Một nghề nghiệp lãng mạn.
Trong lịch sử loài người, từng xuất hiện rất nhiều nhà thơ tài hoa, có những nhà thơ còn là nhà triết học, nhà tư tưởng, nhà văn vĩ đại.
Trước khi ngành tâm lý học tội phạm ra đời, các nhà thơ phương Tây đã bắt đầu không ngừng dùng hình thức thơ ca để thảo luận về những chủ đề liên quan.
Từ những Aristotle, Dante thuở ban đầu, sau tới Shakespeare, Goethe, Shelly, Dickinson, những nhà thơ vĩ đại ấy chưa từng dừng bút……
Tội ác là chủ đề vĩnh cửu dưới ngòi bút của họ, sống hay chết, yêu và hận, tội cùng phạt, hy sinh và báo thù, ánh sáng và bóng tối, phát luật cùng trật tự.
Nhà thơ nhạy cảm, thông minh, họ nhận thức thế giới này bằng cái nhìn độc đáo của riêng mình, đưa lý giải về thiện và ác của mình vào từng con chữ, biến thành tác phẩm nghệ thuật dần được lưu truyền rộng khắp…
Một chiều mùa hạ ở Hoa Đô, Tô Hồi ngồi trên chiếc xe rung lắc, tranh thủ thời gian đọc tài liệu trong tay.
Ánh mắt của anh dừng lại trên tấm hình chụp giấy ghi chú, ảnh chụp vốn đã không quá rõ ràng, lại thêm thị lực của Tô Hồi không tốt, anh phải mất công một lát mới nhìn rõ được hàng chữ viết tay nho nhỏ trên tờ giấy —— “Em có thể chịu đựng bóng tối, nếu em chưa từng thấy mặt trời, nhưng mặt trời chiếu khoảng tối trong em, biến nó thành một chốn hoang vu khác.”
Những câu này đến từ tác phẩm của nhà thơ nổi tiếng nước Mỹ Dickinson – “Had I not seen the Sun”.
Thân xe bỗng hơi rung lên, phát ra từng tiếng lộc cộc, sau đó tài xế khẽ đạp chân ga. Tô Hồi dừng suy nghĩ, chuyển tầm nhìn từ tài liệu trong tay đến trong xe, xe khách bắt đầu lên núi, để cho an toàn, anh đóng tài liệu lại.
“Ba trạm sau có ai xuống không? Không xuống là đến thẳng núi Bạch Hổ đó.” Bác tài gào lên một câu.
Những người trên xe đều ăn ý không ai trả lời, những người ngồi xe đến đây cơ bản đều tới núi Bạch Hổ, mấy trạm ở giữa chỉ thêm vào cho có.
Tài xế nói: “Được rồi!” Sau đó tăng tốc, suýt nữa khiến cái túi trong tay Tô Hồi văng ra ngoài.
Đã lâu lắm rồi Tô Hồi không lái xe, với thị lực bây giờ của anh, cơ bản đã tạm biệt ghế lái rồi.
Vốn dĩ anh muốn gọi xe tới, nhưng tài xế vừa nghe núi Bạch Hổ đã không muốn nhận khách, chỗ này cách trung tâm thành phố rất xa, tài xế không có thời gian chờ trước cửa, có thể lúc về còn phải chạy xe không, liền không muốn nhận.
Còn một nguyên nhân khác là những bọn họ đều cảm thấy xúi quẩy, cũng thấy không an toàn.
Dù sao đây cũng là nơi giam giữ tội phạm.
Trong đó là những con quỷ đã từng phạm đủ tội lỗi, cho dù bây giờ bọn họ đã bị nhốt trong tù nhưng vẫn khiến người khác sợ hãi.
Tô Hồi do dự chốc lát, cuối cùng, anh vẫn chọn ngồi xe khách tới đây.
Lúc này, xe khách lái đi như bay, bác tài đã quen với con đường này, đi cạnh vách núi chênh vênh lại không giảm tốc độ chút nào, thỉnh thoảng còn bẻ lái một cái, nửa số người trong xe đều lắc lư theo, cảm giác như nếu không giữ chắc tay vịn, họ có thể bay ra ngoài cửa sổ bất cứ lúc nào.
