Vô Phong cảm thấy khá lạ khi Phi Thiên vừa bí mật triển khai hệ thống tình báo ở Âm Giới, mặt khác lại công khai chuyện công chúa tới đây cho chính phủ nước này. Thấy lạ, hắn bèn thắc mắc với công chúa thì nàng trả lời:
-Chúng ta sẽ đáp xuống Vùng An Toàn số 28 của Âm Giới, đi qua Lằn Ranh Vàng rồi mới tiến sâu vào lãnh thổ của họ. Không ai được phép đi qua Lằn Ranh Vàng, trừ phi có lệnh từ Đại Hội Đồng.
Nghe mấy danh từ mới, Vô Phong bèn lúi húi nhét tấm thẻ dữ liệu “Tâm Mộng thế giới – kiến thức căn bản” vào máy chiếu đeo tay để tra cứu – một cuốn sách dạng số hóa. Hắn mua chiếc thẻ này với giá sáu đồng vàng ở Sơ Khởi thành từ chính tác giả của nó – Diễm Tà (*). Mặc dù không ưa cô ta (Vô Phong vẫn nhớ từng cú đấm, cú đá lộng óc mà Diễm Tà tặng mình), nhưng hắn phải công nhận cô ả thiết kế dữ liệu rất hay. Khi khởi động cuốn sách, tấm bản đồ thế giới Tâm Mộng sẽ hiện lên, chỉ vào nơi đâu, thông tin cùng hình ảnh đặc trưng của nơi đó sẽ lần lượt hiện hữu. Ngoài ra còn có mục riêng mà độc giả có thể chú thích thêm, vừa làm cuốn sách thêm phong phú, vừa biến nó thành cuốn nhật ký hành trình.
Theo cuốn sách, hơn năm mươi năm trước, Âm Giới xảy ra nội chiến – vấn đề chung ở Kim Ngân. Bất lực trước phiến quân, chính phủ nước này phải xin Đại Hội Đồng viện trợ. Liên quân tới, đánh bại các lực lượng phiến loạn. Tuy nhiên, đám phiến quân đã thành lập liên minh chống đối Đại Hội Đồng, đồng thời chiếm cứ một nửa lãnh thổ Âm Giới. Suốt từ đó đến nay, hai bên luôn giằng co nhau khiến Âm Giới bị chia hai nửa.
Tuy nhiên, tại lãnh thổ do liên quân và chính phủ quản lý, tình hình không hề tốt hơn. Phiến quân thường xuyên đưa người đến quấy phá cướp bóc, thậm chí đánh du kích, trật tự an ninh bị lung lay tận gốc rễ. Nhằm giải quyết tình hình, Đại Hội Đồng cùng chính phủ Âm Giới thiết lập nhiều khu vực đặc biệt, gọi là Vùng An Toàn. Bảo vệ chúng là các tuyến phòng thủ kiên cố, hay còn được biết đến với cái tên Lằn Ranh Vàng. Ở Kim Ngân, Âm Giới không phải nước duy nhất mà rất nhiều quốc gia khác cũng gặp vấn đề nội chiến. Do vậy, Vùng An Toàn xuất hiện ngày càng nhiều, số lượng ước tính đã lên tới cả trăm.
Nhóm công chúa không thể đáp xuống đâu khác ngoài Vùng An Toàn số 28, bởi vùng đất phía sau Lằn Ranh Vàng đầy rẫy khủng bố, phiến loạn cùng trộm cướp. Để nhóm công chúa có thể vượt qua Lằn Ranh Vàng, Phi Thiên buộc phải thông báo trước cho chính phủ Âm Giới. Nhưng điều đó khiến Vô Phong lo lắng. Còn nhớ lần trước, chính phủ Xích Quỷ đã vô tình để lộ chuyện Lục Châu tới nước này, bọn Xích Tuyết theo đó mà lần được tung tích của nhóm công chúa. Sẽ chẳng bất ngờ nếu chính phủ Âm Giới lại là một Xích Quỷ khác. Nhưng công chúa tỏ ra khá an tâm:
-Thuyền trưởng Nhất Long nói Trần Độ đã thu xếp mọi việc rồi, anh đừng lo quá. Không có chuyện giống như ở Xích Quỷ đâu!
-Cô tin ông già đó? – Vô Phong nhíu mày.
Lục Châu gật đầu:
-Phải. Ngày trước, cha tôi thường nói rằng ông chưa từng phải phàn nàn về cách làm việc của Trần Độ. Ông ta luôn thận trọng và kín đáo, dù nhiều lúc gây khó hiểu cho người khác.
“Thận trọng và kín đáo đến nỗi mò được cả chiếc đĩa vàng.” – Vô Phong tự nhủ, trong lòng lo âu. Hắn tin Trần Độ đang mưu tính chuyện gì đó với chiếc đĩa vàng, trong khi Bạch Dương đệ thập chẳng hề hay biết. Lẽ nào lão già muốn dùng chiếc đĩa triệu hồi quái vật Khổng Thú tới thế giới Tâm Mộng, phá nát Phi Thiên và trở thành tân hoàng đế? – Tên tóc đỏ đoán già đoán non. Giả thuyết nghe chừng hoang đường, nhưng Vô Phong nghĩ nó hoàn toàn có cơ sở. Trần Độ có thể đánh đổi sinh mạng Lục Châu lấy vài mỏ quang tố thì lão cũng có thể đánh đổi sinh mạng ngài đệ thập để chiếm hữu ngai vàng, thậm chí hơn thế. Hồi ở Phi Thiên thành, Vô Phong vô tình biết được một người đã chết vì chiếc đĩa vàng (**), vậy ai sẽ là người tiếp theo? Chính hắn chăng?
Bất quá, như Hỏa Nghi từng nói, Vô Phong sẽ an toàn chừng nào hắn còn hữu dụng trong mắt Trần Độ. Chiếc đĩa vẫn nằm trong tay Hỏa Nghi, lão già pháp quan cũng chẳng đả động chiếc đĩa dù biết Vô Phong chôm nó. Im lặng là quy tắc, sinh tử là luật chơi, sống được tới ngày biết rõ bí mật chiếc đĩa vàng hay không tùy thuộc vào tên tóc đỏ. Nếu muốn ngày ấy tới, trước tiên hắn phải vượt qua thử thách của Kim Ngân lục địa. Ngay lúc này, hắn đang trên đường dấn thân vào mảnh đất đáng sợ đó.
Chiếc phi thuyền chở nhóm công chúa đã rời khỏi Thần Sấm gần một tiếng. Nó lướt nhanh trên biển mây rải rác những váng nắng còn sót lại của hoàng hôn. Qua ô cửa sổ phi thuyền, Vô Phong chống cằm nhìn về phía xa, mãi tít sau biển mây vô tận. Mặt trời giờ tựa một khối lòng đỏ trứng gà khổng lồ đang bị đánh tan, khiến quầng sáng vàng cam tách ra khỏi nó, trộn vào không gian, nhuộm màu đỏ úa khắp vòm trời. Từ vầng thái dương, những tia sáng mỏng mảnh như mũi kim le lói trên tấm vải đỏ úa khổng lồ, dệt nên tấm vá hoài niệm về một ngày sắp trôi qua. Vô Phong cảm giác hoàng hôn ở Kim Ngân có chút lạ kỳ, không giống như những nơi hắn từng đi qua. Rực rỡ nhưng không huy hoàng. – Hắn thấy vậy.
