Mục lục
Ngục Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặc khu Cửu Long thuộc quyền quản lý của nước Xích Quỷ. Nó sở hữu vô số danh xưng như “lệ châu phương đông” hay “hòn ngọc lục địa”, nhưng đằng sau những cái tên mỹ miều ấy là một giai đoạn lịch sử đầy biến động. Tuy nhiên có hai gã không hứng thú với chuyện lịch sử mà chỉ lưu tâm mấy cặp mông đầy đặn của các thiếu nữ trên đường phố Cửu Long. Bọn họ ăn vận quần là áo lượt, đầu tóc bóng mượt, tay xách cặp da, trông qua chẳng khác gì các quý ông thành đạt đã một vợ hai con. Một gã tóc đỏ ngoái cổ ngó theo mấy cô nàng trẻ đẹp, tay gãi cằm cười dâm tà:
-Ở đây lắm “hàng” đẹp nhỉ, Hỏa Nghi?
Gã tên Hỏa Nghi lắc đầu thở dài:
-Quan trọng là tiền. Chỉ cần tiền, hàng tá em gái tươi non sẽ bám lấy cậu!
-Đến đây bao giờ chưa mà nói thế?
-Rồi! Ngày trước tôi máu đánh bạc nên qua Cửu Long suốt! Đàn bà nơi đâu cũng thế… – Hỏa Nghi nhún vai – Mà chúng ta đến đây để làm việc, thế nên bớt chảy dãi về mấy cái mông dùm tôi!
Sau trận chiến tại ngôi đền hủy diệt, nhóm công chúa chia hai hướng: Vô Phong và Hỏa Nghi tới Cửu Long tìm Bất Vọng, những người còn lại truy bắt bọn Liệt Giả. Hoàng đế Băng Hóa quốc cuối cùng phải chấp nhận thực tế là không thể tóm Liệt Giả một cách dễ dàng. Nếu tình trạng này tiếp diễn, quân đội Băng Hóa sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Đội Thổ Hành cũng tham gia cùng nhóm công chúa nhưng bị kiểm soát khá chặt chẽ. Dù vậy, đây được coi là động thái đáng ghi nhận trong mối quan hệ lằng nhằng đầy sóng gió giữa hai quốc gia.
Dòng người tấp nập như sông lớn tràn ngập đường phố, những tòa nhà cao ngất che khuất mặt trời và đổ bóng lên một không gian đặc quánh ánh đèn biển hiệu nhấp nháy theo tiếng nhạc ồn ào. Du khách nườm nượp ra vào khu vui chơi nghỉ dưỡng, hàng ngàn bàn tiệc với giá cả trên trời phục vụ nhu cầu ăn uống, nam thanh nữ tú thỏa sức tiêu pha cho những trang phục hoặc món đồ đắt tiền – một vòng quay không ngừng nghỉ nhờ được tiền bạc bôi trơn liên tục. Vô Phong thấy không thoải mái lắm vì cảm giác mọi thứ quá chật chội và hơi thiếu tự nhiên. Song hắn không thể phủ nhận rằng nơi đây đích thực là thiên đường, so với khu trung tâm giải trí Phi Thiên Thành chỉ có hơn chứ không kém. Tuy nhiên chẳng ai tới Cửu Long chỉ để thưởng thức mấy thú vui kể trên. Vô Phong và Hỏa Nghi đi một quãng thì nghe thấy giọng nữ ngọt ngào từ chiếc loa phóng thanh mời mọc:
-Chào mừng quý khách đến với khu giải trí! Bạn có muốn trở thành triệu phú? Bạn có muốn các cô gái xinh đẹp vây quanh? Hãy đến với chúng tôi để thử vận may và tận hưởng phong cách phục vụ đế vương! Và hãy chắc chắn rằng bạn có tài khoản dự trữ! Xin cảm ơn!
Gọi là “khu giải trí” chứ thực chất đó là hệ thống sòng bạc – thứ tạo nên thương hiệu Cửu Long. Thuở ban đầu, chính quyền nghiêm cấm ngành kinh doanh này và bác bỏ mọi đề xuất xây dựng hệ thống sòng bạc. Song hoàn cảnh chính trị khi đó đã tạo ra bước ngoặt lớn.
Nhiều thập kỷ trước, Xích Quỷ quốc quyết định thành lập đặc khu Cửu Long nhằm giải quyết tình hình kinh tế suy thoái kéo dài bởi dư chấn của thời kỳ chiến tranh. Qua nhiều năm phát triển, thành tựu không phải không có nhưng Xích Quỷ vẫn kém xa các quốc gia láng giềng. Ở thời điểm ấy, nguy cơ chiến tranh luôn hiện hữu, đất nước buộc phải tìm ra một đòn bẩy kinh tế nếu không muốn tụt hậu quân sự. Sau nhiều tác động cả trong lẫn ngoài, cuối cùng chính quyền cũng triển khai kế hoạch xây dựng sòng bạc; ngày trước họ ngăn cấm là vì lý do “băng hoại đạo đức xã hội” song thực tế trò đỏ đen đã tồn tại trong xã hội Xích Quỷ từ rất lâu, việc làm trên chẳng qua chỉ là hình thức hợp pháp hóa mà thôi.