Lốp xe cọ xát trên mặt đường vang ra tiếng, thỉnh thoảng có xe chạy tới từ đối diện xượt qua xe họ, phát ra tiếng loẹt xoẹt. Bác tài vô cùng bình tĩnh, còn hành khách lại sợ hãi toát cả mồ hôi.
Nhịp tim của mọi người còn chưa khôi phục, đằng trước lại có một khúc cua rất gấp xuất hiện.
Tô Hồi ngồi ở dãy cuối cùng trong xe, anh đã hơi say, dùng ngón tay bám chặt tay vịn trước mắt, đến mức khớp xương trắng bệch cả.
Tô Hồi cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể, lồng ngực khó chịu vô cùng, anh khẽ ho khan vài tiếng, xe rung lắc như thể muốn quẳng linh hồn và nội tạng của anh bay ra khỏi cơ thể.
Từ lâu Tô Hồi đã quen với việc không nhìn rõ những thứ trước mắt, mà hình huống này lại càng nghiêm trọng hơn khi anh say xe, tất cả dường như đã sụp đổ từ lâu, khác hẳn với thế giới trong mắt người bình thường, chỉ còn lại từng mảng lớn xám xịt, mọi thứ trở nên vặn vẹo, như bức tranh trừu tượng của Picasso.
Tai anh cũng nghe không rõ, tiếng nói chuyện thỉnh thoảng vang lên trong xe nghe rất xa xôi, như nước trong bình sắp sôi, ùng ục ùng ục.
Cuối cùng cảm quan như rời khỏi cơ thể anh, Tô Hồi cảm giác như mình đang ở trong một bể cá thủy tinh chứa đầy nước, bế cá trong suốt, trong đó không có cá, chỉ có mình anh.
Cách lớp thủy tinh và nước, anh lặng yên nhìn ra thế giới bên ngoài.
Những người trước mắt đều trở thành diễn viên, tựa như anh đang xem một bộ phim truyền hình, mà anh cũng là một phần trong ấy, đang cố gắng làm quen với vai diễn của mình.
“Cậu tới đây lần đầu hả?” Một giọng nói kéo anh từ trong bể cá trở về thực tại.
Tô Hồi nghiêng đầu, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, lúc này anh mới chú ý người ngồi sát cửa sổ bên cạnh mình là một bác gái.
Bác gái nọ tuổi đã qua ngũ tuần, uốn tóc xoăn, dáng người phốp pháp, rõ ràng bà đã quen thuộc với con đường này lắm rồi, bà trải trước bụng hai cái túi to, một chiếc để đầy hạt dưa, một chiếc là để bỏ vỏ hạt dưa. Bà ngồi trên chuyến xe rung lắc này, cắn hạt dưa giết thời gian.
Tô Hồi lễ phép gật đầu: “Lần đầu ạ.”
Bác gái thấy sắc mặt cậu tái nhợt, tốt bụng đưa cho cậu một chiếc túi nhựa, “Bảo làm sao, sắp tới rồi đó, cố thêm mười phút.” Sau đó bà thả hạt dưa vào miệng nói: “Lên núi còn đỡ, lát về cậu biết ngay, xuống núi mới là khó chịu, y như chơi tàu lượn siêu tốc, tốc độ còn nhanh gấp đôi thế này, kích thích lắm cơ…”
Tô Hồi không nghĩ được xa tới vậy, anh chỉ mong chịu đựng qua được lúc này thôi. Anh cảm ơn bác gái kia một câu, nhận túi bóng siết chặt trong tay.
Bác gái hỏi anh: “Cậu muốn ăn hạt dưa không?”
Tô Hồi xua xua tay, cảm ơn lần nữa.
Bác gái rõ là có ấn tượng rất tốt với cậu chàng vừa đẹp trai vừa lễ phép này, bèn hỏi thăm: “Tới thăm bạn hở?”
Tô Hồi đã chóng mặt tới không nói nên lời, hầu kết của anh chuyển động, bây giờ vẫn chưa tới mức ói ra, nhưng thêm một lúc nữa thì chưa chắc.