Ngoại trừ tiếng động cơ chạy ù ù, không khí bên trong phi thuyền khá im ắng. Nhóm công chúa mỗi người một chỗ, ai nấy đều có việc riêng. Chiến Tử thì ngủ, Lục Châu đang đọc sách, còn Vô Phong cựa quậy liên hồi. Bản tính vốn ưa vận động, ngồi im một chỗ là cực hình với tên tóc đỏ. Cuộc đối thoại với công chúa vừa nãy chỉ là cách hắn bắt cơ hàm làm việc nhiều hơn thay vì ngáp và thở dài. Hắn nóng lòng muốn tận mắt chứng kiến mảnh đất Kim Ngân, muốn coi nơi ấy có gì khiến mọi người lo sợ. Tất nhiên vẫn có sự lo lắng nhất định, nhưng có lẽ hắn giống đứa trẻ háo hức khám phá điều kỳ thú hơn là một hộ vệ đang thực thi nhiệm vụ.
Cũng giống Vô Phong, công chúa muốn đặt chân lên Kim Ngân ngay lập tức. Song trái với tâm trạng vô lo của hắn, nàng lại bồn chồn lo lắng. Cuốn sách trên tay nàng chưa sang trang mới dù đã gần một tiếng trôi qua, nàng cũng chẳng nhớ trang sách này viết cái gì. Suy nghĩ về Quỷ Vương choán hết chỗ trong tâm trí Lục Châu, không cho cô gái một giây phút ngơi nghỉ. Dù đã cố nhưng công chúa không thể gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu bởi tính cách của nàng vốn vậy, tình cảnh của nàng vốn vậy, không thể như ai đó thốt lên “kệ mẹ nó!” được. Tuy nhiên Lục Châu hiểu rằng nếu cứ bận rộn với những tâm tư thì không ổn. Nói chuyện là giải pháp tốt, nó sẽ giúp nàng quên đi mớ rắc rối này.
Như một thói quen, nàng liền quay đầu về phía Chiến Tử. Gã không thể giải quyết mọi vấn đề hộ công chúa, nhưng luôn sẵn sàng nghe nàng tâm sự. Có điều gã đang ngủ. Lục Châu không định làm phiền dù biết gã chỉ nhắm mắt vậy thôi. Công chúa lại quay về với lo âu, nghĩ ngợi. Vài ý tưởng mới nảy ra trong đầu Lục Châu, sau đó, một cách dè dặt và thận trọng, nàng hơi ngoái về phía sau nhìn Vô Phong. Tên tóc đỏ đang ngáp ngắn ngáp dài, chốc chốc lại xoay người ngả ngốn trên ghế, chừng như đôi chân đang hết sức ngứa ngáy. Cùng làm nhiệm vụ, cùng đến Kim Ngân nhưng Lục Châu không tìm thấy chút tương đồng tâm trạng nào giữa mình với gã hộ vệ này. Không đồng điệu, liệu có thể chia sẻ cùng nhau? – Công chúa ngẫm ngợi.
Lạ thay, chính sự bất tương đồng ấy lại thôi thúc công chúa mở lời với Vô Phong. Nàng suy nghĩ một hồi rồi xoay ghế lại, mặt đối mặt tên tóc đỏ. Đương ngả ngốn bỗng thấy công chúa đang nhìn mình, Vô Phong vội chỉnh đốn tư thế rồi toét miệng cười:
-Cô cần gì, thưa công chúa?
Lục Châu có quá nhiều điều để nói. Nàng không đợi Vô Phong cảm thông mà chỉ mong hắn có thể lắng nghe như Chiến Tử. Tuy vậy, thay vì mở lời tâm sự, Lục Châu lại bắt đầu bằng một câu hỏi:
-Cái dây buộc tóc của anh… hình như là của Tiểu Hồ?
Vô Phong nhíu mày, bàn tay bất giác lần ra sau gáy. Mái tóc của hắn được thắt gọn gàng bởi một sợi dây kim loại màu đen ánh đỏ, đích xác là món quà từ Tiểu Hồ. Vô Phong tặc lưỡi:
-Hừm… có vẻ như cô đang nghĩ tôi ẻo lả thiếu nam tính?
-Không phải thế! – Lục Châu phì cười – Chỉ thấy lạ thôi! Tiểu Hồ rất thích cái dây đó, ngày nào cũng dùng. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ tặng nó cho người khác. Có vấn đề gì giữa hai người mà tôi không biết chăng? Nếu riêng tư thì tôi sẽ không hỏi nữa!
Tên tóc đỏ méo mặt vì lời nói nửa đùa nửa thật của công chúa. Hắn xua tay chối đây đẩy:
-Không có gì đâu, đừng hiểu nhầm! Mà cô nói Tiểu Hồ hay xài thứ này hả? – Vô Phong chỉ vào dây buộc tóc – Thế thì phải cởi ra thôi, tôi sẽ bị thú dữ ám mất!
Hắn định gỡ nó ra thì Lục Châu bèn ngăn lại. Nàng tóm lấy khuỷu tay của Vô Phong, đoạn nói:
-Đừng làm vậy! Tiểu Hồ chỉ tặng quà cho người quan trọng với cô ấy, anh phải hiểu chứ!
Vô Phong cười gượng. Hắn không có ý như thế, chỉ là dạo gần đây, hắn luôn bối rối mỗi khi ai đấy đề cập về Tiểu Hồ. Để che giấu nỗi niềm khó xử, hắn thường gọi cô gái là “thú dữ”. Hắn nghĩ rằng một biệt danh đáng sợ sẽ khiến mình bớt nghĩ tốt về Tiểu Hồ. Nói cách khác, hắn đang trốn chạy những cảm xúc mới lạ. Tuy thuộc tuýp người ghét quy tắc chán luật lệ, nhưng trước những điều mới mẻ, Vô Phong lại giống bao con người cổ hủ khác khi nghi ngờ và không chấp nhận sự tồn tại của chúng.
Quả thực, quan hệ giữa hắn và Tiểu Hồ đang rẽ vào một lối đi khó hiểu…
*
* *
Trước lúc khởi hành, Vô Phong dành ít thời gian gặp gỡ Tiểu Hồ. Chân của cô gái chưa bình phục, tên tóc đỏ cũng chẳng dè vết thương lại nặng đến vậy. Một ý nghĩ kỳ quặc xuất hiện trong đầu Vô Phong: hắn tự trách mình luyện tập quá nhiều mà không thăm hỏi nàng nhiều hơn. Kỳ quặc, bất quá không phải lần đầu tiên. Cách đây hơn một tuần, hắn đã tự chửi mình vì để lạc mất Tiểu Hồ, băng qua biển, suýt táng mạng trong miệng giao long chỉ vì tìm nàng. Hắn tự nhủ đây chỉ là thứ tình cảm bình thường giữa người huấn luyện thú và thú dữ, lòng đinh ninh rằng kể từ lần sau sẽ trông nom cô nàng cẩn thận hơn.
Nhưng đến phòng Tiểu Hồ, Vô Phong không biết ở đây ai mới là người cần được trông chừng. Hắn hỏi Tiểu Hồ một, nàng hỏi lại hắn mười một. Cô gái hỏi việc luyện tập đến đâu, thế kiếm mới Suy Thiết thế nào, bài tập đồng đội với công chúa thế nào (nàng căn vặn quá trời chuyện công chúa) rồi kiểm tra những món quân trang mà gã tóc đỏ mang tới Kim Ngân. “Điều tra” xong, Tiểu Hồ lại dặn tới dặn lui những điều nên làm hoặc nên tránh ở Kim Ngân, đến nỗi Vô Phong phải ngắt lời nàng:
-Này, này! Cô là mẹ tôi hay sao mà nói hoài vậy?!