Vô Phong và Hỏa Nghi bước vào dãy phố dài chưa đến một cây số nhưng sở hữu hàng chục tòa nhà cao tầng cùng hàng ngàn sòng bạc, đi đâu cũng bắt gặp những nhóm tụm năm tụm ba bàn tán chuyện đỏ đen gồm cả nam lẫn nữ, từ trẻ đến già. Kẻ sung sướng cười khanh khách vì mới thắng tiền, người mặt mũi ỉu xìu như cơm thiu quyết gỡ gạc ván sau. Bỗng đâu một kẻ hộc tốc chạy tới thở không ra hơi:
-Vừa… vừa… có… tai nạn…
Đám đông lập tức vây quanh gã đó rồi nhao nhao lên:
-Tai nạn à? Ở đâu? Đã chết chưa?
Gã kia lắc đầu nguầy nguậy:
-Ở cầu vượt… chưa chết hẳn… nhưng chắc sắp chết rồi… bị phi thuyền đè lên…
Cả đám nháo nhào chạy vội đến nơi xảy ra tai nạn. Con phố đông đúc bỗng chốc vơi đi trong nháy mắt, Vô Phong gật gù tỏ ý khen ngợi:
-Tính cộng đồng của họ cao đấy chứ?
Hỏa Nghi mím môi cười sặc đoạn phẩy tay:
-Không phải đâu! Bọn họ đang xem biển số phi thuyền. Chẳng hạn cái biển là “12345” thì họ sẽ áp dụng vài công thức để tìm ra con số “đẹp” nhất, sau đó đặt nó vào mấy trò chơi như tung xúc xắc hoặc chọn cửa. Nhưng điều kiện là thằng cha kia phải chết, chứ không chết thì không thiêng! Dân xứ này tin người chết sẽ giúp họ thắng bạc!
Nghe ông bạn giải thích vấn đề, Vô Phong thộn mặt hồi lâu rồi hỏi:
-Vậy là họ mong gã kia chết chứ không phải cứu hắn à?
-Ờ, đôi khi người ta sẵn sàng vớ gạch ghè vỡ đầu nạn nhân nữa vì chết mới thiêng!
-Nhưng người chết liên quan gì chứ?
-Không chỉ cờ bạc, dân Cửu Long nói riêng và lục địa Đông Thổ nói chung đều tin người chết sẽ phù hộ cho người sống, họ thờ cả Vạn Thế và người chết. Phong tục tập quán mà! – Hỏa Nghi nhún vai.
Ở thế giới Tâm Mộng, ai cũng biết linh hồn người chết có tồn tại; Tụ Hồn Hải – vùng biển vô tận tại đất thánh với những oan hồn chờ ngày siêu thoát là một ví dụ điển hình. Tuy nhiên Vô Phong chỉ biết người sống cầu nguyện cho người chết chứ chưa từng nghe điều ngược lại. Tên tóc đỏ cười lớn:
-Dân ở đây điên tập thể à?
-Bé mồm chứ! Để dân bản xứ nghe thấy, họ sẽ biến cậu thành thịt sốt cà chua!
Hai gã lắc đầu, trong lòng cười mỉa dân chúng Cửu Long ấu trĩ rồi chuyển chủ đề khác. Dù sao bọn họ đến đây tìm Bất Vọng chứ không phải bàn luận chuyện ma quỷ thần thánh.
Thông tin tình báo cho biết Bất Vọng đang sống tại “chung cư số 4”. Điều lạ lùng là khu vực đó không hề xuất hiện trên bản đồ hay phương tiện thông tin đại chúng. Hỏa Nghi từng đến Cửu Long vài lần nhưng chưa bao giờ biết đến nó. Vô Phong đã hỏi dân bản xứ về chung cư số 4 song hầu hết đều nhận được câu trả lời thế này:
-Không biết đâu, hỏi người khác đi!
Không riêng dân bản địa, những người nhiệt tình nhất với du khách như cảnh binh hay hướng dẫn viên cũng né tránh câu hỏi của Vô Phong. Tên tóc đỏ bắt đầu nghi ngờ hình ảnh một đất nước thân thiện hiếu khách trên mấy tấm biển quảng cáo to tổ bố treo khắp thành phố. Nhưng không phải tự nhiên mà người ta lại sợ hãi chung cư số 4 đến thế, vạn sự đều có căn nguyên cả.
Hai người rời khu sòng bạc rồi đi bộ về phía nam thành phố. Sau nửa tiếng, họ dừng lại trước tuyến ngã tư đông người qua lại, chỗ này chung quy cũng giống như bao tuyến đường nhộn nhịp khác ngoại trừ sự tồn tại của một con hẻm nằm chen lấn giữa những cửa hàng sang trọng. Hẻm sâu hút, bên ngoài có rào chắn đề hàng chữ “Nguy hiểm, cấm vào!” cùng đội cảnh binh thường xuyên túc trực. Cảnh tượng giới nghiêm này khiến Vô Phong chợt nhớ về chợ rác Phi Thiên Thành. Nếu chung cư số 4 giống như chợ rác thì chả trách tại sao cư dân Cửu Long kinh hãi nó đến vậy.
