Đôi mắt đen của Phạm Âm liếc mắt nhìn bọn họ, vì vậy hai người bọn họ tiếp tục nói chuyện.
Phạm Âm nằm trên giường, quay lưng về phía bọn họ, không biết tại sao lại có loại cảm giác mất hứng cần phải nghỉ ngơi thật tốt, bỗng nhiên cực kỳ cực kỳ muốn trở về trong Thụ Hải Wabenella nhàn nhã kia, mặc kệ nó có phải xây dựng nên từ ma pháp hay không, cũng mặc kệ nó phong bế với bên ngoài như thế nào.
Phạm Âm khẽ nhắm mắt lại, hắn nhớ đến dáng cười ban nãy của X, kỳ thực đây là một chuyện tốt, không phải sao?
Phạm Âm tự nói với bản thân như vậy, chúng ta đều giải thoát rồi, giải thoát khỏi quá khứ rồi, ngươi không còn là tâm bệnh của ta nữa, có lẽ X cũng sẽ nghĩ giống vậy. Thực ra đây là một chuyện tốt phải chúc mừng lớn… hẳn nên như vậy.
Phạm Âm nghe được Tinh Linh Vương và rồng đang thảo luận vấn đề làm thế nào để tránh né rồng phía Đông, tuy rằng Tinh Linh Vương cho rằng nếu đã đến lãnh địa của tộc Rồng, thì nên đến chào hỏi hoặc là trong sự thiện chí của chúng nó ăn bữa cơm gì đó, mà Stefans lại cho rằng hoàn toàn không cần thiết…
“Không có chúng nó, chúng ta có thể ăn ngon hơn.” Stefans nói như vậy, “Ta cược chúng nó nhất định không thích rượu mật ong, nhưng bây giờ ta không bỏ rượu được, chúng nó sẽ không để ta ngồi trên bàn cơm uống rượu, chúng nó chán ghét đồ vật của nhân loại.”
“Ngoại trừ tiền bạc.” Tinh Linh Vương bổ sung lời của Stefans, “Tuy rằng ta cũng không thích uống rượu của nhân loại cho lắm, nhưng ta cảm thấy mùi vị của nó đúng là không tệ, nếu như tộc Rồng phía Đông không thích, chỉ có thể nói rõ chúng nó có thành kiến với nhân loại.”
“Nhưng mà, Huyền.” Tiếng vỗ cánh của Stefans vang lên, tăng mạnh cho ngữ điệu của nó, “Chúng ta không phải đang thảo luận chúng nó có thích nhân loại hay không, mà là có cần đến thăm hỏi chúng nó hay không.”
“Không.” Giọng nói dịu dàng hơi trầm thấp đặc biệt của Tinh Linh Vương, “Chúng ta là đang thảo luận vấn đề này, bởi vì ta dẫn theo Phạm Âm, ta không muốn hắn chịu phải đối đãi không công bằng.”
“… Vậy thì.” Stefans ngẩn ra chốc lát lại nói, “Vậy thì quyết định của ngài là?”
“Không đi.” Tinh Linh Vương nói dứt khoát.
“Quyết định của ngài đạt thành nhất trí với ý kiến của ta.” Stefans vỗ vỗ cánh nói, nó gần đây dưỡng thành thói quen vỗ cánh, hy vọng sau khi nó biến trở về lại hình thể vốn có thì sẽ bỏ được thói quen này, không phải tất cả sinh vật đều chịu đựng được cuồng phong gào thét.
“Nếu như những con rồng kia không biết chúng ta đến phía Đông đại lục, hoặc là chúng nó không tới tìm chúng ta, chúng ta cũng sẽ không quấy rầy chúng nó.” Giọng nói tao nhã của Tinh Linh Vương nhẹ nhàng lưu chuyển trong phòng, sau đó âm thanh quần áo ma sát vang lên, rõ ràng y đang đứng dậy, “Được rồi Stefans, ngươi nên đi rồi, xem ra con trai của ta cần phải nghỉ ngơi, chúng ta cứ nói chuyện sẽ quấy rầy hắn.”
