Tô Hồi chăm chú lắng tai nghe mới chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
Quả nhiên cô ta từng đến viện nghiên cứu tâm lý 372.
Nhìn hình ảnh có thể tạm đoán đây là lúc Trần Tuyết Hiền mười mấy tuổi, vẫn chưa trường thành.
Khi Lục Tuấn Trì và Tô Hồi lấy ảnh chụp từ nhà cô Trần Tuyết Hiền, trông Trần Tuyết Hiền vẫn còn rất nhỏ.
Lần thứ bốn mươi chín, chứng tỏ cô ta đã đến viện nghiên cứu tâm lý này vài năm rồi.
Nếu bốn mươi chín là số lần, vậy 132 có thể là số thứ tự của Trần Tuyết Hiền, đã có rất nhiều người từng đến đây.
Tô Hồi híp mắt, nghiêng đầu cố gắng nghe rõ nội dung trò chuyện.
Các tổ viên khác cũng giữ im lặng, chăm chú xem đoạn băng.
Cô bé phía đối diện do dự một lát, giọng trẻ con run rẩy vang lên: “Chào cô…”
“Để tôi xem nào…” Người phụ nữ mở sổ ra, “Lần đầu em tới đây là vì em giúp một bạn nam đẩy một bạn nhỏ khác xuống giếng cạn… Sau đó, em trộm sách của một bạn cùng lớp, để lên bàn của một bạn khác, xúi giục họ đánh nhau.”
Trần Huyết Hiền đáp “dạ”, sau đó nói nhỏ: “Em chỉ thấy làm vậy rất vui thôi.”
“Không sao, tôi không phải bác sĩ, dù tôi biết rồi cũng không trách em đâu, càng không có chuyện thấy em kỳ lạ. Em cố ý làm vậy, em muốn họ đánh nhau đúng không?”
Trần Tuyết Hiền gật đầu, “Em từng xem chương trình Thế Giới Động Vật, có hai con sói đã xé toạc bụng con còn lại trong lúc tranh đoạt ngôi vị vua sói…”
“Em cũng muốn thấy chuyện như vậy à?” Người phụ nữ hỏi.
Trần Tuyết Hiền lại gật đầu.
Người phụ nữ hỏi: “Gần đây có chuyện gì xảy ra xung quanh em không?”
Trần Tuyết Hiền cúi đầu, nói: “Có ạ…”
Bác sĩ lại hỏi: “Chuyện gì thế?”
Trần Tuyết Hiền không đáp lại, có thể là do thu tiếng không ổn, người nghe không nghe rõ.
Nữ bác sĩ lấy một con búp bê ra, nói với cô bé: “Em có thể làm lại những gì ông ta làm với con búp bê này không?”
Trần Tuyết Hiền gật đầu, nhìn từ góc quay, họ chỉ thấy cô bé cởi quần áo của búp bê, sau đó không thấy rõ nữa.
Nữ bác sĩ dừng một lát, nói: “Em không nói chuyện này cho người lớn khác à?”
Trần Tuyết Hiền lắc đầu, sau đó lại gật đầu, “Em nói với mẹ rồi, mẹ không cho em nói với người khác. Em thường xuyên gặp ác mộng, khi tỉnh dậy tim sẽ đập rất nhanh.”
Tô Hồi nhìn video, anh nhíu mày, bỗng chốc đã tìm ra đáp án. Anh vẫn luôn cảm thấy vụ án Trần Tuyết Hiền thiếu một bước ngoặt để tâm lý thay đổi.
Giờ thì anh biết rồi, là xâm phạm từ nhỏ.
Nữ bác sĩ lấy giấy và bút vẽ ra, nói: “Em có thể vẽ lại chuyện đó.”
Trần Tuyết Hiền ngoan ngoãn nghe lời, cô bé đang vẽ tranh, bỗng ngẩng đầu hỏi: “Chị ơi, ông ấy nói yêu em, nhưng em rất sợ. Đây là tình yêu mà người lớn nói sao?”
Nữ bác sĩ lắc đầu, “Đây không phải tình yêu, chỉ là một nhu cầu thôi.”