Hỏa Nghi bước vào hẻm và đưa ra một tấm thẻ đã chuẩn bị từ trước cho đội trưởng cảnh binh. Đội trưởng cảnh binh là một gã to béo, quả bụng vĩ đại như vón lại thành cục mỡ thồi lồi che kín thắt lưng. Gã đọc xong rồi đưa cho cấp dưới xem qua, cả đám nọ chăm chú đọc, thi thoảng lại cười khúc khích như nhóm bạn nữ tuổi mới lớn đang trao đổi chuyện giới tính. Kiểm tra tấm thẻ xong, bọn họ lục soát hai gã Phi Thiên để chắc chắn rằng không có máy ảnh – ở đây cấm chụp hình chung cư số 4. Tay đội trưởng cảnh binh nói:
-Trình giấy thông hành cho bọn bảo kê, chúng sẽ bảo đảm hai vị an toàn nhưng cẩn thận vẫn hơn, kẻo bị lột đồ! Nếu gặp khó khăn, xin liên lạc bộ đàm nhưng chúng tôi không đảm bảo đội cứu hộ sẽ đến kịp thời. Hãy rời khỏi đó trước nửa đêm, nhớ đấy!
Vô Phong và Hỏa Nghi được phép thông qua. Hai gã đi xa rồi mà vẫn nghe thấy tiếng cười vọng lại. Tên tóc đỏ thấy lạ bèn ngó tấm thẻ trên tay Hỏa Nghi, hắn nhận ra đó là giấy phép đặc biệt dành cho phóng viên nước ngoài đang điều tra tỉ lệ… nạo phá thai. Vô Phong ngắn mặt nhìn ông bạn quý hóa:
-Bộ cậu không tìm được chức danh nào nghe hợp tai hơn cái “nạo phá thai” à?
-Phù hợp tình hình thực tế đấy chứ! – Hỏa Nghi nhún vai – Chung cư số 4 là ổ gái điếm, vì thế số lượng trẻ con chết trước khi ra đời cao khủng khiếp!
Hẻm sâu tuột dẫn tới điểm đích tối om tựa đường tới địa ngục. Mùi ẩm nồng lởn vởn quanh hẻm, những vũng nước tù trên mặt đất nhuộm màu ủ dột từ không gian mờ đục, hai bức tường lở sơn như đôi tay ghẻ lở giang tay nồng nhiệt chào đón những kẻ chán sống. Vài cư dân đầu tiên của chung cư số 4 lộ diện: lũ chuột. Chúng thò đầu ra khỏi thùng rác, miệng ngáp lớn ngái ngủ, cặp mắt đen ngòm dòm ngó hai vị khách lạ. Vừa thấy chúng, Vô Phong nhăn răng cười toe toét như tái ngộ bạn cũ. Theo quan điểm của hắn, con người nên yêu thương bảo vệ hơn là kỳ thị loài chuột. Nếu không nhờ chúng, chợ rác Phi Thiên Thành sẽ bốc mùi thối gấp trăm lần vì cả đống xác chết chẳng ai đem chôn. Chuột ở đây trông con nào con nấy to bằng bắp chân, tên tóc đỏ khẳng định chúng đánh chén thịt người không ít.
Chật chội bẩn thỉu, dăm ba trận đánh nhau lẻ tẻ tranh giành miếng ăn, gái điếm xếp hàng dài chờ khách, xã hội vô kỷ luật – một bức tranh quá đỗi quen thuộc ở chợ rác Phi Thiên Thành và Vô Phong đoán chung cư số 4 cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Tuy nhiên, những gì tên tóc đỏ sắp chứng kiến hoàn toàn khác với tưởng tượng.
-Nè, đưa tao trái banh!
-Đưa tao, đưa tao! Vạn Thế ơi nó để mất banh rồi, thằng ngu!
-Câm đi, mấy thằng lắm mồm!
Một đám trẻ con đang cố tranh giành nhau quả bóng da cũ kỹ, chúng chơi hăng say, chửi bới cũng nhiệt tình. Chúng nói chuyện với nhau bằng thứ khẩu âm hơi nặng, mới đầu nghe rất khó, ví như quả bóng chúng gọi là "banh". Mười mấy cái bóng loắt choắt chạy tới chạy lui trên khu đất nham nhở cát sỏi rộng mênh mông. Song khu đất không có nghĩa lý gì nếu so với và tòa chung cư khổng lồ nằm phía sau. Vô Phong và Hỏa Nghi lặng người ngắm nhìn khối kiến trúc với bề rộng gần hai cây số và bị sắc vàng ố bao phủ cùng vô số đường nứt nẻ chân chim xé ngang xẻ dọc. Chung cư đã tồn tại hơn nửa thế kỷ, khá lâu, nhưng điều đáng nói là đến bốn vạn nhân khẩu hiện đang sinh sống trong đó. Vô Phong chưa từng thấy công trình dân sự nào to lớn nhường ấy. Do số lượng dân cư quá đông, chính quyền đặc khu coi nó như một quận riêng biệt; ngay phía trước cổng chính tòa nhà treo tấm biển xiêu vẹo bám rêu xanh đề hàng chữ “Quận 4”. Chính quyền nhiều lần ra quyết định phá dỡ chung cư nhưng chưa thực hiện được, thay vào đó họ cho xây dựng rất nhiều tòa nhà chọc trời bao quanh khu vực nhằm che mắt du khách về sự tồn tại của khu vực kỳ lạ này.
