Đàm Vĩnh Thần từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng đưa mắt nhìn những cảnh sát đang quây lại bên dưới, “Ai là người phụ trách chúng mày?”
Lục Tuấn Trì bước lên một bước, “Đàm Vĩnh Thần, anh đừng làm hại những người vô tội bên trong nữa.”
Đàm Vĩnh Thần cười, nói: “Nếu bọn mày đã biết tên tao, vậy chắc mày cũng biết chuyện gì đã xảy ra với tao.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Anh có yêu cầu gì?”
Đàm Vĩnh Thần nói: “Liên lạc với bạn gái cũ cho tao, để tao nói chuyện với cô ta. Ngoài ra, tao cần một chiếc xe, đổ đầy xăng, xe phải tốt một chút.”
Hai việc này đều không hề khó nhưng nếu sau khi chuẩn bị xong, Đàm Vĩnh Thần vẫn khăng khăng giết người, cảnh sát sẽ càng bị động hơn.
Lục Tuấn Trì nhìn chòng chọc tên hung phạm trước mắt, hắn nói: “Những thứ anh vừa nói, chúng tôi cần thời gian nhất định để chuẩn bị, có điều trước khi chuẩn bị xong, chúng tôi muốn vào xem con tin có an toàn hay không, đồng thời băng bó và hỗ trợ họ nếu cần.”
“Muốn cho người vào cũng được nhưng phải là người tao chỉ định.” Đàm Vĩnh Thần nói, gã nhìn khắp xung quanh, muốn đưa ra lựa chọn có lợi cho mình.
Cảnh sát vây kín dưới sân, một chiếc xe cứu thương đang đỗ cách đó không xa. Cho y tá trong xe cứu thương vào đây, hay là…
Đường nhìn của gã bỗng dừng trên một người đàn ông, người đó gầy gò, trắng trẻo, đang đứng sau đội trưởng cảnh sát kia, người này có vẻ không ăn nhập với môi trường ầm ĩ này lắm, rõ ràng anh không phải cảnh sát.
Đàm Vĩnh Thần chợt nghĩ đến điều gì đó, một ý tưởng dần thành hình trong đầu gã.
Gã chỉ về phía anh, “Mày có thể cho thằng trắng bóc kia vào xem thử, mang thuốc vào cho mấy đứa kia.”
“Không được.” Lục Tuấn Trì quay lại nhìn Tô Hồi, chắc chắn không bao giờ hắn để cho Tô Hồi vào chỗ nguy hiểm một mình, nghĩ vậy, hắn thử đàm phán với Đàm Vĩnh Thần, “Tôi có thể vào trong không? Anh vẫn đang nắm giữ con tin trong nay nên tôi sẽ không có bất kỳ hành động nào khác, tôi chỉ xác nhận an toàn của con tin thôi.”
“Mày mới là người đang cần thương lượng với tao!” Đàm Vĩnh Thần gầm lên, có lẽ gã làm đau đứa bé, em bé lập tức khóc ầm lên, tiếng khóc rạch ngang bầu trời đêm, cũng khiến tim những người đang ở hiện trường thắt lại.
Tô Hồi kéo Lục Tuấn Trì lại, “Để tôi vào trong, tiện thể tìm hiểu tình hình…”
Lục Tuấn Trì không đáp lại, với thị lực của Tô Hồi, anh vào trong đó căn bản cũng chẳng giúp đỡ được bao nhiêu, ngược lại còn khiến anh cũng rơi vào nguy hiểm.
Mặt Đàm Vĩnh Thần sầm xuống, gã đứng trên ban công nhìn hai người họ, rồi bỗng đổi ý, “Một mình anh ta vào trong hoặc cả hai đứa mày cùng vào cũng được… Hai mươi phút, tao chỉ cho chúng mày hai mươi phút để chuẩn bị. Sau hai mươi phút, nếu chúng mày không hoàn thành yêu cầu của tao, tao sẽ bắt đầu giết con tin!”
Dứt lời, Đàm Vĩnh Thần ôm đứa bé vèn màn vào phòng.
Tấm rèm được kéo lại nhưng vẫn còn sót lại một khe hở, có thể nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ bên trong.
Kiều Trạch thấy hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu thấy cục diện giằng co với tội phạm như thế này, “Tổ trưởng, hiện giờ chúng ta phải làm gì?”
Lục Tuấn Trì nói: “Gọi bên đặc công và chuyên gia đàm phán, nhờ họ nhanh chóng cử người tới đây. Ngoài ra cứ chuẩn bị theo yêu cầu của hắn ta trước đã.”
