Lục Tuấn Trì xem đồng hồ, lúc này đã qua bốn giờ chiều, “Buổi bảo vệ này đã bắt đầu hai tiếng rồi à?”
“Đúng vậy. Anh, công tác báo cáo sẽ kết thúc lúc năm giờ, anh nhất định phải bảo thầy Tô đến đây nhanh lên, nếu không…” Lục Hạo Sơ nhìn sang thư ký Lâm đang giậm chân đằng xa, cùng với mấy giảng viên đang nghiêm túc báo cáo công việc bên trên, cậu nói nhỏ: “Nếu không em e là thầy không ở lại trường được nữa đâu…”
Lục Tuấn Trì cúp máy, thầm nghĩ, nếu không ở lại trường được nữa, có phải Tô Hồi sẽ có thể yên tâm làm cố vấn tổ trọng án luôn không…
Tô Hồi lướt điện thoại, trong điện thoại là những cuộc gọi và tin nhắn kéo dài. Anh sắp xếp một hồi mới hiểu chuyện, buổi báo cáo lần này trường học có mời chuyên gia đến, để ăn khớp với thời gian của chuyên gia nên mới bất ngờ đổi sang hôm nay. Thông báo này được ghim trên web trường từ tối qua, trong nhóm chat cũng gửi mấy câu nhắc nhở, sáng nay mới bắt đầu gọi điện thông báo.
Nhưng từ hôm qua đến giờ Tô Hồi vẫn chưa mở điện thoại.
Tô Hồi vẫn còn choáng váng, vừa quay người lại đã thấy tầm mắt tối sầm, suýt nữa đã ngã rạp xuống đất.
Lục Tuấn Trì đỡ anh, từ tối qua đến giờ Tô Hồi vẫn luôn sốt cao, lúc này vẫn chưa khỏi hẳn.
Hắn nhíu mày nói: “Anh có ổn không? Xin nghỉ buổi báo cáo này được không?”
Tô Hồi ho khan vài tiếng, nói: “Không có gì nghiêm trọng… Giờ vẫn còn kịp, tôi qua đó ngay vẫn được.”
Bây giờ anh chỉ muốn chạy thẳng đến trường, nhanh chóng hoàn thành việc báo cáo. Tô Hồi vừa gửi vài tin nhắn vào nhóm của trường, vừa vội vàng thay quần áo.
Sau vụ nổ tối qua, lồng ngực anh vẫn cứ đau âm ỉ, tựa như vết thương cũ lại toạc ra, hai năm trước phổi anh từng bị thương nặng, phải cắt bớt một phần phổi nhỏ vì gãy xương sườn.
Tô Hồi ho sù sụ một hồi, anh rút khăn giấy lau miệng, không ngờ mảnh khăn giấy lại bị máu chảy ra khi ho nhuốm đỏ. Cuối cùng lúc này anh cũng hiểu rằng mình không hề bị cảm mà có lẽ là bị sốt do nhiễm trùng phổi.
Dù sao cũng là vết thương cũ, không nguy hiểm đến tính mạng ngay được, trái lại ho xong rồi còn thoải mái hơn xíu. Anh không chút nhíu mày, vò tờ giấy lại rồi vứt đi.
Đi báo cáo công việc còn phải mặc com lê, áo sơ mi trắng thắt cà vạt, khoác thêm một chiếc vest mỏng bên ngoài…
“Tôi qua đó với anh. Trưởng khoa Vương, chủ nhiệm Liêu tôi đều quen hết, tới lúc đó giải thích giúp anh vài câu.” Lục Tuấn Trì chờ ngoài phòng khách, muốn lấy một chiếc bình giữ nhiệt rót nước ấm cho anh.
Gần đây Tô Hồi vẫn luôn xử lý vụ án đột nhập giết người cùng họ, áp lực lớn, công việc bận rộn. Mặc dù cục trưởng Đàm đã từ chối phần lớn công việc giúp anh nhưng đến cuối kỳ, công việc ở trường cũng rất bận rộn, phải chấm bài, khai báo thành tích, viết nhận xét cho sinh viên. Tô Hồi vẫn luôn quán xuyến đầy đủ công việc bên trường học.
