Chương 155: "Anh đấy, chỉ giỏi bao che!"
Vu Yên tiễn Tô Hồi về rồi quay lại tòa chính, việc thẩm vấn vẫn đang bế tắc, không có tiến triển.
Diêu Phi vẫn đợi ở đó, thấy anh vào hắn bèn nói: "Thầy, anh phỏng vấn lâu quá đấy."
Vu Yên gật đầu với hắn, anh không nhắc đến chuyện phỏng vấn mà nói với cậu cảnh sát bên cạnh: "Tôi chuốt lại vụ án một lượt, muốn thử xem có thể khiến nghi phạm chịu khai không."
Cậu cảnh sát "dạ" một câu rồi chạy đi xin phép đội trưởng Lý.
"Anh tìm ra chân tướng rồi à?" Diêu Phi tranh thủ hỏi anh.
Vu Yên gật đầu, "Có thể mấy cụ già đó thuê người tự tử."
Diêu Phi cúi đầu suy nghĩ một lát, hắn kích động đến mức đôi mắt đào hoa cũng sáng bừng, "Logic hợp lý, thầy giỏi quá đi mất."
"Nhờ có người khác nhắc nhở tôi mới nghĩ ra." Vu Yên cảm thán: "Đồng nghiệp mới của em thật sự rất xuất sắc."
Vu Yên rộng rãi thừa nhận: "Không có gì phải tin hay không hết, năng khiếu của tôi có hạn. Người ta giỏi hơn tôi."
Hai người mới nói vài câu đội trưởng Lý đã tới, hắn ta đã đồng ý, Vu Yên vào phòng thẩm vấn.
Du Nhiễm yên lặng ngồi đó, bà ta cúi đầu, mái tóc đã bạc trắng, trên mặt lấm tấm những nốt đồi mồi, thoạt trông chỉ là một bà lão bình thường và điềm tĩnh.
Du Nhiễm thấy Vu Yên vào, bà ta ngẩng đầu lặp lại: "Anh cảnh sát, tôi không gϊếŧ người."
"Tôi biết, bà không gϊếŧ người." Vu Yên nói: "Nhưng giúp người khác gϊếŧ người hoặc giúp người khác tự tử cũng là hành vi vi phạm pháp luật."
Nghe anh nói vậy, Du Nhiễm ngạc nhiên.
Vu Yên nói tiếp: "Tôi đã kiểm tra lịch sử báo cảnh sát, ba năm trước, nhóm điểm danh của bà thành lập cách đây ba năm. Cũng là trước khi Hứa Chiêu Nhiên đến đây làm công... Bà có thể cho tôi biết tại sao bà lại lập nhóm điểm danh đó không?"
Giọng bà cụ rất nhẹ nhàng, cũng hơi khàn khàn, "Trước đây tôi lập nhóm đó là vì trong khu chúng tôi có một bà cụ đột ngột qua đời. Bà ấy không có con cái, không có người thân, chỉ có một con chó, con chó ở trong nhà sủa không ngừng nên mới có người đến tổ dân phố báo cáo, lúc đó chúng tôi mới phát hiện. Khi đó thì bà ấy đã chết được bảy ngày rồi. Sau đó tôi báo cảnh sát rồi vào nhà, xác nhận thi thể... Cả đời này tôi không quên được cái mùi đó."
Nói tới đây, giọng bà ta run rẩy, Vu Yên có thể nghe được chuyện này ảnh hưởng tới bà ta đến mức nào.
Chuyện này đã ảnh hưởng đến Du Nhiễm rất nhiều, tựa như cơn ác mộng mãi mãi không thể thoát khỏi, nhưng cơn ác mộng đó lại là hiện thực.
"Vậy nên bà lập nhóm điểm danh để tránh chuyện này xảy ra?"
Du Nhiễm gật đầu.
"Mọi người đều sợ mình gặp phải chuyện như thế, có mấy người trong số họ còn gửi chìa khóa ở chỗ tôi, mỗi ngày đều vào nhóm điểm danh, ít ra sinh lão bệnh tử còn có người biết." Bà ta dừng một lát rồi nói tiếp: "Nhưng..."
