Bố của gã không chịu gánh trách nhiệm, mẹ cũng coi gã như gánh nặng.
Mẹ gã yếu đuối vô dụng, như một nhành thố ti[11] không thể mọc độc lập, không thể sống được nếu thiếu đàn ông, bà luôn đưa những gã bạn trai mới về nhà, sau đó dựa vào tiền tiếp tế của họ, làm thêm ít việc vặt sống qua ngày.
Tống Dung Giang rất thông minh, mặc dù gia cảnh không giàu có, nhưng cũng được tiếp nhận giáo dục hoàn chỉnh, từ tiểu học đến cấp hai, sau đó là cấp ba rồi đại học, trong trường học, thành tích của gã vẫn luôn từ khá trở lên.
Khi Tống Dung Giang ở một mình, gã yên tĩnh và lầm lì, khi tiếp xúc với người khác, mọi người sẽ phát hiện, thật ra nội tâm của gã rất cuồng ngạo, gã khinh thường người khác, nghĩ rằng mình có tài mà chẳng gặp thời, gã cho rằng mình không thể thành công là vì không có bố mẹ tốt.
Sau khi Tống Dung Giang trưởng thành, gã vẫn ở chung với mẹ, bà vẫn luôn chăm sóc cho sinh hoạt hằng ngày của gã.
Sau khi bà hương sắc tàn phai, phải dựa vào gã, cần gã nuôi sống.
Gã tìm vài công việc nhưng vẫn luôn va vấp tứ bề, không thể hòa nhập.
Sau đó Tống Dung Giang làm tài xế taxi, lái xe cả đêm, còn ngày thì luôn ngủ, gã luôn né tránh giao tiếp bình thường với những người khác. Vào ngày nghỉ gã thường đến hiệu sách mua sách, sau đó chép ra một vài câu thơ, cũng chia sẻ những bài viết tâm trạng trên weibo, phàn nàn oán thán như những người trẻ tuổi khác.
Trong phòng thấm vấn nhà tù núi Bạch Hổ, những câu hỏi vẫn còn tiếp diễn.
Giọng của Tô Hồi trầm thấp, hơi khàn, phần lớn thời gian anh chỉ ngồi lắng nghe, thỉnh thoảng mới đưa ra một vài câu hỏi, Tống Dung Giang thấy cảm giác khi đối mặt với anh khác hẳn khi đối mặt với đám phóng viên, cảnh sát, và thẩm phán.
Ánh mắt Tô Hồi nhìn gã, rất bình thản, khiến gã vô thức trở nên an tĩnh.
Dường như thầy giáo Tô trước mắt không cảm thấy gã là một kẻ không bình thường, không coi gã như kẻ khác loài, khi nói chuyện với gã, cũng không hề chỉ trích, bầu không khí như vậy, khiến Tống Dung Giang có thể mở rộng lòng mình.
“Hẳn là lúc này mẹ tôi thấy hối hận vì có thằng con trai này lắm, nhưng nếu không phải do bà ta, sao tôi lại ra đời được chứ?” Tống Dung Giang cúi đầu nói: “Tôi vẫn nhớ khi còn nhỏ, nếu mẹ tôi và bọn họ muốn làm điều gì đó trong phòng, bạn trai của bà sẽ cho tôi mấy đồng tiền, bảo tôi xuống dưới lầu chơi.”
Phòng thẩm vấn nhỏ hẹp, không khí bí bách, mùi khói thuốc khiến người khác vô cùng khó chịu, Tô Hồi ho khù khụ liên hồi, mới ổn định lại giọng nói, tiếp tục hỏi gã: “Hồi đó anh xuống lầu thường sẽ làm gì?”
“Dưới lầu nhà tôi có một tiệm cho thuê sách, đương nhiên, nó thành quán cà phê từ lâu rồi. Lúc tôi còn nhỏ, hiệu sách đó có rất nhiều tiểu thuyết, có cả truyện tranh, còn có tuyển tập truyện, thơ ca của một vài tác giả nổi tiếng. Trong tiệm có chiếc sô pha cũ, tôi có thể ngồi trên đó đọc sách rất lâu. Chắc thầy không tưởng tượng nổi đâu, hồi nhỏ tôi là một đứa ngoan đến lạ đời.”
“Anh đã có thói quen chép lại những câu thơ từ lúc đó sao?”
“Ban đầu là do giáo viên nói, thêm mấy câu như thế vào trong bài văn sẽ được cộng thêm điểm. Sau đó, có một khoảng thời gian, tôi cảm thấy cuộc sống quá vô vị, không tìm được mục tiêu sống nữa.”
