Trước nay chưa từng nhìn thấy Nguyệt Bạch thế này, Nguyệt Bạch vốn dịu dàng lại có ánh mắt ác liệt như vậy. Được rồi, tuy rằng lén lút chạy vào nhà của hắn là bản thân sai trước, nhưng mà không cần trở mặt luôn chứ…
“Phạm Âm…” Nguyệt Bạch kéo Phạm Âm qua, Phạm Âm bị kéo lên giường. Mặc dù giường rất mềm, nhưng Nguyệt Bạch lại không nể tình, Phạm Âm vẫn cảm thấy nội tạng có chút quay cuồng. Ngay sau đó Nguyệt Bạch lại đè lên người Phạm Âm, không ngờ bình thường Nguyệt Bạch nhìn khá mảnh khảnh, thế mà nặng như vậy…
“Nguyệt Bạch…” Phạm Âm nhịn xuống đau đớn nơi cổ tay, nhíu mày nhìn Nguyệt Bạch.
“Ngươi đã nhìn thấy vết thương sau lưng ta?” Giọng nói của Nguyệt Bạch lạnh lùng, khiến người không rét mà rung, bởi vì do khí trời tối tăm, mái tóc dài màu vàng của Nguyệt Bạch khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ẩn ở trong phần lớn bóng mờ. Phạm Âm đột nhiên toát ra ý nghĩ kỳ quái, người này thực ra chỉ là một người xa lạ khoác vẻ ngoài của Nguyệt Bạch thôi. Nguyệt Bạch trong ấn tượng, giọng nói tuy rằng không có quá nhiều tình cảm, nhưng sẽ không bao giờ khiến người sợ hãi. Tuy thái độ lạnh nhạt, nhưng đó cũng chỉ do tính cách của hắn tạo thành.
Dưới loại tình huống này chỉ có thể…
Giả ngu
“Nguyệt, Nguyệt Bạch…” Phạm Âm lộ ra ánh mắt đáng thương, tay kia bám lấy cổ của Nguyệt Bạch, “Đau… Nguyệt Bạch… buông ta ra…”
Chiêu này của bán tinh linh xinh đẹp đối phó Nguyệt Bạch hình như mỗi lần đều rất hữu hiệu. Nguyệt Bạch quả nhiên chậm rãi buông cổ tay của Phạm Âm ra, cổ tay được thả ra Phạm Âm vươn tay muốn đẩy Nguyệt Bạch ra, nhưng không đẩy được.
“Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?” Ngón tay Phạm Âm chìa ra dừng lại bên dưới cằm kiên nghị của Nguyệt Bạch, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn cằm của hắn, “Trước đây ta cũng không biết Nguyệt Bạch là người đàn ông thô lỗ như vậy nha.”
Nguyệt Bạch vươn tay bắt lấy bàn tay của Phạm Âm, nhưng không dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy, “Làm đau ngươi à?”
Phạm Âm tủi thân gật đầu, “Ngươi xem… Nguyệt Bạch vừa rồi làm sao vậy?” Phạm Âm chỉ dấu ngón tay thật đậm Nguyệt Bạch lưu lại trên cổ tay trắng nõn, màu sắc diễm lệ như hoa hồng được làn da như trân châu làm tôn lên càng thêm mê người, đầu ngón tay Nguyệt Bạch nhẹ nhàng lướt qua phía trên, lưu luyến không rời.
Bởi vì trọng lượng trên người, Phạm Âm khe khẽ vặn vẹo thân thể biểu thị kháng nghị vô thanh của bản thân, những sợi tóc màu đen thật dài ở trên giường đơn màu trắng trườn bò quyến rũ như rắn.
“Xin lỗi.” Giọng nói của Nguyệt Bạch hơi mang theo khàn khàn, lui ra khỏi người Phạm Âm, lật người nằm ở bên cạnh.
May mắn Nguyệt Bạch chỉ có nửa người trên không mặc áo… A, tại sao mình phải nói là may mắn?
Phạm Âm đứng dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm Nguyệt Bạch lúc lâu, phát hiện Nguyệt Bạch hoàn toàn đã vô hại.
“Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta mới vừa rồi không phải cố ý muốn làm ngươi đau.” Nguyệt Bạch nhíu mày nhìn Phạm Âm đang có phần cảnh giác.