Buổi báo cáo công việc bất ngờ thay đổi thời gian, anh chưa nhận được thông báo.
Hôm qua Tô Hồi đã thức trắng đêm vì vụ án, sau đó lại sốt cao, những chuyện này khiến Lục Tuấn Trì cảm thấy anh có đi muộn cũng có thể bỏ qua được.
Tô Hồi thở dài, “Nói gì thì nói, đến muộn tức là đến muộn.”
Lục Tuấn Trì chuẩn bị xong xuôi, ra ngoài thay giày, hắn vừa quay người lại thấy Tô Hồi đã thay quần áo lịch sự, phút chốc hắn có hơi sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Lục Tuấn Trì thấy anh ăn mặc trang trọng như vậy, bộ vest cũng rất vừa vặn, Tô Hồi mặc lên rất đẹp, tôn thêm khí chất nho nhã của anh. Ngón tay thon dài mảnh khảnh của Tô Hồi đang nhanh nhẹn thắt cà vạt, khiến người khác thấy thêm phần trang trọng, thoáng cái đã lịch sự hơn hẳn.
Anh nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, xỏ giày da, cầm ba-toong ra ngoài.
Lục Tuấn Trì xuống trước lái xe, quãng đường vốn cần đến năm phút, hôm nay hắn chạy ba phút đã tới.
Tô Hồi vốn định hai hôm nữa mới chuẩn bị, anh vẫn chưa kịp làm PPT, trên đường đi, anh chỉ có thể chuẩn bị đơn giản vài nội dung bài báo cáo, viết một vài ý quan trọng vào điện thoại.
Xe có dấu hiệu của tổng cục, có thể lái thẳng vào Đại học Cảnh sát Hoa Đô. Tô Hồi làm giảng viên trong trường còn không biết rõ đường lối trong này bằng Lục Tuấn Trì, Lục Tuấn Trì đỗ xe xong xuôi, sau đó dẫn Tô Hồi đến cửa hội trường báo cáo.
Lục Hạo Sơ đã sốt ruột đừng chờ sẵn ở đó, nhìn thấy Lục Tuấn Trì dẫn Tô Hồi đến, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, gọi một tiếng “anh”.
Lục Tuấn Trì giới thiệu với Tô Hồi: “Đây là em trai tôi, học giám sát video ở Đại học Cảnh sát Hoa Đô.”
*Ở đây Lục Tuấn Trì dùng từ gọi tắt là 视监, còn có cách hiểu khác là “theo dõi lén”, mà đọc cũng giống 视奸 a.k.a “thị gian” nữa.
Lục Hạo Sơ nhíu mày, “Anh, anh đừng có gọi tắt như thế được không, ở trường bọn em coi cái này là cách gọi xấu đó!”
Tô Hồi cảm thấy có lẽ trước đây mình từng gặp Lục Hạo Sơ nhưng mắt anh không nhìn rõ, bình thường cũng không nhớ được mặt sinh viên, cơ mà giọng nói này lại rất quen, hẳn là từng đến nhà dọn dẹp giúp anh, Tô Hồi gật đầu, nói: “Cảm ơn cậu.”
Hôm nay, nếu không nhờ Lục Hạo Sơ chợt nghĩ ra cách gọi điện thoại cho Lục Tuấn Trì, anh sẽ không thể tới kịp.
Thấy Tô Hồi nói chuyện với mình, hai mắt Lục Hạo Sơ sáng như sao, cậu dẫn hai người vào trong, “Thầy Tô, khó khăn lắm bọn em mới xin được suất đầu tiên giúp thầy, muốn nghe thấy báo cáo đầu. Ai ngờ các thầy cô trong khoa đã báo cáo xong hết đến nơi rồi, chỉ thiếu mỗi thầy thôi… Nhanh lên, giờ vào vẫn kịp. Đúng rồi, thầy Tô, em có thể kết bạn WeChat với thầy không?”
Tô Hồi: “…”
Lục Tuấn Trì: “Tính sau đi!”