Nói tới đây, Tống Dung Giang gảy tàn thuốc, mặt nhuốm vẻ tang thương, “Tôi ý thức được, tôi có vất vả kiếm tiền hơn nữa cũng không mua được nhà mới ở đất thành phố này. Tôi bận rộn hơn nữa, cũng không có cô nào yêu tôi. Có thể tôi phải sống vô vị tầm thường như vậy cả đời. Sau đó tôi vô tình mở một tập thơ tôi từng đọc khi nhỏ, tôi đọc lên những câu thơ tôi từng thuộc lòng đó. Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy những gì bài thơ viết, là đúng… Tình cảm của nhân loại là của chung, cho dù là quốc gia nào, thời đại nào, có rất nhiều thứ, qua mấy ngàn năm, chưa từng thay đổi.”
Tô Hồi nhìn người đối diện, thành phố này, có lẽ có rất nhiều người cũng mờ mịt như gã, nhưng những người đó, không đi vào con đường phạm tội phạm pháp, gã đang tự tìm kiếm lý do cho tội ác của mình.
Tống Dung Giang dừng lại đôi phút, đọc lên một câu thơ: “Thơ ấu, tuổi xuân, hào quang của tình bạn và mối tình đầu, đều tan biết như một giấc mộng đẹp, khiến lòng người bi thương.”
Tô Hồi nhớ lại, rất tự nhiên nói ra tên bài thơ: “Gửi Wordsworth.”
Tống Dung Giang cười: “Thầy Tô, quả nhiên không giống với những kẻ tầm thường kia.”
Tô Hồi nhìn kẻ sát nhân liên hoàn yêu thơ trước mắt mình, “Bây giờ, chúng ta nói vài câu về những nạn nhân đi.”
Anh lấy ảnh chụp nạn nhân đầu tiên ra, trên ảnh là một cô gái tóc ngắn, chỉ tới chấm vai, thời gian qua đời là mùa đông năm ngoái, khi ấy cô 24 tuổi.
“Mùa đông năm ngoái, ngày 18 tháng 12, hai giờ sáng đêm hôm đó, cô ấy lên xe anh, sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Dung Giang nhả một ngụm khói, dùng ngón tay khẽ búng lên đầu mẩu thuốc lá, gã đã hút bốn điếu thuốc liên tục, như thể mong rằng mình sẽ chết vì chất độc của nicotin, như vậy gã có thể tránh được hình phạt tử hình.
“Ả ta là gái bán hoa!” Vẻ mặt Tống Dung Giang tràn đầy khinh thường, gã nhớ lại buổi đêm mùa đông ấy, hôm đó rất lạnh, trận tuyết lớn mấy hôm trước vừa mới tan, vẫn còn một ít đóng thành băng bên vệ đường, gã chán chường nằm nhoài trong xe một mình, để tiết kiệm xăng còn không dám mở điều hòa, sau đó có một người đàn bà đi tới, gõ cửa kính xe gã…
“Hôm đó lúc ả bắt xe là khoảng hơn một giờ sáng, khi ngồi trên xe, ả gọi điện thoại cho bạn, không hề kiêng dè mà bàn luận về những khách làng chơi của mình, tôi không nghe nổi, có ngăn ả lại một lần nhưng ả không hề biết điều.”
“Khi ả xuống xe, tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện trên ghế sau có vết màu đỏ trông giống vết máu. Vậy nên tôi xuống xe chất vấn ả ta, xem ả có làm bẩn ghế của tôi không?”
“Ả không thèm giải thích, mà nói tôi cố tình gây sự, muốn bịp tiền, sau đó ả bắt đầu mắng tôi, dùng giày cao gót đạp tôi, còn nói là phải báo cáo tôi lên công ty taxi, để tôi không được lái xe nữa. Tôi tức quá, mới kéo ả vào trong xe, đè lên ghế sau, lột quần áo của ả…”
Khắp phòng thẩm vấn mịt mờ khói thuốc, Tống Dung Giang vẫn đang hồi tưởng lại, gã còn nhớ cô ả kia mặc chiếc quần tất giữ ấm hơi dày, bên ngoài là bộ váy da chỉ dài tới mông. Cô ta đeo hoa tai, là loại có tua rua rất dài, trên người ả có loại mùi nước hoa thấp kém, đó là một ả bán hoa sống dưới đáy thành phố.
