Với ba hộ vệ thánh sứ, nhiệm vụ nửa thất bại nửa thành công. Họ không thể thuyết phục Bất Vọng song thu thập được nhiều tin tức giá trị, trước nhất là tập hồ sơ Ngục Thánh 7, sau là đứa bé Liệt Trúc. Chừng này thứ có thể đưa Đông Hoàng vào nhà tù Đại Hội Đồng, tổ chức Xích Tuyết sẽ mất nguồn tài trợ. Hiện Liệt Trúc đang ở trong phòng cách ly đặc biệt, con bé sẽ là nhân chứng quan trọng tại tòa án.
Nhưng mọi chuyện chẳng xuôi chèo mát mái. Chỉ vài tiếng sau khi các hộ vệ thánh sứ trở về, công chúa nhận được tin xấu.
Cục an ninh Xích Quỷ đã phát lệnh truy nã Bất Vọng cùng tội danh cấu kết tổ chức khủng bố Xích Tuyết. Tin tức bay tới Đại Hội Đồng và ngay lập tức, Bất Vọng trở thành tội phạm thế giới. Bằng chứng thì chưa thấy song phía Xích Quỷ khẳng định họ có nguồn thông tin xác thực. Đây rõ ràng là chiêu bài của Đông Hoàng và phó đô đốc hạm đội Xích Quỷ – Đỗ Thọ. Giờ này Bất Vọng vẫn chưa biết mình bị truy nã, Nhất Long bèn cố gắng liên lạc với gã nhằm thông báo tình hình. Oái oăm là Bất Vọng đã tắt máy như không muốn ai làm phiền. Ngài thuyền trưởng đành cử nhân viên tình báo đi khắp nơi và hy vọng sẽ tìm ra ông bạn khốn kiếp trước Đại Hội Đồng.
Hội đồng pháp quan sẽ lo việc tòa án, nhóm công chúa tiếp tục việc truy tìm Quỷ Vương. Nhưng từ lúc kết thúc nhiệm vụ ở đất Thiên Phạn tới nay đã gần nửa tháng mà vẫn chưa có tin tức gì. Trưởng lão Hạ Đông cùng tộc trưởng Mouyn người Thanh Thủy hiện vẫn túc trực bên cây mẹ chờ đợi lời tiên tri. Có năm Quỷ Vương thì đã xuất hiện ba, nhóm công chúa mới tiêu diệt được một là thằng bé Oa Lạc. Linh hồn Quỷ Vương thứ hai trong người cô gái Rahtri đã bị Liệt Giả lấy cắp, riêng Quỷ Vương thứ ba là kẻ không – thể – đụng – tới: Liệt Giả. Chỉ còn hai cơ hội, công chúa tự nhủ không được phép mắc thêm sai lầm nào. Nhưng trước hết, công chúa cần lời tiên tri. Và lời tiên tri chưa có, nàng chỉ biết chờ đợi.
…
Vô Phong thấy mình đứng giữa hành lang ở quận 4, xung quanh tràn ngập âm thanh hỗn loạn. Băng đảng chém giết nhau, người kêu la chửi rủa. Hắn bước đi giữa một không gian lờ nhờ sắc đỏ, những dư vị nồng nặc mùi tanh. Rồi bất chợt hắn nhận ra phía trước mình là bốn người xa lạ. Hắn chẳng quen biết họ, cũng chẳng biết tên họ là gì, bất quá khuôn mặt họ ra sao, hắn nhớ rõ. Bốn người lao về phía hắn, trên tay lăm lăm đoản đao. Họ muốn giết hắn. Bản năng trỗi dậy, Vô Phong cầm kiếm đánh trả. Từng người gục ngã dưới lưỡi kiếm lạnh lẽo. Hắn đã giết người. Bất chợt màn không gian đỏ biến thành một thứ chất lỏng đổ ập xuống người hắn. Nó sền sệt và tanh lọm, tràn vào mắt, vào tai, vào cổ họng. Hắn đang ở giữa một bể đặc quánh chất lỏng, không đáy, không lối thoát. Hắn cố bơi lên nhưng nhanh chóng chìm xuống. Hắn buồn nôn và không thể thở. Hắn không thể kêu cứu vì thanh quản bị tắc ứ.
“Cứu tôi với!”.
