Mễ Thư đứng gần vụ nổ nhất, khoảng cách giữa cô và vụ nổ chỉ khoảng tám mét, ngay sát phạm vi an toàn. Sóng không khí đẩy cô về phía sau, cô bất giác ôm chặt đứa bé trong lòng. Mễ Thư ngã ra đất, đôi chỗ trên tay và chân bị mảnh lựu đạn sượt qua, cô ngoảnh lại, không dám tin nhìn đám cháy bốc lên phía sau.
Có người lên đón đứa bé kia, sau đó một vài cảnh sát lại gần đeo còng tay cho cô.
Trong căn hộ, may có Lục Tuấn Trì phản ứng nhanh nhạy nên không có thương vong đáng kể. Anh che chở Tô Hồi trong lòng, Đổng Giai Dĩnh ở trong phòng ăn cách ban công xa nhất, sau đó là Trương Tiểu Tài trốn dưới bàn ăn, cậu ta bị thương ở sau lưng. Mặc dù có người bị thương nhẹ nhưng may sao không ai bị thương nặng.
Chỉ riêng Đàm Vĩnh Thần đứng trong phòng trước đó là gần vụ nổ nhất, mảnh lựu đạn bắn trúng gã, cơ thể gã đã chảy máu đầm đìa.
Tai Lục Tuấn Trì vẫn còn hơi ù, đến lúc này tay hắn vẫn run rẩy. Ngay khoảnh khắc vừa rồi, trái tim hắn như bị ấn nút tạm dừng, dường như đến khi tiếng nổ chấm dứt nó mới đập lại. Mảnh kính cứa vào khiến tay hắn bị rách vài đường nhưng hắn lại vươn tay kéo Tô Hồi được mình bảo vệ dưới thân lên kiểm tra kỹ càng trước.
Tô Hồi được hắn bảo vệ an toàn, Lục Tuấn Trì vẫn muốn hỏi thêm tình hình của anh nhưng Tô Hồi đã giãy khỏi tay hắn trước. Anh bò đến trước mặt Đàm Vĩnh Thần đã bị thương nặng, đưa tay đè lên vết thương trên ngực gã, muốn ngăn không cho máu tiếp tục chảy ra.
Tô Hồi nôn nóng hỏi gã, “Tại sao anh lại giết những người này? Có phải có người bảo anh làm như vậy không?”
Ngay trong khoảnh khắc lựu đạn nổ tung, Tô Hồi đã lật lại toàn bộ mọi việc trong đầu. Đàm Vĩnh Thần là bên chủ động, hai người Mễ Thư và Trương Tiểu Tài đều là bên bị động, người đàn ông này vẫn luôn bị một vấn đề vây hãm.
Anh không có nhiều dữ liệu, Tô Hồi cũng không thể hiểu rõ mồn một quá khứ của Đàm Vĩnh Thần nhưng ít ra quá khứ của gã cũng giống như những người bình thường khác, chuyện gì đã thôi thúc tên này biến thành một kẻ giết người liên hoàn tàn bạo đến vậy?
Tô Hồi chưa tìm thấy bước ngoặt này trong cuộc đời gã.
Lựu đạn có sức nổ lớn như vậy, chắc chắn không phải thứ hung thủ giết người bình thường muốn có mà được.
Có khi nào, có ai đó đứng sau lưng gã…
“Không ai bảo tao làm vậy hết…” Đàm Vĩnh Thần đã hấp hối, gã ho vài tiếng rồi phun ra một búng máu, gã vươn bàn tay đỏ máu kéo cổ áo Tô Hồi, giọng nói khàn khàn: “Mày nói cho tao biết, vì sao… vì sao mày lại bằng lòng chết vì những kẻ xa lạ?”
Ngay trước khi lựu đạn nổ tung, gã đã thấy Tô Hồi gục người xuống che quả lựu đạn, không hề do dự.
Nếu không nhờ Lục Tuấn Trì kéo anh ra ngoài ngay trước khi lựu đạn nổ, có lẽ lúc này Tô Hồi đã thành người chết rồi. Nhưng Đàm Vĩnh Thần lại hoàn toàn không thấy một chút sợ hãi hay hối hận nào trên mặt Tô Hồi.
Chuyện rất nhiều người không thể làm vì người nhà của mình, tại sao anh có thể làm được?