Bên cạnh, Tô Hồi đã chủ động xách hộp sơ cứu tới, Lục Tuấn Trì kéo anh lại, “Chúng ta cùng vào…”
Kiều Trạch đứng bên cạnh nhắc nhở: “Tổ trưởng, rất có thể đây là cái bẫy…” Sau đó cậu lại nghĩ, ngay cả cậu cũng nhận ra được điều này thì chắc chắn Lục Tuấn Trì đã nghĩ ra lâu rồi.
Toán cướp có ba người, cũng có ba con tin, trong đó còn có cả trẻ em, họ vào trong đó rồi cũng không thể kiểm soát cả ba tên cướp cùng một lúc, mà họ sẽ trở thành con tin mới.
Lục Tuấn Trì đưa bộ đàm cầm tay và súng cho Kiều Trạch, nói: “Dù thế nào cũng phải vào xem thử, tìm hiểu tình hình, cứu người quan trọng hơn.”
Đứng ở đây lời qua tiếng lại với kẻ phạm tội là cách không thể giải quyết vấn đề nhất. Khu dân cư phức tạp không phù hợp để bắn tỉa, đánh úp cũng sẽ có nguy cơ rất lớn khiến con tin bị thương, tiếp cận đám cướp đã là cách giải quyết ổn thỏa nhất vào lúc này.
Kiều Trạch hỏi: “Vũ khí thì sao?”
Lục Tuấn Trì khẽ nói: “Giấu một khẩu ở vách ngăn.”
Hộp sơ cứu này là hộp sắt, hơn nữa còn được chế tạo dành riêng cho cảnh sát, thoạt nhìn bên ngoài sẽ không nhận ra gì khác lạ, giấu súng ở vách ngăn, chỉ có cảnh sát mới biết cách mở, đối phương không thể tìm ra.
Kiều Trạch hỏi tiếp: “Vậy chỉ huy hiện trường…”
“Đội trưởng Trình bên đặc công sẽ tới ngay thôi.” Anh quay lại thấy Kiều Trạch đang lo lắng ra mặt, bèn an ủi cậu một câu, “Yên tâm đi.”
Chuẩn bị xong xuôi, Lục Tuấn Trì và Tô Hồi đi dọc hành lang lên tầng, người trong tòa nhà đều đã được đưa ra ngoài hết, hiện giờ trong tòa nhà trống không.
Lục Tuấn Trì nhắc nhở: “Lựu đạn bình thường không có lực sát thương lớn như mọi người tưởng tượng, phạm vi ảnh hưởng khoảng ba đến năm mét, nếu có nguy hiểm, anh phải trốn ra xa một chút.”
Tô Hồi “ừ” một tiếng, “Biết rồi.”
Lục Tuấn Trì nói tiếp: “Còn một việc nữa tôi vẫn chưa nghĩ ra, tại sao hắn ta đột nhiên yêu cầu hai chúng ta cùng vào thế?”
Tô Hồi cười gượng, nói: “Có lẽ hắn ta không muốn giằng co với anh. Cũng có thể hắn ta nghĩ lôi người chỉ huy vào đây làm con tin có thể khiến chúng ta kéo chân nhau, hắn sẽ càng chủ động hơn.” Còn một kết luận nữa Tô Hồi chưa nói ra, có thể hắn ta còn mục đích khác khi chọn hai người họ vào, đó là không để họ sống sót ra ngoài.
Chẳng mấy chốc Tô Hồi và Lục Tuấn Trì đã tới cửa căn hộ, hắn gõ cửa, có thể nghe tiếng có người bước ra cửa, quan sát họ qua mắt mèo, Lục Tuấn Trì giơ hai tay, “Chúng tôi không mang theo vũ khí.”
Hồi lâu sau cửa mới mở, Trương Tiểu Tài ra mở cửa, cậu ta dẫn họ vào trong phòng, sau đó kiểm tra khắp người họ một lượt, rồi mở hộp sơ cứu ra lục thử, xác nhận họ không lén lút mang phương tiện liên lạc hay vũ khí theo. Tay Trương Tiểu Tài vẫn run rẩy không ngừng, cậu ta cũng không lục kỹ hộp sơ cứu, cậu ta quay lại nhìn Đàm Vĩnh Thần, như đang xin ý kiến gã.
Đàm Vĩnh Thần nói: “Để chúng vào đi.”
Lúc này Lục Tuấn Trì mới thấy rõ tình hình trong phòng, Đàm Vĩnh Thần ngồi trên sô pha, gã đặt đứa bé sang bên cạnh, tay nắm chặt quả lựu đạn kia, không nhìn rõ kích cỡ.