"Sau đó thì sao?" Vu Yên ra hiệu bảo bà ta nói tiếp.
Du Nhiễm cúi đầu, trở lại thành bà lão hàng xóm hiền hòa tâm sự với anh.
"Nhưng con người không nắm giữ được sự sống của mình, cũng không kiểm soát được cái chết, đây là chuyện rất đáng thương. Chúng tôi khác với người bình thường, chúng tôi già rồi, không có người thân bạn bè, chúng tôi chẳng làm gì được nữa, không còn trách nhiệm với xã hội, cứ yên lặng ra đi cũng giảm bớt gánh nặng cho xã hội."
"Anh cảnh sát, anh chưa già đi, chưa lại gần cái chết, có lẽ anh không hiểu, không biết cảm giác đó đâu. Ban đầu còn có bố mẹ ở bên, nhưng khi bố mẹ không còn nữa, anh sẽ thấy bầu trời sập mất một nửa. Sau đó là bạn đời, có thể là chết hoặc rời đi, con cái cũng không đáng tin."
"Người thân dần dần rời xa, có những kẻ còn muốn làm tiền anh, muốn lột một lớp da của anh xuống. Tôi sống mấy chục năm rồi, có sự đời bạc bẽo nào chưa từng thấy. Viện dưỡng lão thì đắt, người bình thường không vào được, mà có vào rồi cũng chẳng có họ hàng nào đến thăm, không có ai quan tâm. Khi còn trẻ chẳng ai nghĩ mình sẽ đi tới bước đó, nhưng đến tuổi này rồi mới phát hiện mình còn không điều khiển được đầu óc cơ thể mình nữa, huống chi là người khác. Sau khi về hưu, anh sẽ bị xã hội này vứt bỏ. Như thể cả ngày chỉ có ăn ngủ đánh bài, ngoài ra chẳng biết làm gì khác."
"Anh sẽ bắt đầu hay quên, những chuyện hồi trẻ anh dễ dàng ghi nhớ thì lúc này hở tí là quên ngay. Có mấy lần tôi ra ngoài về mới nhớ ra chưa tắt bếp, nồi cháy khét cả. Thấy đứa cháu mình thích còn gọi sai tên. Cơ thể sẽ có vấn đề, chỗ này không thoải mái chỗ kia khó chịu. Bộ phim truyền hình ngày trước thích xem, giờ thì xem một chút là đau đầu. Uống bát canh có lúc còn run tay, làm đổ cả nửa bát ra bàn, còn hắt cả vào quần áo."
Bà ta cúi đầu, "Ông bạn già của tôi cũng đi rồi, con gái có hiếu thảo cũng chẳng giúp được gì. Đến cuối cùng mới bất chợt nhận ra chỉ còn mình mình trên đời. Nhất là buổi đêm sẽ thấy mình vô cùng cô đơn, vô cùng bất lực. Mỗi lúc đó lại muốn có người giúp mình được ra đi cho đẹp đẽ."
"Trong những ông bà lão đó có người không còn hy vọng, có người bệnh tật đầy mình, cũng không còn niềm tin vào cuộc sống, tôi đã xác nhận rất nhiều lần."
Vu Yên vẫn còn trẻ, anh không cảm nhận được cảm giác này, nhưng nghe Du Nhiễm nói anh cũng thấy hơi buồn.
Anh từng học về chứng trầm cảm tuổi già trong tâm lý học, nó không giống trầm cảm ở người trẻ tuổi, nhưng cũng có thể hạ gục một người.
Khi một người trẻ tuổi mất đi, mọi người sẽ nuối tiếc, nhưng khi một người đã gần độ thất tuần chết đi, người ta sẽ rất khó bình phẩm.
Có lẽ nếu con cái đến thăm họ nhiều thêm một chút, xã hội quan tâm họ hơn một chút, những cụ già sẽ không chọn cách này.