Khu chung cư sở hữu độ cao đủ thách thức mọi cái cổ khỏe nhất và đôi mắt tinh tường nhất. Vô Phong để ý mỗi tầng của tòa nhà đều treo dây phơi quần áo chằng chịt. Hỏa Nghi giải thích rằng cư dân ở đây phơi đồ “lộ thiên” như vậy để hứng nắng thay vì ủi đồ. Phiền thay đám nhóc đá bóng bên dưới cứ quần thảo mặt đất, bụi bay mù mịt bám lên những chiếc quần áo mới giặt còn sực nức mùi xà phòng. Bỗng đâu ở tầng hai, một bà cô sồn sồn thò đầu qua lan can nạt nộ lũ trẻ:
- Mấy thằng ranh! Bà mới giặt xong, chúng mày định làm bẩn hết à? Lũ mất dạy, cút ngay!
Bọn trẻ dừng đá bóng đoạn nhỏng cổ lên chửi:
-Câm mồm đi mụ già! Giỏi xuống đây “bụp” nhau coi?
-Con bà chúng mày, mấy thằng mất dạy! Ăn đi, bọn mất dạy!
Bà cô đỏ mặt tía tai chửi bới, tay vớ chậu nước đầy bọt xà phòng hất xuống, bọn quỷ con cười hô hố rồi chạy té khói. Hỏa Nghi ngó đám chửi nhau rồi ngước nhìn chung cư khổng lồ:
-Vậy ra… ông già Bất Vọng sống ở đây.
Hai vị phóng viên khảo sát vấn đề nạo phá thai tiến vào tòa nhà. Vừa bước qua cửa chính, một khung cảnh kỳ lạ ập tới mắt họ. Toàn bộ tầng một của chung cư là khu chợ rộng mênh mông kinh doanh đủ loại mặt hàng thượng vàng hạ cám: ăn uống, mua sắm, thực phẩm, thậm chí cả buôn bán vũ khí. Dân ở đây gọi nó là "chợ lớn". Người ta tận dụng từng khoảnh diện tích để dựng cửa hàng và chỉ chừa lối nhỏ cho khách bộ hành di chuyển. Hai vị khách Phi Thiên quốc khó khăn lắm mới len được trong dòng người đương mải mua bán, Vô Phong dặn dò Hỏa Nghi thủ tay thật kỹ trong túi đề phòng trộm cắp vặt. Mất tiền không sao, lỡ mất giấy thông hành thì hai gã xác định tá túc qua đêm. Tên tóc đỏ vốn hành nghề đạo chích lâu năm nên thừa biết mọi thủ đoạn của bọn hai ngón.
Cấu trúc khu chợ hết sức tạp nham và lộn xộn. Một cửa hàng ăn có thể nằm ngay cạnh cửa hàng quần áo, cửa hàng quần áo nằm cạnh hàng bán thịt chuột tươi nguyên con, hàng bán thịt chuột lại sát vách hàng trưng bày đao kiếm. Các mặt hàng không đề bảng giá, giá trị vật phẩm được xác định thông qua mặc cả và… chửi nhau. Cảnh mua bán tại gian hàng đao kiếm trước mắt Vô Phong là ví dụ điển hình, một gã đang kiểm tra thanh kiếm rồi hỏi người bán:
-Bao nhiêu?
-Hai trăm đồng vàng! – Chủ hàng xòe tay hai ngón – Thép đặc chủng pha thêm ít quang tố (*), hiếm lắm!
-Bao nhiêu? – Kẻ mua hàng hất hàm hỏi, vờ như chưa nghe thấy.
-Hai trăm! Không mặc cả!
-Hai trăm con bà mày! – Gã kia chửi lớn – Hạng mày đào đâu quang tố để rèn kiếm? Cái này chỉ đáng mười đồng vàng thôi nhé, thằng xạo ke!
-Mày nói ai xạo hả?
Tay chủ quán nhảy ra đấm đá khách hàng túi bụi. Gã kia to con hơn bèn lấy sức vật ngửa đối thủ rồi thụi thật lực, vừa đánh vừa chửi, gã chủ hàng gào rống lên như bị cắt tiết. Dân tình xúm đông xúm đỏ coi đám đánh lộn, người này chỉ trỏ, người kia bàn tán, số khác cười ngặt nghẽo nhưng tịnh không có ai ra can ngăn. Mãi lúc sau mới có người lôi cả hai ra ngoài, tay chủ hàng sưng vêu mồm mà vẫn cật lực chửi bới. Cuối cùng bỗng từ đâu lòi ra một tên đầu trọc mặt mũi bặm trợn, thân hình loẻo khoẻo xăm trổ vằn vện làm trọng tài hòa giải:
-Anh em cùng sống ở quận 4 thì nên giữ hòa khí chứ nhỉ? Thanh kiếm này… chắc chẳng đến hai trăm đồng, lấy đâu ra quang tố mà rèn chứ, đúng không bà con? Nhưng cái công rèn cũng mắc tiền lắm, phải chứ? Thôi thì trả giá ba mươi đồng vàng đi, coi như thuận mua vừa bán nhé?
