"Cứ như vậy mà ngủ." Tô Lăng Trạch bày ra vẻ mặt đây là chuyện đương nhiên, ấn cái đầu nhỏ của Quân lam Tuyết xuống lồng ngực của mình, nhàn nhạt ngửi mùi hương trên tóc.
Ừ, cứ như vậy mà ngủ thật không tệ.
Tô Lăng Trạch hài lòng nheo lại mắt, đột nhiên phát hiện, nếu như về sau ở cùng một chỗ với tiểu nô tài có lẽ cũng là chọn lựa không tồi.
"Ta không thở được?" Quân Lam Tuyết cả giận.
Tô Lăng Trạch cúi đầu nhìn đầu nhỏ trong ngực một cái, bàn tay buông ra, không hề ấn đầu của nàng nữa, mà là một tay ôm lấy hông của nàng, đổi lại đem cả người nàng ôm vào trong ngực, "Như thế này?"
". . . . . ." Xin hỏi ngươi như vậy cùng như thế có cái gì khác nhau đây? Khóe miệng Quân Lam Tuyết giật giật, cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ than thở.
Tô Lăng Trạch tựa hồ thực sự chỉ muốn ngủ mà thôi, thấy hắn không có hành động gì khác nữa, Quân Lam Tuyết suy nghĩ một chút, coi như xong, coi như là ôm gấu Teddy ngủ một đêm vậy.
Chỉ là. . . . . . Này, người này so gấu Teddy thì ấm áp. . . . . .
Cái ý niệm này mới vừa thoáng qua đầu, Quân Lam Tuyết liền khi dễ mình phi phi hai tiếng.
Quân Lam Tuyết? Ngươi hư hỏng? Cư nhiên bị thân thể người đàn này mê hoặc?
Nhìn Quân Lam Tuyết lửa giận dâng cao, mặt giận đến đỏ bừng, đột nhiên tâm tình Tô Lăng Trạch tốt lên, giọng mang theo hài hước nói: "Không ngủ được sao? Vậy? Không bằng làm chút chuyện. . . . . ."
Đầu óc Quân Lam Tuyết đột nhiên gõ nâng một đạo chuông báo động, nguy hiểm, đây tuyệt đối là âm mưu?
Không đợi Tô Lăng Trạch nói xong, nàng vội vã giả bộ mơ hồ mà nói: "Gì? Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ ràng, buồn ngủ quá."
"Hả? Tiểu nô tài mệt sao?" Tô Lăng Trạch cúi đầu nhìn nàng, bên môi nụ cười càng ngày càng ý vị sâu xa .
"Ừ, ta mệt?" Thanh âm từ trong kẽ răng nặn ra .
"Vậy thì thật là tốt." Tô Lăng Trạch hài lòng cười, "Bổn vương cũng có chút mệt mỏi, cứ như vậy. . . . . . Cùng nhau ngủ đi."
Nghe vậy, toàn thân Quân Lam Tuyết hung hăng run rẩy, cắn răng nghiến lợi, "Lăng Vương điện hạ, ta là hoàng hoa khuê nữ đấy?"
"Không sao, Bổn vương sẽ phụ trách." Tô Lăng Trạch không chút do dự nói.
Chỉ cần tiểu nô tài chịu, hắn cũng sẽ cho nàng, còn nữa đó chính là một danh phận mà thôi.
Tốt thôi, Quân Lam Tuyết im lặng, nàng thiếu chút nữa quên Tô Lăng Trạch là một người cực kỳ trực tiếp, hắn đã cho rằng mình thích hắn, mà hắn chấp thuận nàng thích, như vậy, trong lòng hắn, mình chính là người của nàng, cho nên, căn bản cũng chưa có ý thức nam nữ.
Quân Lam Tuyết cười khổ, sớm biết vậy ban đầu cũng không nên nói như vậy.
"Đúng rồi." Tô Lăng Trạch chợt nhớ tới chuyện gì , thanh âm lạnh xuống, không còn mang bộ dáng cười nói nữa mà lạnh lùng nói: "Nói cho Bổn vương biết, Khúc Vô Nham rốt cuộc là gì của ngươi?"
Quân Lam Tuyết ngẩn ra, "A, cái này. . . . . ." Nàng xê dịch đầu, từ trước ngực Tô Lăng Trạch ngẩng lên, "Hắn nói hắn là vị hôn phu ta, nhưng ngươi cũng nhìn thấy, đối với tất cả những việc trước kia, ta đều quên mất, tất nhiên là ta cũng không nhớ hắn là ai."
