“Không, thủ hộ cánh rừng rậm này là trách nhiệm của chúng ta.” Bán nhân mã tên là Kazer chân thành nói.
Bầu không khí vốn vừa hòa hợp lại vừa trang trọng, ngay cả Phạm Âm cũng bị bầu không khí này lây nhiễm. Nhưng giây kế tiếp, bán nhân mã phát ra tiếng cười hào khí, “Haha, Huyền, đã hơn một trăm năm ngươi không đến đây, cùng đi uống rượu nào.”
Tinh Linh Vương thân thiết vỗ vỗ lưng gã, hai người giống như bạn bè lâu năm, hoàn toàn không còn bầu không khí nghiêm túc hồi nãy.
“Xin lỗi, Kazer, ta phải đi ra ngoài một chuyến, phải tranh thủ thời gian.” Tinh Linh Vương cười nói xin lỗi, “Chờ ta trở lại nhất định tới tìm ngươi.”
“Vậy ư, thật đáng tiếc.” Bán nhân mã Kazer lộ ra vẻ mặt buồn bã, “Vậy lần sau ngươi nhất định phải tới đó. Tửu lượng của Tinh Linh Vương đủ để cho thanh niên cường tráng nhất của tộc chúng ta toàn bộ say ngã.”
Tinh Linh Vương dường như thông qua lời nói của Kazer nhớ lại chuyện trước đây, cười gật đầu.
“Ngươi có thể rời khỏi Wabenella rồi hả?” Kazer đột nhiên hỏi, “Không có vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề gì.” Tinh Linh Vương xoay người ôm lấy Phạm Âm, để hắn ngồi lên lưng Kazer, “Ta đã xử lý tốt rồi.”
Nói xong bản thân Tinh Linh Vương cũng xoay người lên lưng Kazer, ôm Phạm Âm vào trong lòng mình, “Kazer, dẫn chúng ta đến chỗ của Stefans.”
“Được… người trong lòng ngươi là nhân loại hả?” Kazer đột nhiên hỏi.
“Là tình nhân của ta.”
Tuy rằng Tinh Linh Vương hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng Kazer lại cùng y nhìn nhau cười, không nói thêm gì nữa. Đầu Phạm Âm tựa ở trước ngực Tinh Linh Vương, trên mặt hiện lên màu hồng nhạt mê người.
Bán nhân mã còn lại đều tụm năm tụm ba đi về hướng khác, Kazer lại mang bọn họ đi về một con đường khác.
“Đã rất nhiều năm ngươi không tới xem nó rồi.” Thanh âm Kazer rất hớn hở, nhìn ra được gã gặp lại người bạn cũ Tinh Linh Vương này thì hết sức vui vẻ.
“Đó là vì nó vẫn luôn ngủ say.” Cằm Tinh Linh Vương nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu của người trong lòng, lại đổi lấy tiếng hừ bực mình.
“Đúng rồi…” Giọng nói của Kazer đè thấp xuống, “Ta phải nhắc nhở ngươi, Tinh Linh Vương của Wabenella, Ager đã thay đổi rất nhiều, xin chú ý lực lượng hắc ám một chút.”
“Ta biết.” Ngữ điệu của Tinh Linh Vương không thay đổi, lại ngoài ý muốn để người cảm thấy an lòng.
Đi một đoạn đường phi thường khó đi, bán nhân mã Kazer dừng lại ở phía sau một cái cây lớn, “Ta phải đi rồi.”
Tinh Linh Vương xuống lưng ngựa lại ôm Phạm Âm xuống.
“Tạm biệt Kazer.” Tinh Linh Vương cười nói, “Cảm ơn ngươi đưa chúng ta đến đây.”
“Tạm biệt, Vương của tinh linh, hoan nghênh lần sau tới bộ lạc chúng ta uống rượu…” Kazer đột nhiên quay đầu nhìn Phạm Âm trong lòng Tinh Linh Vương nói: “Tất nhiên còn ngươi nữa, đứa trẻ xinh đẹp, bộ lạc của Kazer cũng hoan nghênh ngươi.”
Phạm Âm cười gật đầu, Kazer lại nói lời chia tay với Tinh Linh Vương, sau đó mới quay người chạy đi.
Tuy rằng chỉ có một đoạn đường, nhưng ấn tượng của Phạm Âm đối với bán nhân mã lại rất tốt.
“Gã là một bán nhân mã dễ dàng khiến người ta có thiện cảm.” Phạm Âm tựa đầu trước ngực Tinh Linh Vương.
“Đúng như vậy.” Tinh Linh Vương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài màu đen của hắn, “Bọn họ giúp ta bảo hộ cánh rừng rậm này, nói trên ý nghĩ nào đó thì bọn họ là người thủ hộ rừng, hơn nữa bọn họ cũng rất dũng cảm.”
Phạm Âm gật đầu không nói gì, Tinh Linh Vương nói: “Đường phía trước không dễ đi, ta bế ngươi được không?”
“Không được.” Phạm Âm đẩy tay Tinh Linh Vương ra, “Ta không phải trẻ con.”
“Phải không…” Tinh Linh Vương nở nụ cười, cúi đầu hôn lên mí mắt của hắn, “Ta hi vọng ngươi mãi mãi là đứa trẻ cần ta bảo vệ.”
Phạm Âm tựa trong lòng Tinh Linh Vương nở nụ cười, “Vậy ta không phải biến thành người lùn rồi à.”
Tinh Linh Vương yên lặng nhìn dáng vẻ nở nụ cười của người trong lòng, con mắt màu đen xinh đẹp giống như đá obsidian thuần sắc, khóe miệng nhếch lên vô cùng quyến rũ. Tinh Linh Vương cúi đầu hôn lên đôi môi mê người mềm mại của hắn.
“Nên đi chưa?” Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương phát ra giọng mơ hồ. Tinh Linh Vương đành phải buông hắn ra, kéo tay Phạm Âm đi trên đường.
Con đường này quả thực không dễ đi, không biết bắt đầu lúc nào bị sương mù dày đặc bao vây. Bây giờ rõ ràng là buổi trưa, không nghĩ tới vẫn còn sương mù dày như vậy.
Dường như ánh sáng mặt trời sáng sủa hơn nữa cũng không cách nào xuyên thấu sương mù dày đặc. Đường rất khó đi, Tinh Linh Vương quả thực không nói sai. Tầm nhìn nơi này ngay cả một mét cũng không thấy được, bản thân lại không mang theo công cụ chiếu sáng, thị giác sắc bén của tinh linh ở nơi này hình như cũng không có bao nhiêu tác dụng. Hiện tại chỉ dựa vào Tinh Linh Vương kéo tay mình — sương mù dày như vậy từ đâu tới.
“Phạm Âm… làm người của ta được không? Phạm Âm, được không…”
Là giọng nói của X, Phạm Âm đột nhiên dừng lại, cũng chính là động tác đột nhiên này đã tách khỏi tay của Tinh Linh Vương, phía trước là một vùng sương mù trắng xóa, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Tinh Linh Vương.
“Phạm Âm… tại sao ngươi muốn chọc giận ta, lẽ nào ở cùng với ta còn khó hơn cả giết người sao?”
“X? Ngươi đang ở đâu?” Phạm Âm phát ra âm thanh gần như ngay cả bản thân cũng không nghe được, X rất đáng sợ… Đây vẻn vẹn chỉ là cảm giác. Yên tĩnh một lúc, giọng nói của X tiếp tục truyền tới. Giọng của hắn vẫn luôn trầm thấp, mang theo thấp thoáng ưu thương, khiến người không biết rõ hắn mê muội, khiến người không biết rõ hắn sợ hãi.
“Lẽ nào ngươi vẫn không cảm nhận được ta yêu ngươi rất nhiều à… nhìn ta ở trong thân thể của ngươi…”
“Không, không cần nói nữa!” Phạm Âm liều mạng che lỗ tai lại, “Không cần nói nữa…”
“Phạm Âm…” Giọng nói của Tinh Linh Vương đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, thân thể được vây vào trong vòng ôm khiến người an tâm. “Làm sao vậy?”
Nhìn thấy thân thể của người trong lòng khẽ run rẩy, dáng vẻ bịt tai tuy rằng đáng yêu, nhưng cũng rất chọc người thương tiếc. Có lẽ bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của hắn thế này.
Giọng nói của Tinh Linh Vương mang theo tác dụng trấn tĩnh, người trong lòng bắt đầu ổn định lại, nhưng vẫn cứ bịt tai, nhắm chặt hai mắt, giống như phía trước có thứ gì đó khiến hắn sợ hãi. Tinh Linh Vương bế hắn lên, chậm rãi đi về phía trước.
“Được rồi, mở mắt ra đi.” Giọng nói nhu hòa của Tinh Linh Vương vang lên trong bóng tối, Phạm Âm từ từ mở mắt, ánh mặt trời giữa trưa chiếu rọi làm đau đôi mắt màu đen của hắn, hắn cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương.
“Bé con, không sao chứ?” Tinh Linh Vương khẽ hôn lên trán của hắn, “Xin lỗi, ta hẳn nên bế ngươi đi qua.”
Phạm Âm mím môi không nói lời nào, rụt vào trong lòng Tinh Linh Vương không có ý muốn xuống đất, Tinh Linh Vương cũng không có ý muốn thả hắn xuống, hai người cứ đứng như vậy.
Thẳng đến khi Phạm Âm mở miệng nói chuyện.
“Vừa rồi… tầng sương mù kia là gì vậy?”
“Là hơi thở của rồng…” Tinh Linh Vương cúi đầu, mũi khẽ chạm lên mũi Phạm Âm, “Xin lỗi, ta không nói sớm với ngươi.”
“Hơi thở của rồng? Đó là cái gì?” Giọng nói của Phạm Âm đã khôi phục bình thường, nhưng không hề rời khỏi lồng ngực Tinh Linh Vương.
“Chính là tầng sương mù vừa nãy, không khí từ trong mũi con rồng đang ngủ say thở ra sẽ lượn lờ ở xung quanh, ảnh hưởng đến đại não người khác…”
Tinh Linh Vương bế Phạm Âm xoay người, tầng hơi thở rồng dày đặc còn đang vấn vít không ngừng ở phía sau bọn họ.
Bán tinh linh rũ mắt, không phát ra một tiếng, Tinh Linh Vương nói: “Muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Bán tinh linh lắc đầu, vươn tay, vòng lấy cổ Tinh Linh Vương, “Không muốn nghỉ ngơi, cũng không muốn đi bộ.”
“Được.” Tinh Linh Vương bế hắn tiếp tục đi về phía trước. Mỗi lần Tinh Linh Vương nói ‘được’ với Phạm Âm, sự sủng nịch của Tinh Linh Vương và ngữ điệu ôn hòa đặc biệt của tiếng Tinh Linh khiến trái tim của Phạm Âm bình ổn.
Phạm Âm xuyên qua bả vai Tinh Linh Vương, nhìn thấy phía sau sương mù hiện ra một bóng dáng mơ hồ, Phạm Âm biết bóng dáng đó thuộc về ai, cũng hiểu rõ đây chỉ là ma lực do hơi thở rồng phát ra, nhưng vẫn không thể ngăn chặn sợ hãi.
Tại sao phải giữ lại trí nhớ của kiếp trước chứ, tại sao phải giữ lại những bi thương không có chút tác dụng nào kia, sợ hãi và tiếc nuối à? Tại sao những sợ hãi chôn dấu sâu trong lòng, luôn vào lúc sắp quên lại chui ra ngoài, lớn tiếng kêu gào nó vẫn tồn tại chứ… Bán tinh linh mệt mỏi nhắm mắt lại, ở trong lòng Tinh Linh Vương cảm nhận được tốc độ tiến lên chậm rãi.
Tinh Linh Vương đã từng nói, muốn đạt được thứ gì thì trước hết phải trả giá cho cái đó. Muốn có được tình yêu của người khác thì phải giao ra tình yêu của mình trước, muốn có được tài phú thì trước hết phải bỏ ra nỗ lực của bản thân.
Ta có thể kiên cường đến một ngày nào đó sẽ nhìn thẳng vào sự tồn tại của nó chứ?
Phạm Âm nhìn thấy một con rồng đang ngủ say trong một hang động to lớn.
Phạm Âm không ngờ tới lại là một con rồng thế này, trên đường đi từng vô số lần tưởng tượng rồng của Tinh Linh Vương sẽ là một con rồng như thế nào. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, lại là — một con rồng toàn thân màu đen cảm giác tà ác thế này.
Nhưng nó cao quý xinh đẹp như vậy, sinh vật xinh đẹp đến từ viễn cổ yên tĩnh nằm ở chỗ ấy, màu đen khiến nó thoạt nhìn rất tà ác, như trong mấy bộ phim tiểu thuyết có nhắc đến. Vảy màu đen của nó phản xạ ánh sáng yếu ớt xung quanh, không giống với một ít mảnh vảy rồng lấp lánh phát sáng, mà giống như sơn bóng đã qua xử lý, như nhốt những điểm sáng vào bên trong mảnh vảy.
Nơi này vốn là một ngọn núi lửa, hiện tại đã không còn phun trào nữa, cũng chính là nói đây là một ngọn núi lửa chết. Con rồng này liền chiếm giữ ngọn núi lửa này làm nơi ngủ say của mình.