Không lâu sau nữ bác sĩ đã có được bức tranh của Trần Tuyết Hiền, sau đó cô ta hỏi Trần Tuyết Hiền tình hình gia đình dạo gần đây, cuối cùng lấy một bản đánh giá tinh thần ra bảo Trần Tuyết Hiền điền, cho cô bé xem vài hình ảnh, đọc một đoạn sách.
Sau cuộc trò chuyện kéo dài khoảng nửa tiếng, Trần Tuyết Hiền ra ngoài, màn hình tắt ngóm.
Một lát sau, màn hình lại sáng lên, một người đội mũ đeo khẩu trang vào phòng, ngồi đối diện nữ bác sĩ.
Nhìn từ vóc dáng, có thể đây là một người đàn ông trung niên, ông ta nói với nữ bác sĩ đối diện: “Tình trạng tâm lý của Trần Tuyết Hiền thế nào rồi?”
“Thu thập tình trạng tâm lý lần thứ bốn mươi chín đã xong, đánh giá tâm lý hiện giờ là cấp A, khá ổn định, là người có tiềm ẩn nguy hiểm. Nhưng…”
Nữ bác sĩ ngập ngừng, cô ta lấy tập hồ sơ trên bàn với mấy tập phim chụp CT não ra, cuối cùng là đến bức tranh của Trần Tuyết Hiền, “Hình như cô bé từng bị xâm phạm, chuyện này có cần báo cảnh sát hay trao đổi với phụ huynh cô bé không?”
Người đàn ông xem hết một lượt, suy nghĩ rồi nói: “Không cần, chúng ta không phải cảnh sát, cũng không phải người điều trị cho cô ta, mục đích và nhiệm vụ của chúng ta là ghi lại quá trình thay đổi tâm lý của một người bình thường cho cô ta. Hơn nữa tôi nghĩ khi tuổi dậy thì sắp đến, chúng ta có thể dẫn dắt cô ta thêm một bước nữa…”
Nghe tới đây, mọi người trong phòng đều tức giận, Lục Tuấn Trì siết chặt nắm tay phải.
Những kẻ này mang danh nghiên cứu, biết những chuyện thế này vẫn không báo cảnh sát, trong mắt họ, những người kia chỉ như vật thí nghiệm.
Họ cứ trơ mắt nhìn một sinh mệnh trượt tới vực sâu như vậy.
Nữ bác sĩ im lặng một hồi, nói tiếp: “So ra thì tôi lo cho người số 107 hơn.” Cô ta vừa nói vừa mở một tập tài liệu, “Tôi nghĩ mức độ nguy hiểm của hắn ta đã ở S rồi…”
Kiều Trạch bấm nút tạm dừng, sau đó phóng to màn hình. Trên màn hình là một cái tên rất mờ, cậu mở phần mềm ra sửa lại, có thể nhìn thấy tên hắn ta có ba chữ, chứ đầu tiên hơi phức tạp.
Bên cạnh còn có một bức tranh, nội dung bức tranh lại rất dễ nhận biết, là đầu một người phụ nữ.
Lục Tuấn Trì nói: “Trông có vẻ là Phó Vân Sơ…”
Cuối cùng mọi việc đã được xâu chuỗi lại, quả nhiên Phó Vân Sơ và Trần Tuyết Hiền đều từng đến viện nghiên cứu 372, có thể trong những hung thủ họ từng gặp cũng có vài người từng đến đây.
Nữ bác sĩ còn muốn nói gì đó đã bị người đàn ông kia chặn trước: “Cô không cần lo lắng, chúng tôi sẽ có kế hoạch.”
Sau đó họ lại nói vài câu về công việc, nữ bác sĩ như đã hoàn thành công việc, cô ta mệt mỏi tháo khẩu trang, đi tới trước máy quay ấn nút tạm dừng, hình ảnh dừng lại ngay tại khuôn mặt cô ta.
Cả đoạn băng này dài khoảng bốn mươi phút, sau khi xem xong, mọi người đều trầm mặc.
Tô Hồi cúi đầu, anh mặc một chiếc sơ mi trắng hơi dày, rồi đến một chiếc blazer mỏng, ngoài cùng là áo khoác. Nhưng dù vậy, khi ngồi trong căn phòng đang mở điều hòa này, cánh tay anh vẫn nổi đầy da gà…
Không phải những hình ảnh khủng bố, kinh dị nhưng nó lại khiến người ta buốt sống lưng.