Gã nói rất lịch sự, trái ngược hẳn cái vẻ bặm trợn đáng sợ. Đám đông im re, kẻ bán người mua đồng thuận giá cả và không khí trật tự được vãn hồi. Hỏa Nghi ghé đầu hỏi nhỏ Vô Phong:
-Bảo kê à?

-Ờ, là chúng nó.
Chung cư số 4 thuộc tầng đáy của xã hội. Nhưng dù thấp hơn chăng nữa, nó vẫn cần người quản lý. Chính quyền và cảnh binh không can thiệp vào cuộc sống của chung cư, do đó các băng nhóm xã hội đen đứng ra bảo đảm trật tự trị an. Dân tình đồn đại rằng các nhà tài phiệt đã chống lưng cho bọn băng đảng và chính họ mới là chủ nhân đích thực của quận 4. Chợ rác Phi Thiên Thành cũng bị quản lý bởi xã hội đen, tuy nhiên Vô Phong thấy chỗ này trật tự quy củ hơn nhiều.
Nhớ lời dặn dò của đội trưởng cảnh binh, Vô Phong và Hỏa Nghi bám theo tay bảo kê. Có điều dòng người dồn ứ như con sông tắc dòng, hai gã buộc phải dùng sức gạt bớt đám đông chắn đường. Nhiều người bắt đầu để ý hai vị khách lạ, ánh mắt hau háu chỉ chực ăn tươi nuốt sống bộ y phục bóng lộn. Hầu hết dân chúng ăn mặc khá tuềnh toàng nên sự xuất hiện của những kẻ ăn vận sang trọng khiến họ bị kích động. Như một hệ quả tất yếu, quân đoàn ăn xin xuất hiện rồi bám theo hai người như ruồi bâu mật. Hàng chục cái miệng gồm cả già lẫn trẻ than vãn vẻ thống khổ khôn xiết:
-Cháu ơi, thương già này, già không có gì ăn, cho già ít tiền đi!
-Ông ơi thương cháu, mẹ cháu bệnh nặng lắm, mong ông mở lòng từ bi thương xót!
Bọn Vô Phong từ chối khéo và nhanh chân chuồn sang chỗ khác song đám nọ lại lâu nhâu đuổi theo, nhìn qua cứ ngỡ đám người hâm mộ phát cuồng vì hai nam ca sĩ nổi tiếng. Tên tóc đỏ gặp xin đểu đã nhiều nhưng chưa từng thấy kiểu ăn xin nào dai như thế. Đám đông càng lúc càng đông hơn, lắm kẻ chẳng phải ăn xin cũng chen chân vào hòng dây máu ăn phần. Vô Phong ban đầu còn nói năng lịch sự, về sau gã nổi điên do không chịu nổi trăm cái mồm liên tục tra tấn lỗ tai:
-Tổ sư các người, đã nói là tôi không có tiền! Biến hết đi, bọn khốn nghèo nàn mạt hạng!
Hỏa Nghi vột bịt mồm ông bạn nhưng không kịp nữa. Không khí bỗng dưng im phăng phắc, đám đông chẳng nói chẳng rằng mà lừ lừ tiến đến, ai nấy nắm chặt tay xem chừng muốn dần nhừ tử hai thằng bóng lộn. Bọn Vô Phong giật mình thon thót do cả hai đều không mang vũ khí, đánh nhau với hàng trăm người thì chỉ có nước nằm yên trong hòm. Có vẻ dân xứ này thích làm mấy việc mất thể diện song không cho phép đứa nào chửi mình là “mạt hạng”. Giữa lúc tình thế nguy hiểm, Hỏa Nghi nhanh trí giơ cao tấm giấy thông hành đoạn hét toáng lên:
-Chúng tôi là phóng viên, chúng tôi có giấy thông hành!
Đám người hung hãn dừng bước, họ nhìn vật trên tay Hỏa Nghi và xì xầm bàn tán với thái độ nghi hoặc. Bọn Vô Phong dựa lưng nhau theo dõi tình hình, mặt mũi xám ngoét không còn hột máu. Chừng vài phút sau, tay bảo kê đầu trọc ban nãy xuất hiện. Gã cẩn thận dò xét Hỏa Nghi rồi giật phắt tấm giấy, cặp môi xám ngoét của gã cong lên vẻ khinh thị:
-Phóng viên… giấy thông hành đặc biệt… đúng là phóng viên, bà con ạ! Nhưng là phóng viên chuyên viết chuyện sinh đẻ!