Vừa tới cửa họ đã thấy thư ký Lâm đang sốt ruột chà tay, “Ôi chao, thầy Tô ơi, ông cố nội của tôi ơi, cuối cùng thầy cũng đến rồi. Vừa rồi trưởng khoa Vương còn hỏi thầy đấy, chẳng ai dám nói gì cả.”
Tô Hồi liên tục xin lỗi.
Thư ký Lâm cũng từng gặp Lục Tuấn Trì, anh ta quay sang nói: “Hôm nay tổ trưởng Lục cũng tới sao?”
Lục Tuấn Trì đáp: “Trùng hợp hôm nay được nghỉ phép… Buổi báo cáo này của các anh cho phép vào nghe chứ?”
Thư ký Lâm nói: “Được chứ, được chứ, thật ra buổi báo cáo này cũng không nghiêm ngặt vậy đâu, toàn là khoa mình tự tổ chức thôi, hai năm một lần, để các thầy cô tự thuật và tổng kết lại công việc của mình. Có điều vì nó cũng liên quan đến việc bình xét bậc lương và chức vụ của các giảng viên nữa, nên các thầy cô trong khoa đều rất coi trọng. Hôm nay lãnh đạo khoa còn mời cả chuyên gia với mấy tổng biên tập báo chí học thuật đến để nhận xét học thuật các bài báo cáo nữa, nên mới thay đổi thời gian. Nhưng mà thầy Tô này… anh… không đọc tin nhắn trong nhóm chat à?”
Tô Hồi ho khan vài tiếng, nói: “Xin lỗi, tối qua tôi không mở điện thoại.”
“Trưa nay tôi cũng gọi cho anh đó?”
Tô Hồi giải thích: “Tôi để chế độ im lặng, không nghe thấy…”
Thư ký Lâm nhíu mày, người này phải sống xa cách với đời đến mức nào mới có thể không chạm vào điện thoại lâu như vậy?
Cách làm việc trong trường khác với ở công ty, báo cáo công việc có liên quan đến việc bình xét cấp bậc và chức vụ, cũng tức là ảnh hưởng tới cả lương lậu, tất nhiên các giảng viên đều rất quan tâm. Mọi người đều đã chuẩn bị từ rất sớm, làm PPT còn đẹp đẽ, sinh động hơn cả bài giảng.
Hôm nay, lãnh đạo trường, chuyên gia và tổng biên tập các tập san đều ở đây, đây là cơ hội tốt để mọi người quen mặt. Các giảng viên đều vô cùng căng thẳng, chỉ riêng Tô Hồi không những đến muộn mà còn muộn tận mấy tiếng như thế, làm vậy không khỏi khiến người khác cảm thấy anh quá kênh kiệu.
Lục Tuấn Trì lập tức giải thích giúp anh, “Gần đây thầy Tô không được khỏe, đêm qua còn có hành động đặc biệt của tổ trọng án nên hôm nay mới tới muộn.”
Lúc này thư ký Lâm mới đáp “ò” một tiếng.
Tô Hồi rảo bước vào hội trường, ngồi trong góc hậu trường theo hướng dẫn của thư ký Lâm. Vị giảng viên đứng trên sân khấu vẫn đang phát biểu, sau khi người đó nói xong sẽ đến lượt anh.
Lục Tuấn Trì ngồi ngay cạnh, cách anh một ghế.
Hắn nhìn lên, có khoảng bốn, năm chục người đang ngồi trong hội trưởng báo cáo công tác, những hàng sau là các giảng viên trẻ, ngồi hàng trước là lãnh đạo trường và tổng biên tập các tập san.
Từ khi Tô Hồi vào hội trường, mọi ánh mắt đều dồn về phía anh, có người bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt của họ đều không thân thiện lắm.
Lục Tuấn Trì đoán rằng, chắc hẳn mấy giảng viên đó đang nói anh lạnh lùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
May mà Tô Hồi không nhìn rõ, thính lực cũng kém, anh đang cúi đầu chăm chú chuẩn bị bản thảo báo cáo của mình.
Lục Tuấn Trì thầm nghĩ, có lẽ Tô Hồi hoàn toàn không quan tâm nhưng điều này, có nghe thấy, nhìn thấy cũng sẽ coi như không biết.