“Nhưng ngươi đã làm ta đau…” Phạm Âm bĩu môi, giơ tay lên cho Nguyệt Bạch nhìn, “Ngươi muốn bẻ gãy cổ tay của ta à?”
“Xin lỗi…” Nguyệt Bạch nhẹ nhàng nắm lấy tay Phạm Âm, vươn người qua cúi đầu xuống, môi nhẹ nhàng hôn lên cổ tay Phạm Âm. Phạm Âm cảm giác được đầu lưỡi ôn nhuận của Nguyệt Bạch chầm chậm dao động ở trên cổ tay, mang đến cảm giác tê dại.
Nguyệt Bạch ngẩng đầu lên, đôi mắt màu lam xinh đẹp cười nhìn Phạm Âm, “Đây coi như là nhận lỗi.”
Nụ cười cùng với bình thường giống nhau như đúc, Phạm Âm không khỏi đánh tan nghi ngờ ban đầu trong lòng, ngồi vào bên cạnh Nguyệt Bạch cười nói: “Đây sao có thể xem là nhận lỗi, không đủ đâu.” Xoay người vươn tay bám lấy cổ của Nguyệt Bạch.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Nguyệt Bạch nhíu nhíu mày, vươn tay ôm lấy Phạm Âm, để trọng tậm của Phạm Âm đặt ở trên người mình.
Phạm Âm tựa ở trên vai Nguyệt Bạch, “Nè… Nguyệt Bạch, vết sẹo phía sau lưng ngươi là ở đâu ra thế?”
“… A, trời mưa rồi.” Nguyệt Bạch đột nhiên quay đầu nói.
“Ta không phải đứa trẻ ba tuổi, chiêu nói sang chuyện khác này không có tác dụng với ta.” Phạm Âm cau mũi, biểu thị kháng nghị.
Nguyệt Bạch cười khổ nói: “Ta không có nói sang chuyện khác, vết sẹo này là do ta lần trước đi phía Đông không cẩn thận bị thương. Hiện tại sắp khỏi rồi, lúc Wabenella mưa, sức mạnh kết giới của Tinh Linh Vương sẽ giảm xuống, cho nên vết thương mới sẽ như vậy.”
“Thật không?” Phạm Âm hoài nghi nhìn Nguyệt Bạch, “Thật sự sắp khỏi rồi chứ, người lần đó bị thương rất nặng à?”
“Có một chút…” Nguyệt Bạch khẽ cười nhìn Phạm Âm, “Không cần lo lắng.”
Phạm Âm nhíu mày không nói gì, Nguyệt Bạch nói: “Vậy hôm nay muốn ở lại ăn cơm tối không?”
…
“Phụ quân phụ quân.” Phạm Âm từ trên đại thụ cao lớn bên ngoài hoa viên nhảy xuống, Tinh Linh Vương đúng lúc sắp vào phòng. Đình viện ban đêm ở trong mưa lộ ra có chút u ám.
“Làm sao vậy?” Tinh Linh Vương xoay người, Phạm Âm thân mật ôm lấy cánh tay Tinh Linh Vương, kéo Tinh Linh Vương vào phòng.
Tinh Linh Vương lấy khăn mặt mềm mại từ trong tủ ra, “Không biết tránh mưa sao?”
Phạm Âm bĩu môi, ngón tay thon dài khều khều tóc đen dài ướt nhẹp trước trán, “Trước giờ ta lại chưa từng sinh bệnh, tại sao phải tránh mưa.”
Tinh Linh Vương cởi áo quần Phạm Âm ra, đẩy hắn lên trên giường, cầm khăn mặt, ngồi bên cạnh lau tóc cho hắn.
“Thân thể ngươi chỉ tốt hơn của nhân loại một chút mà thôi, hơn nữa trên người ngươi có huyết thống của nhân loại, chưa chắc sẽ không bị bệnh.”
“Phụ quân thật quá đáng.” Phạm Âm cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương, tóc ẩm ướt dán ở trước ngực Tinh Linh Vương, “Ngươi không cảm thấy nói như vậy, sẽ làm tổn thương tự tôn của ta hả?”
Tinh Linh Vương nở nụ cười, “Tự tôn của ngươi cũng không ở nhiều nơi như thế.”
“Hừ.” Phạm Âm quay đầu nói: “Mùa mưa Wabenella mỗi trăm năm một lần là lúc sức mạnh kết giới yếu nhất sao?”
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Tinh Linh Vương cầm lấy chăn khoác lên trên thân thể xích lõa của Phạm Âm, “Muốn uống chút sữa nóng không?”
