Lục Tuấn Trì gọi tất cả tổ viên vào phòng họp, mang toàn bộ hồ sơ và tài liệu qua đó.
Cục cảnh sát thành phố Hoa Đô chuyển hướng điều tra sang quan hệ giữa Người Ngủ Say và các nạn nhân. Đồng thời, cảnh sát cũng bắt đầu tìm kiếm những nạn nhân khác.
“Người đàn ông trung niên đi cùng Liễu Mộng Oánh thì sao? Có manh mối gì về hắn ta không?” Lục Tuấn Trì chuyển sang khỏi Khúc Mình.
Khúc Minh vội đáp: “Gã đàn ông đó là La Vĩ, chúng tôi đã trích lịch sử tài khoản ngân hàng, phát hiện hắn ta từng gửi một khoản tiền lớn cho một người tên Liên Phỉ. Tôi nghi ngờ, Liên Phỉ chính là người cho vay nặng lãi.”
Lần thẩm vấn trước, họ biết được chuyện một người bạn nhờ La Vĩ vay tiền rồi bỏ trốn, người đứng ra bảo lãnh như hắn ta trở thành người gánh nợ, phải trả một khoản lớn, nếu không sẽ bị chủ nợ quấy rầy liên tục.
“Liên Phỉ? Tôi nhớ cái tên này.” Hạ Minh Tích mở danh sách mình tổng kết khi trước, người này đã chết vì tai nạn vào tháng tám năm ngoái. Vì tên gã ta quá đặc biệt, cái chết cũng rất khác thường nên cô mới nhớ.
Chẳng mấy chốc, Hạ Minh Tích đã tìm thấy hồ sơ vụ án kia.
“Liên Phỉ là ông chủ một xưởng quần áo, mấy năm trước kiếm được chút tiền nên bắt đầu mở dịch vụ tư cho vay nặng lãi. Vì gã có nhiều công nhân chịu làm tay chân chuyên đòi nợ, lại có chỗ dựa, không sợ bị báo cáo lên trên. Nhưng tháng tám năm ngoái, Liên Phỉ say rượu rơi xuống một hố vôi mới đào trong một công trường, chết ngay tại chỗ.”
Vụ án này cũng không có camera ghi lại, không có nhân chứng tại hiện trường, dấu chân trong công trường lại vô cùng hỗn loạn, cuối cùng, cảnh sát đánh giá đây là tai nạn ngoài ý muốn.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Có điều tra được hành tung của La Vĩ khi đó không?”
“Điều tra được, có bằng chứng cho thấy hôm đó hắn ta thuê phòng ở nơi khác.” Khúc Minh chỉ vào thông tin vừa trích ra, “Theo lời khai nhận được, khi đó Liên Phỉ mới làm quen với một cô gái xinh đẹp, tối hôm ấy cô gái kia hẹn gã đi chơi nhưng cô gái này là ai thì các công nhân khác đều không biết. Cũng không một ai biết tại sao Liên Phỉ lại đột ngột đến công trường, tại sao lại rơi xuống hố vôi.”
Lại là một vụ án tử vong ngoài ý muốn còn nhiều nghi vấn, cùng bằng chứng ngoại phạm khéo léo.
Phương thức gây án không nổi bật này lại càng dễ bị phát hiện vì sự đặc biệt của nó.
“Tổ trưởng! Tôi đã kiểm tra lại toàn bộ camera và video tại các con phố xung quanh vào đêm Bàng Thanh Hoa chết, phát hiện sau nửa đêm có một người mặc áo mưa màu xanh sẫm vào khu dân cư.” Trịnh Bách báo cáo.
“Hắn ta vào khu nhà bằng cách nào?”
“Hắn ta quét thẻ vào cổng, lịch sử quét thẻ bên cơ sở vật chất ghi lại đây là thẻ của cư dân trong tòa nhà Bàng Thanh Hoa sống.”
Nhìn vào hình ảnh, người này mặc áo mưa rất dày, trông như phụ nữ có thai, rõ ràng hắn ta đang giấu đồ trong áo mưa.