Trong một nỗ lực phi thường, hắn mở choàng mắt. Không có cái bể màu đỏ đáng sợ nào cả. Hắn đang nằm trên giường bệnh, thân thể gắn đầy máy truyền dịch, máy đo nhịp tim và vô số vật dụng nẹp xương. Vô Phong thở phào. Chiến dịch Cửu Long đã kết thúc, hắn đã ngủ hơn sáu tiếng ở phòng hồi sức của Thần Sấm.
Mơ…
Chỉ là mơ thôi…
Nhưng Vô Phong không thể phủ nhận việc hắn đã giết người.
Thứ tâm trạng này thật lạ. Nó không buồn thảm, cũng chẳng phải đau thương. Nó hoàn toàn khác biệt. Thật khó để định nghĩa hay tìm một từ để diễn tả chính xác, nhưng nó dường như có họ hàng với loài gặm nhấm. Nó ngọ ngoạy trong cơ thể hắn. Vô Phong thấy tiếng rột roạt đâu đó dưới xương, những tiếng tróc lở của cơ thịt. Hắn cảm giác cái loài gặm nhấm ấy đang cạo bộ não của hắn, từng tí, từng tí một. Hắn không hối hận đến mức muốn quay ngược thời gian để sửa chữa sai lầm, bởi nếu thế, người chết sẽ là hắn. Nhưng quả thực hắn không thể chịu nổi cảm giác này. Nó cứ âm ỉ, luồn lách sâu trong từng mạch suy nghĩ. Nó lớn lên bao nhiêu, hắn thấy mình bớt tính con người bấy nhiêu, như một sự hẫng hụt trong nhân cách.
Và rồi hắn tự vấn rằng phải chăng mình là con thú? Những con thú giết người theo bản năng. Chúng không hối hận, sợ hãi hay lo lắng hậu quả. Vô Phong nhớ lại mình cũng y hệt thế. Hắn giết bốn con người xa lạ mà chẳng hề chùn tay. Họ có thể là người cha, người con, người quan trọng với ai đó hoặc đơn giản cũng như bản thân Vô Phong: đi tìm giấc mơ. Hắn đã chặt đứt mạng người, chặt đứt một con đường mơ ước nào đấy.
Tên tóc đỏ bất giác chán ghét chính mình. Sự căm ghét tràn ngập thân thể, lan ra ngoài, ngấm vào không khí. Rồi hắn bắt đầu chán ghét cuộc sống xung quanh. Tại sao phải giết người? Chẳng lẽ đúng như lời Thiên Hải nói, thế giới này chỉ có thỏa hiệp thông qua chiến đấu?
Hắn cần lời giải đáp.
Vô Phong tháo bỏ dây truyền dịch và khung nẹp xương, chúng làm hắn vướng víu khó chịu. Những vết thương đều tự động phục hồi, từ vết xương sườn gãy đến bả vai trật khớp, chưa tính chiếc răng cửa đã mọc lại từ ngày hôm trước(*). Tất cả là nhờ sức tái tạo kinh người của dòng máu Ngục Thánh. Tiểu Hồ từng khuyến cáo hắn không nên lệ thuộc nó vì sau mỗi lần tái tạo, các tế bào Ngục Thánh xâm chiếm cơ thể càng nhiều. Nhưng bản thân Vô Phong chẳng thấy có gì khác lạ, hắn nghĩ Tiểu Hồ đã hơi lo lắng thái quá.
Tên tóc đỏ rời giường bệnh, mất vài phút giải thích với nữ y tá trông nom rằng mình đã khỏi bệnh rồi đi tìm Hắc Hùng. Hắn tin gã đội trưởng Thổ Hành sẽ cho hắn lời giải đáp.
Ít phút sau, hắn gặp Hắc Hùng tại phòng luyện tập. Thấy Vô Phong, gã đội trưởng cười lớn:
-Trông ai đến kìa! Ta có nên long trọng đón chào ngài hộ vệ thánh sứ đây không nhỉ?
Vô Phong nhăn răng cười. Hắc Hùng tiếp lời:
-Ta đã nghe chuyện ở Cửu Long rồi. Cậu may mắn lắm mới thoát chết đấy, hãy cảm ơn Vạn Thế động lòng thương xót đi!