Bác gái thấy anh yên lặng, bèn nghĩ là cam chịu, tiếp tục tán gẫu với anh: “Tôi tới thăm con trai rồi, cái thằng nhỏ chết bầm đó say rượu rồi đánh người ta bị thương, đã ba năm rồi, mất khoảng bốn năm nữa. Biểu hiện bây giờ của nó tích cực lắm, có khi lại được về sớm một tí, cậu tới thăm bạn bị tội gì thế, mới phán à? Còn bao lâu nữa?”
Tô Hồi mím môi, cuối cùng cũng lấy được một hơi, mở miệng nói: “Tử hình.”
Bác gái “a” một tiếng, bỏ hạt dưa vào chặn miệng mình, không dám hỏi nữa, ánh mắt nhìn anh vừa đồng tình, có phần sợi hãi, cũng có chút… tò mò.
Đây là tuyến xe khách đi ngang qua nhà tù núi Bạch Hổ ở Hoa Đô, người ngồi trên xe ngoài người miền núi ra, đều là người tới thăm tù.
Nhà tù chỉ tiếp khách vào thăm mỗi ngày có năm có mười[9] hàng tháng thôi, bỏ lỡ thì không tới thăm được.
Hành trình cả thảy ba mươi phút, cuối cùng xe khách dừng lại trước mấy tòa nhà màu trắng xám, đã tới nhà giam núi Bạch Hổ.
Điều hòa trong xe phả hơi lạnh, cửa xe vừa mở ra, một làn sóng nhiệt liền phả từ bên ngoài vào.
Hành khách ào ào xuống xe, Tô Hồi đi xuống, mang theo cặp sách, chống gậy đứng một lát, cơn chóng mặt mới nguôi ngoai.
Anh nhìn ra không gian mờ bụi xa xa trước mắt, đi ở cuối cùng, sau chân những người đến thăm tù đi tới cổng sắt của nhà giam.
Xuyên qua một sân thể dục nhỏ, là tới tòa văn phòng của nhà giam, có cán bộ nọ phụ trách đăng ký cho từng người, tới lượt Tô Hồi anh ta hỏi: “Chứng nhận đâu? Có đăng ký trước chưa?”
Tô Hồi được nghỉ một lát, đã khôi phục lại vẻ dửng dưng như trước, anh vươn tay, đưa hết cả chứng minh nhân dân, thẻ cảnh sát, các loại giấy tờ và giấy giới thiệu trường đã đóng dấu cho anh ra.
Người nọ nhìn một lát, vội vàng niềm nở khom người, nói: “Ôi, thầy Tô, đồng chí Hà đã đặc biệt dặn dò trước rằng anh sẽ qua đây. Anh theo tôi tới chỗ này.”
Cậu cảnh sát đi vài bước rồi quay lại nói: “Thật ra anh tới dưới chân núi cứ gọi điện thoại, chúng tôi lái xe xuống đón là được.”
Tô Hồi đã hết say xe, xua xua tay cười dịu dàng, nói: “Công việc các anh cũng rất bận rộn, không cần làm phiền các anh, ngồi xe lên núi cũng tiện.”
Cậu cảnh sát hiển nhiên cũng đã trải nghiệm chuyến xe bay tận trời kia, sau khi hàn huyên với Tô Hồi vài câu, giới thiệu thêm về tình hình ở đây cho anh, rồi dẫn anh vào trong khu hành chính.
Buổi chiều trong nhà tù, hẳn đang là thời gian hoạt động tự do, bên ngoài hơi ồn ào, Tô Hồi không nghe rõ lắm, chỉ phân biệt được một vài âm thanh lộn xộn, cùng với tiếng còi chói tai.
Cảnh sát đưa Tô Hồi vào một lối đi chỉ có cán bộ mới được qua lại, bên này ít người, không gian trống trải mênh mông, quyền trượng của Tô Hồi đụng xuống nền đất xi măng, vọng lại vài tiếng nho nhỏ.
Anh nhanh chóng được dẫn tới một phòng thẩm vấn có kính một chiều, cảnh sát rót cho anh một cốc nước, sau đó nói với anh: “Chúng tôi sẽ đưa người tới ngay.”
Tô Hồi gật đầu, gác quyền trượng của anh sang một bên, sau đó lại nhớ ra gì đó, hỏi thêm: “Có ai khác từng tới thăm gã chưa?”