Sau đó biểu cảm của Tống Dung Giang thay đổi, biểu cảm ấy, khiến người khác ghê tởm…
Tô Hồi ngẩng đầu hỏi gã: “Sau khi anh lột đồ cô ấy, hẳn là đã phát hiện là anh sai.”
Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y, người phụ nữ đó không trong kỳ sinh lý, cô ấy bị Tống Dung Giang cưỡng bức, sau đó giết hại tàn nhẫn.
Tống Dung Giang vân vê điếu thuốc trong tay, nói: “Chắc là tôi nhìn nhầm, sáng hôm sau tôi mới thấy rõ, thứ màu đỏ trên ghế không phải là vết máu, mà có thể là vệt nước trái cây vị khách nào đó để lại, cũng có thể là dấu vết son môi mà ả ta để lại. Có điều, chuyện đó không quan trọng, ả ta đáng chết, luôn miệng thóa mạ tôi, đánh tôi, đá tôi. Đó là một con điếm bẩn thỉu, ả đàn bà thấp kém, chẳng khác gì con chó cái phát điên…”
Gã không ngừng dùng đủ mọi từ gã biết để làm nhục cô gái đã chết trong tay gã.
Tống Dung Giang rít thêm một hơi, nói: “Ban đầu tôi không muốn giết ả ta, chỉ muốn hù dọa thôi.”
Tô Hồi nói: “Những gì cô ấy nói chọc giận anh…”
Tống Dung Giang trầm mặc một lát, gật đầu.
Gã dập điếu thuốc trong tay, rút thêm một điếu từ trong hộp, bật lửa.
Tô Hồi hỏi: “Sau lần đầu tiên giết người, anh có sợ hãi không?”
“Cũng không phải sợ lắm.” Tay Tống Dung Giang hơi run lên, nói tới đây, cuối cùng gã cũng thể hiện một chút hối hận.
Nhưng Tô Hồi nhạy cảm nhận ra rằng, sự hối hận này không dành cho nạn nhân bị gã giết hại.
“Anh sợ mẹ anh phát hiện à?” Tô Hồi hỏi dò.
Tống Dung Giang im lặng một hồi, mở miệng: “Tôi có lỗi với mẹ…”
Không thể nghi ngờ, gã đàn ông trước mắt anh đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ mẹ gã. Từ nhỏ gã và mẹ đã sống nương tựa vào nhau, nên gã có tình cảm với mẹ mình, gã ỷ lại mẹ nhưng vì mẹ gã từng kết giao với quá nhiều bạn trai, nên gã cũng chán ghét mẹ mình, gã cảm thấy bà là kẻ dơ bẩn.
Gã không thể tưởng tượng, mình lại được thai nghén ra từ một cơ thể dơ bẩn như vậy, nên mới ghét bỏ bản thân mình.
Cuộc sống thơ ấu, khiến gã nảy sinh sợ hãi với hành vi tình dục bình thường, lần đầu tiên của gã đã bất ngờ xảy đến vào lần giết người đầu tiên, kéo gã sa vào trong đó.
“Chúng ta nói sang nạn nhân thứ hai.” Tô Hồi đẩy một tấm ảnh khác tới trước gã.
Cô gái trên tấm hình mỉm cười ngọt ngào, đối lập rõ ràng với ảnh chụp thi thể sau khi xảy ra vụ án.
Đó là một nữ nhân viên ngân hàng mới 23 tuổi, trong giai đoạn ngân hàng bận rộn kiểm kê, có một ngày cô phải làm thêm giờ đến 11 giờ tối, sau đó cô xuống lầu, đợi một lát mới bắt một chiếc taxi. Từ khi ấy, không còn ai nhìn thấy cô nữa. Không bao lâu sau, thi thể cô gái được phát hiện trong một giếng cạn ở ngoại thành.
“Do cô ta xui xẻo.” Tống Dung Giang mở miệng nói: “Tối hôm đó, tôi chạy xe đến một nơi vắng vẻ, tôi nói với cô ta là xe bị hỏng, bảo cô ta đợi trong xe một lát, sau đó tôi xuống xe, giả bộ đi sửa xe, lấy công cụ từ cốp sau ra. Cô ta đang chơi điện thoại trong xe, tôi mở cửa sau, nhẹ nhàng khống chế được cô ta.”
Tống Dung Giang vẫn nhớ, giọng của cô gái kia không nhỏ, cô ta luôn gào lên the thé, hét rất lớn tiếng, vậy nên gã hoảng loạn bịt miệng cô gái lại, luôn tay xô đầu cô gái vào cửa xe, dùng cờ lê đập vào đầu cô.
