• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mỗi một tinh linh đều biết ma pháp, bọn họ cho rằng biết sử dụng năng lực này là điều hiển nhiên, thậm chí ở trong tiếng Tinh Linh còn không tìm được từ ‘ma pháp’ này. Có lẽ nhân loại đã xuyên tạc ý nghĩa nó, thấy được sau khi niệm xong thần chú hoa lệ thì nước sông gào thét xông lên, thấy được năng lực đáng sợ chỉ trong nháy mắt đã có thể đoạt đi sinh mệnh đang sống sờ sờ, thì từ ‘ma pháp’ này đã ra đời ở trong ngôn ngữ của nhân loại.

Nhưng mà tinh linh cho rằng nó chỉ là một loại năng lực, không phải dùng để phá hoại, chinh phục hay giết chóc, mà mong muốn năng lực này có thể bảo vệ và gìn giữ hòa bình. Có lẽ chính cách lý giải khác nhau này, khiến cho ma pháp của nhân loại và tinh linh về bản chất đã có sự khác biệt.

Trải qua ba năm nỗ lực, rốt cuộc Phạm Âm đã có những hiểu biết nhất định và sử dụng được ma pháp, có thể cầm cây cung màu trắng kia bắn ra mũi tên thì đã khiến bản thân rất thỏa mãn rồi, tuy rằng vẫn không thể dùng tự nhiên được giống như Tinh Linh Vương, nhưng mà tự mình cảm thấy không tệ rồi.

Vào năm Phạm Âm mười sáu tuổi thì muốn đi gặp mặt mẹ ruột một lần. Phạm Âm cảm thấy nếu còn ngây ngốc tiếp nữa, mẹ ruột của hắn chắc sẽ chỉ còn lại một bộ xương khô. Ở trong quốc gia xinh đẹp của tinh linh, nếu như không phải Phạm Âm để tâm chú ý thời gian, thì chắc hắn không nhận ra thời gian đang trôi qua mất. Tính toán, dựa vào thời gian mà sắp xếp sinh hoạt của bản thân, tuy rằng đây là thói quen không tốt của nhân loại, nhưng Phạm Âm không thay đổi được, dù rằng có một nửa là huyết thống tinh linh, nhưng dẫu sao thì linh hồn của mình cũng là từ thế kỷ 21 xuyên tới, thói quen của nhân loại đã có từ trong khung rồi.

Lúc mười ba tuổi thì bắt đầu chia phòng ngủ với Tinh Linh Vương, đây là yêu cầu của Tinh Linh Vương, có lẽ là cha mẹ đều muốn con cái có thể sớm tự lập, Phạm Âm không phản đối.

Bố trí trong phòng của hắn và phòng Tinh Linh Vương không sai biệt lắm, kỳ quái là cửa vào duy nhất của phòng hắn lại nằm trong phòng Tinh Linh Vương, cũng chính là nếu muốn trở về phòng thì cần phải đi qua phòng của Tinh Linh Vương trước. Phạm Âm từng kháng nghị với thiết kế này, nhưng mà Tinh Linh Vương lấy lý do ‘bảo vệ’ để bác bỏ kháng án của Phạm Âm.



“Phạm Âm, lại đến xem sách đấy à?” Một thiếu nữ tinh linh cười với hắn.

Phạm Âm gật đầu, đi vào nơi để sách của vương quốc Tinh Linh, tương tự như thư viện thời hiện đại.

Thư viện của vương quốc Tinh Linh không phải là một toà kiến trúc, mà là dựa vào mấy cây đại thụ xây thành một khu nhà. Bên trong có đủ các loại sách về tộc Tinh Linh, cũng có sách của chủng tộc khác được dịch thành tiếng Tinh Linh. Khu nhà nối liền mấy cây đại thụ lại với nhau, bậc thang lượn vòng lên xuống, khiến Phạm Âm có cảm giác như lạc vào mê cung.

Thông qua việc đọc sách, đã vô tình phủ định toàn bộ suy đoán ban đầu của Phạm Âm.

Ban đầu chỉ cho rằng là xuyên trở về thời Trung cổ, nhưng những ghi chép trên sách hoàn toàn không phải của bất kỳ một thời đại nào trong lịch sử nhân loại.