Gã vừa nói vừa vỗ lưng Vô Phong thùm thụp. Tên tóc đỏ nói:
-Ờ… tôi có chuyện muốn hỏi, đội trưởng trả lời giùm được không…
-Sao ấp úng như đàn bà thế? – Hắc Hùng hắng giọng – Ô? Phải chăng… chú mày đang yêu? Nói nghe xem, là con nhỏ nào? Cứ nói tên, ta đoán được liền, tin không?
-Không, không phải chuyện đó. Tôi chỉ muốn hỏi… giết người là thế nào?
Thoáng im lặng trôi qua, Hắc Hùng hơi bất ngờ trước câu hỏi đường đột của hắn. Nhưng gã đội trưởng ngay lập tức hiểu vấn đề, gã cười nhạt:
-À, ta quên mất, cậu vẫn là lính mới.
Gã ngồi xuống sàn, Vô Phong ngồi theo. Hai người đàn ông mặt đối mặt, dòng tâm tư của Vô Phong chảy qua ánh mắt và chẳng đợi Hắc Hùng hỏi, hắn bắt đầu kể mọi chuyện. Từ bốn thành viên Quạ Đen bị hắn giết, những người bị cuốn vào chiêu Tử Thiết điên cuồng cho tới những dân thường vô tội chết oan. Hắn kể lại cả giấc mơ kinh hoàng ban nãy. Gã đội trưởng Thổ Hành chăm chú lắng nghe hắn tâm sự rồi nói:
-Ta hiểu. Cuộc chiến ở quận 4 chỉ ở quy mô nhỏ, nhưng nó chính là hiện thân của chiến tranh. Cậu dần cảm nhận được nó rồi đấy!
-Vậy tôi… tôi có nên giết những người đó không?
Hắc Hùng cười:
-Hỏi khó đấy, anh bạn! Giết người không bao giờ tồn tại khái niệm “nên” hay “không nên”. Bản thân nó chẳng tốt đẹp gì hết. Giết người không – tốt – đẹp – tí – nào!
Lời nói của Hắc Hùng chẳng đồng điệu lắm với thân thể đầy sẹo của gã. Hắc Hùng đã giết người. – Vô Phong khẳng định. Trung đội Thổ Hành khét tiếng ám sát thủ tiêu, lẽ nào đội trưởng Thổ Hành chưa bao giờ để tay vấy máu? Chuyện viễn tưởng!
-Phải, phải! Ta biết cậu đang nghĩ gì. Ta đã giết người, không ít đâu! – Hắc Hùng nói – Ngày đầu tiên hạ gục đối thủ, ta cũng như cậu vậy. Mất ngủ suốt đêm! Nhưng cái giấc mơ hơi khác một chút, ta thấy họ đòi mạng ta kia. Toàn mấy oan hồn không đầu hết!
-Vậy sao ông vượt qua được? Ý tôi là… đến bây giờ ông có hối hận không?
-Hối hận? Không. Ta lựa chọn con đường trở thành quân nhân, ta sống và chết vì Phi Thiên quốc. Giết người là một phần trong công việc. Ta chấp nhận nó.
-Đấy có gọi là ngụy biện không?
Hắc Hùng lắc đầu:
-Đã làm lính, cậu phải chấp nhận rằng sẽ giết những con người xa lạ, sẽ phải chứng kiến đồng đội ra đi. Đừng đánh đồng mình với những bọn sát thủ máu lạnh hay lũ khủng bố. Chúng ta không giết người bừa bãi, chúng ta giết người vì bắt buộc phải như thế. Nhưng như cậu nói, “ngụy biện”! Phải, chúng ta có thể ngụy biện rằng “tôi giết người vì tôi bảo vệ tổ quốc”, nhưng rồi sau chiến tranh, cậu sẽ nhận ra nó hoàn toàn lố bịch. Những cơn giết chóc cứ ám ảnh tâm trí, cậu nhận ra rằng một phần con người mình đã chết trên chiến trường. Cậu có thể sống, nhưng vĩnh viễn bị thương tật. Những kẻ tự hào về việc giết người bao gồm hai loại: kẻ máu lạnh và kẻ hèn nhát.
-Tôi… chẳng lẽ sau này tôi sẽ như vậy ư?
-Phải. Ta có nghe chuyện của Bất Vọng. Ông ấy là điển hình của ám ảnh chiến tranh. Còn nhớ hai tấm bia đá ở quảng trường chứ? Hơn một nghìn thành viên đội kiếm sắt dưới thời ông ta có tên trên đó. Vì tấm bia thứ nhất hết chỗ nên người ta phải đặt thêm tấm bia thứ hai để khắc tên bọn họ.