Quên thì tốt rồi.
Tô Lăng Trạch hừ lạnh một tiếng, lẳng lặng nhìn Quân Lam Tuyết một cái mà nói: "Bổn vương sẽ đi tra." Tốt nhất là đem tổ tông mười tám đời của hắn tất cả đều tra ra thăm hỏi một lần.
"Ngươi điều tra hắn làm gì?" Quân Lam Tuyết nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt nghi ngờ.
Môi cong lên." Giết hắn cả nhà, diệt hắn cửu tộc." Giọng điệu cực kỳ thanh âm lãnh khốc.
". . . . . ." Khóe miệng Quân Lam Tuyết rụt rụt, "Này, người ta không có tội phạm. . . . . ."
Tô Lăng Trạch hừ lạnh một tiếng, "Làm bổn vương cắm sừng, chính là lớn tội."
Quân Lam Tuyết bĩu môi, "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy hắn cho ngươi đội nón xanh?" Hơn nữa, nếu như Khúc Vô Nham thật sự là vị hôn phu của nàng, muốn cắm sừng cũng là Khúc Vô Nham chứ, này Tô Lăng Trạch nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu. . . . . tam. . . . . .
A, Tô Lăng Trạch là tiểu tam? ?
"Ngăn ngừa." Tô Lăng Trạch không chút nghĩ ngợi mà nói.
". . . . . ." Ngăn ngừa, hay là phòng bị, hắn cũng không cần phải bá đạo như vậy chứ.
"Ngủ thôi." Liếc mắt nhìn sắc trời, Tô Lăng Trạch không nói hai lời, dùng bàn tay che ánh mắt của nàng, cảm thụ lông mi dày của nàng ở lòng bàn tay xì mấy cái, ngứa một chút, tê tê, để cho sâu trong nội tâm của hắn không khỏi nổi lên từng trận gợn sóng.
Hắn đột nhiên nghĩ tới, mình đối với tiểu nô tài không phải quá mức dung túng cùng cưng chiều rồi đấy chứ?
Hắn cúi đầu, nhìn cái đầu nhỏ đè ở trước ngực hắn, cảm thụ được thân thể nàng một khắc không buông lỏng căng thẳng, chợt, liền giương môi cười.
Ừ, cưng chiều một chút có là gì, nàng là tiểu nô tài mà.
Trong bóng tối, cánh môi Tô Lăng Trạch không tiếng động nâng lên, tạo nên nụ cười không tiếng động.
Mà Quân Lam Tuyết cũng là cọ tới cọ lui, nàng vốn là rất mệt mỏi nhưng bây giờ làm thế nào cũng ngủ không được , thử hỏi, một đại nam nhân nằm ở bên cạnh mình, còn đem mình làm thành bạch tuộc một dạng dính vào trên người của hắn, điều này bảo nàng làm sao mà ngủ được.
Mà Tô Lăng Trạch nguyên bản là không hề buồn ngủ, cho nên lại ở chỗ này, thứ nhất là sợ Khúc Vô Nham đột nhiên xuất hiện đem tiểu nô tài bắt đi, thứ hai cũng là lo lắng cho thân thể tiểu nô tài, cho nên mới phải .
Hắn vốn là nam tử đến tuổi, vẫn thanh tâm quả dục, nhưng bây giờ trong ngực chính là cô gái để cho hắn không làm rõ được rốt cuộc là tình cảm gì, mà nàng còn cố tình không an phận nhích tới nhích lui như vậy, ánh mắt Tô Lăng Trạch từ từ mà trở nên tối tăm, dục vọng như lửa ở trong mắt thiêu đốt.
"Tiểu nô tài, đừng động." Tiểu nô tài đáng chết, một chút cũng không an phận, hắn gầm nhẹ một tiếng, thanh âm khàn khàn, tựa hồ như cố nén đè nén cái gì.
Nhận thấy được Tô Lăng Trạch biến hóa, Quân Lam Tuyết hơi sững sờ, chợt sắc mặt đỏ lên, "Này? Tô Lăng Trạch, ngươi không phải là đang có suy nghĩ xấu xa gì đó chứ?"