Mọi người trong văn phòng chợt im lặng, cuối cùng Diêu Phi vẫn bừng tỉnh lại trước, vỗ tay nói: “Chúc mừng các anh, cuối cùng cũng có được bằng chứng quan trọng rồi.”
Vật chứng lấy ra được từ vụ hỏa hoạn năm đó có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Không có bằng chứng này, tất cả những gì họ có chỉ là lời khai của các hung thủ, mà đây lại có thể coi là bằng chứng trực tiếp.
Họ không biết được thời gian cụ thể quay đoạn băng này nhưng nhìn hình ảnh có thể tạm đoán là hơn mười năm trước.
Mà vừa hay, đoạn băng này lại liên quan đến những hung thủ họ biết.
Tô Hồi nhớ lại bài luận văn mình viết năm xưa, đoạn băng này có sớm hơn bài luận văn của anh tới mấy năm.
Tại sao viện nghiên cứu tâm lý thần bí lại biến mất sau vụ cháy? Họ lợi dụng vụ cháy để chạy thoát sao?
Tô Hồi híp mắt nhìn người phụ nữ trên màn hình, anh cố gắng nhìn rõ hơn: “Tôi cảm giác người phụ nữ này trông hơi quen…”
Sau khi tháo khẩu trang, anh có thể nhìn rõ mặt người phụ nữ, người phụ nữ này có mái tóc dài, khuôn mặt tinh xảo, thoạt trông vô cùng dịu dàng.
Lục Tuấn Trì hỏi: “Anh từng gặp cô ta à?”
Tô Hồi cúi đầu nghĩ, anh tìm kiếm trong trí nhớ của anh, sau đó lắc đầu, “Chắc là chưa.”
Đoạn băng này đã quay từ hơn mười năm trước, nếu người phụ nữ này còn sống hẳn đang ở tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi, anh không có ấn tượng với người phụ nữ nào như vậy.
Nhưng anh cũng không giải thích được tại sao anh lại thấy quen tới vậy.
Kiều Trạch phân tích: “Dù chỉ thấy mỗi bóng lưng nhưng em cảm giác người đàn ông này giống kẻ chủ mưu hơn đó.”
Lục Tuấn Trì “ừ” một tiếng, “Các em thử phân tích đoạn băng này, từ thông tin thân phận trở đi, xem có thu hoạch được thông tin nào khác không.”
Tô Hồi suy nghĩ một lát, bổ sung thêm: “Tôi nghi ngờ có thể người trong đoạn băng đã thay đổi thân phận, các cậu có thể điều tra theo độ tuổi, giới tính, ở Hoa Đô hoặc gần Hoa Đô, làm nghề liên quan đến nghiên cứu tâm lý.”
Sau đó Lục Tuấn Trì lại dặn: “Kiều Trạch, lát nữa chuyển mã video xong, giữ lại bản điện tử rồi hẵng nộp lên phòng vật chứng.”
Hắn cúi đầu dặn Kiều Trạch bằng âm lượng vừa đủ hai người nghe, “Em sao thêm mấy chiếc đĩa nữa. Nộp lên một chiếc, giữ lại một chiếc, em với lão Khúc mỗi người cầm một chiếc, còn lại một chiếc thì đưa anh.”
Họ tình cờ có được chiếc đĩa này, nếu đối phương biết được chắc chắn sẽ muốn hủy nó.
Lưu trữ điện tử dễ xóa, không đáng tin, cách tốt nhất là giấu nhiều bản.
Họ vẫn chưa thể chắc chắn ngoài cục phó Vương, trong cục còn người của đối phương không, nhất định không thể để vật chứng quan trọng như vậy có vấn đề.
Kiều Trạch đáp lại: “Vâng.”
Sau đó Lục Tuấn Trì lên gặp cục trưởng Đàm, cho ông xem đoạn băng.
Xem xong, cục trưởng Đàm cũng vô cùng kinh ngạc.
Sau đó hai người trao đổi hướng điều tra tiếp theo cùng chuyện bố trí lực lượng.