Tên tóc đỏ chợt nhớ lần uống rượu cùng Bất Vọng. Lão già ấy bỗng dưng nói rất nhiều, luyên thuyên rất nhiều. Hắn đã nghĩ lão già ngấm men rượu nên nổi máu cằn nhằn. Nhưng ngay lúc này, hắn chợt nhận ra đó chỉ là cách mà Bất Vọng cố gắng quên đi quá khứ. Bộ mặt lầm lì của gã là một lớp mặt nạ che giấu những cơn ác mộng thường nhật. Vô Phong mới giết người và gặp ác mộng, còn Bất Vọng? Gã đội trưởng đội kiếm sắt đã kinh qua hàng trăm trận chiến, chứng kiến đủ cung bậc cảm xúc chiến trường. Để giờ sản sinh ra một lão già năm mươi tuổi sặc mùi thuốc lá cùng thái độ lạnh nhạt, âu cũng là lẽ thường. Dù chưa hiểu một cách đầy đủ nhưng Vô Phong dần cảm thông với Bất Vọng.
Có lối thoát nào chăng? Vô Phong không muốn trở thành bản sao của lão già ống khói. Hắn phát điên khi nghĩ đến cảnh một ông già tóc đỏ năm mươi tuổi cặm cụi trong xó bếp, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn và hay nổi điên bởi những lý do chẳng đâu ra đâu. Không có lối thoát nào thật sao? – Hắn tự hỏi.
-Thế giới này đa chiều và được xây dựng từ nhiều mục đích khác biệt… – Hắc Hùng nói – Những mục đích ấy va chạm, gặp nhau và sinh ra “chiến đấu”. Nếu cậu không chiến đấu, cậu sẽ trở thành một thứ bị lãng quên.
-Và rồi tôi sẽ bị thương tật vĩnh viễn?
-Phải. Nhưng như thế cậu mới hiểu rằng mình còn là con người. Nếu không, cậu chỉ là con thú.
Vô Phong cười gượng. Sẽ mất một thời gian để hắn tạm quên đi những ám ảnh này rồi sau đó, phải, hắn sẽ mang thương tật vĩnh viễn trong tâm hồn. Nhưng bây giờ, hắn phải học cách quên nó. Ít nhất là sau khi trò chuyện, hắn cảm giác lòng mình nhẹ nhõm đôi chút.
Để quên đi những chuyện không hay, Vô Phong liền chuyển chủ đề:
-Ông có thể dạy tôi bí kỹ không?
Hắc Hùng vỗ đùi cười ha hả:
-Biết ngay mà! Đúng, cậu phải học bí kỹ. Chào mừng đến với thế giới của kiếm sĩ thượng đẳng!
Tuy nhiên Hắc Hùng chưa vội dạy dỗ mà hỏi Vô Phong về bí kỹ của Bất Vọng. Gã há hốc mồm khi nghe Vô Phong kể Bất Vọng sử dụng bí kỹ thổi bay đám đông, điều khiển sức nặng của một nửa nhà máy thủy điện sắp đổ sập hay đơn giản là bay nhảy giữa không trung. Gã đội trưởng lắc đầu cảm thán:
-Đúng là kiếm sĩ mạnh nhất thế giới!
-Vậy tóm lại ông ta đã sử dụng bí kỹ gì?
Hắc Hùng suy nghĩ một chút rồi trả lời:
-Đó là bí kỹ “lưu chuyển không khí”, nói một cách đơn giản là tạo gió. Hoặc cũng có thể gọi nó bằng cái tên mỹ miều hơn là “Phong kỹ”.
-Phong kỹ à? Có giống phép Hỏa niệm của Tiểu Hồ không?
-Khác biệt hoàn toàn đấy! – Hắc Hùng cười – Kỹ thuật “niệm” áp dụng cho năm nguyên tố cơ bản tạo nên thế giới gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Pháp sư và kiếm thuật sư sử dụng nó thông qua giao ước với các vị thần nắm giữ nguyên tố. Còn bí kỹ thì dùng nội lực tác động môi trường, tạo ra những hiện tượng siêu tự nhiên. Tạo gió, hóa lạnh không khí, phát nổ không khí, tạo các sóng âm thanh hoặc hạ âm, thay đổi ngoại vật, thay đổi trọng lượng, thay đổi thể chất con người, biến đổi quy tắc vật lý, bẻ cong vật chất phi định hình, vân vân… tất cả đều là bí kỹ.