Người này có thẻ qua cổng, có chìa khóa nhà Bàng Thanh Hoa và Cốc Nhược Nhược, bởi vậy hắn ta mới có thể vào trong mà không gây tiếng động nào.
Càng ngày, càng có nhiều nhân vật và bằng chứng liên quan xuất hiện.
Tất cả những điều này càng chứng minh những vụ án đó không phải tai nạn ngoài ý muốn, mà là cố ý giết người.
Lục Tuấn Trì viết tên nạn nhân và người mắc chứng trầm cảm tương ứng cạnh nhau.
Trang Tuyết Y ứng với Liễu Mộng Oánh.
Liên Phỉ ứng với La Vĩ.
Bàng Thanh Hoa ứng với Cốc Nhược Nhược.
Những vụ án và quan hệ nhân vật đan xen phức tạp đang dần dần sáng rõ.
Hạ Minh Tích ngồi bên cạnh, nói: “Tổ trưởng, lại có chi cục khác gửi hồ sơ vụ án lên, sau khi kiểm tra, có thêm hai người liên quan đến danh sách liên lạc Người Ngủ Say cung cấp đã chết.”
Kiều Trạch ngẩng đầu hỏi: “Vụ án này chỉ có một hung thủ sao?”
Khúc Minh nói: “Xem camera an ninh thì có vẻ không phải…”
Tô Hồi yên lặng ngồi tại chỗ, anh chăm chú nhìn hình ảnh đang dần được chắp vá hoàn chỉnh, khẽ nói: “Không chỉ có một hung thủ, rất có thể là trao đổi giết người nhưng lại không phải trao đổi giết người bình thường…”
Sau đó, Tô Hồi giải thích: “Trước đây, chúng ta từng tiếp xúc với Người Ngủ Say, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó ẩn giấu trong lời khai của họ. Tôi nghĩ, rất có thể đó chính là thứ mà họ đang giấu giếm là động cơ thật sự của họ, cũng là cách họ giúp đỡ, cứu vớt người khác.”
Anh phân tích cụ thể hơn: “Có rất nhiều nguyên nhân để một người mắc chứng trầm cảm, có thể chia những nguyên nhân này thành nhân tổ bên trong và bên ngoài. Nhân tố bên trong là nhân tố tâm lý của người mắc chứng trầm cảm, nhân tố bên ngoài là gia đình, trường học, xã hội. Cụ thể hơn thì có tình yêu, ruồng bỏ, cưỡng ép, nợ nần… gây ảnh hưởng đến tâm lý. Hầu hết những nhân tố bên ngoài này không thể tách khỏi người khác.”
“Tôi phát hiện phần nhiều những người được Người Ngủ Say liên lạc đều mắc chứng trầm cảm do nhân tố bên ngoài. Họ tiếp cận những người này, muốn giúp đỡ họ, rất có thể là giải quyết tận gốc vấn đề người trầm cảm gặp phải. Cũng tức là giết chết người khiến họ trầm cảm, gây khó khăn cho họ.”
“Những người trợ giúp đều từng là nạn nhân… Có thể họ dùng cách giết người để cứu người khác, đồng thời không ngừng thu hút thành viên mới.”
Anh đi tới trước bảng trắng, lau sạch một khoảng nhỏ, sau đó vẽ một hình tam giác lên đó.
Tô Hồi viết vài cái tên lên mỗi đỉnh tam giác.
Người hãm hại, nạn nhân, người cứu rỗi.
“Đây cũng là tam giác Karpman Drama.”
“Khi người hãm hại bắt đầu chèn ép, bắt nạt, tấn công nạn nhân và khi người cứu rỗi bắt tay vào giải thoát cho nạn nhân, trò chơi tâm lý này sẽ bắt đầu.”
