Nàng cao hứng hừ một tiếng, chuẩn bị đến Lan Đình tìm Khúc Vô Nham, để hỏi tình huống cụ thể của Quân gia, vừa bước ra khỏi phòng, lập tức truyền đến tiếng hô to của Quân Tiểu Ngôn.
"Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy! Tại sao mới không thấy tỷ một lát liền thành cái bộ dáng này? Rốt cuộc là Quỳnh Tuyết Các quá nghèo, hay là đám kia nha hoàn kia ngược đãi tỷ?"
Quân Lam Tuyết sửng sốt, "Cái gì mà người nào ngược đãi ta rồi hả ?"
Quân Tiểu Ngôn chạy như bay tới đây, chạy vòng quanh Quân Lam Tuyết một vòng, hô to gọi nhỏ: "Thật không có ngược đãi tỷ sao! Vậy tại sao cho tỷ mặc loại y phục bị chó gặm qua thế này, quá ghê tởm!"
Mặt Quân Lam Tuyết tối sầm, một cái chụp được, "Tiểu tử chết tiệt này! Cút đến chỗ Nhị Trưởng Lão mà luyện võ cho ta! Không nên xuất hiện ở trước mặt ta!"
Quân Tiểu Ngôn gào khóc kêu to, "Tỷ tỷ ta nói là sự thật á! Ngươi không cần phải sợ, dũng cảm nói ra đi! Phụ thân nhất định sẽ thay ngươi chủ trì công đạo! Bọn họ thật sự là quá đáng mà!"
". . . . . . Tiểu tử chết tiệt này, ngươi câm miệng cho ta!" Quân Lam tuyết giận dữ, "Có tin hay không tỷ phế bỏ ngươi!"
Hảo tiểu tử, lại dám nói y phục nàng tỉ mỉ cắt là chó gặm , khốn kiếp. . . . . . . . .
"Phế bỏ? Phế bỏ là có ý gì?" Quân Tiểu Ngôn sửng sốt.
Quân Lam Tuyết hừ lạnh, "Là một loại phế vật!"
". . . . . ." Quân Tiểu Ngôn cổ co rụt lại, cái này. . . . . . Rõ ràng tỷ mới là phế vật trong miệng người khác mà.
Dĩ nhiên những lời này hắn là tuyệt đối không thể nói ra được.
"Cha không phải bảo đệ đến chỗ Nhị Trưởng Lão luyện công sao? Tại sao lại chạy đến nơi đây!" Quân Lam Tuyết lạnh lùng nói, tâm tình như có lửa giận đốt, dám trêu tức nàng, tiểu tử tàn nhẫn này.
Quân Tiểu Ngôn lúc này mới nhớ mục đích đến nơi này, nhất thời lại nhảy lên, kéo Quân Lam Tuyết chạy ra ngoài, "Tỷ tỷ mau lên, Quân Tử Y đó thật là quá đáng! Cư nhiên chạy đi quyến rũ Nham thúc thúc! Mới vừa rồi đệ đi ngang qua Lan Đình, nhìn thấy Quân Tử Y đối với Nham thúc thúc ôm ấp yêu thương, thật không biết xấu hổ! Tỷ tỷ! Chúng ta nhanh đem Nham thúc thúc đoạt lại!"
Bọn họ cũng đã đính hôn qua, Quân Tử Y đó lại có thể quá đáng như vậy !
Quân Tiểu Ngôn càng nghĩ càng giận, hận không được trực tiếp kéo Quân Lam Tuyết chạy đi, đến dùng một cước đá văng Quân Tử Y kia!
"Đợi chút. . . . . ." Hắn nói gì??, " Quân Tử Y quyến rũ Khúc Vô Nham?"
Quân Tử Y, là cái nữ nhân bôi dầy son phấn mà khi nàng trở về liền gặp sao ?
"Đúng a! Chúng ta nhanh đi hung hăng dạy dỗ Quân Tử Y đó đi, xem nàng có thể phách lối được không, dạy dỗ nàng giông như Quân Tương Đình đó!" Tiểu vũ trụ Quân Tiểu Ngôn bùng nỗ, kể từ sau khi biết sự lợi hại của tỷ tỷ, liền hận không được đem tất cả những người trước kia khi dễ Quân Lam Tuyết đều dạy dỗ lần lượt.
Trước kia những người đó cái gì cũng muốn tranh giành cùng tỷ tỷ, điều này cũng cho qua đi.
Vậy mà bây giờ nam nhân của tỷ tỷ cũng muốn cướp.
Quân Tiểu Ngôn nổi giận! Muốn cướp nam nhân của tỷ tỷ hắn, phải hỏi qua hắn có đồng ý hay không đã!
Vậy mà, lúc hắn đang cho rằng, tỷ tỷ hắn sẽ vì chuyện này đau lòng khổ sở, Quân Lam Tuyết lại vỗ tay một cái, hưng phấn nói: "Giành được thì tốt!"
Tinh thần Quân Tiểu Ngôn đang hăng hái đột nhiên dừng lại, " Gì??, tỷ tỷ vừa nói cái gì? Giành được thì tốt?"
Xong rồi, tỷ tỷ của hắn có phải hay không lại mắc bệnh, vị hôn phu bị người ta đoạt đi, lại còn nói giành được thì tốt. . . . . .