Cậu cảnh sát lắc đầu, “Tội phạm giết người đầy tiếng xấu lại tàn nhẫn như thế, chắc hẳn họ hàng né tránh còn không kịp nữa, chưa từng thấy ai tới thăm gã.”
Tô Hồi lại hỏi: “Bố mẹ cũng chưa từng tới sao?”
Cảnh sát gật đầu, “Từ nhỏ gã đã không cha, hình như mẹ còn đang bị bệnh, thân mình còn lo chưa xong kìa.”
Nghe tới đó, Tô Hồi gật đầu, anh sờ soạng trong túi, nhận ra mình quên mất một thứ, bèn ngẩng đầu hỏi: “Tôi có thể mua chút đồ ở chỗ các anh không?”
Cậu cảnh sát hỏi: “Thầy Tô muốn mua gì?”
Tô Hồi: “Thuốc và bật lửa.”
Nghe anh nói, cậu cảnh sát lấy một bao thuốc cùng một chiếc bật lửa ra khỏi túi, đưa cho anh, “Ôi, thầy Tô khách sáo gì chứ, đồng chí Hà đã nói phải tiếp đón anh tử tế. Nếu không đủ thì tôi tìm cho anh thêm bao nữa.”
Tô Hồi nói: “Cảm ơn, nhiêu đây là đủ rồi, tôi tới vội quá, quên mua.”
Cảnh sát đi dẫn người tới, Tô Hồi bỏ thuốc và bật lửa vào trong cặp sách, sau đó lấy một chồng tài liệu thật dày ra từ trong đó.
Trong chồng tài liệu có một vài tờ báo cùng văn kiện được đóng dấu, ảnh chụp, và cả bản photo hồ sơ của cảnh sát.
Tô Hồi cúi đầu, khó khăn phân loại. Anh dựa theo tài liệu đã phân loại đặt ở những vị trí khác nhau trên bàn trước mặt, trên hồ sơ ghi một cái tên: Tống Dung Giang.
Đây cũng là mục đích hôm nay anh tới nhà giam núi Bạch Hổ.
Không lâu sau, cảnh sát dẫn một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vào trong, tay chân của gã đều bị còng, có thể thấy được là tội phạm nghiêm trọng.
Gã ta hơi gầy, hốc mắt sâu hoắm, tóc rất ngắn, nhưng thân thể gã không hề yếu, có thể thấy được đường cong cơ bắp trên hai tay bị còng, tựa như một con báo mạnh mẽ nhanh nhẹn, trên khuỷu tay gã có vài vết bầm, cạnh cổ cũng có vết xước, hẳn là xuất hiện khi đánh nhau gần đây.
Cảnh sát ấn gã đàn ông xuống chỗ ngồi đối diện Tô Hồi, một mùi máu tanh vô hình lập tức bốc lên trong phòng thẩm vấn.
Đây là hơi thở mà chỉ có tội phạm giết người liên hoàn từng giết rất nhiều người mới có được.
Tô Hồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói: “Mở còng tay ra đi.”
Cảnh sát sửng sốt, rõ ràng đang do dự: “Nhưng mà…”
Tô Hồi ho khan vài tiếng, “Không sao đâu, các anh đứng quan sát ở bên ngoài, với cả chân vẫn còng mà, tôi chỉ hy vọng khi chúng tôi nói chuyện hắn ta có thể thả lỏng một chút thôi.”
Nơi này là nơi trung tâm nhất trong cả nhà giam, bên ngoài kính thủy tinh có biết bao cảnh sát cầm súng canh giữ ở đó, tội phạm không thể trốn thoát, Tô Hồi mong rằng khi anh ở trong căn phòng này, có thể nói chuyện thoải mái với đối phương.
Lúc này viên cảnh sát mới mở còng tay trên tay gã đàn ông, không quên dặn dò gã như gặp kẻ địch: “Lát nữa anh thành thật chút cho tôi!”
Tống Dung Giang ngồi ngả nghiêng trên băng ghế, vung vẩy cổ tay, ngẩng đầu lên tò mò nhìn người đàn ông bảnh trai trước mắt…
- o0o-