Mười ngày sau, chúng thần cùng thỉnh cầu Lăng Vương lên ngôi, dựng nên nước Vĩnh Khánh, quốc hiệu Vi Nguyên.
Một năm sau, Tô Lăng Trạch thối vị, Hiền Vương Bát hoàng tử lên ngôi, duy trì Vĩnh Khánh vương triều, dốc lòng bảy mươi năm.
Nguyên sử năm thứ nhất, Vĩnh Khánh đế lên ngôi một tháng, trao quyền cho Bát hoàng tử làm nhiếp chính vương, tạm thời thay mặt tất cả công việc triều chính.
Đế kinh, ngoài cửa thành, một con tuấn mã đứng ngạo nghễ giữa đường, trên ngựa là một bạch y nữ tử, quần áo giản dị thanh nhã, ánh mắt thanh tú tuyệt mỹ, nàng cười nhẹ, đôi mắt hướng về phương xa, trong mắt tràn ngập vui vẻ.
"Ngươi thật sự đã quyết định, muốn đi đâu sao?" Vũ Thú Kình đứng trong cửa thành, lẳng lặng nhìn nàng.
Quân Lam Tuyết quay đầu lại, cười với hắn một tiếng: "Hắn ở đâu, ta liền ở đó, vì vậy, Vũ Thú mỹ nhân à, tất cả tửu lâu cùng kinh đô ở kinh thành, đều trông chờ vào ngươi đó."
Vũ Thú Kình khẽ khép mắt, giọng nói nhàn nhạt: "Hắn đã đi được mấy ngày rồi, ngươi đuổi không kịp đâu."
Quân Lam Tuyết khẽ mỉm cười: "Vậy ta cứ từ từ mà theo sau hắn, chờ đến doanh địa ở biên cảnh, hắn sẽ ngừng lại, đến lúc ta, ta sẽ đuổi kịp."
Tròng mắt Vũ Thú Kình run lên, từ đáy lòng có một loại ý vị không nói nên lời: "Lam Tuyết, chiến trường như địa ngục."
Hắn lo nàng sẽ bị liên lụy, dù sao... Nàng vẫn chỉ là nữ tử a.
"Hôm nay các quốc gia đều đã bình ổn, chiến sự ít, bất quá chỉ là phòng thủ biên quan mà thôi, sẽ không có chuyện gì." Quân Lam Tuyết cười nói.
Tô Lăng Trạch không thích làm hoàng đế.
Đã từng chinh chiến bốn năm nên hắn vẫn thích nơi quân đội không câu nệ tiểu tiết.
Cho nên chỉ một tháng sau khi lên ngôi hắn liền đến doanh trại, Bát hoàng tử là một nhân tài, hắn tin Bát hoàng tử sẽ thống trị tốt giang sơn này.
Nàng cũng tin tưởng hắn.
Mà hiện tại, hắn đã đi.
Cho nên, nàng phải nhanh một chút đuổi theo hắn mới được.
Nghe vậy, mi mắt của Vũ Thú Kình càng hạ thấp hơn, hồi lâu sau, mới nói thật nhỏ: "Đi đường cẩn thận."
"Ngươi cũng vậy, cảm ơn ngươi những năm này đã làm bạn với ta." Quân Lam Tuyết thật lòng nói, nếu ban đầu không có Vũ Thú Kình, cũng sẽ không có Quân Lam Tuyết ngày hôm nay.
Nàng chân thành cảm tạ.
Nghe được lời của nàng, môi của Vũ Thú Kình nhếch lên, chậm rãi tạo thành một độ cong khó có thể nhìn thấy: "Không cần."
Quân Lam Tuyết nhìn hắn, tâm tình đột nhiên trở nên thoải mái.
Thì ra, tất cả, đều vẫn tốt đẹp như cũ.
"Nếu hắn thay lòng, ngươi có thể trở lại." Vũ Thú Kình đột nhiên nói, giọng nói có chút ung dung.
Quân Lam Tuyết hơi ngớ ngẩn, thay lòng? Tô Lăng Trạch sao?
Nàng cười một tiếng: "Nếu hắn thay lòng, thì chíng là do ta chưa đủ tốt, hoặc là hắn chưa đủ tốt, nếu như là ta chưa đủ tốt, ta nên tự hiểu bản thân không xứng với hắn, nếu là hắn chưa đủ, thì chính là hắn không xứng với ta, đã là như thế, cũng sẽ chỉ là một hồi khó khăn gian nan, thời gian lâu dài, tất cả đều sẽ thấu tỏ."
"Chẳng lẽ Vũ Thú mỹ nhân còn muốn nhìn người ta bị vứt bỏ đến đáng thương sao?" Nàng trêu ghẹo nói.
Vũ Thú Kình cười nhưng không nói, ánh mắt ấm áp.
"Nếu như có cơ hội gặp Vô Nham..." Quân Lam Tuyết chợt khẽ hoảng hốt, giương mắt nhìn lên, xẹt qua một bóng dáng ngạo nghễ đứng vững nơi cửa thành, phảng phất tựa như xa xôi ở nơi chân trời của đế kinh.
Ở nơi nào đó, có một người khiến nàng không có cách nào để gỡ bỏ sự áy náy trong lòng, Vô Nham.