“Được rồi.” Trong giọng nói mang lẫn tiếng vỗ cánh của Stefans, “Nếu như ngươi kiên trì cho rằng như vậy.”
Lúc tiếng vỗ cánh dần dần biến mất, trong phòng khôi phục yên tĩnh.
“Ngươi mệt sao, bé con?” Giọng nói nhẹ nhàng của Tinh Linh Vương truyền tới, sau đó chỗ giường dưới người lại chìm xuống một chút.
“Không… chỉ là ta cảm thấy…” Phạm Âm xoay người, nhìn Tinh Linh Vương ngồi bên cạnh mình nói, “Chỉ là ta cảm thấy không có chút tinh thần nào.”
“Vậy sao…” Tinh Linh Vương nở nụ cười nhẹ, trong chớp mắt đó Phạm Âm cảm thấy Tinh Linh Vương thực ra đã biết chuyện gì rồi, y lúc nào cũng biểu hiện ra loại cảm giác ‘Tất cả đều nắm chắc’ đó, được rồi, cho dù y không biểu hiện ra, nhưng người khác vẫn sẽ cho rằng như thế, Phạm Âm nghĩ vậy. Ngay cả chuyện mà rất nhiều nhà thông thái và hiền triết trên thế giới cũng không biết thì y gần như biết tất cả, một ít bí mật nhỏ ở trong lòng của mình lại có thể giấu diếm được y bao lâu chứ. Tất nhiên, nếu như y không dự định muốn biết thì lại là chuyện khác.
“Ta đoán có thể ngươi có chuyện buồn phiền trong lòng.” Tinh Linh Vương nhìn mái tóc đen của bán tinh linh đang trầm mặc, “Có lẽ ngươi không muốn nói cho ta nghe.”
“Không phải như vậy.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Bây giờ trong lòng ta chẳng có chuyện gì cả… chỉ là có chút không quen, ta nghĩ ta có thể chậm rãi thích ứng.”
“Bé con…” Tinh Linh Vương cúi đầu, dịu dàng hôn hắn, “Ngươi không cần miễn cưỡng bản thân, nếu như một người có thể thản nhiên đối diện với quá khứ, vậy thì hắn nhất định sống tốt hơn trước đây.”
Bán tinh linh nở nụ cười: “Phụ quân đang bảo ta tìm kiếm sự yên tĩnh trong tâm hồn à?”
“Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, những chuyện đó cũng không có gì to tát cả.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Có khi ngươi thật sự quá cố chấp tùy hứng.”
Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương nở nụ cười, ngẩng đầu hôn hôn cằm Tinh Linh Vương, “Ở bên cạnh phụ quân, cho dù cố chấp tùy hứng lại có gì quan trọng chứ.”
“Đúng vậy đấy.” Tinh Linh Vương mềm giọng nói, ngón tay nhẹ nhàng quét qua gò má của Phạm Âm, “Bé con nói rất đúng.”
“Ngày mai chúng ta có thể lên đường rồi.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Nếu như tên Goos kia tuân thủ ước định.” Ngừng một chút, Phạm Âm tìm một vị trí thoải mái trong lòng Tinh Linh Vương, sau đó nói, “Chắc hắn không phải đạo tặc bình thường nhỉ, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.”
Tinh Linh Vương không đáp lời, lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, rõ ràng là dùng ngón trỏ gõ ba tiếng, cách làm vô cùng thân sĩ.
“Mời vào.” Tinh Linh Vương khoác áo choàng màu xám lên, sau đó ôn nhu nói.
Cửa mở ra, đứng bên ngoài là Goos, rất hiếm khi hắn ta nhếch nhác giống như hôm nay, bởi vì trang phục của hắn tuy rằng không được xem quá hoa lệ, nhưng ít nhất rất gọn gàng sạch sẽ. Nhưng may là bây giờ hắn lại đột nhiên hiểu được cái gì gọi là lễ phép của nhân loại.
“Chào buổi trưa.” Goos cười đi vào.