Cô gái bị thương, tay dính đầy máu, cô tuyệt vọng tựa lên cửa xe, để lại một dấu tay dính máu trên đó.
Lần phạm tội này là một tháng sau lần phạm tội đầu tiên, nói như vậy thì lần phạm tội đầu tiên có sự tình cờ rất lớn, lần phạm tội thứ hai lại có tính toán trước.
Đối tượng của lần phạm tội đầu tiên là cô gái làm “phục vụ”, Tống Dung Giang từng lời qua tiếng lại với cô ta nhưng lúc này, đối tượng phạm tội mà gã chọn lại là một cô gái vô tội, chưa từng có mâu thuẫn gì với gã.
Lúc ấy cô gái kia không hề phòng bị, không báo thông tin về chiếc xe kia cho bạn bè, tạo ra sự khó khăn nhất định trong quá trình phá án sau đó.
Cũng may tổ trọng án liên hệ hai vụ án này với nhau, họ dựa theo dấu vết để lại tiếp tục điều tra, chẳng bao lâu đã tìm ra Tống Dung Giang.
Sau đó cảnh sát phát hiện những công cụ như dây thừng, dao con và một ít băng dính trong xe Tống Dung Giang, sau khi xét nghiệm, kiểm tra ra vết máu của nạn nhân thứ hai, chứng cứ đã có đủ, chứng minh gã chính là hung thủ.
Tô Hồi chăm chăm nhìn con quỷ trước mắt anh, sau lần phạm tội đầu tiên, gã biết rõ một điều, mình khó thoát khỏi vòng lao lý, bắt đầu thay đổi hình thức phạm tội.
Trước đây, gã nhận đưa đón khách kiếm tiền, sống cho qua ngày.
Nhưng sau vụ án đầu tiên, gã đã trở thành một thợ săn.
Gã không ngừng tìm kiếm con mồi trong thành phố, coi việc săn bắt như bữa tiệc hoan lạc trước ngày tàn của mình.
Tống Dung Giang tìm mục tiêu là những cô gái trẻ đi taxi một mình vào đêm khuya, gã dùng ngôn ngữ thăm dò các cô, khi phát hiện nạn nhân không cảnh giác, gã sẽ lập tức ra tay.
Tô Hồi hỏi gã: “Lần phạm tội thứ hai, anh có cảm giác gì?”
“Cảm giác? Cảm giác tốt lắm.” Nói tới đây, Tống Dung Giang cười khẽ, một chút áy náy vài phút trước đã hoàn toàn biến mất, gã nhìn Tô Hồi nói: “Tôi cảm thấy, cô ta thật sự thuộc về tôi, khi làm chuyện ấy, dường như tôi bỗng tìm được mục tiêu trong đời.”
Biểu cảm trên mặt gã đàn ông, khiến người khác vô thức thấy lòng mình lạnh đi, ma quỷ trong nội tâm gã, đã hoàn toàn được phóng thích sau hai lần phạm tội này. Gã bắt đầu dồn hết sức vào việc giết người, giống như một sợi dây trùng xuống, bỗng nhiên được kéo căng ra.
Giết chóc mang lại khoái cảm cho gã, dần đà gã chẳng thể sống nổi nếu không giết người.
Một hung thủ giết người liên hoàn, đã sinh ra sau hai vụ mưu sát này.
Quá trình như vậy khiến người ta sợ hãi, cũng khiến Tô Hồi càng cảm thấy ghê tởm.
“Thầy còn muốn biết chuyện gì nữa không?” Thấy Tô Hồi bỗng chẳng nói gì nữa, Tống Dung Giang lại chủ động hỏi.
Tô Hồi nghiêng đầu, che miệng ho khan vài tiếng, hỏi gã: “Bùi Vi Vi, anh có ấn tượng với cái tên này không?”
“Người bị hại thứ ba mà đám cảnh sát kia nghi ngờ?” Tống Dung Giang híp mắt nhìn Tô Hồi, vẻ mặt của gã bỗng chốc thay đổi, như một con thú hoang hung tàn.
Bùi Vi Vi, là một cô gái mất tích sau lần phạm tội thứ hai của Tống Dung Giang, năm ấy cô là một nữ sinh viên hai mươi tuổi, hơn nữa còn đang học trong một trường đại học khá nổi tiếng.