Nơi này ma pháp hoành hành, giết chóc là hành vi ở đâu cũng có thể gặp, ngay cả tinh linh cũng có lúc giết người. Đại lục rộng lớn này tên là Ager, tất cả chủng tộc đều sinh sống cùng nhau, ngay cả chủng tộc chỉ xuất hiện ở trong truyền thuyết thần thoại cũng tồn tại ở nơi này, tinh linh chính là ví dụ tốt nhất.

Đại lục này lớn đến thái quá, nhưng vẫn không thể thỏa mãn được nhu cầu của một vài chủng tộc, cho nên Tinh Linh Vương dẫn đầu tộc nhân mở ra một không gian khác trong rừng rậm, không dự định tham gia phân tranh thế lực giữa các chủng tộc. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tinh Linh Vương nói, một khi y rời khỏi Wabenella thì nơi này sẽ tử vong, bởi vì không gian này tồn tại nhờ vào năng lượng của Tinh Linh Vương.

Phạm Âm nhìn thế giới ở bên ngoài cửa sổ, thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không gian này lại do Tinh Linh Vương tạo ra, xinh đẹp như vậy, chân thật như vậy. Y mang theo tộc nhân của mình, sống những ngày hòa bình như ở thế ngoại đào viên…

Phụ quân, ta thật sùng bái ngươi ah…

Chẳng qua như đã từng nói… Xuyên qua mà chẳng đoán được không gian, chẳng đoán được địa điểm cùng với nhân vật, thật sự để cho người ta cảm thấy vô lực…

Trong sách địa lý của đại lục Ager còn miêu tả rất nhiều phong cảnh kỳ lạ xinh đẹp, đối với người yêu thích du lịch như Phạm Âm thì đây đúng là là một mê hoặc rất lớn, đương nhiên trong sách có nhắc đến đại lục Ager là một địa phương nguy hiểm thế nào, chủng tộc khác nguy hiểm ra sao. Đầu năm nay, không có tàu hỏa cũng chẳng có máy bay, nếu muốn đi xem phong cảnh toàn bộ đại lục một lần, không chừng có thể đi đến tận năm 2008 ah…

Hình như có loại ma pháp có thể đưa người đến đón người đi, nhưng mà… hệ số độ khó quá cao, đoán chừng đến kiếp sau mới học được cũng không phải đùa.

Sau khi mượn một quyển sách liên quan đến phía Đông đại lục ở thư viện về, Phạm Âm dọc theo đường nhỏ đi về nhà.

Sau khi trở thành tinh linh, thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn giữ lại thói quen lúc làm sát thủ — không đi đường lớn. Sự thực về sau chứng minh, đây là một thói quen không tốt cỡ nào.

“Oa…” Phạm Âm đứng ở trên đỉnh ngọn cây, trong lúc vô tình thoáng quay đầu, thấy được một khu kiến trúc màu trắng ở đằng xa, dưới ánh sáng mặt trời tỏa ra sáng bóng sắc trân châu, mặc dù không có lớn bằng nhà của mình, nhưng cũng có một loại đẹp riêng.

“Ừm… nơi này, hình như là nhà của Nguyệt Bạch thì phải?” Phạm Âm đứng ở trên chạc cây lẩm bẩm, mặc dù từng đến nhà Nguyệt Bạch vài lần, nhưng mà đều là đi từ cửa trước, con đường này là ở phía sau của nhà bọn họ, đi tìm Nguyệt Bạch xem thử, hình như đã mấy ngày rồi không có gặp y… Nghĩ tới đây, Phạm Âm xoay người muốn đi vào tòa nhà giàu có phía trước, đi được hai bước thì chợt dừng lại. Nơi này là phía sau của tòa nhà, vừa vặn có thể thấy được phòng của Nguyệt Bạch, hay là trực tiếp nhảy vào nhỉ.

Nghĩ tới đây, Phạm Âm nhẹ nhàng nhảy một cái, đáp xuống trên sân thượng trước phòng Nguyệt Bạch.

“Nguyệt Bạch?” Phạm Âm vén màn che bằng lụa trắng lên, mới phát hiện trong phòng không có ai.

Phòng của Nguyệt Bạch vừa lớn vừa gọn gàng sạch sẽ, đây có lẽ liên quan tới bệnh sạch sẽ của y. Bởi vì nhà của Nguyệt Bạch là thế gia quý tộc trong tộc Tinh Linh, cho dù Nguyệt Bạch không chú trọng, nhưng trong phòng vẫn lộ ra sự hoa lệ khiêm tốn.