-Người như anh chẳng để được cái gì trong đầu! – Tiểu Hồ gắt – Tôi sẽ nói tới khi anh thủng đầu mới thôi! Nghe đây, đừng đụng tới bọn trộm cắp trừ phi thật cần thiết, nếu không chúng sẽ quấy nhiễu anh suốt dọc đường. Tuyệt đối tránh xa lũ phiến quân, anh sẽ không muốn thấy một tiểu đoàn truy sát mình đâu! Nhớ, chớ tùy tiện cho ai cái gì chỉ vì họ đói khổ, hàng trăm người sẽ xâu xé anh như bầy quạ rỉa xác…
Vô Phong nhăn mặt trước lời thuyết giáo quá nhiều của Tiểu Hồ. Hắn gật gật lấy lệ:
-Biết “dzồi”, biết “dzồi! Khổ lắm! Nói mãi!
Tiểu Hồ nhíu mày lườm hắn. Nàng lôi từ túi áo ra một chiếc dây kim loại màu đen ánh đỏ, bảo Vô Phong quay người lại rồi buộc tóc giùm hắn. Nàng luồn tay vào mái đầu đỏ, từng ngón kéo xuống gỡ những sợi tóc rối, đoạn dặn dò tiếp:
-Tôi đã ếm Hỏa niệm lên cái dây, chỉ cần anh đọc mật khẩu, nó sẽ hoạt động. Hãy sử dụng nó nếu gặp nguy hiểm, nhưng chỉ dùng được ba lần thôi, đừng phung phí.
Tên tóc đỏ nhướn mắt vẻ ngạc nhiên. Chuyện ếm phép thuật lên đồ vật vô tri vô giác, hắn không lạ, lạ ở đây là Tiểu Hồ bỏ công bỏ sức ra để bảo vệ hắn. Đưa phép thuật vào đồ vật cần nhiều nội lực, thời gian lẫn tâm trí của pháp sư (hoặc kiếm thuật sư). Nghĩ lại, Vô Phong chợt hiểu mấy ngày vừa rồi không thấy mặt Tiểu Hồ đâu, hẳn là vì chiếc dây này. Có nhất thiết phải làm như vậy không, Tiểu Hồ? – Vô Phong tự hỏi. Đó là một câu hỏi đầy tính quan tâm, nhưng khi thoát ra đằng miệng Vô Phong, nó lại dở tệ thế này:
-Sao cô làm thế? Bộ thừa thời gian à?
Tiểu Hồ nghiến răng giật tóc Vô Phong xuống. Tên tóc đỏ la oai oái rồi vội vàng sửa chữa:
-Ý tôi là cô nên dành thời gian nghỉ ngơi! Làm thế này… – Hắn chỉ chỉ vào dây buộc tóc – …sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe. Cô đang dưỡng bệnh cơ mà!
Những ngón tay của Tiểu Hồ buông lơi, sau lại chải mái tóc đỏ một cách nhẹ nhàng. Một nét cười mỉm vụt qua trên miệng cô gái. Nàng nói:
-Chuyện tìm Quỷ Vương quan trọng hơn. Anh mà ngủm, lấy ai bảo vệ công chúa? Đừng nói với tôi rằng Chiến Tử hay Thú có thể thế chỗ của anh. Cho dù gọi cả đội Thổ Hành cũng không đủ với lục địa Kim Ngân!
Mấy ngày nay, khắp ngõ ngách trên Thần Sấm luôn có tiếng bàn tán về Kim Ngân, Vô Phong nghe nhiều đến phát chán. Ai nấy đều vẽ ra một mảnh đất với vô số tai ương hiểm họa, Tiểu Hồ cũng chẳng ngoại lệ. Vô Phong không phản bác lời nàng, chỉ gật gù lấy lệ, thi thoảng đưa tay che cái ngáp vặt. Tuy vậy, Tiểu Hồ có nói một câu khiến hắn phải bận tâm:
-Làm cho xong việc rồi khi nào về Phi Thiên thành, chúng ta sẽ đi ăn. Được chứ?
“Ăn” là chủ đề mà gã tóc đỏ ưa thích nhất. Nhưng điều bất bình thường là Tiểu Hồ mời hắn. Nhớ ngày trước, Tiểu Hồ tìm mọi cách lật mặt nạ của Vô Phong, một mực đòi tống hắn vào tù, giờ mời hắn đi ăn. Vạn Thế hỡi, thế giới đảo điên hết rồi à? – Hắn nghĩ thầm, mặt nhăn như khỉ ăn ớt:
-Tự dưng mời đi ăn… là sao?
Tiểu Hồ nhíu mày, môi khẽ cong lên:
-Tôi mời mà từ chối hả? Được thôi! Cho anh biết, tôi có một tiệm bánh nhỏ ở khu đông quận Mắt Trắng. Không ăn thì… phí hoài cuộc đời đấy!
Vô Phong không quên hương vị của những chiếc bánh do Tiểu Hồ làm ra. Nhắc tới đây hắn lại thòm thèm, cổ họng lén nuốt nước miếng ừng ực. Song đồ ăn ngon không phải vấn đề, vấn đề là thái độ của Tiểu Hồ. Hắn vẫn quen cảnh một cô gái tóc vàng ưa quát tháo, khoái đâm chọt mỉa mai hắn mỗi khi có cơ hội và không bao giờ để hắn có một ngày thảnh thơi. Bây giờ Tiểu Hồ vẫn thế, nhưng trong lời lẽ của nàng chẳng còn ác ý, như thể chúng chỉ là lời đùa cợt hơi quá trớn. Điều ấy làm tên tóc đỏ thoải mái hơn và… lạ hơn. Bởi sự lạ lùng ấy, những cảm xúc mới lạ hơn cũng nhanh chóng xuất hiện như nấm mọc sau mưa. Hắn vội vàng co cụm chúng ở một nơi kín đáo trong đầu, quyết không để lọt ra ngoài. Nhằm tăng phần chắc chắn, hắn lại bao bọc tâm trí bằng lời cảnh cáo bản thân như “cô ta là thú dữ, một sinh vật nguy hiểm, không nên dây vào”. Trước lời mời của cô gái, Vô Phong chối đây đẩy:
-Tôi không từ chối. Nhưng ai biết được cô có bỏ cái gì vào đồ ăn hay không? Định đầu độc tôi phỏng?
Sẽ là giật tóc, sẽ là quát tháo bằng cái giọng chua loét. – Hắn mường tượng hành động kế tiếp của Tiểu Hồ. Nhưng cô gái chẳng làm thế. Nàng chỉ cười, sau tựa cằm lên đầu Vô Phong. Những lọn tóc vàng của nàng trượt trên mái tóc đỏ, chút đụng chạm hờ hững nhưng đủ sức bóc tách lớp phòng thủ trong tâm trí Vô Phong. Không còn thú dữ hay sinh vật nguy hiểm nào nữa, Vô Phong chỉ cảm thấy sự nữ tính từ cô gái đang từ từ ngấm vào da thịt và chảy khắp cơ thể mình. Thứ nữ tính ấy, mái tóc vàng ấy, chúng xoắn quyện với nhau, xô vào cõi lòng hắn từng đợt tựa sóng triều vỗ bờ, thôi thúc hắn mở miệng, giục giã hắn làm điều gì đó. Làm sao đây? – Hắn bối rối.
Trong lúc Vô Phong còn đương phân vân, Tiểu Hồ thở dài:
-Bao giờ anh mới hết cà tẩm đây hả Phong?