Trong căn hộ, nạn nhân nữ Đổng Giai Dĩnh đang gục xuống sàn phòng khách, máu từ trên người cô chảy xuống, còn một phòng đang khép nửa, có thể nhìn thấy nạn nhân nam Chu Diệp cũng đang nằm dưới đất, nữ hung thủ Mễ Thư đang ngồi đối diện anh ta.
Căn phòng bỗng chốc yên lặng, Lục Tuấn Trì và Tô Hồi đến bên cạnh Đổng Giai Dĩnh, họ có thể nhận ra cô gái này đã bị đâm bốn nhát, Lục Tuấn Trì sơ cứu đơn giản vết thương cho cô. Đổng Giai Dĩnh vẫn luôn tỉnh táo, cô cũng nghe thấy tiếng gọi hàng bên ngoài lúc trước. Lúc này cô đã khóc sưng mắt, nhìn hai cảnh sát xa lạ trước mắt, cô kéo tay họ hỏi thăm: “Chồng tôi sao rồi… Anh ấy… sao rồi….”
Lục Tuấn Trì nắm tay cô, nói: “Anh ấy không sao hết, chúng tôi sẽ vào xem anh ấy ngay bây giờ.” Sau đó hắn tiếp tục an ủi cô: “Các cô đã làm rất tốt rồi, gia đình cô sẽ được an toàn nhanh thôi.”
Sau khi xác nhận tình trạng của Đổng Giai Dĩnh, Tô Hồi ở lại với cô, còn Lục Tuấn Trì vào trong phòng. Chu Diệp vẫn còn sống, có điều tình trạng của anh ta nghiêm trọng hơn Đổng Giai Dĩnh một chút, lúc này đã không còn tỉnh táo. Ở đây không có thuốc, hắn chỉ có thể sơ cứu đơn giản cho anh ta, tạm thời cầm máu bằng garô.
Hai con tin này không thể gắng gượng được quá lâu.
Tô Hồi quay lại nhìn hai người trong toán cướp, mặt Đàm Vĩnh Thần vẫn đang hằm hằm, gã bế đứa bé, còn Trương Tiểu Tài ngồi trên bàn ăn.
Toán cướp không nói gì, anh cũng không lên tiếng.
Từng giây từng phút trôi đi, thoắt cái đã qua mười phút đồng hồ, mốc thời gian hai mươi phút cũng càng lúc càng gần. Mễ Thư vốn đang ngồi ngây người dưới đất bỗng đứng lên, ra khỏi phòng, “Anh Đàm, họ chẳng nói gì hết, cảnh sát cũng không thả chúng ta đi đâu. Anh có đòi xe chúng ta cũng không thoát được!”
Đàm Vĩnh Thần ngẩng đầu nhìn Mễ Thư, “Tôi đòi xe nhưng cũng không định dùng.”
Mê Thư nhìn gã, cô rùng mình, bỗng nhận ra một điều, “Anh… anh hoàn toàn không có ý định sống sót ra ngoài? Anh cũng không muốn để họ được sống?!”
Lục Tuấn Trì nghe tiếng họ nói chuyện, anh cũng ra khỏi phòng.
Đàm Vĩnh Thần siết chặt tay, gã giơ tay lên, nắm chặt quả lựu đạn trong tay.
Lúc này Lục Tuấn Trì mới nhìn rõ thứ trong tay Đàm Vĩnh Thần, vẻ mặt hắn bỗng trở nên nặng nề, nói: “HG85…” Anh đã nhìn nhận sai mức độ nguy hiểm ở đây rồi, sức nổ của quả lựu đạn kia rất lớn, đủ để tiêu diệt tất cả mọi người trong căn phòng này, đám cướp lấy được thứ này từ đâu?
Đàm Vĩnh Thần mỉm cười, gã lồng ngón cái vào chốt an toàn, “Biết nhìn đồ đấy, chúng mày đã vào đây rồi thì đừng hòng ra ngoài.”
Mê Thư đột nhiên bật khóc, “Hóa ra anh, anh chỉ muốn nói chuyện với người phụ nữ kia sao?! Đến lúc này rồi anh vẫn chưa quên cô ta!”
Đàm Vĩnh Thần nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cô ta vài câu thôi…” Không hỏi cho rõ, gã cũng chết không nhắm mắt.