“Bởi vì bản thân vấn đề của anh đã sai rồi!” Tô Hồi kéo tay gã ra, nói: “Có những người sẵn lòng hy sinh tính mạng vì người lạ, có người sẽ lùi bước ngay khi người thân mình gặp nạn, cũng có người tình nguyện sống chết có nhau với gia đình mình. Vấn đề này liên quan đến tính người, liên quan đến người đưa ra lựa chọn, chứ không được quyết định bởi tình thân hay tình yêu. Mạng sống mãi mãi vượt trên tình yêu và tình thân.”
Nghe anh nói, mắt Đàm Vĩnh Thần khẽ động, người trước mặt như thể biết rõ gã nghĩ gì trong đầu, mỗi câu của anh đều đang trả lời đúng điều gã nghi vấn.
Mạng sống mãi mãi vượt trên tình yêu và tình thân…
Đối phương chỉ là một người bình thường, tại sao lại yêu cầu nhiều hơn, mong chờ nhiều hơn ở đối phương chỉ vì họ là người thân hoặc người yêu?
Mọi người đều sẽ tê dại trước hormone, thề non hẹn biển khi yêu đương, khi kết hôn, anh sẵn lòng chết thay em, em có thể hy sinh tính mạng vì anh, đó chỉ là một cách để thể hiện tình yêu, phần lớn mọi người đều không làm được.
Còn cả hứa hẹn giữa người trong một nhà, tôi sẽ mãi mãi bảo vệ người nhưng không có thứ gì gọi là mãi mãi.
Sau khi tiếng súng và tiếng lựu đạn nổ vang lên, Chu Diệp chật vật bò ra khỏi phòng, anh ta và Đổng Giai Dĩnh ôm nhau, nghẹn ngào khóc. Cặp vợ chồng trẻ này đã vượt qua thử thách sinh tử, sau đủ mọi trắc trở, kiếp này không còn điều gì có thể chia cắt bọn họ trừ cái chết.
Mạng sống vượt trên tình thân nhưng trên đời này vẫn luôn có tình yêu chống chọi được thử thách, chẳng qua là gã không gặp được…
Nhìn hai người ôm nhau, môi Đàm Vĩnh Thần mấp máy, “Hình như… tôi đã hiểu rồi…”
Để tìm kiếm đáp án cho vấn đề đã canh cánh trong lòng nhiều năm, gã đã giết nhiều người như vậy. Đến lúc này, giường như gã đã tìm được đáp án mình cần rồi.
Tô Hồi lại càng chắc chắn có người đứng phía sau giật dây và dẫn dắt người đàn ông này, anh chất vấn: “Ai, người bảo anh tìm kiếm đáp án này là ai?!”
Lúc này Đàm Vĩnh Thần đã rất yếu, gã khẽ ho vài tiếng, “Anh lại gần đây, tôi nói cho…”
Tô Hồi cúi người xuống, ghé bên tai còn nghe được lại gần gã, nghe người đàn ông thì thào nói.
Nghe xong, tròng mắt Tô Hồi chợt run lên…
Cũng ngay khoảnh khắc ấy, anh bỗng cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo áp lên bụng mình.
Phút chốc, Tô Hồi được một người kéo lên, vừa đứng dậy, thứ kia đã rạch quần áo anh, đâm thủng lớp vải.
Tô Hồi quay lại, thấy người kéo mình là Lục Tuấn Trì. Lúc này anh mới nhận ra Đàm Vĩnh Thần đã bị thương nặng đang cầm một con dao trên tay, hiện giờ, Lục Tuấn Trì đã đoạt được con dao đó.
Nếu vừa rồi Lục Tuấn Trì không kéo anh lại, vậy thì có thể lúc này con dao đã cắm vào trong cơ thể anh.
Trong quá trình Tô Hồi đối thoại với thủ phạm, Lục Tuấn Trì vẫn luôn ngồi cạnh lắng nghe. Hắn đã chú ý tới những động tác nhỏ của Đàm Vĩnh Thần từ lâu, đến cuối cùng kéo Tô Hồi lên.
Phút chốc, Tô Hồi cảm giác như mình được bàn tay ấm áp của anh kéo về cõi người. Lúc này anh mới phát hiện cảnh sát và đặc công đã đứng kín căn hộ, Trương Tiểu Tài đã bị bắt, cặp vợ chồng kia cũng đã được cáng y tế đưa đi.
Rất nhiều người quây lại xung quanh họ, còn có vài nhân viên y tế chờ để cấp cứu cho Đàm Vĩnh Thần.