Nàng nói không sai. Tên tóc đỏ đích thực cà tẩm bởi ngay cả câu nói này, hắn cũng chẳng hiểu tâm ý của nàng. Không thể tin nổi một kẻ xuất thân từ “chợ rác” như Vô Phong lại chậm hiểu đến thế. Nhưng Tiểu Hồ không giận và cũng chẳng vội. Cứ để thời gian trôi, không chừng nàng sẽ phát hiện được nhiều điều thú vị khác về tên tóc đỏ.
-Cảm ơn cô nhiều. – Vô Phong nói.
Căn phòng vốn tĩnh lặng và Tiểu Hồ nghe rất rõ lời của Vô Phong. Cô gái nở nụ cười tinh quái đoạn hỏi lại:
-Anh nói gì cơ?
Vô Phong lí nhí trả lời:
-Cảm ơn…
Tiểu Hồ bật cười, nàng chưa từng thấy một Vô Phong ngượng ngùng như thế. Cô gái nhìn mái đầu đỏ thật lâu rồi từ sâu thẳng cõi lòng, nàng nói khẽ:
-May mắn nhé! Vạn Thế che chở cho anh. Đừng quên, còn một đống bánh ngọt ở Phi Thiên thành đang đợi anh. Còn có…
Chữ “tôi” dừng lại trên vòm họng của Tiểu Hồ. Nó ngập ngừng, nửa muốn bước ra khỏi miệng nàng, nửa muốn quay về trái tim. Ngập ngừng mãi, nó liền chọn phương án thứ hai. Tiểu Hồ thở dài, lòng hơi tiêng tiếc. Nàng tựa cằm lên đầu Vô Phong thật lâu, cho tới khi mọi vật trong mắt trở nên mơ hồ. Thương tích chưa khỏi, lại luyện món ếm phép thuật nhiều ngày, Tiểu Hồ nhanh chóng thấm mệt. Nàng tựa má lên đầu Vô Phong, cái nhìn chìm trong mái tóc dày màu đỏ, hai tay buông thõng trước ngực hắn. Vô Phong chẳng để ý, mãi khi nghe thấy tiếng thở đều đều mới nhận ra cô gái đã thiếp đi từ lúc nào.
“Dễ ngáy kinh!” – Hắn cười thầm rồi nhẹ nhàng đặt lưng Tiểu Hồ xuống giường ngủ. Hắn không vội đi ngay mà nán lại thêm một lát để ngắm nhìn Tiểu Hồ. Càng nhìn nàng, hắn càng mong quay về Phi Thiên thành, ghé qua tiệm bánh của Tiểu Hồ và…
Và…
Hắn không biết nghĩ ra điều chi nữa, dù đã mường tượng ra rất nhiều. Trong khoảnh khắc ấy, hắn chỉ mong nhiệm vụ ở Kim Ngân sớm kết thúc.
*
* *
Quả thực, Vô Phong bây giờ không thể mô tả quan hệ giữa hắn và Tiểu Hồ. Nó đang rẽ sang một hướng – mà theo hắn – rất kỳ cục. Hắn không nghĩ sẽ có ngày mình giãy nảy lên vì ai đấy nhắc đến Tiểu Hồ.
-Chỉ là đùa thôi, công chúa. – Vô Phong nhăn nhó – Đừng kể cho Tiểu Hồ, cổ sẽ cắt tiết tôi mất!
Lục Châu nhún vai tỏ vẻ không dám chắc sẽ thực hiện theo lời gã. Tên tóc đỏ nhăn mặt:
-Công chúa biết đùa từ bao giờ thế? Liên quan tới sinh mạng con người đấy, không đùa được đâu!
-Còn phải xem anh thế nào đã… – Lục Châu nháy mắt – Nhưng anh đâu cần phản ứng về Tiểu Hồ thái quá như vậy?
Vô Phong cười gượng. Khám phá mọi ngõ ngách thế giới Tâm Mộng là ước nguyện của hắn. Hắn rời khỏi “chợ rác” cũng vì lý do này. Nhưng mỗi lần ở bên Tiểu Hồ, máu phiêu lưu của hắn hơi chùng xuống. Đôi khi, những khoảnh khắc đẹp khiến con người ta muốn sống mãi với nó. Màn khiêu vũ ở Sơ Khởi thành, cây cầu nước dẫn tới Hắc Thành họ Mạc ở Lạc Việt, hắn nhớ như in. Bởi lẽ, Tiểu Hồ đã cho hắn thấy những nơi ấy đẹp thế nào. Song đằng sau vẻ đẹp còn có những cảm xúc mà hắn chưa từng biết, chưa từng trải qua; một thứ cảm xúc kỳ lạ mà hắn tin chắc không bao giờ xuất hiện ở chợ rác Uất Hận Thành.
Tên tóc đỏ chắc chắn sẽ ghé qua tiệm bánh của Tiểu Hồ, nhưng đấy là câu chuyện khác. Giờ trước mắt hắn chỉ còn Kim Ngân. Vừa lúc ấy, chiếc phi thuyền lặn vào biển mây, sau hạ xuống một vùng không gian khác. Để kết thúc chủ đề Tiểu Hồ, hắn ngó qua ô cửa phi thuyền rồi nói:
-Hình như đây là Âm Giới phải không, công chúa?
Lục Châu nghển cổ nhìn theo hắn, nét vui tươi trên khuôn mặt dần phai nhạt. Nàng biết rằng ngay lúc này, những lời bông đùa sẽ hoàn toàn lạc điệu với cảnh vật bên dưới phi thuyền. Công chúa đáp lời:
-Phải, là Âm Giới. Chúng ta vào Kim Ngân rồi.
Hoàng hôn chưa tắt hẳn, ánh nắng vẫn đủ sáng để soi rọi vùng đất liền phía sau từng lớp sóng biển đương vỗ rì rào. Đó là một miền đất không bằng phẳng mà nhấp nhô những dải đèo nằm rải rác, vài quả núi nhỏ lác đác cách xa nhau tựa đám lữ khách đã mệt mỏi sau một hành trình dài đằng đẵng. Sắc cam sậm bao trùm khắp miền đất. Không phải màu hoàng hôn mà là màu của sự hoang vu. Dù cách xa cả ngàn mét, Vô Phong vẫn cảm nhận rõ ràng vùng đất đang phả lên những hơi thở khô cằn, rút cạn mọi niềm vui từ đôi mắt hắn. Tên tóc đỏ mong đợi một cánh chim chao liệng, một con thú chạy loăng quăng tìm mồi giữa những rẻo đất nghèo nàn dinh dưỡng. Nhưng trái với mong đợi, chẳng hề có một thứ gì chuyển động. Miền đất Kim Ngân im lìm tựa bức tranh tĩnh vật khổng lồ - một sự im lặng không tự nhiên như giấc ngủ mà gần gũi cái chết hơn. Vô Phong nghĩ phi thuyền đang bay hơi cao nên chẳng thể nhìn thấy mọi vật bên dưới. Nếu bay thấp chút nữa, có thể hắn sẽ tìm ra nhiều điều thú vị. Hắn mong vậy.