Vu Yên có thể hiểu và tôn trọng lựa chọn này, nhưng họ đã vượt qua ranh giới pháp luật, anh hỏi tiếp: "Vậy nên mọi người tìm Hứa Chiêu Nhiên?"
Du Nhiễm gật đầu, "Ban đầu chúng tôi chỉ phát hiện có một bà lão đột ngột qua đời, tôi thấy có vấn đề, sau tôi mới hỏi Hứa Chiêu Nhiên, nói tôi sẽ không tố cáo cô ấy mà muốn nhờ cô ấy giúp. Cuối cùng cô ấy mới chịu nói thật. Vậy nên phần nhiều là tôi và người chết xin cô ấy giúp."
Sát thủ liên hoàn và người đã độ chiều tà, hình thành một mối quan hệ cộng sinh.
Vu Yên hỏi thêm: "Tôi phát hiện di vật của Chu Băng Di thiếu một chiếc nhẫn."
Du Nhiễm gật đầu, "Khi Hứa Chiêu Nhiên làm việc, ngoài tiền ra cô ấy còn lấy một tín vật của đối phương nữa..."
Hứa Chiêu Nhiên gϊếŧ người để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ của mình, mà những người cao tuổi kia cũng rời xa thế giới vì cô ta.
Cuối cùng Du Nhiễm cũng khai toàn bộ sự thật.
Đợi Vu Yên ra khỏi phòng thẩm vấn, đội trưởng Lý vô cùng kích động, "Tổ trưởng Vu, anh tìm hiểu kỹ thật, đúng là thần thám, tuyệt vời! Giờ đã có khẩu cung, chúng tôi có thể đăng lệnh truy nã Hứa Chiêu Nhiên rồi."
Vụ án đã rõ ràng, Vu Yên thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn quanh, không thấy Diêu Phi đâu bèn quay sang hỏi đội trưởng Lý: "Diêu Phi đâu?"
Đội trưởng Lý đáp: "Hình như là cục phó Kim gọi đi rồi."
Vu Yên nhíu mày, "Lúc nào thế?"
Đội trưởng Lý nhớ lại, "Chắc là mấy phút trước thôi."
Vu Yên thầm nghĩ toi rồi, anh vội vàng ra ngoài vào thang máy.
Đến tầng tám, Vu Yên tranh thủ thời gian nhắn mấy câu cho cục trưởng Đàm, anh nói sơ qua tiến triển vụ án sau đó cho ông biết tình hình hiện tại.
Vu Yên vừa đến cửa văn phòng cục phó Kim đã nghe tiếng chất vấn vọng ra từ bên trong: "Nói đi, tài khoản đó có phải của cậu không?!"
Anh hít sâu rồi vào phòng, cất tiếng chào: "Cục phó Kim ạ."
Vu Yên nhìn cục phó Kim đang tức đỏ mặt rồi lại nhìn sang Diêu Phi. Diêu Phi đang ngồi đó nghển cổ trợn mắt nhìn trần nhà.
Cục phó Kim nhíu mày nói: "Tiểu Vu à, tôi đang muốn tìm anh đây. Anh xem cấp dưới của anh này, trước đây cậu ta làm chuyện gì, giờ bị tôi bắt được còn cứng cổ không nhận."
Vu Yên cúi người nói: "Cục phó Kim đừng giận, tài khoản đó đúng là của cậu ấy, chuyện mấy hôm trước tôi cũng biết rồi, tại thằng nhóc này làm loạn hết."
Cục phó Kim thấy anh mềm mỏng như vậy mới gật đầu, "Cậu cũng biết là làm loạn đúng không? Hôm nay dám chống đối tôi thì ngày mai sẽ đến lãnh đạo khác. Sau này hành động có khi lại xảy ra chuyện đó."
Vu Yên gật đầu, "Tôi nghĩ không thể bỏ qua chuyện này được, nhất định phải xử phạt cậu ấy thì cậu ấy mới nhớ được."
Hai người nhanh chóng về chung chiến tuyến.