“Hình tam giác này đã khái quát hình thức tối giản của mối quan hệ phụ thuộc, ảnh hưởng lẫn nhau của con người. Trong xã hội loài người, mỗi người chúng ta sẽ vô thức sắm cho mình vai trò nào đó nhưng đây chỉ là một hành vi vô ý thức. Ba vai trò này sẽ xuất hiện lặp lại trong quan hệ gia đình, thầy trò, công việc, rất nhiều người không ý thức được rằng, mình đang đứng trong nhà giam tam giác này, thậm chí bị những quan hệ và cảm xúc này điều khiển.”
Tô Hồi ho khan vài tiếng, nói tiếp: “Nhưng thật ra, ba loại quan hệ này luôn không ngừng tách rời, thay đổi. Thậm chí có người kiêm luôn cả hai vai trò, thậm chí cả ba vai trò cùng một lúc. Sau khi thực hiện hành vi cứu rỗi, cũng sẽ có rất nhiều cách thay đổi hình thức.”
“Ví dụ như sau khi người cứu rỗi đã giúp đỡ, nạn nhân nảy sinh cảm xúc bất mãn, có thể sẽ có một vài nạn nhân biến thành người hãm hại, hãm hại ngược lại người cứu rỗi.”
“Một ví dụ khác, nếu người cứu rỗi gây áp lực quá lớn, can thiệp quá nhiều vào cuộc sống nạn nhân, người đó cũng sẽ trở thành một dạng người hãm hại khác.”
“Cũng có trường hợp người cứu rỗi quá mạnh, áp bức ngược lại người hãm hại, có thể người cứu rỗi sẽ thành nạn nhân.”
“Trong một tam giác Karpman Drama dữ dội, không bao giờ có người chiến thắng, mỗi người đứng trong đó đều sẽ bị xâm hại, trừ phi có một nhân vật rời khỏi tam giác đó, trò chơi mới dừng lại.”
Tô Hồi bình tĩnh giải thích, anh nhớ đến cuốn sách “Games People Play” của Eric Berne, mỗi người trong xã hội đều là một “người chơi”, họ tổn thương lẫn nhau, phụ thuộc vào nhau, cũng trở thành một mảnh ghép hoàn thiện lẫn nhau.
Nghe anh nói, mọi người im lặng suy nghĩ. Trong vụ án này, quan hệ giữa các nhân vật cũng đang không ngừng thay đổi.
Nếu chứng trầm cảm và sự đau khổ của Cốc Nhược Nhược là do quan hệ hôn nhân và chồng của cô ta mang lại. Vậy cái chết của chồng cô ta chính là cách cứu rỗi tốt nhất.
Liễu Mộng Oánh rất bất hạnh, người mang lại cuộc đời bất hạnh cho cô ta là mẹ cô ta. Sau cái chết ngoài ý muốn của bà, Liễu Mộng Oánh cũng được giải thoát khỏi “hình tam giác” này.
La Vĩ vướng vào khoản nợ lãi cao, mặc dù cho vay nặng lãi là phạm pháp nhưng hắn ta lại bất lực trước thế lực của đối phương, sống rất cực khổ. Khi đó, cái chết của chủ nợ chắc chắn là cách đơn giản nhất để cứu hắn ta khỏi khốn cảnh.
Nhưng những người này lại không thoát khỏi trò chơi đó, mà bị cuốn vào trong, trở thành người cứu rỗi mới.
Lục Tuấn Trì nhận lấy chiếc bút dạ, men theo ý tưởng của Tô Hồi, hắn dùng bút các màu móc nối những người thoạt trông lộn xộn, không liên quan đến nhau này lại, tìm ra mối quan hệ giữa các nhân vậy.
Dường như mọi thứ đã rõ ràng.
Tô Hồi lùi lại một bước, “Những thứ này chỉ là giả thiết, hiện giờ, quan trọng nhất là chúng ta phải tìm bằng chứng, tìm ra cách hành động của họ và bằng chứng xác thực.”
Nếu không dù lúc này họ gọi Cốc Nhược Nhược, Liễu Mộng Oánh tới đây cũng hoàn toàn vô dụng, bởi vì họ không có bằng chứng chứng minh mọi tội ác, chỉ cần đối phương chối cãi, họ sẽ lại đi vào vết xe đổ lần trước.