Như đáp ứng nguyện vọng của hắn, chiếc phi thuyền liền hạ dần độ cao và Vô Phong lại thêm một phen thất vọng. Màu cam sậm hoang hóa đã xâm lấn khắp nơi đây, tuyệt không cho một màu xanh tốt nào đấy trồi lên. Thậm chí còn không có một cây khô, một bụi cỏ dại nào mọc nổi bởi dưới lòng đất không hề có mạch nước ngầm. Không nước, không cây, không chim muông, không cả côn trùng. Giả như có sinh vật lạc bước vào chốn này, nó sẽ bỏ đi ngay hoặc chết trước khi tìm thấy đường ra. Nếu sinh vật đó có đủ thức ăn nước uống, nó cũng sẽ chết trước không gian ảm đạm được tạo ra từ những dải đồi, những ngọn núi mờ bóng xa xa. Nhìn chúng, Vô Phong bỗng thèm thuồng mảnh đất Lạc Việt, nơi mà mỗi bước chân được nâng niu bởi triền đồi thoai thoải xanh mướt cỏ, nơi mà con người được mãn nhãn với hai dãy núi ôm lấy làng Lạc Việt và xả ra những dòng thác trắng phau. Còn nơi đây, mảnh đất Kim Ngân… nếu bắt Vô Phong miêu tả nó, hắn sẽ cứng họng. Khô khốc, cằn cỗi… từng rẻo đồi cằn cỗi, khô khốc… chúng sứt sẹo và tróc lở, như thể là sản phẩm lỗi của lưỡi bào thời gian. Từng rìa đồi, triền đồi lẫn đỉnh đồi lởm chởm đá tảng như lưỡi dao cùn sẵn sàng cứa nát bàn chân người bộ hành một cách lặng lẽ nhất và đau đớn nhất. Nếu phải đi qua miền đất, không ai muốn trèo lên những dải đồi này. Nực cười thay, chúng nằm rải rác mà tạo thành những cung đường ngoằn ngoèo. Hoặc băng qua chúng, hoặc là theo những đường ngoằn ngoèo đó với độ dài gấp ba bốn lần đường thẳng.
Phi thuyền tiếp tục tiến sâu vào đất liền. Cứ khoảng ba bốn chục cây số, Vô Phong lại thấy một quả núi nhỏ, khi nằm xen kẽ giữa các dải đồi, khi đứng trơ trọi giữa vùng đồng bằng. Gọi là “núi” vì chúng cao hơn và lớn hơn đồi một chút chứ không hề giống núi. Chúng không trải rộng như dải núi Hoành Sơn hùng vĩ ở tộc Lạc Việt, không kiêu hãnh như đỉnh núi tuyết sắc bén xẻ rách trời cao ở Băng Thổ. Chúng co cụm một cách cau có, từ chân núi đến sườn núi không hề có đường lên mà chỉ toàn lối mòn lổn nhổn đá vụn, đỉnh núi bè bè quạu quọ như một kẻ gục đầu chán nản dưới ánh hoàng hôn rực rỡ nhưng không huy hoàng. Chúng là điểm nhấn của một bức tranh chỉ toàn màu cam hoang vu cạn kiệt nhựa sống. Thứ sắc màu đó không giống sự mủn rục của cây khô sắp gãy, không giống sự tàn tạ của ngôi nhà mà chỉ cần đụng vào là đổ. Thứ sắc màu đó ngấm sâu, luồn lách đến từng ngõ ngách trên vùng đất, tạo thành một đế chế hoang tàn nhưng trường tồn và không gì có thể đánh đổ. Kim Ngân là thế. Nó đã như vậy từ lâu lắm, trước cả khi con người biết đến nó.
Vô Phong biết sẽ không có chuyện dễ dàng ở Kim Ngân, nhưng cách mào đầu câu chuyện của lục địa này thực quá dữ dằn. Khởi đầu đã thế, vậy chuyện gì đang xảy ra bên trong nó? Những cư dân Kim Ngân sống thế nào trong màu cam hoang tàn đáng sợ này? Một cảm giác tò mò lẫn rờn rợn chạy dọc sống lưng gã tóc đỏ.
Cảnh vật đơn điệu chầm chậm lướt qua ô cửa phi thuyền, mang đến cơn buồn ngủ mãnh liệt cho Vô Phong. Nếu chẳng vì niềm khao khát khám phá, hắn đã gục đầu ngáy một trận đã đời. Hắn cứ mơ màng như thế cho tới khi Lục Châu nhẹ nhàng nhắc nhở:
-Chúng ta đến nơi rồi!
Ngay lập tức, Vô Phong nhổm người nghến cổ ngó xuống. Dù mặt trời đã lặn song hắn vẫn có thể nhìn ra một thành phố lớn xuất phát từ sau rặng núi phía đông, trải dài sang hướng tây đến hút tầm mắt. Đằng xa, tít tận mạn bắc thành phố, những ngọn đèn màu vàng nhỏ xíu xếp thành hàng ngang dài, cứ vài giây lại nhấp nháy một lần. Đó chính là Lằn Ranh Vàng, còn thành phố này là một trong những nơi yên bình của lục địa hỗn loạn – Vùng An Toàn. Từ lâu, các thành phố của Âm Giới nói riêng và của Kim Ngân nói chung chẳng còn tên riêng mà được đánh dấu bằng số hiệu, ngoại trừ thủ đô Tịch Cô nằm ở miền tây Âm Giới. “Vùng 28” – đó là cách người ta gọi nơi này.
Ở Vùng 28, Vô Phong bắt gặp những dải ánh sáng màu trắng bạc xuất hiện khắp thành phố mà hắn không hiểu đến từ đâu. Chúng không thể soi rọi khoảng không mà chỉ đủ sáng để khiến người ta chú ý, tựa như đom đóm vậy. Bất quá, chúng cũng chẳng phải đom đóm. Chúng bám vào mọi ngôi nhà với đủ hình thù khác nhau, một số hình xoắn ốc, một số hình hoa lá cách điệu, một số khác chỉ là những vệt thẳng tưng chạy theo chiều dọc hoặc chiều ngang ngôi nhà. Tên tóc đỏ chưa từng thấy thứ gì lạ lùng như vậy, hắn bèn hỏi Lục Châu thì nàng trả lời:
-À! Đó là “sa kết tuyến”, một loại vật liệu xây dựng cơ bản của người Kim Ngân. Chỉ cần có nó, anh có thể dựng lên mọi ngôi nhà từ cát. Mùa hè thì mát, mùa đông thì ấm áp, đó là năng lực của sa kết tuyến.
Tên tóc đỏ nhíu mày, đoạn ngắm nhìn Vùng 28. Giống mọi nơi khác, các công trình kiến trúc ở đây hầu hết đều có dạng khối hộp. Tuy nhiên, chúng không hề vuông thành sắc cạnh mà có chút lồi lõm và hơi thiếu bằng phẳng, tựa hồ những người thợ đã quên hoặc bỏ qua khâu hoàn thiện. Tuy vậy những tòa nhà đều chắc chắn và rất bền bỉ. Vô Phong gãi gãi cằm:
-Sa kết tuyến là thứ gì vậy, công chúa?
-Một chất bán hợp kim có thành tố phép thuật. Nó giống thanh sắt, dài từng này… – Lục Châu giơ hai lòng bàn tay cách nhau khoảng một mét – …nó làm cát dính chặt vào nhau, biến thành vật liệu bền vững. Chỉ cần một khối lượng sa kết tuyến, một lượng cát vừa đủ, bất kỳ ai cũng có thể xây nhà. Cho nên ở Kim Ngân không có nghề thợ xây.
Vô Phong ngạc nhiên:
-Ai cũng có thể tự xây nhà ư?
-Ừ. Nhưng không phải ai cũng biết cách làm nhà đẹp. Ở đây có một nghề là “dựng nhà”. Những người làm nghề này biết cách làm chủ thành tố phép thuật trong sa kết tuyến, điều khiển dòng cát, tạo nhà theo ý muốn. Họ cũng là pháp sư, nhưng theo chiều hướng phục vụ xã hội, không phải chiến đấu.