Rèm cửa sổ đắt tiền buông thả đến tận mặt đất, thảm trải sàn lông nhung màu trắng thật dày, để cho tiếng bước chân nhỏ đến mức không thể nghe thấy, trong không khí tràn ngập mùi hương đặc hữu trên người Nguyệt Bạch.

“Ơ… không có ai?” Phạm Âm có chút thất vọng đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ có nên ở đây chờ y chốc lát hay không.

Con mắt nhìn loạn khắp nơi, bỗng nhiên dừng lại trên một tấm gương nơi đất. Tấm gương này nhìn từ vẻ bên ngoài thì không có gì khác biệt với gương soi bình thường, đặt ở một góc vắng vẻ, sẽ chẳng ai chú ý tới, nhưng mà bây giờ nó lại đang hấp dẫn sự chú ý của Phạm Âm.

Lần đầu tiên Phạm Âm nhìn thì đã cảm thấy có hơi kỳ quái, nói không rõ không đúng chỗ nào, nhưng mà cứ cảm thấy có vài chỗ lạ kỳ. Hắn đi tới phía trước gương, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân cái gương này là lạ, nói nó là gương không bằng nói là một tấm thủy tinh dày. Nó không phản chiếu lại bóng hình của bất kỳ vật nào. Tay sờ lên là một lớp trơn bóng, bên ngoài không có điểm nào khác biệt với gương soi, nhưng mà đằng sau lớp thủy tinh đó lại là một khoảng không trắng xóa. Cảm thấy có chút giống như buổi sáng cuối thu, đứng trước cửa sổ thủy tinh nhìn ra, bên ngoài là lớp sương mù dày đặc không thể xua tan.

Phạm Âm nghiêng đầu, sao Nguyệt Bạch lại trang trí một tấm thủy tinh trong phòng nhỉ? Hắn tò mò lại đặt tay lên tấm thủy tinh, từ trên đầu ngón tay truyền tới cảm giác lạnh buốt đặc hữu của vật chất vô cơ.

Bỗng nhiên, màu trắng phía sau tấm gương xuất hiện biến hóa kỳ dị, Phạm Âm vội vàng rút tay về, trừng mắt nhìn mặt gương kỳ quái này.

Lớp thủy tinh phía sau cái gương hình như xảy ra biến hóa, vốn màu trắng dày đặc hệt như sương mù lại bắt đầu cuồn cuộn, cảm giác giống như sương mù dày đặc bị gió thổi bay, sau đó từ bên trong sương mù có một cái tay chậm rãi vươn ra.

Lúc ngón tay đụng tới lớp thủy tinh bên trong, thủy tinh nổi lên gợn sóng giống như mặt nước, sau đó xuyên qua thủy tinh, tiếp xúc với không khí của phòng này.

Má ơi! Quỷ, quỷ quỷ á! Sao lại giống như phim The Ring vậy trời...

Phạm Âm vội vàng lui về phía sau vài bước, tùy tiện nhìn quanh thử có chỗ nào có vũ khí tiện tay hay không, thứ trong gương kia nếu dám ló đầu ra, thì không nên trách vũ khí trong tay tiểu gia đây.

Vậy là Phạm Âm nhìn xung quanh… Nhà bọn họ sao chẳng có gì vậy, đành phải lấy một cái gối ôm lớn ở trên giường.

Nhìn cái gối ôm mềm mại kia, khóe miệng Phạm Âm nhịn không được giật giật, tên Nguyệt Bạch này cho rằng ở trong nhà của mình thì rất an toàn hả?

Trong khoảng thời gian Phạm Âm tìm vũ khí thì trong gương đã lộ ra một cái đầu người, cái tay của thứ kia khoác lên khung gương, hình như đang ra khỏi gương.

“Ta đánh!” Mặc kệ, lấy gối ôm chào hỏi với nó trước.

“Á!” Thứ bị gối ôm đánh kêu to một tiếng, thân thể lấy tốc độ nhanh nhất chui ra ngoài.

o0o
*Tấm gương của anh đây

fb9977bd-c99a-4999-9587-39a867cfafb2

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK