Phạm Âm lười biếng duỗi eo, ngồi dậy trên giường, nhìn ánh sáng mặt trời sáng lạn bên ngoài cửa sổ, nhóm thực vật sinh trưởng rất tốt. Phạm Âm nhớ đến nhiệt độ đáng sợ ở phía Đông đại lục, hắn vươn bàn tay trắng nõn mềm mại thon dài, máu của tinh linh đang chảy bên trong — hắn không nhìn thấy nhưng vẫn cảm giác được, chậm rãi ưu nhã chảy tới mỗi một góc trên cơ thể hắn, dòng máu cao quý này khiến hắn không nhận ra thời gian đang trôi đi cùng với sự khác biệt của nhiệt độ, hơn nữa trong những tháng ngày ở tương lai, sợ rằng hắn cũng không cảm nhận được phản ứng bản năng như khi còn là nhân loại. Đây có được xem như một chuyện đáng vui mừng không?
Trước khi chưa gặp được Blake thì Phạm Âm chưa từng nghĩ đến trong tình huống đó hắn sẽ ỷ lại người khác, thậm chí là một con người, lúc hắn gặp được Blake trên đường, hắn thấy còn sợ hãi hơn cả khi vừa mới mất đi dòng máu tinh linh bảo hộ. Hắn sợ người đàn ông đó không để ý hắn, sẽ biến mất trong tầm mắt của hắn, cho nên hắn chưa kịp suy nghĩ thì đã đuổi theo qua — có lẽ bởi vì quan hệ huyết thống, có lẽ bởi gì đó khác, giây phút đó Phạm Âm phải thừa nhận bản thân yếu đuối.
Điều này rất mất mặt, nhưng thật sự đã xảy ra.
Cảm giác ỷ lại một người rất tốt, nhưng rất nguy hiểm. Có vài điều hắn chưa nói rõ với Blake, nhưng Blake đã rời đi cùng với Lotus…
“Tỉnh rồi?”
Một giọng nói dịu dàng truyền đến từ sau lưng, người đàn ông phía sau đã tỉnh lại.
“Ừm, ta lại không tham ngủ như vậy.” Phạm Âm bĩu môi, quay đầu nhìn người đàn ông nói, “Ta tưởng rằng ngươi sẽ đi phía Tây đại lục, nghe nói chiến tranh nơi đó đang rất kịch liệt.”
“Nhưng ta muốn chủ trì nghi thức trưởng thành cho ngươi, ít nhất như vậy lúc ngươi đến phía Tây đại lục sẽ được bảo đảm hơn một chút.”
Người đàn ông vô tội nói, tay của y nhẹ nhàng trượt trên lưng Phạm Âm, cảm giác mịn màng khiến ngón tay y lưu luyến không rời.
“Tại sao ta phải đi phía Tây đại lục?” Phạm Âm nói, “Ta ở lại nơi này là được rồi, nếu như ngươi cần, ta còn có thể ở trong Thần điện cầu nguyện giúp ngươi.”
“Tất nhiên ngươi phải đi.” Tinh Linh Vương nói một cách đương nhiên, “Không phải lần trước ngươi và Stefans thảo luận về chuyện chiến tranh rất sôi nổi à?”
“Stefans?”
Đôi mắt đen của hắn sáng lên, “Nó vẫn khỏe chứ? Nó bị phong ấn, tên Rood đáng ghét kia đưa nó về rồi à?”
“Đúng vậy.” Tinh Linh Vương mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Có lẽ ngươi có thể nói cho ta là ai phong ấn nó?”
“Stefans không nói cho ngươi?”
“Nó còn chưa tỉnh lại.” Tinh Linh Vương lẳng lặng nói, “Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sợ rằng nó phải ngủ say trong một khoảng thời gian rất dài.”
“Sao có thể vậy được?” Phạm Âm trợn mắt kinh ngạc nói, “Phong ấn đó rất mạnh à? Ngươi không thể cởi bỏ phong ấn đó sao?”
Tinh Linh Vương nhíu mày: “Tất nhiên phong ấn đó rất mạnh, phải biết…” Tinh Linh Vương dừng chút lại nói: “Thần Hắc Ám rất giỏi về phong ấn hoặc nguyền rủa kiểu này, Stefans là một ví dụ rất tốt.”
“Ngươi không cởi bỏ được à?” Phạm Âm không từ bỏ hỏi lại lần nữa.
“Tất nhiên.” Tinh Linh Vương nói như đương nhiên, “Ngươi không thể yêu cầu một chiến sĩ đi cởi bỏ phong ấn của Thần Hắc Ám được, điều đó rất khó khăn.”