Diêu Phi còn chưa khai đã bị thầy mình vạch trần, hắn kinh ngạc quay lại nhìn Vu Yên, sau đó lại cúi đầu.
"Đúng! Không thể bỏ qua được!" Cục phó Kim gật đầu, ông ta "hừ" một tiếng, ngón tay gõ lên bàn, "Chuyện này gây ảnh hưởng rất xấu, đây không phải chuyện của riêng tôi mà còn ảnh hưởng đến hình tượng của cảnh sát... Chống đối lãnh đạo, không coi kỷ luật ra gì, nhất định phải xử lý! Còn phải xử thật nghiêm."
Vu Yên nói tới đây bỗng chuyển chủ đề: "Nhưng mà cục phó Kim này, xin lỗi nhưng mà tấm ảnh đó là tôi gửi cho cậu ấy. Chuyện thành ra thế này, tôi là lãnh đạo trực tiếp của cậu ấy hẳn phải chịu trách nhiệm chính. Cục phó Kim, anh xem cần báo cáo phê bình hay trừ tiền... Có cần tôi viết bản kiểm điểm nói rõ tình hình hay không?"
Vu Yên mềm mỏng, thái độ dễ thương lượng, mặc ông xử lý, nhưng lời nói ra lại lấy tiến làm lùi, câu nào cũng chối tai.
Cục phó Kim đang làm khó người trong nhà, với cấp bậc của Vu Yên, nếu công khai phê bình hay trừ lương đều sẽ ầm ĩ đến sở tỉnh, một khi tấm ảnh bị tuồn ra thì người bẽ mặt chính là ông ta.
Lúc này cục phó Kim mới nhận ra hai thầy trò này đang hùa nhau cố ý làm khó ông ta.
Nhưng lời nói của Vu Yên như hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy điểm yếu của ông ta, khiến ông ta không biết phải trút giận vào đâu.
Cục phó Kim nhẫn nhịn cả buổi mới nói: "Chuyện này cũng không nghiêm trọng tới vậy, cậu ta cúi đầu nhận lỗi là được, lần sau đừng tái phạm nữa."
Vu Yên nghe hiểu có chọn lọc, anh bỏ qua bước nhận sai mà đá nhẹ Diêu Phi từ phía sau, "Cục phó Kim đúng là người rộng lượng, em không mau cảm ơn đi."
Lúc này Diêu Phi mới hiểu ý Vu Yên, hắn đành phải hãm lại, "Cảm ơn cục phó Kim."
Cục phó Kim thấy mình thiệt to, ông ta đang định nói thêm gì đó thì cục trưởng Đàm mở cửa vào phòng, "Ấy, tổ trưởng Vu à, tôi tìm anh cả ngày đây. Nghe nói vụ án đó lại tìm ra trọng phạm rồi hả? Đây là công lớn đấy."
Ông quay sang nhìn cục phó Kim đang tức đến phồng mang, "Ấy, các anh đang nói chuyện à?"
Biểu cảm của cục phó Kim thay đổi liên tục, ông ta "rặn" ra một câu: "Chúng tôi mới nói xong."
Cục trưởng Đàm nói: "Vậy thì tốt, Tiểu Vu qua văn phòng tôi một chuyến nào."
Ra ngoài hành lang, vừa đi được mấy bước cục trưởng Đàm đã quay lại nhìn Vu Yên, sau đó nhìn Diêu Phi, cuối cùng lại quay lại nhìn Vu Yên, "Anh đấy, chỉ giỏi bao che!"
Vu Yên nói: "Cảm ơn cục trưởng Đàm."
Cục trưởng Đàm: "Không cần cảm ơn tôi, phá án được lắm, chúng ta qua văn phòng trao đổi thêm về tổ các anh sắp tới đi."
Vu Yên vội vàng "cứu" Diêu Phi ra từ chỗ lãnh đạo, anh bảo cậu về trước rồi họp với cục trưởng Đàm nửa buổi chiều.
Đến lúc tan tầm anh mới thấy đói, hôm nay bận rộn cả ngày, không có thời gian ăn trưa.