Một viên cảnh sát bước lên, còng tay Đàm Vĩnh Thần.
Đàm Vĩnh Thần khạc một ngụm máu, gã nhếch miệng nhìn Tô Hồi, “Tiếc quá, vẫn còn thiếu tí nữa…” Dứt lời, sắc mặt gã nhanh chóng tái đi.
Mấy bác sĩ ngồi xổm xuống, một người trong đó bắt mạch cho gã, “Mạch đập yếu quá, vết thương rất nghiêm trọng…”
Một người khác cũng khẽ lắc đầu, rất có thể tên tội phạm này đã hết đường cứu rồi.
Lục Tuấn Trì hỏi Tô Hồi: “Vừa rồi hắn ta nói gì thế?”
Tô Hồi lắc đầu, “Tôi không nghe rõ, có lẽ hắn ta không nói gì hết… Tại tôi quá sơ suất…” Nói tới đây, anh cúi đầu nhìn vết máu trên tay mình.
Lục Tuấn Trì bèn nói: “Anh không sao là tốt rồi.”
Tô Hồi khẽ đáp lại, sau đó lại ho sặc sụa vì mùi khói tại hiện trường.
Lục Tuấn Trì tìm chỗ cho Tô Hồi ngồi xong, hắn bắt đầu tất bật đi khắp hiện trường, hắn còn rất nhiều chuyện cần xử lý.
Tô Hồi ngồi trên chiếc ghế trong phòng, anh nhận tờ giấy cô y tá đưa cho để lau vết máu bắn lên tay. Lúc này anh bỗng cảm thấy hoảng hốt, chiếc ghế dưới thân được làm từ gỗ (?), cảm giác lạnh lẽo chạy dọc lên khiến cơ thể anh lạnh toát.
Vụ nổ vừa rồi xảy ra quá gần, dù Tô Hồi không bị thương bởi những mảnh lựu đạn bắn ra nhưng anh vẫn bị cơn rung chấn ảnh hưởng, lúc này, anh cảm nhận được cơn đau rấm rứt trong lồng ngực.
Cảnh sát, pháp y kiểm tra dấu vết, vô vàn bóng người lướt qua trước mắt anh, có người đang hỏi chuyện, anh có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.
Tô Hồi cảm nhận được những mảng màu lớn qua lại trước mắt, trong tai anh vẫn là âm thanh ùng ục như nước sôi, câu nói Đàm Vĩnh Thần nói với anh vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, “Nhà Thơ, bạn cũ của anh nhờ tôi gửi lời hỏi thăm anh…”
Tại sao hung thủ này lại biết anh là ai?
Rồi người bạn cũ kia là ai đây?
—
Đến khi xử lý hiện trường xong xuôi thì đã rất khuya, lúc này Lục Tuấn Trì mới lại gần vỗ lên người Tô Hồi. Hắn đưa ba-toong của Tô Hồi cho anh, trong lúc hỗn loạn, chiếc ba-toong bị vùi dưới chiếc ghế tựa nghiêng ngả, cuối cùng nhờ có giám định vật chứng lấy ra giúp.
Tô Hồi không nói gì, anh nhận cây ba-toong rồi đứng dậy.
Trên đường về nhà, Tô Hồi vẫn luôn thất thần, anh nhìn ra ngoài cửa sổ như đã lạc mất hồn ở đâu, hai người không nói không rằng.
Đến khi Lục Tuấn Trì nhận ra Tô Hồi không phát ra tiếng động nào, hắn mới phát hiện anh đã tựa vào cửa kính lơ mơ ngủ.
Lục Tuấn Trì gọi anh, “Thầy Tô, đừng ngủ vội, cẩn thận bị cảm đấy.”
Dường như Tô Hồi đã nghe thấy, anh khẽ ừm một tiếng như mèo con.
Trong lúc mơ màng, anh vẫn muốn tìm một chỗ ngồi thoải mái nhưng có dựa thế nào cũng thấy cứng đờ, rất khó chịu. Nghe loáng thoáng có người đang nói chuyện với anh, anh bèn mơ màng đổi vị trí.
Lục Tuấn Trì định đánh thức anh, lại thấy không nỡ. Hắn nghiêng đầu sang nhìn, người kia ngủ đến nỗi tóc tai rối bù. Hắn kìm lòng không đặng vươn tay chỉnh lại mái tóc của anh, sau đó chỉnh điều hòa ấm lên.