“Anh Đàm! Anh không thể làm vậy được!” Trương Tiểu Tài cũng đã hiểu ý gã, Đàm Vĩnh Thần đưa ra hai yêu cầu, trong đó, yêu cầu xe chỉ để qua mắt mọi người, gã chỉ muốn nói chuyện với bạn gái cũ thêm một lần nữa, sau đó sẽ giết chết tất cả mọi người. Cậu ta nghĩ đến kết cục này, sợ đến độ toát mồ hôi trán.
Thấy đồng lõa đều không ủng hộ quyết định của mình, nụ cười trên mặt Đàm Vĩnh Thần vụt tắt, “Sao hả? Hai người không muốn đi theo tôi sao? Chẳng lẽ ba chúng ta không phải gia đình sao?”
Gia đình?!
Nghe những lời này, mặt Mễ Thư và Trương Tiểu Tài đều biến sắc…
Hành trình điên cuồng suốt mấy tháng qua vẫn đang hiển hiện trước mắt, ba người họ là những kẻ cô đơn lại thương tích đầy mình, cũng từng tự cho nhau thân phận gia đình.
Là gia đình thì không được phép vứt bỏ nhau, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia.
Tất cả những kẻ vứt bỏ người nhà đều là kẻ phản bội đáng nhục nhã, đều đáng bị trừng phạt, đều đáng chết.
Đó từng là niềm tin bất di bất dịch của họ, là lời hứa bọn họ dành cho nhau.
Nhưng lúc này, họ lại bị niềm tin này, bị kẻ điên này kéo xuống địa ngục cùng gã!
Vẫn chưa thể truyền đạt tình hình trong nhà cho cảnh sát bên ngoài, Lục Tuấn Trì thấy vậy bèn nhíu mày, âm thầm nghĩ cách giải quyết mối nguy này.
Tô Hồi ngồi quỳ bên cạnh Đổng Giai Dĩnh, trong tình huống căng thẳng thế này, anh là người duy nhất vẫn giữ bình tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt đầy hứng thú…
Ngay khi Đàm Vĩnh Thần nói ra quyết định thật sự của mình, mối quan hệ giữa họ đã vỡ tan.
—
Lúc này, bảy, tám chiếc xe cảnh sát vẫn đang đỗ trong sân, đội trưởng đội đặc công Trình Ca bước xuống xe, đến bên cạnh đội trưởng đội hình sự Tề Chính Dương đã đến đây từ trước, “Bây giờ tình hình bên trong sao rồi? Có bao nhiêu con tin?”
“Ba người. À, không… tính cả tổ trưởng Lục và cố vấn Tô thì có tất cả năm người, bốn người trưởng thành, một trẻ em.” Kiều Trạch cuống quýt chà tay, nếu như thuận lợi, hẳn lúc này Lục Tuấn Trì và Tô Hồi đã phải ra rồi nhưng căn hộ vẫn luôn yên ắng.
Trình Ca căng thẳng nói: “Tất cả người và xe lùi ra ngoài khoảng cách an toàn mười lăm mét, lính bắn tỉa chuẩn bị, đội biệt kích chuẩn bị, liên lạc với bệnh viện trung tâm.” Sau đó hắn suy nghĩ một lát, vỗ tay phụ tá bên cạnh, “Chuyên gia đàm phán đâu? Còn bao lâu nữa mới tới?”
“Năm phút nữa. Ngoài ra toán cướp còn có yêu cầu, hắn ta muốn nói chuyện với bạn gái cũ và muốn có một chiếc xe trong vòng hai mươi phút, tôi đã chuẩn bị xong xe rồi, cũng đã liên lạc với bạn gái cũ của hắn ta qua điện thoại, cô ấy từ chối nói chuyện với hắn ta, hiện chúng tôi vẫn đang cố gắng…”
“Để hắn ta nói chuyện với bạn gái cũ, rất có thể sẽ kích thích bọn chúng.” Trình Ca chỉ ra vấn đề, lúc này họ không thể thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của toán cướp, khi đó chúng sẽ được nước làm tới nhưng cũng không thể không chuẩn bị.
“Nếu chúng hỏi thì sao?”
“Nói đúng sự thật cho hắn ta, xem hắn ta phản ứng thế nào.”
Tề Chính Dương hỏi tiếp: “Còn năm phút nữa sẽ đến hạn hai mươi phút mà hắn ta đưa ra, vậy bây giờ chúng ta…”
Trình Ca quay lại trả lời ông ta một chữ, “Đợi.”
Chờ đến hết hai mươi phút trước đã.
Cách tốt nhất lúc này là khống chế được toán cướp từ bên trong.
Nếu có người bên mình ở trong đó, hắn ta buộc phải cho họ cơ hội này.