Lúc này bên đội hình sự lại qua báo tin tốt, họ đã bắt được Hứa Chiêu Nhiên, sắp bắt đầu thẩm vấn.
Không lâu sau Hứa Chiêu Nhiên cũng khai.
Sắp phá xong án, người bên đội hình sự đều rất vui mừng.
Vu Yên đi trên hành lang cũng có người chào hỏi anh.
Vừa vào văn phòng đội hình sự, Vu Yên đã ngửi thấy mùi đồ nướng thơm lừng.
Đội trưởng Lý nhét cho anh một nắm xiên dê lớn, "Tổ trưởng Vu, anh mới là người có công trong vụ này đấy, không có anh thì lần này tôi rơi xuống hố thật rồi. Giờ phá được án lớn, có thể sẽ có tiền thưởng nữa, tôi thay mặt cả đội cảm ơn anh."
Vu Yên nhận thịt dê, nói: "Không có gì, chuyện nên làm mà, các anh đã xin tổ phân tích hành vi tham gia thì mọi người đều phải phối hợp cho nhịp nhàng."
Nói với họ vài câu xong, Vu Yên lại hỏi đội trưởng Lý: "Diêu Phi đâu?"
Mấy cảnh sát bên dưới nhìn nhau một hồi, có người nói: "Hình như ở trên sân thượng đó."
Vu Yên nói: "Cậu ấy cũng ra sức cho vụ án rất nhiều, nhiều manh mối là do cậu ấy phát hiện ra, tôi lấy mấy xiên qua cho cậu ấy."
Đội trưởng Lý gật đầu, nói: "Được, được, cứ lấy thoải mái. Vụ án này nhờ ơn hai thầy trò anh cả, các anh vất vả rồi."
Vu Yên cho mấy xiên thịt vào túi bóng rồi ra ngoài, lên sân thượng.
Anh thấy Diêu Phi đang ngồi một mình trên sân thượng, bên cạnh là mấy lon bia, có lon đã rỗng, cũng có lon còn đầy.
Giờ đang là mùa đông, gió lạnh thổi trên sân thượng khiến anh thấy hơi lạnh, nhưng tầm nhìn và không khí đều rất tốt.
Bóng đêm trải khắp thành phố, ánh đèn sáng lên như những vì sao rải rác, xe cộ nối thành hàng di chuyển.
Cảnh đêm quá đẹp.
Vu Yên đi qua đưa thịt xiên cho Diêu Phi: "Đội hình sự mời này."
Diêu Phi "hừ" một tiếng, quay lại nhìn anh, gió đêm thổi tung tóc mái hắn, đôi mắt hoa đào hơi híp lại, "Thầy, anh bảo họ cho đúng không, còn lâu đám người đó mới nhớ tới em."
Nói là vậy nhưng hắn vẫn nhận thịt nướng, ăn mấy miếng.
Vu Yên nói: "Em phá được án thì họ sẽ nhớ em, đội trưởng Lý bảo tôi mang cho em đấy."
Nói xong anh lại đưa túi cho Diêu Phi: "Lát nữa vứt lon uống rồi hẵng vào, đừng để người khác nhìn thấy."
Dù giờ đã là giờ tan tầm nhưng uống bia rượu trong cục nhìn chung vẫn không hay lắm, có lẽ sẽ bị người ta châm chọc.
Diêu Phi "ừm" một tiếng.
Nghe vậy Vu Yên mới yên tâm, anh ngồi xuống cạnh hắn, cầm một lon bia lên mở ra.
Diêu Phi quay sang nhìn anh, "Thầy, với cái dạ dày giấy của thầy thì khỏi uống đi, cái này lạnh quá."
Vu Yên bật cười, cầm lên uống một ngụm, "Tôi đâu có yếu ớt vậy đâu, sao hả? Uống một lon của em đã đau lòng rồi à?"
Diêu Phi im lặng một lát mới nói: "Đâu có, đủ mà. Không đủ thì em đi mua thêm."