Nàng vội vã dùng cả tay chân nghĩ đẩy Tô Lăng Trạch ra, Tô Lăng Trạch cũng hít một hơi, nhuyễn hương trong ngực, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chính là Liễu Hạ Huệ, nếu tiểu nô tài không an phận, cũng đừng trách hắn trừng phạt nàng.
Lời nói Quân Lam Tuyết vừa mới nói xong, bả vai của nàng bỗng dưng trầm xuống, mặt Tô Lăng Trạch y hệt như quầng trăng chống đỡ tựa vào hõm vai Quân Lam Tuyết, môi lưỡi như như có như không trêu chọc má của nàng, nỉ non giọng tà mị, "Tiểu nô tài, Bổn vương đã cảnh cáo ngươi?"
Ánh mắt của hắn quá mức nhiệt tình, quá mức nóng người, tựa hồ như còn kèm theo dòng nước ngầm nào đó, hai cánh tay màu xanh nhạt nhẹ nhàng vòng chắc nàng, bàn tay dọc theo cánh tay vuốt trợt xuống, cầm vòng eo mảnh mai của Quân Lam Tuyết vuốt ve.
Trước mắt lồng ngực nóng rực, giữa cổ hơi thở phả vào như chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn ở trên má như có như không. . . . . .
Quân Lam Tuyếtccảm thấy đây tất cả cũng quá ngoài dự liệu của nàng, trong lúc mơ hồ cảm giác có chút quen thuộc lại vừa xa lạ tựa hồ như là đã xảy ra ở đâu đó rồi .
Kiềm chế lại nhip tim đang nhảy loạn, rốt cuộc Quân Lam Tuyết thỏa hiệp xuống, ngay cả nàng cũng giật mình bởi lời của mình càng giống như là đang làm nũng, "Này, Lăng Vương điện hạ, ngươi đừng như vậy. . . . . ."
Nàng muốn ngủ ngon, nhất định sẽ ngủ ngon.
Không khí lúc này so với lúc ở trên xe ngựa còn mập mờ hơn, cô nương ta không chịu nổi?
Tô Lăng Trạch chưa từng thấy qua nàng ra dáng nữ nhi như vậy, tâm không khỏi một mảnh nhộn nhạo, nu cười bên khóe môi càng thêm tà mị, "Không cần gì nào?"
"Ngươi?" Quân Lam Tuyết đã nhìn ra? Tên khốn này chính là đúng lý không buông tha người, muốn nhân cơ hội đùa giỡn nàng?
Khốn kiếp thật khốn kiếp?
Vậy mà, nàng một chữ‘Ngươi ’ vừa mới nói ra, môi Lăng Trạch chợt bá đạo dính vào, môi mỏng nóng bỏng ngậm lấy cánh môi anh đào của nàng tất cả nuốt vào, gặm nuốt, đầu lưỡi ấm trợt vào cạy hàm răng ra, mạnh mẽ xông vào.
Quân Lam Tuyết hóa đá tại chỗ, sau một khắc, nàng lập tức giằng co, "Ưhm, buông ra. . . . . . Tô Lăng Trạch. . . . . ."
Tô Lăng Trạch sao có thể nghe lời mà buông ra?
Hoàn toàn không để ý tới lời nói của nàng..., một cái tay đè lại cái ót nàng, giống như không cho phép nàng trốn tránh tận tình chiếm đoạt hương vị ngọt ngào tốt tươi của nàng, cái hôn vụn vặt như bông tuyết, mãnh mẽ chiếm đoạt, giống như toàn bộ thế giới đều là trống không, ở thế giới trống không đó có chỉ có nàng và hắn.
Đây là tiểu nô tài của hắn, chỉ có thể là của hắn.
"Ưmh. . . . . . Đừng. . . . . ." Toàn thân Quân Lam Tuyết khẽ run, nói không ra trong lòng là cảm giác gì, vừa sợ vừa khẩn trương, còn mang theo vài phần vô dụng. Nụ hôn của hắn quá mức bá đạo, sức lực nam nữ cách xa một trời, Quân Lam Tuyết muốn đem hắn đẩy ra, đôi tay lại bị bàn tay to của hắn giữ chặt, cả người cũng bị giam cầm trong ngực hắn, không nhúc nhích được, chỉ có thể bị ép buộc chịu đựng.
Một cái hôn, để cho tâm nàng loạn, cũng làm cho hắn say mê.