Những tràng cười ầm ĩ từ tứ phía dội thẳng xuống đầu hai vị phóng viên lịch thiệp. Tâm trạng Vô Phong lẫn lộn giữa việc muốn tìm cái hố để chui xuống cùng niềm khao khát đấm gãy răng mấy thằng cười to nhất. Thời đại nam nữ bình quyền, cớ gì đàn ông không được viết chuyện sinh đẻ? Cần lắm một cuộc cách mạng cho phép đàn ông nghiên cứu vấn đề sinh đẻ như cuộc cách mạng giải phóng nữ quyền vậy! – Hắn tự nhủ.
-Đây là khách của quận 4, chúng ta cần tiếp đãi trọng thị! – Gã đầu trọc tiếp lời – Bà con chớ đụng mấy anh phóng viên này nhé, không là mấy thằng cảnh binh bụng phệ sẽ gô cổ đấy!
Cư dân xung quanh gật gù nghe lời gã bảo kê, ai nấy đều tỏ rõ sự e ngại pha lẫn căm thù bọn “cảnh binh bụng phệ”. Từng tốp người rời đi, vài kẻ quay lại tiếc rẻ bộ y phục đắt tiền trên người Vô Phong. Tên tóc đỏ dám cá hắn sẽ bị lột sạch quần áo nếu gã đầu trọc không kịp thời giải vây. Bất quá vì cái nghèo như giống ký sinh trùng bám vấy chốn này nên con người cũng chẳng coi trọng danh dự nữa. Những kẻ ăn xin tuy lắm mồm song họ không nói dối. Vô Phong thấy rõ cánh tay tong teo của một đứa nhỏ lấp ló sau chiếc áo rộng thùng thình – dấu hiệu của tình trạng suy dinh dưỡng lâu ngày. Giữa thành phố Cửu Long ê hề tiền bạc và thừa thãi thức ăn, cái từ “suy dinh dưỡng” không khác gì chuyện bi hài tầm cỡ.
Do không biết lối lên tầng hai chung cư, bọn Vô Phong nhờ gã bảo kê dẫn đường nhưng gã này từ chối bằng cách đấm bóp chân tay ra chiều mỏi mệt:
-Đi đi lại lại nhức xương lắm, ông anh ơi!
Hỏa Nghi biết ý bèn xòe ra xấp giấy bạc coi như tiền mãi lộ nhưng gã kia bĩu môi chê ít. Hắn cắn răng chìa thêm vài tờ nữa, lúc này gã bảo kê mới chịu dẫn hai người ra khỏi khu chợ. “Được voi còn đòi cá voi! Sau này mày sẽ chết trôi ống cống, thằng trọc ạ!” – Hỏa Nghi rủa thầm.
Chung cư số 4 cao ngất trời nên thang máy là phương tiện di chuyển tối ưu, chúng nằm phía sau dãy hàng bán đồ tạp hóa. Nhưng vừa thấy mấy chiếc thang máy ọp ẹp rỉ sét cùng dây cáp mỏng dính, Hỏa Nghi nằng nặc đòi cuốc bộ chứ không chịu đặt chân lên đó. Ngay cả Vô Phong quen thói liều mạng cũng phát hãi khi nhìn vào mấy thứ máy móc này, dường như chúng thích hợp cho việc giảm bớt dân số hơn là chức năng chuyên chở. Riêng gã đầu trọc được dịp nhếch mép cười nhạo lũ ngoại quốc nhát gan.
Tay bảo kê dẫn hai gã ngoại quốc tới cầu thang bộ, từng bước chân chậm rãi đi qua những bậc đá xám nứt nẻ mọc đầy rêu xanh. Bức tường dọc theo cầu thang bị phun sơn chi chít, hàng trăm dòng chữ màu xanh đỏ chằng chịt quảng cáo đủ món thập cẩm. Nào bán cái nọ nào mua cái kia, chỗ thuê nhân công, người cần việc làm; nhiều dòng quảng cáo vả bôm bốp vào mặt nhau như “Cho vay – lãi suất hợp lý” trong khi cái khác thì “Đòi nợ thuê – nhanh chóng – hiệu quả”. Các tấm áp phích của băng đảng cũng chiếm khá nhiều diện tích bức tường, chủ yếu là thông báo tăng giá tiền bảo kê hoặc tuyển thêm thành viên. Bên cạnh đó, nhiều tờ bướm cắt ra từ báo giấy hoặc tạp chí được dán lên nhằm phục vụ nhu cầu thông tin, Vô Phong thấy cả bài báo về vụ hỗn loạn tại Vinh Môn quốc cách đây một tháng. Mặc dù kiểu truyền tin này đã lỗi thời nhưng nó chứng tỏ rằng quận 4 không thờ ơ với thế giới bên ngoài, ít nhất là văn minh hơn chợ rác. Tên tóc đỏ chợt nhớ lại quãng thời gian chỉ quanh quẩn trong chợ rác và chẳng biết mình sống ở đất nước nào.
