Nhưng mà thiên hạ lại phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân (lúc thống nhất, lúc chia rẽ), sau khi Hoàng đế Khai quốc chết, thái tử bị người xúi giục, kiêng kỵ thế lực của hai nhà Quân Khúc, dần dần có ý chèn ép hai gia tộc, sắp đặt mấy trọng tội đổ lên đầu hai gia tộc, hai nhà Quân Khúc suýt nữa chịu cảnh diệt môn, nhưng vẫn niệm tình ân đức của tiên hoàng, chỉ có thể mang theo một ít tộc nhân chạy tới núi sâu ở Hào Châu, sống một cuộc sống ẩn dật.
Lúc này, thiên hạ lại đại loạn, hai nhà Quân Khúc tuy là thoát khỏi kinh đô, nhưng tài sản lúc trước Hoàng đế Khai Quốc ban thưởng cho bọn họ vẫn vô cùng sung túc, sau khi đại loạn chấm dứt, hai nhà Quân Khúc dựa vào số tài phú còn sót lại, nhanh chóng phát triển, nhưng vì hậu duệ của Hoàng thất vẫn không chịu buông tha bọn họ, nên hai nhà làm việc luôn một mực cẩn thận từng chút một, ẩn vào rừng núi, lại lánh đời, mãi cho tới ngàn năm sau, bởi vì cẩn thận hành sự cho nên mới phát triển thành một thế lực khổng lồ khó có thể tưởng tượng được, so với hoàng tộc bây giờ thì càng khiến cho người ta kinh hãi.
Thử hỏi, vương triều Tĩnh Uyên chỉ là vương triều quật khởi sau khi thiên hạ đại loạn, lúc trước nếu như không có hai gia tộc che chở, không có thời gian phát triển, sợ rằng cũng chỉ có thể làm một nước phụ thuộc.
Đến bây giờ, vương triều Tĩnh Uyên đã thành lập được hơn hai trăm năm, mà hai nhà Quân Khúc lại là truyền thừa ngàn năm, tài phú được tích lũy cả ngàn năm cho tới hôm nay, một hoàng tộc sao có thể so sánh được?
Mà hai nhà Quân Khúc vẫn luôn giao hảo từ ngàn năm qua, người của hai nhà thường xuyên qua lại, tuy hai mà một.
Khó trách Khúc Vô Nham lại vào Quân gia như vào nhà mình, quả thật còn giống với chủ nhà hơn cả nàng.
Quân Lam Tuyết cũng nghĩ tới Quân gia có thể là hào môn thế gia, nhưng lại không nghĩ tới lai lịch lớn như vậy, cái gì mà gia tộc thủ hộ, cái gì mà tướng quân vương, nàng nhất thời có cảm giác bị loại chuyện cẩu huyết này nên vào đầu.
Vãi luyện, đúng là cẩu huyết.
“Không nghĩ tới Hoàng đế Khai quốc đó lại lợi hại như vậy.” Quân Lam Tuyết cảm khái nói, thống nhất thiên hạ này là chuyện khó khăn nhường nào, vậy mà Hoàng đế Khai quốc đó lại có thể làm được.
Nhắc tới vị hoàng đế này, trong mắt Khúc Vô Nham cũng chất chứa sự tôn kính, đây là truyền thừa ngàn năm mà hai nhà Quân Khúc bọn họ vĩnh viễn tôn sùng, không thể quên, “Không sai, ta đọc được từ điển cố, lúc trước, người trao cho hai nhà chúng ta một bộ binh pháp, mới khiến cho hai nhà về sau phồn vinh và huy hoàng, nhưng mà sau lúc chiến loạn, bộ binh thư kia thất lạc, cho tới bây giờ đã qua mấy trăm năm, sợ rằng không thể tìm được nữa.”
“Thì ra là như vậy, bộ binh thư đó tên là gì? Lúc đó không có ai nhớ được nội dung của bộ binh thư đó sao?”
“Chưa từng, nghe nói lúc đó Hoàng Thượng đã ban lệnh, ngoại trừ hai tộc trưởng ra, không ai có thể xem bộ binh pháp Tôn Tử đó, sau đó tổ tiên lại làm mất………”
“Đợi, đợi, đợi đã……… Ngươi nói cái gì?” Binh pháp Tôn Tử, nàng không nghe lầm chứ?!
Khúc Vô Nham liếc mắt nhìn Quân Lam Tuyết đang hỗn loạn, thất thần, không tưởng tượng nổi, “Sao thế?” Hắn nói sai chỗ nào sao?
Quân Lam Tuyết bắt lấy tay của hắn, “Ngươi vừa mới nói binh pháp gì ấy nhỉ?”
“Binh pháp Tôn Tử.” Khúc Vô Nham không hề giấu diếm, đây là một bộ binh thư chí cao vô thượng, chỉ tiếc là bây giờ đã không rõ tung tích, đây chính là điểm khiến hắn tiếc hận vô cùng.
Quân Lam Tuyết nhất thời ngổn ngang trong gió, cắm đầu xuống đất.
Con mẹ nó, nghe lâu như vậy, hóa ra cái vị Hoàng đế Khai quốc lợi hại kia chính là một kẻ xuyên không!
“Tuyết Nhi, nàng làm sao vậy?” Thấy hành động quái dị của nàng, Khúc Vô Nham nhíu mày, có chút bận tâm.
“Khụ khụ, không sao, không sao, ngươi nói tiếp, nói tiếp.” Quân Lam Tuyết lúng túng lau mũi, vội vàng nói.
Sắc trời dần tối, Quân Lam Tuyết nghiêm túc suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, cho tới khi Quân Mạc Thiên tới thì mới ngưng nói chuyện.