Cuộc tiếp xúc với các vị quan chức cấp cao thành công hơn lão mong đợi. Ngân sách đang thiếu, chính quyền cần Đông Hoàng đóng vai một công dân ưu tú tận tâm tận lực vì sự phát triển của thành phố. Lão già đồng ý, đổi lại là một vị trí quan trọng trong bộ máy điều hành Cửu Long. Sau khi được thết đãi món sơn hào hải vị và những cô gái eo thon chân dài, các vị quan chức gật đầu cái rụp. Từ ngày mai, lão sẽ giữ chức chủ tịch hội đồng thương nghiệp thành phố. Cái chức này ở nơi khác chỉ là biển hiệu nhấp nháy đèn nhưng lại đặc biệt quan trọng ở Cửu Long, nhất là với kẻ có sẵn tiềm lực như Đông Hoàng. Rồi đây không chỉ quan chức đặc khu, các quý ông tai to mặt lớn từ trung ương Xích Quỷ sẽ mò đến, giấc mơ vươn tới Đại Hội Đồng chẳng còn bao xa nữa.
Nhưng trước hết Đông Hoàng cần cải tạo lại hình ảnh của mình. Chắc chắn lão phải hạn chế tiếp xúc đám băng đảng ở quận 4, chuyển đổi đối tượng cho vay nặng lãi – vặn răng bọn dân đen không lợi bằng nhắm đến những kẻ sắp vỡ nợ, rồi thì trăm thứ việc bốc mùi mà một ngài chủ tịch đáng kính không nên dây vào. Thay vào đó là xây dựng vài công trình hoành tráng, phân phát từ thiện cho bọn ăn bám xã hội, bỏ chút thời gian tham dự mấy lễ hội nhảm nhí rồi lắng nghe bọn trẻ nít ngoạc mồm hát ông ổng. Đông Hoàng không còn là ông trùm như bọn Năm mắt lươn, bàn tay dính chàm của lão cần được gột rửa và xức xà phòng thơm tho. Nhưng thơm tho trước mắt công chúng mà thôi.
Không gian đang yên tĩnh, bỗng đâu vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt kèm theo tiếng cười khúc khích. Đông Hoàng giật mình quay lại. Trước mắt lão là một kẻ đeo mặt nạ đầy hoa văn diêm dúa, người vận áo liền quần bó sát, một nửa màu đen, nửa kia kẻ ca rô xiên chéo hình bình hành đen trắng. Kẻ đó lúc lắc đầu, giọng nhừa nhựa bán nam bán nữ:
-Chúc mừng ngài chủ tịch! Quý ngài đãi tôi món gì đi chứ?
-Tiếu? – Đông Hoàng nheo mắt – Sao ngươi vào được?
Tiếu xoay chân điệu đà ngả người lên ghế đệm êm ái, gã cười:
-Tôi không thích bước tới trước mặt cô thư ký và nói “Tôi là Tiếu, tôi cần gặp ngài Đông Hoàng để bàn chuyện hợp tác cùng khủng bố”! Chỉ là ngắt tạm thời hệ thống báo động thôi, cứ yên tâm! Tôi hứa sẽ không làm phiền nếu ngài đang vui vẻ với con bé nào đó!
Gã giơ ngón cái như đảm bảo chắc chắn “lời hứa” của mình. Đông Hoàng tặc lưỡi:
-Anh bạn đến chỉ để tìm đồ ăn thức uống?
-Đúng thế, he he! – Tiếu cười rinh rích – Ông mới lên chức mà, thế nên phải… cái này… người Xích Quỷ gọi là gì nhỉ… à, “khao”! Đúng rồi, khao đi, ngài chủ tịch!
Đông Hoàng cười nhạt. Lão đưa danh sách thực đơn cho Tiếu, tên vũ công mở mục thức uống rồi chú mục vào danh sách rượu thượng hạng. Gã liên tục lắc đầu chép miệng tán dương:
-Chà chà! “Nho lục bảo”, “táo bách niên”, “suối ngâm vạn tầng”, xem nào… “hồng hoa dạ khúc”, ồ, món đặc sản ở Thượng Cổ lục địa đây mà! Còn gì nữa? “Bích thổ xà”? Ông ngâm con mãng xà quý hiếm này với rượu đó hả? Người Xích Quỷ các ông có nhiều sở thích ăn uống kỳ lạ ghê!
