Nhìn thấy Vân Ly, Khúc Vô Nham nheo mắt mơ hồ như không kiên nhẫn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vân Ly ở kinh đô, hắn liền tra ra thân phận của nàng.
Chỉ là không ngờ đến lúc ở trên Thiên Sơn đó, Tô Lăng Trạch sẽ ẩn giấu sâu như vậy.
Vân Ly liếc mắt liền thấy được sự không kiên nhẫn trong mắt Khúc Vô Nham, ánh mắt hơi có phần u ám: "Ngươi thật giống như không muốn gặp lại ta."
Nàng cầm cái ly trước mặt Khúc Vô Nham lên, tự rót một ly trà buồn rầu uống, cũng không chờ Khúc Vô Nham trả lời, yên lặng nói: "Ngươi không thích cũng không có biện pháp, ta đã đáp ứng Tuyết Nhi tỷ tỷ, sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."
Đây là lời của nàng lúc còn tấm bé, không có ai tin, nhưng nàng vẫn nhớ, chẳng qua là hắn chưa bao giờ để tâm đến lời cam kết này của nàng, dù chỉ là một chút.
Khúc Vô Nham nhướng mi nhìn nàng, cô bé trước mắt vẫn là dáng dấp linh động lòng người, nhưng, khi tâm của hắn đã một lòng giao cho người khác, thì cho dù có mê người như thế nào đi nữa, trong mắt của hắn, cũng chỉ là tức thời, chỉ có thể để xem mà thôi.
"Ngươi sẽ không sợ..." Hắn từ từ đặt ly trà xuống, ngón tay thon dài ngón tay thon dài nhè nhẹ thưởng thức ly trà, không nhanh không chậm nói: "Tô Lăng Trạch biết ngươi gặp ta, ngươi cảm thấy, hắn sẽ nghĩ như thế nào?"
"Chủ tử biết." Biết nàng thích Vô Nham ca ca, nếu nàng kiên trì, chủ tử cũng không có cách nào.
Huống chi, nàng cũng không ở cùng chỗ với chủ tử, chờ đến khi chủ tử biết, đều đã là chuyện về sau.
Khúc Vô Nham không hề chớp mắt nhìn nàng một cái, vẫn là bộ dạng nhàn nhạt cười thuận theo, không nói nữa.
Lúc này, trong một nhã phòng trong Qúy Hương tửu lâu, màn cửa đong đưa nhè nhẹ, lộ ra hai gương mặt quen thuộc.
Vũ Thú Kình nhìn theo hướng Quân Lam Tuyết thỉnh thoảng nhìn xuống dưới lầu, không khỏi thấp giọng than nhẹ: "Không muốn gặp hắn sao."
Nghe vậy, Quân Lam Tuyết thu hồi tầm mắt, bất đắc dĩ lắc đầu: "Không được, Quân gia nợ Vô Nham quá nhiều, ta không muốn liên lụy đến hắn nữa."
Ánh mắt của Vũ Thú Kình lóe lên, tựa như đã hiểu được điều gì, cũng không nói nữa.
Lúc này, Khúc Vô Nham đứng dậy rời đi, bỏ lại Vân Ly ngẩn người ngồi ở chỗ cũ.
Quân Lam Tuyết nhìn Vân Ly, trong mắt có chút nghi ngờ, có chút mờ mịt: "Vũ Thú mỹ nhân, ngươi có cảm thấy không, vị cô nương kia, nhìn rất quen mắt?"
"Nàng?" Vũ Thú Kình hờ hững nhìn một cái, đó là cô nương mấy ngày trước đã đả thương A Ấn trong lâu, hắn có điều tra qua, liền nói: "Không quen, có quan hệ mật thiết với Tô Lăng Trạch, gọi Vân Ly, người trấn Đông Cảnh Thiên Sơn."
" Đông cảnh Thiên Sơn?" Quân Lam Tuyết sửng sốt, bỗng nhiên quay đầu nhìn Vũ Thú Kình: "Nàng có quan hệ rất mật thiết với Tô Lăng Trạch?"
Vũ Thú Kình có chút kinh ngạc khi thấy nàng phản ứng như vậy, nhưng vẫn gật đầu một cái nói: "Không sai."
Quân Lam Tuyết cảm thấy lòng bàn tay hơi căng thẳng.
Đông cảnh Thiên Sơn.
Vân Ly... Vân Ly...
Một bóng dáng thư đồng tiểu quỷ khả ái chợt xông vào đầu nàng.
Ly nhi...
Thư đồng năm đó theo chân bọn họ cùng nhau tìm kiếm Thiên Sơn Tuyết Thiềm ở trên Thiên Sơn!
Như vậy, người áo đen kia...
"Bộp." Một âm thanh nhẹ nhàng thanh thúy vang lên, bàn tay nắm chặt đánh một chưởng trên mặt bàn, Quân Lam Tuyết không thể khắc chế những suy nghĩ như thủy triều trong lòng, không khỏi hít một hơi thật sâu: "Kêu nàng đến đây, ta có việc muốn hỏi nàng."
Vũ Thú Kình đứng dậy, gọi điếm chưởng quỹ phân phó lời của Quân Lam Tuyết.
Vân Ly vốn là muốn rời đi, lại bị điếm chưởng quỹ gọi trở lại, nói lão bản trong điếm của bọn họ tìm nàng.