Nhà Bùi Vi Vi ở ngay trong thành phố, cô thường bắt xe về nhà vào cuối tuần.
Cô mất tích sau một buổi gặp gỡ với bạn bè sau khai giảng, là khoảng hơn ba tháng trước.
Bạn bè của Bùi Vi Vi nói, hôm đó bọn họ ăn tối xong, tán gẫu với nhau một lát, xong xuôi đã hơi khuya rồi, cuối cùng bọn họ nhìn thấy cô lên một chiếc taxi, tài xế taxi là nam.
Lúc đó mọi người đều đã ngà ngà say, không ai nhớ rõ biển số xe taxi.
Trên taxi, Bùi Vi Vi gửi một tin nhắn cho mẹ mình: “Con lên xe rồi, lát nữa sẽ về tới nhà.”
Lúc ấy, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này hết sức bình thường, vô cùng quen thuộc, trong thành phố lớn với hàng triệu người đang sinh sống này, mỗi ngày, cảnh tượng ấy đều diễn ra ở khắp nơi trong thành phố.
Nhưng không một ai ngờ rằng, từ lúc ấy, cô gái này liền mất tích, tin nhắn kia cũng trở thành câu nói cuối cùng của cô gái, sau đó không còn thấy cô xuất hiện nữa…
Cảnh sát đã kiểm tra camera giám sát, nhưng không quay được lúc cô gái lên xe, cũng không tìm thấy chiếc xe taxi đã chở cô gái kia.
Đêm khuya, xe taxi, cô gái trẻ.
Cảnh sát hiển nhiên đã liên hệ vụ án này với hai vụ án lần trước, thoạt trông chúng được gây ra bởi cùng một sát thủ liên hoàn.
Sau đó, tổ trọng án ra tay, Tống Dung Giang sa lưới, chẳng mấy chốc gã đã khai ra quá trình hai lần hành hung giết người trước đó.
Nhưng gã vẫn luôn phủ nhận mình đã giết hại Bùi Vi Vi.
Cảnh sát phát hiện được dấu vết của hai vụ án trước trên xe, nhưng không phát hiện dấu vết có liên quan tới vụ thứ ba, bọn họ không ngừng tra hỏi, Tống Dung Giang cũng vẫn không chịu khai.
Mãi đến cuối cùng khi thẩm tra xử lý vụ án, cảnh sát vẫn không tìm được bằng chứng gì mới.
Cuối cùng, Tống Dung Giang bị phán quyết vì tội sát hại hai nạn nhân trước, còn Bùi Vi Vi mất tích trở thành huyền án.
“Sao lại hỏi tôi?” Tống Dung Giang dán mắt vào Tô Hồi, hỏi lại, hiển nhiên gã đã đọc được những bài báo đó rồi, cũng đã quá quen thuộc với cái tên này.
Tô Hồi không nói gì.
Tống Dung Giang cau mày, gã không vui lắc đầu, phủ nhận chắc nịch: “Tôi đâu biết cô ta ở đâu, tôi chỉ giết hai người, không giết người thứ ba, tội phạm giết người trong thành phố này nhiều như thế, sao chứ phải víu vào tôi thế?”
Cảm nhận được sự chống đối của Tống Dung Giang, Tô Hồi gật đầu lại với gã, rồi tự nhiên thay đổi đề tài.
Nhưng phản ứng vừa rồi của Tống Dung Giang, khiến Tô Hồi phải chú ý, gã như một con báo bị dẫm phải đuôi, bị chọc vào chỗ đau, gã nôn nóng phản bác, không thể bình tĩnh lại. Gã như một ông chồng ngoại tình, nóng lòng lấp liếm khi bị người khác hỏi về sự chung thủy.
Phản ứng nhạy cảm như vậy, chắc chắn không phải sự bực dọc khi bị hỏi quá nhiều lần, hay là sự phẫn nộ khi bị chỉ trích vô cớ, mà là biểu hiện của sự chột dạ.
Mặc dù trong thành phố có nhiều tội phạm, nhưng mỗi một dạng tội phạm đều có phạm vi hoạt động, cách thức hành vi riêng của chúng.
Hơn nữa những tội phạm khác nhau có điều kiện lựa chọn người bị hại khác nhau, dựa vào người bị hại, có thể nhìn ra được sở thích của hung thủ.
