác nhau, tín đồ của Thần hắc ám thích tín đồ của Thần tối cao, điều này nghe, hình như có chút… ta là nói, có chút kinh khủng.” Thấy Kỳ không có phản ứng, cái giọng kia tiếp tục nói: “Tuy trong ấn tượng của ta, Thần hắc ám chưa bao giờ quản mấy chuyện này, nhưng ta cảm thấy có lẽ Thần tối cao sẽ để ý đó.”
Kỳ đứng lên, định rời đi, một ám tinh linh tóc dài đi ra từ phía sau cột trụ bên cạnh.
“Chẳng nhẽ ngươi không thể nghiêm túc thảo luận sự tình với ta chút hả?” Ám tinh linh kia bất mãn nói, “Lúc yêu đương càng cần trò chuyện với người khác, không phải sao?”
“Đúng là vậy.” Kỳ nhẹ giọng nói, “Nhưng không phải với ngươi.”
“Điều này nghe thật làm người ta chán nản, đúng chứ?” Ám tinh linh kia nhẹ giọng nói, “Ít nhất ta vì ngươi còn đặc biệt chạy tới Thần điện của Thần tối cao, không phải sao?”
“Ta hy vọng sẽ không mang đến quá nhiều rắc rối cho ngươi.” Nói xong nhẹ nhàng xoay người, ủng da bò mềm mại dẫm lên đá cẩm thạch, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Xem ra, quan hệ của các ngươi vẫn không tốt lắm nhỉ.” Freya ở bên cạnh khẽ cười.
“Em biết đó, ở nơi nhiều người, nó sẽ luôn xấu hổ như vậy.” Ám tinh linh mặt dày nói, “Nhưng mà thái độ của nó đối với bán tinh linh kia thật đúng là khác biệt hoàn toàn với ta.”
“Kế, anh vẫn giống như trước đây.” Freya nhẹ nhàng cười, mái tóc dài màu bạc dưới ánh nắng phản xạ ánh sáng nhu hòa.
“Em cũng giống như trước đây, nữ tế ti xinh đẹp.” Ám tinh linh nói, “Xem ra, thời gian thật đúng là đặc biệt khoan dung với tinh linh.”
Freya vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, thực tế đã rất lâu cô chưa từng cười, cô gần như đã quên mất động tác cười, nhưng mà lúc đối diện với ám tinh linh này, dường như nụ cười đã quay trở lại.
“Là vì liên quan tới tòa Thần điện này sao?” Ám tinh linh tiếp tục thăm hỏi cô, “Nhìn em không có tinh thần gì cả, ta biết, Thần điện này luôn có năng lực khiến tinh thần người ta sa sút, lúc ta tiến vào rất tốn sức… oh, ở nơi này còn rất dễ buồn bực, em trai của ta chính là bộ dáng này.”
“Kế…” Freya ôn nhu nói, “Chúng ta đã rất lâu không gặp.”
“Hả? Tất nhiên không phải.” Ám tinh linh nở nụ cười, “Freya, đêm qua ta còn mơ đến em mà.”
“Tinh linh chưa bao giờ biết nằm mơ.” Freya nhẹ giọng nói, “Hơn nữa anh còn là ám tinh linh thuần chủng.”
“Phải, ta thiếu chút nữa quên mất.” Đôi mắt màu đỏ của ám tinh linh lộ ra thần sắc chân thành, “Ta gần đây đi với nhân loại quá gần, em biết đó, ta luôn dễ dàng… lẫn lộn một ít đặc tính của các chủng tộc.”
“Đúng vậy.” Freya lộ ra ánh mắt thông cảm.
“Có lẽ chúng ta nên cùng nhau uống một tách trà.” Ám tinh linh đề nghị, “Sau đó thảo luận một chút về vấn đề yêu đương của em trai ta… Tuy nó không thích ta công khai nói trước mặt, nhưng tin tưởng ta, thực ra nó chỉ quá sĩ diện mà thôi…”
…
“Làm sao vậy?”
“Kết giới của Thần điện bị xé ra rồi.” Phạm Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ vẫn là cảnh sắc yên tĩnh, như một bức tranh vĩnh viễn đứng im, “Có thứ gì đó tiến vào.”
“Không phải chứ?” Stefans nằm trên vai Phạm Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tốt xấu cũng là Thần điện của Thần tối cao, nhưng ám tinh linh trước đó tiến vào bằng cách nào?”
“Trước đây ta từng thấy một lần…” Phạm Âm nhíu mày nói, “Ta nhìn thấy hắn có năng lực giống với Nguyệt Bạch, có thể xuyên qua không gian.”
“Năng lực đó rất tốt.” Rồng đen hưng phấn nói, “Năng lực như vậy cực kỳ ít ỏi đó, trước đây lúc ta ở cùng Huyền, đã từng thấy một kẻ ám sát như thế, ta thấy năng lực đó rất phù hợp chức nghiệp ám sát này…”
“Stefans…”
“Gì hả?”
“Yên tĩnh chút đi.” Phạm Âm kéo rèm cửa sổ vào, ngồi về lại trên ghế, “Ta hơi mệt…”
“Bán tinh linh!”
Cửa bị dùng sức mở ra, Phạm Âm có chút giật mình nhìn người mở cửa.
Thiếu chút nữa quên mất gã rồi, Phạm Âm nói thầm, còn có ai sẽ lớn tiếng như vậy chứ.
Vóc người thấp bé, tứ chi tráng kiện, hai má đỏ hồng, rất nghiêm túc, lại cực kỳ dong dài — Người lùn Szatler.
“Ngươi còn muốn ở lại nơi này tới khi nào hả?” Người lùn lớn tiếng nói, điều này khiến Phạm Âm khoảng thời gian này vẫn luôn nghe lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng có chút không thích ứng lắm, như lúc ngồi máy bay du lịch thì xuất hiện vấn đề sai giờ.
“Tại sao không rời khỏi đây?” Người lùn làm một động tác tay, nhìn Phạm Âm có chút ngu ngốc, “Thật không chịu nổi loại tính cách chậm rì rì này của tinh linh.” Nhìn Phạm Âm không phản ứng, người lùn lại la lên: “Chết tiệt! Là thứ gì khiến phản ứng của ngươi trở nên chậm chạp như vậy, lẽ nào ngươi không muốn quay về Thụ Hải Wabenella hả?”
Phạm Âm hâm mộ nhìn Szatler sức sống tràn đầy, nhiệt tình rất ít xuất hiện trên người hắn.
“Thôi đi, hai ám tinh linh mà thôi.” Người lùn nói tiếp, “Lẽ nào ta phải buông tha cả một vùng khoáng thạch xinh đẹp không để ý mà ở lại trong cung điện không khí trầm lặng này sao?”
Nơi có ngươi không khí vĩnh viễn cũng không trầm lặng, Phạm Âm nói trong lòng.
“Được rồi, nhanh chuẩn bị đi.” Szatler lớn tiếng nói, “Ta chờ ngươi ở cửa.”
Nói rồi dùng sức đóng cửa lại, Phạm Âm sau một trận ù tai nghe được âm thanh từ từ xa dần của người lùn — tộc người thô lỗ này lúc nào cũng không an phận như vậy.
“Vừa rồi gã… nói chờ ngươi ở cửa phải không?” Stefans kinh ngạc hỏi.
“Phải không?” Phạm Âm nói, “Chỉ là gã nói chuyện luôn rất nhanh, người khác còn chưa nghe xong thì gã đã nói xong rồi.”