Tên tóc đỏ nói:
-Vậy sao mấy cha dựng nhà không biến cái Vùng 28 này đẹp hơn tí? Trông nó nham nhở quá!
-Tiền thuê người dựng nhà không rẻ. Gần nửa dân số Âm Giới sống dưới mức nghèo khổ, mỗi năm phải nhận lương thực viện trợ từ Đại Hội Đồng, sao đủ tiền thuê người dựng nhà?
-Họ nghèo lắm sao?
Lục Châu gật đầu và không nói thêm lời nào nữa. Đôi mắt nàng thoáng buồn, lại có những tia tội lỗi, như thể chính nàng là nguyên nhân gây nên nghèo đói ở Âm Giới. Công chúa cả nghĩ rồi! – Vô Phong thở dài.
Chiếc phi thuyền tiến nhập không phận Vùng 28, sau đó khoảng mươi phút, nó đáp xuống phi trường nằm tại rìa tây thành phố. Công chúa, Vô Phong và Chiến Tử thay phiên nhau bước xuống. Khí hậu Âm Giới về đêm rất lạnh, cả ba người đều thu mình trong áo khoác sẫm màu. Dưới cửa phi thuyền, một người lính đã chờ sẵn, phía sau anh ta là hai chiếc xe thiết giáp. Quân phục của người lính nọ có màu rằn ri xanh dương, trước ngực đeo phù hiệu hình chữ thập; trên thân hai chiếc thiết giáp cũng sơn hình chữ thập. Đó là biểu tượng của lính liên quân. Trông thấy nhóm Lục Châu, anh ta liền giơ tay chào kiểu nhà binh, sau lên tiếng:
-Mấy người đến sửa chữa hệ thống máy tính?
Máy tính nào ở đây? – Vô Phong nhíu mày. Nhưng công chúa lại trả lời rất trơn tru, như thể nàng là nữ nhân viên sửa chữa thực thụ:
-Vâng! Chúng tôi sửa lỗi hệ thống truyền tin.
-Vậy xin mời các vị!
Anh ta dẫn nhóm công chúa lên xe. Lát sau, hai chiếc thiết giáp rời phi trường rồi từ từ tiến nhập nội đô Vùng 28. Cuộc đối thoại giữa công chúa và người dẫn đường thực chất là mật khẩu. Rút kinh nghiệm từ chuyến đi Xích Quỷ, Đại Hội Đồng cùng Phi Thiên bảo đảm bí mật tuyệt đối cho chuyến hành trình của công chúa, chỉ những người liên quan mới biết nàng đang ở đây, ví dụ như người dẫn đường này. Anh ta nói:
-Chúng ta sẽ tới quân doanh số 28, phó thống lĩnh Đổ Yên đang chờ các vị. Ông ấy có vài điều muốn dặn dò mọi người. Xin lỗi về sự bất tiện vì hiện tại không thể đưa các vị tới thẳng quân doanh bằng phi thuyền. Hôm qua, chúng tôi phát hiện một số kẻ cố gắng chuyển vũ khí vào thành phố. Chúng tôi chưa biết mục đích của chúng và liệu có bỏ sót đám nào như thế không, tuy nhiên để đảm bảo an toàn cho các vị, ngài Đổ Yên đã ra lệnh cấm bay ở nội đô.
Lần đầu tiên trong ngày, Chiến Tử mở miệng. Giọng gã trầm trầm, đều đều và lạnh lẽo:
-Có gì chắc chắn rằng di chuyển kiểu này sẽ an toàn hơn?
Ánh nhìn của Chiến Tử xoáy thẳng vào đôi mắt người dẫn đường. Anh chàng nọ hơi quay đi, thần thái có chút khiếp nhược:
-Chúng tôi đã bố trí lực lượng trên đường đi. Họ sẽ tiếp ứng ngay lập tức nếu xảy ra chuyện. Xin cứ yên tâm!
Hai chiếc thiết giáp lầm lũi chạy trên những con đường không rộng song không quá hẹp, cảnh vật của Vùng 28 dần hiện lên một cách lặng lẽ và chậm chạp. Ngoài trừ sa kết tuyến, thành phố này không có nhiều ánh sáng. Ở đây, người ta vẫn dùng hệ thống đèn đường cũ kỹ thay vì sử dụng vật liệu tự phát sáng như các thành phố văn minh khác. Dưới ánh đèn đường vàng vọt mờ mờ, Vô Phong trông thấy những ngôi nhà cao thấp lố nhố có phần xiêu vẹo. Chúng im lìm, tự phòng thủ trước màn đêm lặng lẽ bằng những cánh cửa khép chặt, hoặc nếu có nhìn thì cũng không mở toang mà chỉ nhích cánh cửa sổ ra tí chút tựa con mắt khép hờ và đầy ngờ vực. Sự lặng lẽ bao trùm Vùng 28 từ tây sang đông, từ trục đường chính tới những con hẻm. Họa hoằn lắm mới có bóng người qua lại, nhưng đó lại là lính liên quân đang tuần tra. Vô Phong muốn thấy người Âm Giới, muốn tận mắt coi gương mặt và trang phục của họ, song có vẻ người bản xứ đã rời khỏi đây từ lâu. Và bởi không có bóng người bản địa, Vô Phong không thể biết đâu là khu buôn bán, chỗ nào là giải trí hay đơn giản là một quảng trường cho người dân tụ tập vui chơi ngày cuối tuần. Dưới hàng đèn đường vàng vọt, Vùng 28 tồn tại một cách vật vờ như thế.
-Ban ngày ở đây nhộn nhịp hơn nhiều! – Người dẫn đường lên tiếng – Buổi tối thì vắng, dân chúng không dám ra đường vì sợ trộm cắp.
-Tôi tưởng Vùng An Toàn luôn đảm bảo an ninh? – Vô Phong hỏi.
-Mang tiếng vậy thôi. – Người dẫn đường cười – Cứ cuối tháng, chúng tôi lại tổ chức truy quét trộm cướp. Nhưng vãn vãn được một thời gian, chúng lại xuất hiện. Lũ phiến quân thường gửi người trà trộn vào đây nhằm gây nhiễu loạn tình hình. Chúng không thiếu người và tôi không nghi ngờ rằng chúng sẽ làm việc đó thêm cả trăm năm nữa.
Vẻ chán nản hiển hiện trên gương mặt người dẫn đường. Ánh mắt mệt mỏi, bờ mí thâm quầng thiếu ngủ, làn da cháy sạm vương mùi nắng cùng mùi thuốc súng, mặc dù anh ta chưa đến ba mươi tuổi nhưng trông chẳng khác người sắp tứ tuần. Rõ ràng nếu có cơ hội, anh ta sẽ tạm biệt Vùng 28 rồi trở về quê nhà hoặc đi nơi khác, miễn sao nơi đó không phải là Kim Ngân.
Sau gần nửa tiếng đi về hướng nam, hai chiếc thiết giáp giảm dần tốc độ. Phía trước chúng là cánh cổng sắt đen trũi và ánh đèn pha từ tháp canh của quân doanh số 28. Làm xong thủ tục kiểm tra, hai chiếc xe liền tiến vào doanh trại. Người dẫn đường nhìn Lục Châu hồi lâu, sau rụt rè nói với nàng:
-Tôi có một thỉnh cầu, không biết cô có thể đáp ứng, thưa công chúa?
-Vâng?