Hắn lại quay sang quan sát hội trường, nhớ lại những gì Lục Hạo Sơ nói trước đó, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao việc Tô Hồi đến trễ lại khiến họ ganh ghét đến vậy.
Trên chiếc màn hình nhỏ bên trái là bảng điểm do sinh viên chấm cho các thầy cô, Tô Hồi được 98 điểm đứng thứ nhất.
Người thứ hai cách biệt rất lớn, chỉ có 87 điểm, vốn dĩ là Tô Hồi lên sân khấu đầu tiên. Hạng nhất được học sinh chấm điểm này vốn đã gây chú ý, cuối cùng người này còn đến muộn, tới tận cuối buổi phát biểu mới vội vã chạy đến.
Chủ nhiệm Liêu, Liêu Trường Ân ngồi hàng đầu thấy Tô Hồi đã tới, ông ta quay sang lấy một tờ giấy rồi khua khua về phía họ.
Thư ký Lâm hiểu ý ông ta, bèn thông báo: “Thầy Tô, trước khi báo cáo, các giảng viên đều phải điền một tờ phiếu trước, mọi người phải gửi lại cho tôi qua mail từ tối qua rồi nhưng anh vẫn chưa gửi…”
Tối qua… anh còn đang bận làm con tin cho toán cướp ở hiện trường vụ án cơ.
Suýt nữa Tô Hồi đã lỡ luôn buổi báo cáo rồi, nói gì đến chuyện điền phiếu, anh ngẩng đầu nói: “Bây giờ tôi điền có kịp không?”
Thư ký Lâm chần chừ một lát rồi nói: “Hay là thôi vậy, mỗi người cũng chỉ lên đó nói vài phút thôi, chưa chắc lãnh đạo đã đọc kịp hết, lúc nào về anh đăng ký bổ sung cũng được.”
Đợi thư ký Lâm sắp xếp xong rồi đi lên phía trước, Lục Tuấn Trì mới nhìn sang, sắc mặt Tô Hồi vẫn tái nhợt, hắn đưa bình giữ nhiệt cho anh, khẽ nói: “Uống nước đi.”
Tô Hồi đẩy tay hắn, nói: “Cảm ơn, bây giờ tôi không muốn uống, uống nước xong lại càng căng thẳng.”
Lúc này Lục Tuấn Trì chợt nhớ ra gì đó, bèn hỏi: “Tôi hỏi này…. Luận văn của anh từng được đăng tải rồi đúng không?” Đến lúc này, hắn cũng không khỏi lo lắng thay Tô Hồi, lỡ như anh chưa từng được đăng luận văn lên tập san chính, rất có thể sẽ toang ngay khi lên sân khấu.
Tô Hồi quay sang nhìn hắn, “…”
Cuối cùng giảng viên trên sân khấu đã hoàn thành bài báo cáo của mình.
Thư ký Lâm lên sân khấu, nhận micro rồi thông báo: “Tiếp theo, xin mời thầy Tô Hồi thuộc khoa Tội phạm học lên phát biểu báo cáo công tác.”
Dứt lời, tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên dưới sân khấu. Nghe tiếng vỗ tay này, Lục Tuấn Trì có thể đoán được quan hệ của Tô Hồi với các giảng viên khác trong trường không tốt lắm.
Trưởng khoa Vương ngồi hàng đầu thấy vậy bèn vỗ tay nói: “Cuối cùng thầy Tô này cũng tới rồi.”
Chủ nhiệm Liêu ngồi bên cạnh nói: “Gần đây thầy Tô là cố vấn của tổ trọng án thuộc tổng cục, chắc người ta bận lắm, lấy đâu ra thời gian mà báo cáo công việc.”
Các giảng viên bên cạnh cũng nhận ra ý ghen tị trong câu nói đó, lúc này, lại có người thừa dịp bỏ đá xuống giếng, “Các thầy đã xem bảng đăng ký của thầy Tô chưa? Tôi đang muốn xem thầy Tô đã có mấy bài luận văn được đăng rồi đây.”
“Chưa thấy đơn điền của anh ấy, vốn cũng có nộp đâu.”
“Không nộp? Tôi nghĩ là không viết ấy.”