Nhìn thấy Quân Lam Tuyết an phận, trong mắt Tô Lăng Trạch xẹt qua cảm giác hài lòng, tiểu nô tài thật là đáng yêu.
Giống như là đang trừng phạt nàng, hai tay không an phận đã bơi trên người của nàng, chung quanh dao động, chờ Quân Lam Tuyết tỉnh hồn lại, nụ hôn của Tô Lăng Trạch đã rời đi môi của nàng, chậm rãi vụn vặt hôn từ từ trượt đến gáy nàng, vai, cũng ở như trên cổ trong trắng đẹp đẽ in lên dấu vết thật sâu.
"Ngươi?" Quân Lam Tuyết cả kinh, trong đôi mắt trong trẻo chiếu ánh trăng màu bạc, mang theo lửa giận hừng hực, một hớp cắn lên bả vai Tô Lăng Trạch, ai phép ngươi dám đùa giỡn lão nương? Để cho ngươi chiếm tiện nghi của lão nương?
Nàng đi đại tiện đến mệt lả cả người, hiện tại toàn thân vô lực, đánh không lại hắn vẫn không thể cắn chết hắn?
"Kìa." Tô Lăng Trạch rên lên một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Quân Lam tuyết, "Ngươi làm cái gì?"
Hắn nhìn trên vai mình, có thể thấy được mơ hồ mấy phần tia máu, tiểu nô tài đáng chết, cái ‘ miệng ’ cắn thật ác độc.
"Hừ?" Quân Lam Tuyết cười lạnh cười một tiếng, "Nô tài chỉ là đang nhắc nhở Lăng Vương điện hạ một cái t*ng trùng lên óc chuẩn bị động dục như ngươi, tự trọng?"
Nàng cắn nặng hai chữ ‘ tự trọng ’, đừng tưởng rằng nàng dễ khi dễ, Lạc Đà chết sao so với ngựa lớn?
"Ai nha, sao không tiếp tục nữa? Không phải mới vừa rồi rất triền miên sao?"
Đang này lúc, một giọng nói ngây thơ mang theo non nớt vang lên, lần nữa đánh nát chiến hỏa giữa hai người bọn họ, Quân Tiểu Ngôn cười híp mắt từ dưới sàng ló đầu ra, cười cực kỳ muốn bị đánh nhìn bọn họ, "Ôi, tiếp tục đi, thật ra thì mới vừa rồi người ta cái gì cũng không thấy."
". . . . . ." Quân Lam tuyết.
". . . . . ." Tô Lăng Trạch.
Trên giường, Tô Lăng Trạch cùng Quân Lam Tuyết hai người đều là ngẩn ra, sau đó vội vàng tách ra.
Tô Lăng Trạch gắt gao nhìn chằm chằm Quân Tiểu Ngôn, cắn răng nghiến lợi nói, "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Đương nhiên là phụng ý chỉ của tỷ tỷ, tới nơi này đánh ngã ngươi." Quân Tiểu Ngôn từ trên giường bò ra ngoài, hai ba cái liền nhảy lên giường, nhìn thẳng vào mắt Tô Lăng Trạch, "Thế nào, ngươi không phải tiếp tục sao, xem ra thời gian sắp đến rồi, ta đếm tới ba, một."
Có ý gì? Tô Lăng Trạch quay đầu lại nhìn Quân Lam Tuyết một cái, Quân Lam Tuyết mím môi không nói.
"Nhị. . . . . ." Quân Tiểu Ngôn di chuyển cái miệng nhỏ nhắn, tiếp tục bắt tay vào đếm.
"Tam. . . . . ."
Vừa dứt lời, đột nhiên Tô Lăng Trạch cảm thấy ngực tê rần, cả người cứng đơ, hắn tức giận muốn vấn chuyện gì xảy ra, lại phát hiện ngay cả nói cũng không được.
Quân Tiểu Ngôn hả hê nói: "Như thế nào tỷ tỷ, đây là Tam Trưởng Lão phát minh mới nhất ‘canh ba đến ’, vô sắc vô vị, vừa đến canh ba liền độc phát rồi, ngươi xem, hắn hiện tại không động được."
Trong lòng Tô Lăng Trạch dần dần trầm xuống, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Quân Lam tuyết.
Tiểu nô tài, ngươi muốn phản bội bổn vương.
.