Cả lố người túm tụm xem tin tức trước bức tường hổ lốn. Nhác thấy tên đầu trọc, bọn họ liền cung kính chào hỏi, người trẻ kêu gã là “anh Sáu”, ai già hơn gọi gã là “chú Sáu”. Gã chẳng chào hỏi ai, chỉ gật gù ra vẻ chiếu trên với người dân thấp cổ bé họng. Thực sự chú Sáu (hay anh Sáu hoặc bất cứ cái tên khỉ gió nào đấy có chữ “Sáu”) chỉ thuộc hạng tôm tép trong băng đảng, nhưng gã làm công việc của đám “cảnh binh bụng phệ”. Người dân sợ cảnh binh bao nhiêu thì ngán bọn bảo kê bấy nhiêu, bởi lẽ hai hạng này đều đại diện cho luật lệ. Và những thằng đại diện luật lệ thường rất thích thị uy quyền hạn nhỏ nhoi của chúng.
Ba người đến tầng hai sau vài phút đi thang bộ, họ đang đứng trên một hành lang dài với dãy căn hộ nằm bên trái, bên phải ngồn ngộn quần áo trĩu nặng trên dây phơi dọc lan can. Bên kia lan can là ba hành lang đối mặt nhau, chừa lại khoảng không gian hình trụ xuyên suốt từ tầng hai tới đỉnh chung cư. Đi hết dãy căn hộ này sẽ gặp một hệ thống bốn hành lang khác, cứ thế nối tiếp nhau và toàn bộ tòa nhà có sáu mươi tư khoảng không gian như vậy sắp xếp theo sơ đồ bàn cờ. Bọn Vô Phong dần mường tượng ra quy mô nơi đây khủng khiếp ra sao. Theo quy định, cứ bốn hành lang xếp thành một cụm dân cư. Băng đảng xã hội đen luôn ra sức chiếm hữu các cụm đó, băng nào càng sở hữu nhiều cụm thì thanh thế lẫn kinh tế càng mạnh.
Gã đầu trọc hất hàm dặn dò bọn Vô Phong:
-Muốn điều tra cái gì tùy, nhưng chớ chọc ngoáy những chỗ nhạy cảm, kẻo bị úp sọt! Khó khăn gì thì đưa giấy thông hành ra, nhưng nhớ cất giữ cẩn thận. Không có nó, chúng mày không thể chuồn khỏi đây.
Hỏa Nghi gật đầu tỏ ra hiểu biết:
-Chúng tôi biết rồi, cảm ơn anh Sáu!
Anh Sáu cười hềnh hệch rồi lủi nhanh, mặt hí hửng với đống tiền mãi lộ. Tên tóc đỏ ngoái đầu nhìn đoạn nói:
-Tôi muốn táng vỡ mặt thằng đó!
-Nó sẽ chết trôi ống cống, tôi đảm bảo! – Hỏa Nghi nhún vai.
Bọn họ tiếp tục đi sâu hơn vào khu chung cư. Ánh sáng lọt qua đỉnh tòa nhà bé bằng cái mắt muỗi rồi tản mác đâu đó khiến cảnh vật phía dưới lờ mờ như chiều tà. Hầu hết người dân đã lo việc mưu sinh, quanh quẩn chốn này chỉ còn phụ nữ, trẻ con và đám thất nghiệp lông bông tối ngày. Vài thằng du thủ du thực phát hiện ra hai vị khách lạ liền xồ lại định chôm chỉa nhưng đành cúp đuôi quay về khi gặp giấy thông hành trên tay Hỏa Nghi. Tấm giấy nhỏ bé ấy là lá chắn vững chắc bảo vệ bọn Vô Phong. Giấy thông hành có sự bảo hộ của cảnh binh và xã hội đen, vì vậy không kẻ nào dám phá luật.
Bên tình báo nói rằng Bất Vọng hiện sống ở tầng ba mươi tư. Vô Phong chột dạ bèn bảo Hỏa Nghi đi thang máy, khổ nỗi ông bạn quý hóa gan bé giữ vững lập trường cuốc bộ ba mươi tầng. Và hai gã mất cả tiếng mới lết nổi xác đến nơi cần đến, chưa kể trên đường đi gặp vô số bọn bảo kê từ băng đảng khác nên lại tốn thêm thời gian phân bua giải thích. Vô Phong vừa thở hồng hộc vừa nắn bóp đầu gối mỏi nhừ, lòng thầm rủa thằng Hỏa Nghi gan bé sợ chết. Đương mải hớp hơi lấy sức, bỗng đâu vài giọng nói êm ru xuất hiện rồi bao vây tên tóc đỏ, giọng ngọt như mía lùi:
-Đi đâu vậy anh chàng đẹp trai, rảnh rỗi không, đi chơi với em nha?
-Vạn Thế ơi, đẹp trai dữ hen, vui vẻ tí nhé anh trai?
Vô Phong quay sang thì thấy vài cô nàng xinh đẹp đang ôm lấy tay mình, đôi mắt hắn rớt dần xuống những bộ ngực căng tròn lấp ló sau lớp y phục thoáng mát khêu gợi. Chốn thiên đường nào vậy? – Hắn lơ mơ tự hỏi.