Vô Phong ngạc nhiên trước sức mạnh của bí kỹ. Nhưng quả thực là nhờ nó, các kiếm sĩ mới đứng ngang hàng với thánh sứ, pháp sư hoặc kiếm thuật sư.
Theo lời Hắc Hùng, bí kỹ sinh ra từ dòng lưu chuyển nội lực. Nhưng thay vì đi qua một thanh kiếm để tạo nên kiếm thuật, dòng nội lực sẽ tác động vào môi trường gây nên bí kỹ. Sự tác động trên không gây tiêu hao nội lực, do đó các kiếm sĩ có thể sử dụng bí kỹ gần như vô tận. Nhưng để sử dụng nó thành thạo là cả quá trình dài. Nếu coi xuất phát điểm của Vô Phong là mặt đất thì trình độ của Bất Vọng hiện tại đã ở… ngoài vũ trụ.
Bí kỹ trên đời rất nhiều, chủ yếu do sự sáng tạo của kiếm sĩ. Có loại bí kỹ gây sát thương, có loại mang tác dụng phụ trợ. Tuy nhiên nó vẫn tồn tại vài quy tắc nhất định. Đầu tiên là phân dòng bí kỹ. Có ba dòng chính là bí kỹ nội thể, bí kỹ ngoại thể và bí kỹ không gian. Hắc Hùng giải thích:
-Dòng thứ nhất là sử dụng dòng nội lực tác động lên chính cơ thể mình. Bằng cách này, cơ thể sẽ trở nên mạnh mẽ hoặc linh hoạt hơn. Chẳng hạn như loại bí kỹ “độ rung” của Quạ Đen hay anh em họ Lôi vậy! Dòng thứ hai thì dùng dòng nội lực tác động ngoại cảnh, ví dụ “Phong kỹ” của Bất Vọng, “Băng kỹ” của Chiến Tử. Còn bí kỹ không gian là loại tạo ra những hiện tượng siêu tự nhiên, như Thiên Hải sử dụng bí kỹ “thay đổi không gian”, nhờ vậy mà thằng đó có thể nén các loại vật chất phi định hình.
-Vậy bí kỹ của đội trưởng là gì? – Vô Phong hỏi.
Hắc Hùng cười:
-Dạng thứ ba, điều khiển không gian. Theo dõi nhé!
Dứt lời, Hắc Hùng khoát tay về phía Vô Phong. Tên tóc đỏ bỗng thấy không gian xung quanh nặng nề khó tả, hắn khuỵu chân, trong phút chốc nằm bẹp trên sàn, toàn thân như bị đá đè. Gã đội trưởng Thổ Hành cúi xuống nói:
-Đây là bí kỹ “thay đổi không gian”. Ta có thể thay đổi trọng lực lên một vật hoặc một vùng nhất định. Cậu biết Tất Tử chứ? Ta đã dạy hắn bí kỹ này, nhưng hắn không thay đổi trọng lực mà tạo ra lực hút, gọi là “hố đen”. Mỗi loại bí kỹ có nhiều hình thái khác nhau, quan trọng là cậu phải tìm ra loại hình thái phù hợp phong cách chiến đấu của mình. Cũng như…
Gã cứ thao thao bất tuyệt mà chẳng để ý Vô Phong đã tái xanh mặt mày trước sức mạnh trọng lực. Tên tóc đỏ ú ớ mãi Hắc Hùng mới chịu thả. Tên tóc đỏ thở hồng hộc đoạn hỏi:
-Hình thái… tại sao… lại có hình thái?
-Như bí kỹ “độ rung” chẳng hạn! Quạ Đen dùng nó nâng cao giác quan đồng thời phát triển giác quan thứ sáu, còn hai thằng lỏi họ Lôi thì dùng nó để sao chép bí kỹ khác. Hay như bí kỹ “thay đổi không gian”, ta nhờ nó mà thay đổi trọng lực, còn Tất Tử lại sản sinh lực hút, Thiên Hải nén vật chất phi định hình. Tùy mỗi người lại có kiểu bí kỹ khác nhau.
-Vậy tôi phù hợp với bí kỹ nào?
Hắc Hùng vuốt cằm nhìn Vô Phong một hồi, sau trả lời:
-Nó phụ thuộc cách chiến đấu của cậu. Cậu thường sử dụng lối đánh tiêu hao sức lực, nếu có thể kết hợp loại bí kỹ nội thể sẽ rất tuyệt, hoặc cũng có thể sử dụng những bí kỹ ngoại thể, không vấn đề.
-Có thể học nhiều bí kỹ cùng lúc không?
-Rất khó. Bí kỹ dựa trên sự tương tác giữa cơ thể và môi trường, mỗi bí kỹ có sự tương tác khác nhau. Mất rất nhiều thời gian để hoàn thiện một loại tương tác chứ đừng nói hai loại.
Tên tóc đỏ ngẫm nghĩ. Dù rất ghét Bất Vọng nhưng hắn thực sự ấn tượng với Phong kỹ của lão già ống khói. Vô Phong dợm hỏi:
-Nếu là Phong kỹ thì sao?
Hắc Hùng cười rộ:
-Biết ngay là cậu sẽ hỏi cái này. Phong kỹ rất tuyệt vời! Nhưng lượng người theo đuổi nó rất ít, đạt được như Bất Vọng càng hiếm. Gió sinh ra từ không khí mà không khí vô hình, cậu nắm bắt nó thế nào đây? Đáng tiếc, trên Thần Sấm này chẳng ai sử dụng Phong kỹ cả!
Vô Phong hơi hụt hẫng. Nếu Hắc Hùng bảo không được thì hắn đành nghe theo. Thực sự, hắn thích hợp dòng bí kỹ nội thể hơn, nếu kết hợp với phái kiếm Tử Thiết sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Bất quá Vô Phong vẫn lấn cấn chút gì đó về Phong kỹ. Không phải hắn nhìn ra tiềm năng của Phong kỹ, mà đơn giản chỉ là ý thích, một sự thích thú khá hồn nhiên và có phần cảm tính.
Trông vẻ mặt của hắn, Hắc Hùng cười:
-Thôi được, thời gian còn dài, cứ tìm hiểu những gì cậu muốn. Ta biết một người trên phi thuyền này rất giỏi bí kỹ ngoại thể. Hy vọng hắn sẽ giúp được cậu!
-Ai vậy?
Hắc Hùng nhe bộ răng trắng ởn:
-Hắn đẹp trai lắm!
Nửa tiếng sau, anh chàng đẹp trai nọ đã đến. Người đó chẳng phải ai khác ngoài Chiến Tử. Gã đội trưởng Thổ Hành giao phó tên tóc đỏ cho Chiến Tử rồi nhanh chân chuồn thẳng. Đối mặt “ông thầy” mới, Vô Phong vừa lạ vừa quen. Quen vì hắn đã gặp Chiến Tử vài lần, lạ bởi hắn chẳng biết thằng cha này ra sao. Mang tiếng cùng là hộ vệ thánh sứ mà hai người chẳng hề có lấy một cuộc đối thoại tử tế.
Chiến Tử nhìn Vô Phong, ánh mắt sắc lạnh xẻ dọc tâm can hắn. Tên tóc đỏ hơi run, mấy lần toan hỏi mà không dám. Cuối cùng Chiến Tử mở lời:
-Cậu muốn học bí kỹ ngoại thể?
-Đúng… đúng thế! – Vô Phong nói.
Chiến Tử rút thanh đao “thiết giáp hạm”. Vừa chạm mặt đất, hơi lạnh từ lưỡi đao tuôn ra đóng băng mặt sàn. Đó là Băng kỹ đặc trưng của gã. Bằng cách dùng dòng nội lực hóa lạnh không khí, hơi nước sẽ chuyển thành băng. Thoáng chốc, cả căn phòng tràn ngập băng đá. Vô Phong rợn người trước không gian lạnh giá. Chiến Tử nói:
-Nói suông không thể giải quyết vấn đề. Chiến đấu, và tôi sẽ dạy cậu.
Vô Phong nhe răng cười mếu. Hắn mới lành bệnh được ít phút, giờ lại chuẩn bị đón nhận thương tích mới. Nhưng có thể đấm gãy răng một thằng khốn đẹp trai với bản mặt lạnh như đít khỉ, kể ra cũng không tồi.
( * ): chú giải. Ở Cửu Long, Vô Phong từng bị bọn du thủ du thực đấm gãy răng.