“Ta… ngươi là chiến sĩ?” Phạm Âm kinh ngạc nói, biểu cảm này không khác lúc hắn mới xuyên đến đại lục Ager này.
“Chẳng lẽ ta yếu đuối giống một pháp sư lắm à?” Tinh Linh Vương nhíu mày, ngón tay trắng nõn đặt trên sống lưng của hắn.
Phạm Âm trợn mắt nhìn y, sau đó cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, hắn từng nhìn thấy có người từng bị nước bọt của mình nghẹn chết ở trên báo, vậy nên hắn thật cẩn thận chứng thật lần nữa: “Ngươi thật sự là chiến sĩ?”
Tinh Linh Vương bật cười, y vươn tay kéo Phạm Âm vào trong lòng: “Có điều kiện nào không phù hợp à?”
“Nhìn ngươi giống pháp sư hơn.” Phạm Âm nhỏ giọng nói, mặt hắn dựa trước ngực Tinh Linh Vương, có thể nghe được nhịp tim trầm ổn của y.
Lần này Tinh Linh Vương không nói gì, y cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc hắn, trong phòng rất yên tĩnh, Phạm Âm nghĩ thời gian vẫn đang trôi đi, nhưng không liên quan đến bọn họ.
Hắn giơ tay ôm lấy cần cổ của Tinh Linh Vương, nhân vật như truyền kỳ ở trong những thơ ca cổ xưa thực ra cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
“Huyền!”
Cửa bị người dùng sức đá ra, nơi cửa xuất hiện một bóng dáng Phạm Âm rất quen thuộc.
Hai người đàn ông trên giường chẳng thèm nhúc nhích nhìn người đang xông vào. Người đó nhìn tầm mười một mười hai tuổi, mái tóc vàng dài uốn cong, hiện ra những đường cong dễ thương, một đôi mắt xanh lam hồn nhiên như của trẻ thơ. Cô mặc một chiếc váy liền màu đen, nhìn dáng vẻ vừa đáng yêu vừa quyến rũ. Nhưng giờ trên người cô hơi rối loạn, cổ tay áo sắc trắng là vết máu đã khô, ống tay phải từ bả vai trở xuống đã không biết rơi đâu mất rồi. Phạm Âm có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc trên người cô, hệt như cô vừa mới từ chiến trường Iraq trở về vậy.
“A, Alice?” Phạm Âm trợn mắt nhìn vị khách thô lỗ này.
“Yo, Phạm Âm, đã lâu không gặp.” Alice vẫy tay với Phạm Âm, sau đó ngồi phịch xuống trên ghế dựa, nhẹ đưa mắt nhìn bọn họ: “Không cần để ý đến ta, các ngươi tiếp tục.”
“Rốt cuộc ngươi đến làm gì?”
Huyền dịu dàng hỏi, bàn tay vẫn đặt trên sống lưng Phạm Âm trượt đi, đôi mắt màu mặc lục an tĩnh nhìn Phạm Âm.
“Tiền tuyến rất căng thẳng.” Alice quăng khí chất dịu dàng và đáng yêu đi, lạnh lùng nói, “Bọn ta cần chi viện, tại sao không phái một ít quân đội cho bọn ta?”
Tinh Linh Vương trầm mặc chốc lát, bèn nói: “Còn chưa tới lúc.”
“Có ý gì?” Alice nhướn mày, lúc này cô tỏa ra khí tức sắc bén không kém gì tướng quân trên chiến trường, cho dù bề ngoài đáng yêu nhưng nhìn vẫn rất có khí thế.
Có lẽ cô thấy lời của mình không thỏa đáng lắm, Alice ho một cái, sau đó dời ánh mắt đến nơi khác: “Bên bán thú nhân có một phần làm phản rồi, tình hình bây giờ rất phiền toái.”
“Cho nên?”
“Nếu ngươi không phái viện quân thì nên đến phía Tây một chuyến.” Alice nói, “Tình hình bây giờ rất tệ, tộc Rồng ở phía Tây hoàn toàn bị áp chế rồi.”
“Ta biết rồi.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói. Alice vẫn còn muốn nói gì đó, cuối cùng há miệng nói ra một câu: “Vậy ta trở lại phía Tây trước đây.”
“Làm phiền ngươi rồi.” Tinh Linh Vương dịu giọng nói.
Alice phất tay với Phạm Âm, xem như tạm biệt, cô lặng im xoay người rời đi, sau đó đóng cửa lại.
“Cô ấy không sao chứ?” Phạm Âm hỏi, “Ta thấy tâm trạng của cô ấy rất không tốt.”
“Cô ấy chán ghét phản bội.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Giống như có một vài chuyện đối với vài người là không thể nào tha thứ.”