Là ai đã cứu rỗi họ, sau đó họ “giúp đỡ” nhưng người trầm cảm khác thế nào?
Những vụ án này được che giấu bởi sự “ngoài ý muốn”.
Vết máu, dấu chân, camera, vân tay, nhân chứng, những bằng chứng trong vụ án bình thường này gần như không xuất hiện trong vụ án này, họ cần tìm ra bằng chứng phạm tội mới.
Dựa vào tâm lý học và khắc họa tâm lý tội phạm, mảnh ghép trước mắt họ đang ngày một hoàn chỉnh.
Sơ đồ quan hệ đã được móc nối, Lục Tuấn Trì lùi lại một bước, tổng kết: “Có lẽ… Mỗi người trong số họ đã có thỏa thuận với Người Ngủ Say, sau khi anh được giải thoát, anh phải giết một người khác, đây là một dạng giết người tuần hoàn. Chỉ cần có người mới tham gia sẽ không bao giờ ngừng lại.”
Thủ đoạn của họ bí ẩn, người tham gia lại không có tiền án tiền sự, người mắc chứng trầm cảm thoạt trông đáng thương, yếu ớt, lại giết những người không liên quan đến họ.
Có lẽ đây mới chính là bộ mặt thật của tổ chức Người Ngủ Say, cũng là nguyên nhân những người này cẩn thận che giấu bí mật.
Lục Tuấn Trì khoanh tay, nói: “Bắt đầu từ mai chúng ta sẽ tiến hành điều tra, tập trung điều tra mấy vụ án trong quá khứ, tìm hỏi nhân chứng, đồng thời tiếp tục tìm kiếm bằng chứng, đợi khi đã có bằng chứng xác đáng, chúng ta sẽ thẩm vấn lại mấy người Liễu Mộng Oánh, La Vĩ.”
Sau đó, hắn quay sang nhìn Tô Hồi, lần này, có lẽ dự đoán của anh lại đúng.
Tô Hồi đăm chiêu cúi đầu, càng lúc họ càng gần chân tướng nhưng trong lòng anh luôn có một linh cảm không lành…
—
Hôm nay trời nắng, ngày hè nóng nực vẫn chưa qua hẳn, hôm nay là ngày giám sát định kỳ hai tuần một lần của An Úc Từ.
Trước mặt anh ta là người phụ trách giám sát, một bác sĩ tâm lý già họ Trương đã ngoài năm mươi.
An Úc Từ từng tiến hành giám sát rất nhiều lần, trong nước có quy định người làm nghề tư vấn tâm lý buộc phải tham gia giám sát định kỳ.
Nhưng trên thực tế mọi người không hề đặt nặng việc này, chỉ thực hiện nó như một thủ tục có sẵn. Trừ khi thật sự có vấn đề nghiêm trọng xuất hiện, việc giám sát mới phát huy tác dụng.
Bình thường, giám sát đã trở thành một hình thức trung gian để lấy tư cách hành nghề.
An Úc Từ ngựa quen đường cũ, đã biết trước các bước giám sát, anh ta biết phải trả lời câu hỏi của người giám sát thế nào, cũng biết cách che giấu suy nghĩ thật sự của mình, quá trình giám sát diễn ra vô cùng thuận lợi.
Khi buổi giám sát gần kết thúc, An Úc Từ do dự một lát, vẫn nói ra điều khiến mình hoang mang gần đây.
“Thầy Trương, gần đây tôi gặp một người bệnh cũ. Cậu ấy là bệnh nhân mắc chứng trầm cảm, khi đó cậu ấy rất lầm lì, không giao lưu bình thường với người khác, gầy sọp đi chỉ còn hơn 45 ký. Khi đó tôi đã nghiêm túc giúp đỡ cậu ấy, sau đó tôi đề nghị cậu ấy điều trị lâu dài nhưng càng ngày cậu ấy càng ít đến phòng khám. Tôi vẫn rất lo cho cậu ấy, mà gần đây tôi đã gặp cậu ấy tại Hoa Đô…”
Giáo sư Trương cảm giác vấn đề này không hề bình thường, bèn quay sang hỏi anh ta: “Sau đó thì sao?”
“Thoạt trông cậu ấy khá hơn nhiều nhưng lại né tránh, không muốn nói chuyện với tôi.” An Úc Từ nói.
“Có lẽ cậu ta đã tìm gặp bác sĩ tâm lý khác, cũng có thể đã tự khỏi rồi.” Nói tới đây, giáo sư Trương ngồi thẳng lưng, nhìn bác sĩ trẻ lịch sự, tuấn tú trước mắt mình, “Hành động của cậu ta khiến cậu nghi ngờ bản thân?”
An Úc Từ không muốn thừa nhận nhưng cuối cùng anh ta vẫn gật đầu. Anh ta cảm giác những gì mình cố gắng trong quá khứ không đạt được kết quả như mong muốn. Mà bệnh nhân trốn tránh anh ta, cũng khiến anh ta vô cùng khó chịu. Nhưng anh ta không biết nguồn cơn của sự suy sụp trong lòng mình lúc này là từ đâu.
Giáo sư Trương nói: “Đầu tiên, không phải người bệnh nào cũng muốn nhìn thấy bác sĩ tâm lý của mình ngoài đời. Tiếp đó, tôi nghĩ cậu và những người bệnh khác hòa hợp quá mức, trái lại sẽ tạo thành sự chênh lệch như lúc này. Là một chuyên viên tư vấn tâm lý, cậu không thể khiến tất cả bệnh nhân đều thích cậu. Còn nữa, khi cậu giúp đỡ người khác cũng sẽ gây áp lực cho họ, sẽ có người trốn tránh người giúp đỡ mình.”
Dường như An Úc Từ đã quen cảnh người bệnh đội ơn, sùng bái anh ta, vậy nên khi bệnh nhân kia trốn tránh An Úc Từ, anh ta mới bất ngờ.
Nghe bác sĩ Trương nói, An Úc Từ lại không ngừng suy nghĩ vài vấn đề.
Tại sao lại có người từ chối anh ta giúp đỡ?
Tại sao lại có bệnh nhân cuống cuồng bỏ chạy khi gặp anh ta?
Lời giáo sư Trương không thể gỡ bỏ nút thắt trong lòng An Úc Từ, ông chỉ có thể tiếp tục an ủi anh ta, “Tôi cảm thấy cậu đã rất cố gắng rồi, chúng ta là bác sĩ tâm lý, không thể cứu chữa cho tất cả bệnh nhân của mình, cũng không thể khiến tất cả mọi người hài lòng. Đây là điều người làm nghề này như chúng ta nên nhìn nhận đầu tiên.”
Nghe tới đây, An Úc Từ biết mình đã không thể tìm ra đáp án của mình tại đây nữa. Anh ta hiểu rõ tất cả những lý thuyết này nhưng chúng lại không đủ để anh ta hiểu rõ rất nhiều chuyện, càng không đủ để anh ta nhìn rõ nội tâm mình.
An Úc Từ khách sáo chớp mắt, nói: “Cảm ơn giáo sư Trương.”
Giáo sư Trương nhẹ nhõm đứng dậy, “Được rồi, hẹn gặp lại sau hai tuần.”
An Úc Từ đứng dậy, ánh mắt anh ta dần thay đổi, có lẽ anh ta không nên hỏi câu cuối cùng, những gì giáo sư Trương nói chỉ là những lý lẽ trống rỗng an ủi người khác, những bác sĩ địa vị cao cả kia đã mất cảm giác từ lâu.
Họ không biết nỗi đau của những người bệnh kia là gì.
Chỉ có anh ta lại gần những người đó, chỉ có anh ta cảm nhận được nỗi đau đó, cũng chỉ có anh ta cứu rỗi được họ.
Khi anh ta lắng nghe những nỗi khổ đó, chỉ có anh ta vươn tay ra kéo họ, không để mặc họ rơi xuống…