-Tôi rất hâm mộ cô, thưa công chúa Lục Châu! – Giọng điệu anh chàng hơi gấp gáp và ngượng ngùng – Tôi biết cô không thể chụp ảnh vì vấn đề bí mật, nhưng liệu cô có thể cho tôi chữ ký?
Lục Châu chưa kịp đáp lời thì Chiến Tử chen ngang:
-Không được! Nếu ai đó phát hiện, họ sẽ biết công chúa đang ở đây!
Người dẫn đường cười:
-Xin yên tâm, tôi sẽ không thể nói với ai khác bởi vì tôi đang bị giám sát. Tất cả những người có tiếp xúc với các vị đều bị kiểm soát cuộc sống cá nhân cho tới khi các vị hoàn thành nhiệm vụ. Ngay ở trong chiếc xe này cũng thế.
Nói đoạn anh ta chỉ vào góc xe, ở đó có một máy quay nhỏ xíu đang xoay qua xoay lại. Người dẫn đường không hề nói chơi, tất cả đang được theo dõi hết sức chặt chẽ. Lục Châu suy nghĩ hồi lâu rồi ký tên mình vào cuốn sổ cá nhân của anh ta. Công chúa ký xong, anh chàng nọ nâng niu cuốn sổ như thể nó là thứ báu vật mà kể cả nguyên liệu quang tố cũng không thể sánh kịp. Anh ta cúi đầu lia lịa:
-Cảm ơn cô! Vạn Thế sẽ ban phước cho cô. Năm sau tôi nhất định sẽ tới xem cuộc thi Tổng Lãnh, tôi sẽ cổ vũ cho cô, thưa công chúa!
Lục Châu mỉm cười, cúi đầu cảm ơn thành ý. Trông biểu hiện của anh chàng kia, Vô Phong liền quay sang nhìn công chúa, ánh mắt hấp háy như muốn nói “nổi tiếng dữ nhỉ, công chúa?”. Thấy tên tóc đỏ trêu chọc mình, Lục Châu nhíu mày yêu cầu hắn chỉnh đốn thái độ.
Hai chiếc xe chạy thêm một quãng nữa thì dừng hẳn. Nhóm công chúa xuống xe, sau đó theo người dẫn đường tiến sâu vào doanh trại. Ba người họ đội mũ trùm và che kín mặt, đặc biệt là công chúa. Vì nếu có gã lính nào đấy nghe thấy hai chữ “Lục Châu”, lập tức ngay ngày mai, cả lục địa này nhốn nháo gọi tên nàng và nhiệm vụ của công chúa sẽ đổ bể sạch sẽ. Cơ mà nổi tiếng như công chúa, Vô Phong cũng muốn. Được ngưỡng mộ, được người ta xin xỏ chữ ký, khoái lắm chứ bộ! – Hắn thở phì phì, lòng ghen tỵ với Lục Châu.
Người dẫn đường đưa họ tới trung tâm doanh trại, cách nơi dừng xe khoảng ba mươi mét. Tại đó có một tòa nhà kiểu dáng kim tự tháp – sở chỉ huy của quân doanh số 28. Nó xây nên từ cát, bốn mặt tòa nhà có bốn dải sa kết tuyến khổng lồ kết hình chữ thập màu trắng bạc. Ở bốn mặt ấy có rất nhiều ô cửa sổ, đại đa số đều sáng đèn và luôn thấy người qua lại. Dù chưa vào trong nhưng Vô Phong khẳng định nơi này có nhiều sinh khí hơn so với những con phố lặng lẽ như nhà mồ ngoài kia. Bước qua cổng chính, nhóm công chúa được dẫn qua lối tắt thay vì phải đi qua hàng rào an ninh. Tuy vậy, lối tắt là một hàng lang đầy rẫy máy quay và hệ thống phòng thủ điều khiển từ xa. Người dẫn đường nói rằng chỉ cần phát hiện đối tượng khả nghi, hành lang sẽ xả khí gây mê và ở đây không hề có ngã rẽ hay lối thoát. Trong lúc đó, Vô Phong lại mải mê rờ tay lên tường, muốn coi kiến trúc bằng cát khác kiến trúc thường ở chỗ nào. Hắn cảm giác tường khá mềm, như thể từng hạt cát sắp tách rời nhau, song kỳ thực lại vững chắc vô cùng. Dẫu hắn ấn tay mạnh cỡ nào, mặt tường cũng không suy chuyển dù cảm giác mềm mềm vẫn lan truyền khắp bàn tay.
Thang máy đưa nhóm công chúa lên tầng năm, nằm lưng chừng tòa nhà kim tự tháp. Người dẫn đường đưa họ theo một lối thẳng tắp từ cửa thang máy đi ra. Hai bên lối đi là những căn phòng làm việc được bao bọc bởi lớp kính trong suốt và người bên ngoài có thể nhìn vào. Tại đây, Vô Phong bắt gặp khá nhiều cảnh tượng kỳ lạ. Hắn đặc biệt ấn tượng với một căn phòng gồm hai mươi nhân viên, mỗi người đội một chiếc mũ kim loại che kín mặt, họ ngồi trên ghế thép gắn đầy những cần điều khiển. Người dẫn đường cho biết đây là tổ điều khiển phi thuyền không người lái. Một số căn phòng giữ tác phong truyền thống với bàn làm việc, giấy má xếp thành tập cao ngất ngưởng. Vài căn phòng khác lại chẳng có gì ngoài một máy chiếu ba chiều, những tập tài liệu số hóa và các nhân viên thực hiện thao tác trên máy tính ảo. Còn nhiều lối rẽ cùng vô số những căn phòng khác mà Vô Phong không thể thấy hết. Tuy nhiên, hắn nhận thấy cánh cửa ra vào mỗi phòng hiếm khi yên vị vì người qua lại vào ra liên tục. Nhân viên tại đây hầu như chẳng để ý ba vị khách lạ bởi sự khẩn trương đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí họ. Vài người vừa đi vừa nói chuyện bộ đàm, Vô Phong nghe loáng thoáng thế này:
-Đội hậu cần đâu rồi? Chúng tôi đang thiếu vũ khí!
-Cần điều thêm phi thuyền không người lái, ba chiếc hỏng mất rồi!
-Gửi cái này tới phòng phó thống lĩnh? Tôi e là không được, thưa ngài. Ngài phó thống lĩnh đang chỉ đạo cuộc chiến, ông ấy sẽ giết tôi nếu làm gián đoạn công việc.
Hoặc có lời lẽ gay gắt thế này:
-Chúng tôi cần tăng viện, ngay bây giờ! Tình hình nguy cấp lắm rồi! Chúng tôi cần phi thuyền đổ bộ và phi thuyền trợ chiến!
Nghe cách họ nói chuyện, nhóm công chúa phỏng đoán doanh trại đang vướng vào một cuộc chiến. Tuy nhiên họ không tò mò hay hỏi han người dẫn đường, chỉ lặng lẽ bước theo anh ta.
Phía cuối lối đi là phòng của phó thống lĩnh quân doanh số 28. Không gõ cửa cũng chẳng mở lời, người dẫn đường cứ thế đẩy cửa vào. Cửa vừa mở, một loạt lời lẽ chửi bới ầm ĩ văng ra. Lời chửi bới xuất phát từ một người đàn ông hói đầu, gương mặt đỏ au với bộ râu quai nón bạch kim. Ông ta có dung nhan hằn đầy nếp nhăn của ông già sáu mươi tuổi, nhưng lại sở hữu cánh tay gân guốc và tráng kiện của thời thanh xuân. Và người này còn rất khỏe, bởi lẽ ông ta đang chửi bới hăng máu hơn bao giờ hết:
-Hãy gửi quân tiếp viện, ngay bây giờ! Con mẹ nó! Đội 3 và đội 7 của tôi sắp tiêu tùng trong cái thị trấn chó má đó! Mười người đã chết, bộ các ông còn định trì hoãn tới khi nào? Này?! Có nghe không đấy? Con bà chúng mày! Vạn Thế nguyền rủa chúng mày!