Nhưng rất nhanh sau đó Vô Phong nhận ra đây không phải thiên đường, đây là tầng ba mươi tư – ổ gái điếm lớn nhất quận 4. Hàng trăm biển hiệu lấp lóe đèn treo khắp nơi, các tụ điểm “sung sướng” nằm lẫn cùng nhà dân. Dàn gái điếm đủ độ tuổi tựa mình bên lan can, ánh mắt hờ hững chờ khách. Giờ là ban ngày nên chẳng mấy ai mò qua chỗ này, mấy cô nàng mặt mũi buồn thiu, đám bảo kê vì thế mà hung dữ như chó ngồi vêu mõm suốt ngày mà chưa được miếng xương. Tại tầng này, các băng đảng gây chiến tranh giành địa bàn như cơm bữa, nhà cửa của người dân cũng hỏng hóc thường xuyên do phải chịu cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Hỏa Nghi lôi tên tóc đỏ rời khỏi vòng tay âu yếm của mấy cô nàng son phấn đoạn đi tìm nơi ở của Bất Vọng. Việc tìm kiếm chẳng khó khăn vì địa chỉ đã có sẵn. Đáng nói là căn hộ của Bất Vọng lọt thỏm giữa rừng biển hiệu quảng cáo xanh đỏ tím vàng, xung quanh đầy bảo kê bặm trợn hơn cả “anh Sáu”. Hai anh chàng phóng viên cố gắng giữ thái độ bình tĩnh rồi xâm nhập vùng nguy hiểm. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn khiến họ nóng gáy khôn tả và chỉ mong thoát khỏi tình trạng này càng sớm càng tốt.
“Phòng hai trăm sáu mươi tám… đây rồi!” – Hỏa Nghi ngước nhìn biển số treo trước cánh cửa tróc sơn rồi gõ cửa, lòng thấp thỏm chờ đợi. Chẳng ai ra mở cửa, hắn gõ cửa thêm lần nữa, đôi chân bồn chồn vì bị dăm ba tên bảo kê để ý. Vô Phong ghé đầu nói nhỏ:
-Cậu nhún nhảy làm gì thế, muốn chết à?
-Bảo mấy thằng kia đừng nhìn nữa, tôi hết nhún liền! – Hỏa Nghi nghiến răng đáp.
Cánh cửa cọt kẹt mở và chủ nhân căn hộ xuất hiện. Không phải gã đàn ông năm mươi tuổi với khuôn mặt khắc khổ mà là một cô gái trẻ, tóc ngắn màu đen buông ngang gáy còn lờ xờ dấu vết của cơn ngái ngủ, trên người khoác chiếc áo sơ mi hơi nhàu dài quá thắt lưng che lấp một phần cặp chân nõn nà trắng bóc, thành thử Vô Phong không dám chắc cô ta có mặc quần. Gương mặt cô gái mang đường nét nhỏ nhắn đặc trưng của phụ nữ Đông Thổ với cái mũi cao của lục địa Hoa Thổ. “Chắc là con lai!” – Vô Phong dợm nghĩ.
-Mấy người là ai? Có chuyện gì? – Cô gái gãi đầu hỏi.
Hỏa Nghi đờ mặt nhìn nàng ta hồi lâu sau lắp bắp trả lời:
-À… à… chào cô, chúng tôi là phóng viên…
-Không phóng viên gì hết, biến đi!
-Xin lỗi… cô cho phép chúng tôi vào được không, có vài việc…
Hỏa Nghi nói nhỏ nhẹ, tay vén áo cố tình để lộ tập tiền dày cộp với hy vọng cô gái hồi tâm chuyển ý. Cô nàng bỗng cười duyên với hắn, xong quay sang gọi mấy tay bảo kê gần đó:
-Nè! Mấy thằng này đến phá việc làm ăn kìa!
Chỉ đợi có thế, bọn bảo kê liền lao vào túm cả hai gã lôi đi. Hỏa Nghi vội vàng gào rõ to:
-Chúng tôi tìm Bất Vọng! Chúng tôi cần gặp ông ấy!
Cô gái nọ chột dạ bèn kêu đám kia ngừng tay rồi hỏi:
-Các người là ai?
Hỏa Nghi ghé đầu thì thầm to nhỏ với cô gái hồi lâu. Một lát sau cô nàng gật đầu hiểu ý đoạn nói với đám cục súc bặm trợn kia:
-Có chút hiểu nhầm, đây là người quen của tôi! Xin thứ lỗi!
Bọn bảo kê thở dài tiếc hùi hụi vì mất đi hai bao cát tập luyện cơ tay miễn phí. Bọn Vô Phong nhanh chóng chuồn vào nhà theo cô gái, tên tóc đỏ ghé đầu hỏi Hỏa Nghi:
-Ả này là ai?
-Con gái Bất Vọng.
-Hả? Tôi tưởng bên tình báo nói ông ta sống độc thân?
Hỏa Nghi nhìn theo cô gái, đôi mắt dán chặt lên cặp chân trắng muốt, vài tia sét chợt nổ đùng đoàng trong não bộ. Hắn bất giác trả lời:
-Tình báo… toàn lũ ăn hại…




Chú giải (*) quang tố: loại đá phép thuật không thể thiếu của thánh sứ, vật phẩm giá trị nhất ở thế giới Tâm Mộng, đã từng đề cập trong quyển 1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK