Việc này, đương nhiên Khúc Vô Nham biết, hiện tại toàn bộ Ám lâu đều nằm trong tay hắn, chỉ là Tuyết nhi còn chưa biết.
"Cuối cùng, ngươi và Tiểu Ngôn xuất hiện, các ngươi nói cho ta biết, ta là đại tiểu thư của Quân gia, nửa năm trước đột nhiên mất tích, vì thế ta nghĩ rằng khi ta rời đi Quân gia không lâu, không cẩn thận vào Ám lâu trở thành sát thủ, cho nên mới bán mạng vì Ám lâu. Ta muốn thoát khỏi bọn họ, mà gia tộc Quân gia khổng lồ, người tài ba xuất hiện lớp lớp, cho nên ta đi theo các ngươi trở lại, mục đích là tìm tam trưởng lão để giải độc trên người của ta , sau đó thoát khỏi ám lâu, nhưng Lão thần y từng giúp ta điều tra, trên người của ta trúng Phệ Tâm chi độc, đã tồn tại năm năm. Điều này cho thấy ta đã ở Ám lâu làm sát thủ hơn năm năm, mà ở Quân gia, tất cả mọi người biết, Quân Lam Tuyết chẳng qua chỉ là một tiểu thư phế vật, không có thiên phú, là người có tư chất kém cỏi nhất, như vậy Vô Nham, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Từ lúc về Quân gia, nàng đã bắt đầu nghi ngờ.
Quân gia là một siêu cấp giàu có gia tộc, đại tiểu thư như nàng vì sao tuổi còn nhỏ đã phải vào Ám lâu?
Tuy rằng Ám lâu không thể so sánh với Quân gia, nhưng vẫn rất nguy hiểm, lòng người hiểm ác, năm năm trước nàng chỉ mới mười một mười hai tuổi, phế vật như nàng làm sao có thể sinh tồn ở Ám lâu để trở thành sát thủ đứng hàng thứ ba?
Ở trên người của nàng dường như còn che giấu bí mật nào đó, mỗi lần dường như vừa mới tìm hiểu được một ít, lại mở ra nhiều điều phức tạp hơn.
Nàng luôn lo lắng đột nhiên có một ngày sẽ có ai đó xuốn tay với nàng, nàng làm sao có thể yên tâm?
Khúc Vô Nham nhìn Quân Lam Tuyết, lòng bàn tay hơi co lại, ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại.
Khi thấy trong danh sách của Ám lâu có tên của Tuyết Nhi, hắn liền kinh hãi, bởi vì ngay cả hắn cũng không biết làm saoTuyết Nhi có thể vào được tổ chức sát thủ?
Ban đầu, hắn cũng có ý nghĩ giống nàng, cứ tưởng nửa năm qua nàng gặp khó khăn gì, mới có thể gia nhập Ám lâu nhưng sau khi xem lại cẩn thận lại phát hiện tên của nàng đã tồn tại được vài năm.
Những gì nàng nói, hắn cũng còn đang điều tra, dường như ở Quân gia, ngay từ đầu đã có người dùng cạm bẫy với Tuyết Nhi.
Mà trước mắt còn chưa có tra được kết quả, hắn không thể giải thích với nàng.
Nhìn thấy Khúc Vô Nham không trả lời, Quân Lam Tuyết tiếp tục nói : "Vô Nham, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mẹ ta và ta đều bị hại một cách giống nhau sao? Trong lúc vô tình, mẹ ta bị người trong tộc hại, ta cũng giống như vậy, dường như có người dẫn dắt ta chạy theo một hướng nhất định, nếu như có thể tra ra là ai đã hại mẹ ta, có lẽ sẽ tìm ra người ở sau lưng khống chế ta, mà hiện tại, người duy nhất ta có thể tín nhiệm, chỉ có ngươi ."
Cho nên nàng không muốn bởi vì chuyện tình cảm mà cùng Khúc Vô Nham sinh ra ngăn cách.
Khúc Vô Nham chăm chú nhìn nàng rất lâu, rốt cuộc đáy lòng cũng mềm mại xuống, "Ta sẽ ở bên cạnh ngươi."
Quân Lam Tuyết mỉm cười, "Ta tin tưởng."
Khúc Vô Nham đưa tay lên sờ nhẹ tóc của nàng, nếu hiện tại nàng không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, hắn cũng không muốn ép nàng, chỉ cần nàng không có cảm tình với ai, như vậy, hắn vẫn còn có cơ hội , không phải sao?
"Một khi đã như vậy, chúng ta xuất phát sớm một chút, tin tưởng độc trên người bá mẫu rất nhanh có thể giải ." Khúc Vô Nham nói, về phần độc trên người Tuyết Nhi, hắn không tin những người trong Ám lâu, hắn sẽ tự mình đi nhờ Tam trưởng lão điều chế giải dược.
Chỉ cần có hắn ở đây nhất định sẽ không để cho nàng có việc.
"Cám ơn." Quân Lam Tuyết thật tâm cảm tạ, đem những nghi hoặc và bí ẩn giấu trong lòng đều nói ra, có người cùng mình chia sẻ, nhất thời làm cho nàng cảm thấy thoải mái.
Khi nghe nàng cám ơn, Khúc Vô Nham nhíu nhíu mày, theo bản năng định phản bác, nhưng mà nghĩ lại, hắn không thể buộc nàng quá chặt, nàng sẽ dễ dàng đào tẩu, cho nên mọi chuyện đều. . . . . . cứ từ từ.