Khi đặt ba cô gái kia cùng với nhau, sẽ phát hiện những điểm tương tự giữa bọn họ, tóc ngắn, mảnh khảnh, da trắng, mũi hơi tẹt, mắt không to, dáng vóc gầy gò, đây không phải mỹ nhân theo tiêu chuẩn truyền thống nhưng lại hợp với thẩm mỹ của Tống Dung Giang.
Điều đặc biệt khiến cảnh sát chú ý tới là, Bùi Vi Vi từng là thành viên câu lạc bộ Văn Học trong trường, cũng từng tham gia vài buổi diễn của câu lạc bộ nhà trường.
Chiếc taxi mà Bùi Vi Vi ngồi một mình trước khi mất tích, ở ngay trong phạm vi hoạt động hằng ngày của Tống Dung Giang.
Dựa theo miêu tả của nhân chứng, chiếc xe đó cùng với tài xế lái xe rất giống Tống Dung Giang.
Thu nhập của Tống Dung Giang trong đêm đó rất ít, gã cũng không thể chứng minh hành tung của mình vào đêm Bùi Vi Vi mất tích.
Tống hợp các manh mối lại, khả năng Tống Dung Giang là hung thủ vô cùng lớn, gã cũng luôn là nghi phạm số một của vụ án này.
Nhưng lạ một điều, Tống Dung Giang là một tội phạm sắp bị tử hình, giết hai người hay ba người, đều không thể thay đổi kết quả này. Khi nói về hai nạn nhân trước đó, thậm chí gã luôn vênh vang đắc ý, không hề ăn năn nhưng lại một mực phủ nhận vụ án thứ ba này.
Nếu Tống Dung Giang là hung thủ giết hại Bùi Vi Vi, vì lẽ gì gã phải nói dối chuyện này?
Tô Hồi vừa suy nghĩ, vừa hỏi thêm một vài câu hỏi khác, chẳng mấy chốc cuộc nói chuyện này đã kéo dài hai tiếng.
Một bao thuốc, hút đến điếu cuối cùng.
Tống Dung Giang chưa đã thèm nhả ra hơi khói trắng cuối cùng.
Cuối cùng cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Tô Hồi thu dọn lại tài liệu, nói: “Cảm ơn anh đã phối hợp, hôm nay tới đây thôi.” Anh rút tấm ảnh chụp giếng cạn trong vụ án thứ hai ra, đưa qua cho gã, “Để lại tấm hình này cho anh, làm kỷ niệm.”
Anh cần phải cho gã hung thủ tàn nhất trước mắt mình đôi chút “ngon ngọt”, vậy mới có thể có được thêm nhiều thông tin từ gã.
Tô Hồi hồi tưởng lại tài liệu của pháp y mà anh từng đọc, pháp y nhận định, khi nạn nhân thứ hai vị ném vào trong giếng cạn, có lẽ cô vẫn còn hô hấp, bọn họ phát hiện dấu vết móng tay cào dưới đáy giếng, cô đã từng gào thét, muốn được giải thoát. Cô gái trọng thương ở một mình trong trời đông giá rét, trong giếng cạn này, chảy hết máu tươi, từng bước từng bước tới gần cái chết.
Không ai nghe thấy tiếng khóc của cô gái ấy, lúc ấy cô đã nghĩ gì, đã bất lực đến mức nào…
Giếng cạn vào mùa đông, cả bức ảnh chỉ có màu xám, xung quanh là cỏ khô đổ rạp, tấm hình toát lên vẻ thê lương và tuyệt vọng.
Tống Dung Giang nhận lấy tấm hình, như có được thứ kho báu nào đó, gã dập đầu điếu thuốc, “Thầy Tô, nói chuyện với thầy tôi rất vui.” Gã dừng lại một lát rồi nói, “Lâu rồi tôi không được vui vẻ như vậy, cứ như được gặp một người bạn đã lâu không gặp.”
Tô Hồi nhìn gã, anh không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Tống Dung Giang, nhưng nghe giọng, hẳn là gã đang cười.
Anh không có người bạn nào như vậy.
Trong một khoảnh khắc, Tô Hồi đã hy vọng trên thế gian thật sự có oán quỷ, nếu hồn phách của cô gái vẫn còn, anh mong rằng cô có thể bò ra từ chiếc giếng trong ảnh chụp, trừng trị gã đàn ông này.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng mặt anh vẫn vô cảm, “Mấy hôm nữa, tôi sẽ quay lại.”
- o0o-
S: Ở chương này thái độ của Tống Dung Giang với thầy Tô đã có sự thay đổi, nên mình cũng thay đổi xưng hô một chút nha~
- o0o-