“Không cần…” Phạm Âm nói, “Chỉ là ta muốn biết.”
“A, à, đúng vậy.” Tinh Linh Vương vừa đáp lời vừa lau đuôi tóc dài đen của Phạm Âm.
“À…” Phạm Âm gật đầu, “Đúng rồi, lần trước không phải ngươi đi Tháp tiên đoán sao?”
“Ừ.”
“Có tiên đoán ra thứ gì không?”
“… Không có.”
“Thật không?”
“Giả đó.”
“Này.” Phạm Âm nắm tóc của mình vào trong tay, không cho Tinh Linh Vương lau, “Ta đang nghiêm túc bàn chuyện với phụ quân đó.”
“Được được.” Ngón tay của Tinh Linh Vương nhẹ nhàng ấn môi của Phạm Âm, “Như vậy ngươi nghe ta nói, được không?”
Phạm Âm gật gật đầu biểu thị đồng ý.
“Năng lực tiên đoán cũng không quá mạnh, hơn nữa bởi vì năm nay sức mạnh của những vì sao yếu đi, Algemma cũng không tiên đoán ra được thứ gì.”
*Algemma: Gia tộc chưởng quản cúng tế và tiên đoán
“Cũng chính là nói?”
“Cũng chính là nói, tiên đoán thất bại.” Tinh Linh Vương cười nói, để Phạm Âm nằm ở trên giường, “Như vậy đã được chưa?”
“À…” Phạm Âm chớp chớp mắt, “Không có lời tiên đoán nào quan trọng à?”
“Cho nên, chờ mùa mưa qua đi…” Tinh Linh Vương quay đầu nhìn mưa bụi trong đình viện, “Chúng ta đi ra ngoài tìm một người bạn…”
“Phải đi ra ngoài à?”
“Ừ… Lần tiên đoán này rất quan trọng…” Lúc Tinh Linh Vương quay đầu lại thì phát hiện Phạm Âm đã nhắm hai mắt, dưới lông mi màu đen là một vòng bóng mờ đáng yêu.
Tinh Linh Vương đứng lên khỏi giường, ra khỏi phòng, dọc theo hành lang lát cẩm thạch đi ra khỏi dinh thự. Vì đã đến mùa mưa nên thực vật xung quanh lộ ra sức sống bừng bừng, ban đêm lại che đi một lớp bụi cho vùng xanh tươi này.
Trên người Tinh Linh Vương hoàn toàn không có một chút nước, cho dù trời đang lác đác mưa. Tinh Linh Vương dừng lại ở cửa điện Anh Linh, cột trụ cao lớn màu trắng cũng bị che đậy bởi một tầng bóng mờ. Mùa mưa thế này dễ dàng tăng tốc độ thối rữa của đồ vật, Tinh Linh Vương đột nhiên nghĩ như vậy.
Hình dạng của điện Anh Linh trước nay chưa từng thay đổi, nơi này cũng là chỗ Tinh Linh Vương xây dựng để thu lưu những tinh linh không muốn chuyển kiếp.
Trên điện Anh Linh to lớn trống trải vắng vẻ, vô số trụ cột chống đỡ đỉnh điện như biển sao trong vũ trụ. Linh hồn tinh linh trên đỉnh điện xinh đẹp giống như những vì sao lấp lánh trong đêm tối.
Tinh Linh Vương chậm rãi đi ở trên đường chính, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ta biết các ngươi đều đang nhìn ta… cho dù là vậy, ta vẫn không thể nào buông tha chuyện này.” Thấp giọng khẽ nói như đang nói một mình, Tinh Linh Vương ưu nhã đi xuống bậc thềm vương tọa.
Chỗ đó đặt một bệ cao, phía trên đặt một chiếc đệm mềm mại, chính giữa đệm lõm xuống dưới thật sâu, đó là một con ngươi lớn như đầu người của nhân loại.
“Không được… vẫn chưa đủ để chống đỡ toàn bộ không gian, còn thiếu vài thứ nữa…” Tinh Linh Vương nhẹ giọng than thở, dường như ngay cả các linh hồn tinh linh như những vì sao cũng phát ra than thở giống vậy.
Ở nơi này mùa mưa một trăm năm một lần đã về, tiên đoán quan trọng trong tộc không thành công, dường như đang báo trước một ít chuyện sắp phát sinh.