Cục trưởng Đàm định bụng để bốn chuyên viên khắc họa tâm lý cùng vài cảnh sát khác phụ trách điều tra chuyên án 372, tổ trọng án sẽ tùy tình huống mà cử một vài thành viên ra phụ trách những vụ án quan trọng khác.
Sau bữa trưa, Lục Tuấn Trì phân công công việc xong xuôi, đến chiều, hắn bảo Kiều Trạch và Trịnh Bách lái một chiếc xe, cùng hắn đưa Tô Hồi đến phòng khám Vũ Tình.
Phòng khám Vũ Tình không xa tổng cục lắm, không bao lâu hai chiếc xe đã đỗ dưới bãi đỗ xe tòa nhà.
Lục Tuấn Trì phanh lại, nói: “Tự nhiên em cảm thấy chúng ta điều tra đến lúc này, hầu như đều có liên quan đến tâm lý học với mấy thứ liên quan… Hôm nay anh đến phòng khám đề phòng một chút thì hơn.”
Có lẽ vì vừa xem đoạn băng kia, Lục Tuấn Trì hơi cảnh giác với những thứ liên quan đến tâm lý học, nữ bác sĩ trong đoạn băng cũng khiến hắn liên tưởng đến Dương Vũ Tình.
Tô Hồi hồi tưởng lại, nói: “Anh đã đến đây nhiều lần lắm rồi, lần nào cũng là Dương Vũ Tình khám cho anh hết, cô ấy giúp đỡ anh rất nhiều. Gần đây các em cũng mới điều tra rồi mà, hẳn là không sao đâu…”
Trong vụ An Úc Từ lần trước, cảnh sát đã kiểm tra, tổng hợp lại toàn bộ hồ sơ của bác sĩ trong phòng khám, xác nhận không có ai liên quan đến vụ án, hẳn là nơi này vẫn an toàn.
“Em cảm giác những người làm tâm lý, cũng như các anh làm khắc họa tâm lý tội phạm vậy, mọi người đều có một giới hạn riêng nhưng cũng ảnh hưởng đến nhau.” Lục Tuấn Trì kiên quyết nói: “Tốt nhất là anh cài số liên lạc khẩn cấp nữa.”
“Anh cài rồi, ấn nút mở năm lần.” Tô Hồi ấn nút mở vài lần, điện thoại của Lục Tuấn Trì nằm bên cạnh lập tức đổ chuông.
Sau khi Lục Tuấn Trì tắt máy, Tô Hồi lại nói: “Nhưng anh thấy em nói đúng, vẫn nên đề phòng thì hơn. Lát nữa vào anh gọi cho em nhé.”
Dương Vũ Tình là một người phụ nữ gầy yếu, vả lại cô còn là bác sĩ tâm lý của anh, nhưng Tô Hồi nghĩ lại, anh không nên nghĩ vậy mà lơ là cảnh giác. Lục Tuấn Trì làm đúng, lúc này là thời kỳ đặc biệt, anh phải tự bảo vệ mình.
Lục Tuấn Trì “ừm” một tiếng, lúc này mới yên tâm.
Nói tới đây, Lục Tuấn Trì mở cửa xe, sau đó hắn sực nhớ ra gì đó, hỏi Tô Hồi: “Đúng rồi, anh có biết tại sao phòng khám Vũ Tình lại hợp tác với tổng cục Hoa Đô không?”
Tô Hồi lắc đầu, “Tại sao? Có tiêu chuẩn chọn lọc gì à?”
Hình như từ khi anh đến tổng cục, cảnh sát đã hợp tác với phòng khám tâm lý Vũ Tình rồi. Từ kiểm tra tâm lý cảnh sát, điều trị sau vụ án, tất cả đều do phòng khám này xử lý. Cảnh sát đều đã quen với chuyện này từ khi vào cục, chưa một ai hỏi đến nguyên nhân.
Lục Tuấn Trì nói: “Em cũng từng hỏi thử lão Khúc rồi, hình như bố Dương Vũ Tình từng là cảnh sát ở cục thành phố, sau đó ông ấy hi sinh trong một lần thực hiện nhiệm vụ. Dương Vũ Tình học tâm lý, mở phòng khám Vũ Tình, các lãnh đạo cũ muốn giúp đỡ cô ấy nên mới xếp cho các cảnh sát đến đây kiểm tra tâm lý.”