Đến khi gần tới nơi, Lục Tuấn Trì mới đánh thức Tô Hồi, Tô Hồi thức dậy, vẫn còn hơi mơ màng, anh giơ tay tìm ba-toong theo thói quen. Tô Hồi cầm ba-toong trên bay, xuống xe cùng Lục Tuấn Trì.
Vừa vào phòng, Lục Tuấn Trì hít sâu, hắn quay lại nghiêm túc gọi tên anh, “Tô Hồi, tôi có chuyện muốn nói với anh…”
Hàng lông mày thẳng tắp anh tuấn của Lục Tuấn Trì nhíu chặt, đôi mắt hẹp dài kia u tối, tựa như hắn đang kìm nén cảm xúc gì đó. Thái độ của hắn vừa nghiêm trọng vừa kìm nén, khiến Tô Hồi sửng sốt, “Chuyện gì?”
Nhìn gương mặt tuấn tú lại tái nhợt của Tô Hồi, trái tim Lục Tuấn Trì bỗng thắt lại đau đớn, hắn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, “Quả lựu đạn hôm nay anh bổ nhào tới là HG85, hay còn gọi là ‘Trân châu’, nó có biệt danh ‘Bữa tiệc bi thép’. Nó có thể bắn xuyên tấm thép dày 5mm, anh đèn lên nó, một khi nó nổ tung sẽ có hơn 3000 mảnh lựu đạn lập tức xuyên thủng cơ thể anh…”
Dứt lời, Lục Tuấn Trì kéo cổ tay Tô Hồi.
Tô Hồi giật mình.
Nhiệt độ nóng rực truyền lên từ cổ tay, Lục Tuấn Trì nắm tay anh rất chặt, tựa như sợ hãi đánh mất thứ gì đó.
Cổ tay Tô Hồi đau nhức, anh nhíu mày, sững sờ nói: “Vậy thì… lúc đó tôi cũng không cứu được mọi người…”
Sức nổ mạnh mẽ như vậy, dù lúc đó anh có ôm trọn quả lựu đạn cũng không thể ngăn nó nổ tung. Quyết định trong khoảnh khắc đó của anh có thể sẽ không cứu được mọi người, trái lại chính hành động của anh sẽ kéo tất cả bọn họ cùng xuống địa ngục.
Tô Hồi cúi đầu nói: “Xin lỗi, hình như tôi giúp không được còn làm loạn rồi.”
Lục Tuấn Trì lắc đầu, “Không ai trách anh hết, anh cũng không cần xin lỗi, có điều… anh nên tin tưởng tôi.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện đêm nay Tô Hồi suýt gặp nguy hiểm, nghĩ đến chuyện suýt chút nữa hắn đã mất anh, nỗi sợ hãi trong lòng hắn lại càng ngày càng lớn. Hắn đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói với anh. Bởi vì hắn cần phải bảo đảm chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần nữa.
Sau đó, Lục Tuấn Trì chậm rãi buông tay.
Hắn nhận ra, hắn khiến Tô Hồi đau.
Hối hận vì cảm xúc của mình quá kích động, hắn không nỡ làm anh đau, cũng không nỡ nặng lời câu nào.
Hắn thương anh.
Lục Tuấn Trì từng nhìn thấy vết sẹo trên người Tô Hồi, hắn biết anh từng trải qua chuyện gì. Người trước mắt hắn nhợt nhạt, yếu ớt, thoạt trông chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan. Hắn muốn biết, rốt cuộc cơ thể này có một trái tim rộng lớn thế nào, có dũng khí lớn thế nào để lao tới không hề do dự trong khoảnh khắc ấy, làm chuyện mà rất nhiều người không thể làm được.
Lục Tuấn Trì bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng anh biết rằng tôi sẽ dốc hết sức, dùng cả mạng sống của tôi để bảo vệ anh…”
Nghe những lời này, Tô Hồi thấy trái tim mình nóng hổi, anh khẽ đáp, “Lần sau không làm vậy đâu.”
Anh nghĩ lại, tối hôm nay, chính người trước mắt này đã cứu mình, hơn nữa không phải mới chỉ một lần.
Anh còn nhớ khi Lục Tuấn Trì ôm anh vào lòng, dường như ánh lửa và nguy hiểm đều bị ngắn cách bên ngoài cơ thể máu thịt của hắn.
Khoảnh khắc ấy, nơi đó tựa như góc an toàn nhất trên đời.