Phạm Âm cười cười nói: “Chào buổi trưa.” Ngay sau đó hắn lại nói, “Hy vọng ngươi mang tin tức ta muốn đến.”
“Đó là tất nhiên.” Goos cười cười, nói rõ ràng cho hắn: “Tin tức của công hội Đạo tặc từ trước đến nay sẽ không để cho người nào hoặc là chủng tộc nào thất vọng.”
Phạm Âm cũng cười nhẹ, làm một động tác tay mời nói.
“Vị trí chính xác của tinh linh viễn cổ Freya tạm thời vẫn chưa biết — về chuyện này ta cảm thấy vô cùng có lỗi.” Goos nhu hòa nói, “Nhưng lại có rất nhiều suy đoán liên quan đến cô, vào mấy năm trước có người nhìn thấy cô ấy ở cùng với một ám tinh linh. Ta nghĩ có lẽ các ngươi đã biết nữ sĩ cung cấp tin tức này là ai.”
Phạm Âm gật đầu, hiển nhiên chuyện cũ của bà chủ quán trọ ở trước Nhật Lạc bình nguyên có thể bị hắn ta nghe được, hoặc là ngay từ đầu hắn ta đã biết, cái này không quan trọng.
“Vị nữ tinh linh tế ti các ngươi muốn tìm — quả thực là đang ở phía Đông đại lục, vị trí chính xác của Freya thì ta cũng không rõ, xin thứ lỗi, bởi vì muốn lần theo dấu vết của tinh linh viễn cổ là vô cùng khó khắn. Có lẽ ta nên biết vấn đề của ngươi sớm hơn, là ta quá tự đại rồi.” Goos mềm giọng nói, “Nhưng may mắn… cô ấy hẳn vẫn đang ở thành Inardo, có lẽ đang ở trong mấy thôn trang xung quanh, tóm lại sẽ không vượt quá ranh giới đó.”
“Xem ra tuyến đường của chúng ta nhất trí với người lùn.” Phạm Âm nở nụ cười, bộ dáng khi cười của hắn rất đẹp, Goos nhìn đôi mắt màu đen xinh đẹp của hắn nói: “Nơi đó rất nguy hiểm, tuy rằng có kỵ sĩ mạnh mẽ bảo vệ, nhưng nghe nói tai họa do yêu ma gây ra đã tăng mạnh ở Inardo. Ta nghĩ, mấy thứ này đối với ngươi thì không được xem là gì cả.”
“Có lẽ rất có vấn đề.” Phạm Âm thì thào nói, “Bởi vì bọn ta không muốn quá huênh hoang.”
“Nhưng ít nhất sẽ không có nguy hiểm đến từ yêu ma.” Goos nhẹ giọng nói, còn liếc mắt nhìn người đàn ông khoác áo choàng bên cạnh Phạm Âm, “Ngươi có một người bảo vệ không tệ, rất may mắn.”
“Rất nhiều người nói như vậy.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Cảm ơn tin tức của ngươi.”
“Ngày mai các ngươi sẽ đi à?” Goos hỏi, “Hay là buổi tối các ngươi sẽ đi?”
“Ngày mai.” Phạm Âm nói, “Mấy nơi bên ngoài thành thị đều là thứ kia, ta không muốn đi đường buổi tối để rồi nhìn thấy chúng nó đâu.”
Goos cười: “Có lẽ ngày mai thời tiết tốt, ta có thể đến tiễn các ngươi.”
Phạm Âm cười, không lên tiếng.
“Vậy ta cáo từ trước.” Goos khom người cúi chào, “Chờ chút nữa sẽ đưa bản đồ kỹ càng qua đây, nói thật thì con đường đó đúng là không dễ đi lắm.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Phạm Âm nhẹ giọng trả lời một câu.
“Còn có, người đã bố trí kết giới hoàn mỹ này đúng là một người rất giỏi.” Giọng nói của Goos rất khẽ, nhưng với tinh linh vẫn luôn nổi danh với thính giác nhạy bén tất nhiên không thể nào bỏ sót lời của hắn. May mà Goos chỉ khẽ giọng nói thầm một câu như vậy xong liền lập tức đi ra ngoài.