Sau lời chửi bới là âm thanh vỡ nát. Chiếc bộ đàm bẹp dúm trong bàn tay to khỏe, nó bị vò, bị nghiền rồi biến thành một cục đen thui lui nằm chỏng chơ trên đất. Người dẫn đường chẳng tỏ thái độ gì, chừng như đã chứng kiến cảnh này quá nhiều. Anh ta nói:
-Thưa phó thống lĩnh, người đã tới.
Trông thấy nhóm công chúa, người đàn ông râu quai nón nở nụ cười miễn cưỡng, sắc đỏ trên gương mặt vẫn không hề dịu đi. Ông ta mời ba người Phi Thiên ngồi xuống ghế, đoạn quay sang nói với người dẫn đường:
-Ai bảo cậu xin chữ ký công chúa?
-Tôi biết lỗi, thưa ngài.
-Dọn nhà vệ sinh một tháng, không ăn sáng một tháng, không được ra ngoài mua sắm một tháng, không được gọi điện về gia đình một tháng. Nộp quyển sổ lưu chữ ký ra đây!
Anh chàng kia có chút bất mãn:
-Thưa ngài, những cái khác tôi làm được. Nhưng quyển sổ… nó là vật cá nhân, thưa ngài.
-Ta sẽ trả khi công chúa Lục Châu đây xong việc.
Anh lính nọ cười tươi, đoạn đưa quyển sổ cho cấp trên. Có lẽ với anh ta, để sở hữu một thứ của công chúa Lục Châu, chịu mấy hình phạt kể trên chẳng đáng gì. Vô Phong lại quay sang hấp háy mắt trêu chọc công chúa. Cô gái bèn thúc mạnh khuỷu tay vào sườn tên tóc đỏ làm gã này đau tái mặt.
Đợi người lính nọ rời khỏi phòng, người đàn ông râu quai nón đóng cửa phòng và khóa trái cửa. Ông ta mở lời:
-Các vị có thể cởi khăn bịt mặt. Vậy ra… cô là Lục Châu? Thật hân hạnh! – Ông ta bắt tay công chúa – Ta là Đổ Yên, phó thống lĩnh quân doanh 28. Hiện doanh trại đang tham gia chiến dịch lớn, vì vậy ta sẽ nói thật nhanh. Hãy đặt câu hỏi khi ta nói xong, vì vậy, xin đừng cắt ngang. Tuy nhiên, có một việc ta đang thắc mắc. Bên Phi Thiên nói các vị có bốn người, vậy người thứ tư đâu?
Thú không hề đi cùng với nhóm công chúa. Hành tung của gã khá bí ẩn, ngay cả thuyền trưởng Nhất Long cũng không nói rõ với Lục Châu rằng Thú sẽ tới sau hay xuất hiện ở đâu. Công chúa đành trả lời:
-Anh ta sẽ tới sau, thưa ngài.
-Vậy hả? Thôi được, chúng ta sẽ vào việc ngay.
Dứt lời, Đổ Yên mở máy chiếu ba chiều hiển thị bản đồ Âm Giới. Ông phóng to bản đồ, tìm đến Vùng 28 và bắt đầu diễn giải:
-Hiện các vị đang ở Vùng 28, nằm tại miền bắc Âm Giới. Ở đây có khá nhiều ngọn núi, chúng tôi đã cho phi thuyền rà soát kỹ lưỡng nhưng không hề thấy Ác… Ác… xin lỗi, là gì nhỉ? À, Ác Lạc Điểu! Tôi không quen với cái tên này lắm, hãy gọi nó là “quái vật”, đơn giản hơn! Chúng tôi cũng kiểm tra những khu vực lân cận trong bán kính hai mươi cây số song cũng không tìm thấy quái vật. Vì vậy, các vị phải tiếp tục đi sâu hơn vào lãnh thổ Âm Giới, tức là vượt qua Lằn Ranh Vàng số 28. Chúng tôi sẽ giúp các vị di chuyển, tối đa là sáu mươi cây số. Sau sáu mươi cây số, các vị phải tự thân vận động. Tôi rất tiếc, phạm vi hoạt động của chúng tôi chỉ tới đấy. Chúng tôi sẽ cung cấp lương thực đủ dùng trong nửa tháng và các trang thiết bị để vượt sa mạc. Tôi cũng sẽ cấp một chiếc thẻ thông hành, nếu bắt gặp lính liên quân, các vị hãy đưa chiếc thẻ này ra, họ sẽ giúp đỡ. Nhớ, đừng để mất thẻ! Ngoài ra, chúng tôi sẽ kết nối bộ đàm của các vị với trụ sở này, hãy giữ liên lạc và báo động khẩn cấp nếu xảy ra chuyện. Chúng tôi sẽ làm hết sức có thể! Xong, có câu hỏi nào không?
-Thẻ thông hành? Ý ông là nếu mất thẻ, lính liên quân sẽ bắn chúng tôi? – Vô Phong hỏi.
-Phải. Để đảm bảo bí mật, tôi là người duy nhất biết rõ mục đích chuyến đi của các vị. Những thống lĩnh hay phó thống lĩnh khác đều không biết. Vì vậy, tấm thẻ thông hành là vật hộ mạng của các vị.
Công chúa lên tiếng:
-Sa mạc lớn cỡ nào, thưa ngài?
-Rất lớn. Nó kéo dài khoảng một trăm dặm. Tuy nhiên, trên sa mạc có khá nhiều thị trấn, các vị có thể ghé qua tìm lương thực và nước uống. Nhưng chúng không thuộc quản lý của liên quân, chúng có thể là những thị trấn độc lập, hoặc cũng có thể bị bọn phiến loạn chiếm giữ. Nhỡ gặp bọn phiến loạn, các vị chỉ có hai lựa chọn: bị giết hoặc giết chúng.
Lần thứ ba trong ngày, Chiến Tử mở miệng:
-Quá nguy hiểm. Không thể vượt qua sa mạc được.
-Nhưng đó là con đường ngắn nhất. Nếu đi đường vòng, các vị sẽ mất một tháng, chưa kể gặp nhiều nguy hiểm hơn. Để giúp các vị đi qua sa mạc, Đại Hội Đồng đã gửi chuyên gia. Anh ta là…
Đổ Yên nói chưa hết, tiếng gõ cửa phòng chợt vang lên cắt lời ông ta. Ngài phó thống lĩnh chạy ra mở cửa, vừa thấy vị khách bên ngoài thì quay lại nói với nhóm công chúa:
-Anh ta đây rồi! Các vị có thể làm quen với nhau.
Vị khách liền bước vào phòng. Trước sự ngỡ ngàng của Vô Phong và Lục Châu, người đó cúi đầu, tay khẽ nâng cặp kính cận, miệng thốt giọng nữ trong trẻo:
-Chào công chúa, chào Vô Phong, chúng ta lại gặp nhau. A, ở đây có người mới? Nếu tôi không nhầm là Chiến Tử? Chào anh, xin tự giới thiệu, tôi là Mai Hoa, nhân viên đội tra khảo Đại Hội Đồng.