“Vậy lát qua đó anh sẽ hỏi cô ấy.” Tô Hồi nói xong thì ấn nút gọi, sau đó giấu điện thoại đi, còn Lục Tuấn Trì đeo tai nghe không dây lên. Xong xuôi, hai người mới cùng xuống xe.
Phòng khám vẫn như mọi ngày, hôm nay vẫn là cô y tá trẻ Kim Thu tiếp đón họ.
Cô nhanh nhẹn đăng ký lịch vào khám, sau đó chỉ về một phía, “Thầy Tô, thầy vào trước đi, bác sĩ Dương đang chuẩn bị rồi ạ, sẽ qua ngay thôi.”
Tô Hồi đi theo một y tá khác vào phòng, phòng khám vẫn như lúc trước, anh đã đến đây rất nhiều lần. Lúc này Dương Vũ Tình không có ở đây, Tô Hồi quay tay đặt ba-toong sang một bên, sau đó nằm lên ghế.
Tiếng nhạc du dương vang lên trong phòng, môi trường quen thuộc khiến Tô Hồi bất giác bình tĩnh lại.
Anh bỗng ngửi được một mùi hương rất nồng, tựa như mùi hoa quả nồng đậm, mùi hương khá thơm, mỗi tội hơi gay mũi.
Tô Hồi nghĩ Dương Vũ Tình đã thay tinh dầu trong gối cho bệnh nhân rồi.
Nhưng mùi này hơi nồng quá, nồng đến cay cả mắt, Tô Hồi chớp mắt vài lần rồi nhắm lại.
Tiếng nhạc trong phòng vẫn chưa dứt.
Tô Hồi yên lặng hít thở, mùi hương này thật sự rất ấn tượng, vừa giống hoa quả, lại giống mùi kẹo, ban đầu ngửi sẽ thấy ngọt, dần dần lại thành hơi ngấy.
Tô Hồi ngửi nhiều lại thấy buồn nôn, anh nghiêng đầu, người vẫn nằm thẳng, thầm nghĩ sao Dương Vũ Tình vẫn chưa đến.
Chịu đựng thêm vài phút, Tô Hồi thật sự không chịu nổi mùi hương này nữa, anh nghĩ ngửi thêm lát nữa mình sẽ nôn ra mất. Nghĩ vậy, Tô Hồi định xuống ghế.
Nhưng bình thường anh vốn gầy yếu, lúc này còn hơi choáng váng, ý thức anh vẫn còn tỉnh táo nhưng không sao điều khiển được cơ thể.
Tô Hồi bất chợt hiểu ý, hình như chiếc gối này được xịt thuốc gì đó, mùi hương này không giống thuốc mê nhưng cũng có tác dụng khiến người ngửi mê man, rất có thể đây là butanol…
Trước đây, gần như cứ cách một thời gian Tô Hồi lại đến khám, đây là nơi anh thường qua lại, nên Tô Hồi đã quy nó thành khu vực an toàn một cách tự nhiên.
Anh cho rằng mình đã đủ cảnh giác nhưng cuối cùng vẫn sơ suất.
Anh không ngờ phòng khám Dương Vũ Tình lại liên quan trực tiếp đến 372.
Càng không ngờ rằng khi cảnh sát đang truy đuổi, những kẻ đó lại chọn thời cơ này để ra tay theo cách này.
Buổi khám lần này, anh bước thẳng vào bẫy của đối phương.
Tô Hồi muốn cử động, chỉ cần phát ra âm thanh thôi cũng được, anh muốn nhắc nhở Lục Tuấn Trì cách đó không xa và những cảnh sát khác, nhưng anh không làm được. Tô Hồi không thể điều khiển cơ thể, không thể lên tiếng, cũng không thể làm được gì.
Anh nằm trên ghế khám, cảm giác mình như đang nằm trên mặt biển, cơ thể chùng xuống không ngừng, chìm vào biển sâu.
Nhưng giữa cơn choáng váng và buồn nôn này, anh lại cảm nhận được sự hưng phấn chưa từng có.
Dường như anh chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, sau đó Tô Hồi bỗng nhớ ra, anh từng gặp người phụ nữ kia ở đâu…