“Quá đáng sợ rồi, phụ quân, tên kia thật đúng là Goos chứ?” Bán tinh linh nghiêng người, nói với Tinh Linh Vương, “Khiêm tốn lễ độ đến vậy, giống như một quý tộc có giáo dưỡng, người kia thực ra chỉ là có dáng vẻ giống Goos thôi đúng không? Hoặc là anh em của hắn.”
“Đó chính là bản thân hắn.” Tinh Linh Vương cười khẽ nói, “Xem ra ấn tượng của ngươi với tên đạo tặc kia rất tệ.”
Phạm Âm liếc mắt nhìn Tinh Linh Vương tóc bạc, bỗng chốc nói: “Hắn điên rồi hả, sao mà lại hành động lễ độ như vậy, thế giới này sắp bị hủy diệt rồi hả?”
“Cẩn thận ngôn linh của ngươi.” Tinh Linh Vương nhẹ nhàng ấn lại đôi môi của Phạm Âm, sợi tóc màu bạc rơi xuống, ánh lên bầu trời xanh lam bên ngoài.
*Ngôn linh là từ xuất hiện sớm nhất ở trong văn của Nhật, người tin nó cho rằng lời nói có một luồng sức mạnh không thể xem thường…
“Xin lỗi.” Phạm Âm nói, “Nhưng ngoại trừ trong rừng rậm, hình như ta mất năng lực ngôn linh rồi.”
“Tuy rằng nguyên tố ma pháp trong rừng rậm Wabenella hoạt động mạnh, có thể tăng mạnh ngôn linh…” Tinh Linh Vương cười cười, “Nhưng cũng có rất nhiều chuyện ngôn linh không làm được, đây cũng không phải nói năng lực ngôn linh đã mất, chỉ là thứ bị ngôn linh quá cường đại, hoặc là năng lực của ngươi không đủ.”
“Thực ra đều là một ý chứ gì.” Phạm Âm khó chịu nói, “Hừ.”
Tinh Linh Vương nở nụ cười, dáng vẻ khi cười của y vĩnh viễn đều ưu nhã như vậy, trên mặt của y cũng chưa bao giờ lộ ra biểu cảm lạnh lùng hoặc là giễu cợt. Phạm Âm nghĩ, có lẽ trên mặt y dù lộ ra biểu cảm giễu cợt thì người khác cũng không nhìn ra được.
Tinh Linh Vương đột nhiên dùng đầu ngón tay chọc chọc gò má của Phạm Âm, “Bé con của ta lại trưởng thành sớm như vậy.”
Phạm Âm nghi ngờ nhìn hắn, “Chẵng lẽ hôm nay là ngày đầu tiên ngươi gặp ta hả?”
“Ta chỉ hi vọng ngươi giống như lúc nhỏ, mềm yếu, không cần động một chút liền bỏ nhà trốn đi.” Tinh Linh Vương nhẹ nhàng nói, “Toàn tâm toàn ý dựa vào ta.”
“Bây giờ không phải vậy sao?” Phạm Âm ảo não nói, “Rời nhà trốn đi cũng là lỗi của ngươi, bắt ta trở lại cũng là ngươi, bảo ta dựa vào ngươi cũng là ngươi.”
“Bởi vì… ngươi là người duy nhất kế thừa dòng họ của ta.” Tinh Linh Vương cúi đầu hôn hắn, “Cũng là người yêu duy nhất và vĩnh viễn của ta.”
“… Phụ quân đã rất lâu không nói mấy lời đó.” Phạm Âm nhẹ nhàng nói, “Là bởi vì chuyện của Freya sao?”
“Có lẽ vậy.” Tinh Linh Vương hôn lên đôi môi mềm mại của Phạm Âm, “Cô ấy ở cùng với ám tinh linh… ta có chút lo lắng… hơn nữa, vùng đất có cô ấy sống lại có yêu ma, đúng là kỳ quái…”