“À.” Phạm Âm đáp một tiếng, tiếp tục lười biếng nằm trong lòng Tinh Linh Vương, “Ngươi phải đi phía Tây đại lục à? Coi bộ tình hình nơi đó rất tệ rồi.”
“Đợi sau khi ngươi cử hành nghi thức đã.”
“Vậy còn phải mất bao lâu?”
“Một tháng sau.”
“Một tháng?” Phạm Âm nhổm dẩy khỏi lồng ngực Tinh Linh Vương, “Nhìn dáng vẻ của Alice chống đỡ không được bao lâu nữa, nếu không cô ấy đã không chạy tới tìm ngươi.”
“Còn có một cách.” Tinh Linh Vương nói, đồng thời thành công xem nhẹ phản ứng kịch liệt của Phạm Âm, “Tìm ra Vương của hắc ám là được rồi.”
“Gã ở đâu?” Phạm Âm nói, “Ta đoán gã khẳng định không ở Thụ Hải Wabenella.”
“Điều đó là tất nhiên rồi.” Tinh Linh Vương ngồi dậy trên giường, đồng thời buông Phạm Âm ra, “Ai phong ấn Stefans thì người đó là Vương của hắc ám.”
“Gì, gì cơ?” Phạm Âm nhìn y, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt tái nhợt của Kỳ, hắn mà là Thần Hắc Ám á, chẳng lẽ là bóng mờ sau lưng hắn? Phạm Âm nhớ tới chuyện đã đáp ứng Kế, thoáng cái tâm trạng trở nên trầm trọng.
“Điều này rất dễ hiểu.” Tinh Linh Vương cầm áo quần mặc vào, “Phong ấn đó ở Ager này ngoại trừ Thần Hắc Ám thì không ai có thể làm đến hoàn mỹ như vậy, cả vết thương trên người Nguyệt Bạch nữa.”
“Nguyệt Bạch?” Phạm Âm trợn mắt nhìn Tinh Linh Vương, “Nguyệt Bạch làm sao?”
“Ta đoán chắc ngươi từng nhìn thấy rồi, vết sẹo màu đen sau lưng hắn, đó là nguyền rủa do Thần Hắc Ám để lại.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói, “Cho dù kết giới của nơi này cũng không cách nào ngăn cản sức mạnh hắc ám của gã xâm nhập vào.”
“Bây giờ Nguyệt Bạch ở đâu?” Phạm Âm ngồi dậy trên giường, người kia quan tâm đưa quần áo qua cho hắn.
“Ngươi có thể tự mình đi nhìn thử.” Tinh Linh Vương vừa nói vừa giúp hắn mặc quần áo, “Thần Hắc Ám có sở trường phong ấn và nguyền rủa, sở trường của ta là chiến đấu và chế tạo kết giới, Freya là tiên đoán và chúc phúc, xem ra bây giờ không có Freya ở đây, mọi chuyện đúng là trở nên phức tạp hơn nhiều.”
Tinh Linh Vương đang cài lại khuy áo cho Phạm Âm, ngón tay của Phạm Âm chợt dừng lại trên tay của y: “Freya nói ngươi đã từng muốn giết Nguyệt Bạch, là thật sao?”
“…Ngươi thấy thế nào?” Tinh Linh Vương tiếp tục cài khuy áo, đôi mắt mặc lục bị lông mi dài che dấu, Phạm Âm không nhìn thấy được ánh mắt của y, nhưng nếu nhìn thấy rồi, hắn cũng không nhìn ra được gì, Phạm Âm thấy vậy đấy.
“Ta đoán có lẽ ngươi không phải muốn giết Nguyệt Bạch đúng chứ?” Phạm Âm nói khẽ.
Tinh Linh Vương ngẩng đầu mỉm cười: “Nếu ngươi cho rằng như vậy thì nên là như vậy.”
Tất nhiên nếu y muốn giết Nguyệt Bạch thì Nguyệt Bạch tuyệt đối không sống được, huống chi Rood thích Alice, cho nên cũng sẽ không tổn thương đến người nhà Liadon, cho nên chuyện của Nguyệt Bạch xem như là một điều ngoài ý muốn.
“Điều này chứng tỏ vấn đề gì?” Phạm Âm nói, “Tiên đoán của Freya thất bại rồi à?”
“Cô ấy vẫn luôn không đoán chuẩn chuyện quá khứ.” Tinh Linh Vương duỗi eo, “Có điều tiên đoán của cô ấy vẫn rất chuẩn… ngươi có thể đi thăm Nguyệt Bạch trước, sau đó buổi tối chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện.”