Có người cười thầm, nói: “Tôi nghe nói anh ta được tổng cục điều đến đây, chắc là nhờ quan hệ đó, nếu không sao lại về đó làm cố vấn được? Mấy cục cảnh sát này đều coi Đại học Cảnh sát Hoa Đô chúng ta như sân sau nhà họ, ai cũng nhét vào bằng được.”
“Suỵt, sinh viên chấm điểm anh ta cũng không thấp đâu.”
“Chấm điểm? Nhìn mặt mà chấm chứ có gì đâu, mấy cô bé kia thấy thầy giáo đẹp trai chỉ muốn chấm 120 điểm luôn. Bầu không khí học thuật của trường chúng ta đã bị loại người này phá hỏng rồi.”
“Đúng là rất đẹp trai. Hôm nay cậu ta mặc vest, anh không thấy mấy cô bé trong hội sinh viên đã dính chặt mắt vào rồi à?”
Từ khi Tô Hồi bước lên sân khấu, độ PH trong không khí ở hội trường nhanh chóng hạ thấp, người bị đau mắt đỏ vượt chỉ tiêu.
Báo cáo công tác của giảng viên cũng chỉ có mấy gạch đầu dòng, tóm gọn lại là đạo đức, năng lực, chuyên cần, kỹ năng. Tư tưởng của giảng viên đó thế nào, biểu hiện ra sao trên bục giảng, sau đó cái chính là nghe thành tích cá nhân, nào là bầu chọn giảng viên xuất sắc, có cống hiến vượt trội trong lĩnh vực có liên quan, từng được tuần san chính đăng bao nhiêu luận văn.
Tô Hồi lên sân khấu, anh không chuẩn bị PPT mà trực tiếp vào vấn đề, “Xin chào, tôi là Tô Hồi, bắt đầu dạy học tại khoa Tội phạm học đại học Cảnh sát Hoa An từ hai năm trước. Trong hai năm nay tôi vẫn luôn…”
Ban lãnh đạo khoa và các tổng biên tập đã ngồi đây từ hai giờ chiều, ngồi một chỗ hơn hai tiếng, bài phát biểu nào cũng cùng một kiểu cách. Đến lúc này họ đã mất kiên nhẫn, bắt đầu thì thầm rủ rỉ.
Mấy tổng biên tập kia đến từ khắp cả nước, cũng đã hai năm chưa gặp, mượn cơ hội đi công tác gặp lại bạn cũ. Đã sắp hết giờ, mọi người trao đổi lát nữa họp xong đi đâu tụ tập, làm gì còn ai tập trung nghe anh nói.
Tô Hồi cũng không để bụng, khán đài nhao nhao nói chuyện, anh cũng chỉ lo nói phần mình, nào là tinh thần chỉ đạo học tập nghiêm túc, giao lưu ý kiến với giảng viên khác, không lùi bước trước khốn khó.
Bài phát biểu rõ ràng mạch lạc, không có bản thảo cũng rất lưu loát, suy cho cùng cũng chỉ toàn những lời khách sáo, nói sao cũng không sai. Thực ra anh còn mong buổi báo cáo này nhanh chóng kết thúc hơn cả mấy người đang ngồi dưới kia, chỉ muốn buổi họp này mau mau tan luôn đi cho rồi.
Lục Tuấn Trì ngồi tuốt phía sau, nghe mấy câu rập khuôn của Tô Hồi, hắn thở dài day ấn đường, nghe vẻ bài báo cáo công tác này toang hẳn rồi.
Tiếng xì xào bên dưới đã sắp át hết tiếng Tô Hồi, trưởng khoa Vương không chịu nổi, bèn lên tiếng giúp anh, “À, thầy Tô này, chúng ta không có nhiều thời gian đâu, anh nói ý chính đi. Anh nói luôn vào thành tích cá nhân của mình trong hai năm qua là được.”
Tô Hồi đáp lại, thở phào nhảy thẳng qua những đoạn không liên quan, “Trong hai năm qua, tôi đã đăng tải tổng cộng sáu bài luận văn trên tập san chính.”
Vừa dứt lời, cả hội trường lập tức lặng ngắt như tờ.