-Ờ, mất một trăm thùng kim cương, bằng một phần năm giá quang tố. Rượu rất ngon, muốn nếm thử chứ? Ta chưa bao giờ đãi “bích thổ xà” cho ai hết. Cứ chọn thoải mái!
Tên vũ công vỗ tay:
-Tuyệt vời! Ngài quá hào phóng, vậy thì… cho tôi xin một ly nước hoa quả.
Gã gập cuốn thực đơn, vắt chân ung dung ngồi đợi. Đông Hoàng nhìn gã hồi lâu như thể vừa gặp sinh vật lạ. Lão biết tên này không điên nhưng cách gã hành xử khiến người ta không khỏi e ngại.
Ly nước hoa quả được đưa tới, Tiếu khẽ vén mặt nạ ngậm ống hút và thưởng thức. Đông Hoàng cố gắng quan sát bộ mặt thật của Tiếu nhưng chẳng thấy gì cả. Dường như đoán được ý đồ của lão già, tên vũ công lên tiếng:
-Khi làm việc, tôi có vài nguyên tắc nhỏ. Và những nguyên tắc nhỏ hoàn toàn không ảnh hưởng vấn đề lớn, ngài hiểu chứ?
Đông Hoàng gật gù. Lão đổi chủ đề:
-Liệt Giả sao rồi? Hắn thoát chứ?
Tiếu liền đứng dậy hoa chân múa tay như đang mô tả câu trả lời:
-Xin phép cho tôi kể chuyện, thưa ngài! Chúng tôi đã hạ gục những tên đầu trâu mặt ngựa, trà trộn lên tàu chứa hàng, đánh gục những tên mặt ngựa đầu trâu lần nữa và… xong! – Gã vỗ tay – Cuộc đào thoát của những nhà cách mạng vĩ đại như thế đấy!
Lão già cười sặc, ngụm rượu lùng bùng trong cổ họng chỉ chực rớt ra ngoài:
-Cách mạng? Anh bạn biết đùa đấy!
-À, thực ra là khủng bố. Nhưng khi khủng bố thành công, chúng tôi có quyền tự xưng là “cách mạng”.
Tên vũ công rung vai cười hinh hích. Đông Hoàng lạnh gáy trước điệu cười quái dị đó. Lão sống tới ngần này tuổi, vốn nghĩ chẳng còn điều gì để sợ hãi, nhưng lão sống chưa đủ lâu để cảm nhận thế giới rộng lớn nhường nào. Tuy nhiên chơi với kẻ nguy hiểm như Tiếu lại làm lão hứng thú hơn bao giờ hết. Rủi ro cao đi kèm lợi nhuận cao! – Đông Hoàng cười thầm. Lão ấn nút điều khiển trên bàn làm việc, một chiếc máy chiếu từ trần nhà thò xuống chiếu sáng khắp căn phòng. Hàng trăm tài liệu và ảnh ba chiều hiện ra, Tiếu ngó nghiêng hồi lâu rồi nói:
-Cái đống này… ông đang nghiên cứu con bé tóc đỏ?
-Chẳng ai dám đến gần nó, nói gì nghiên cứu? Chúng ta chỉ có thể thu thập vài thông tin về thể trạng của nó thôi. Đúng như ngươi nói, các Ngục Thánh rất đặc biệt! Thể trạng vượt xa người bình thường, con bé tóc đỏ… rất quái dị!
Tiếu hút nước hoa quả rồn rột đoạn lắc đầu:
-Ai chà, đấy là điều hiển nhiên! Cớ sao ngài phải nhắc lại cho mỏi cơ hàm?
Lão già rời bàn bước thẳng tới trước mặt Tiếu, gương mặt nhăn nheo già khọm không chút e ngại ghé sát chiếc mặt nạ diêm dúa:
-Vậy nói rõ xem Ngục Thánh là cái gì?
-Cái này không nằm trong thỏa thuận, thưa ngài chủ tịch đáng kính!
-Khi làm việc, ta cũng có vài nguyên tắc nhỏ. Và nguyên tắc nhỏ không ảnh hưởng tới vấn đề lớn.
Cỗ máy chiếu kêu ro ro trong khoảng không gian ngưng đọng. Lốt sẹo dày trên đầu lão già nhăn nhúm như con rắn cuộn mình. Tiếu đang bị uy hiếp. Thực tình lấy mạng một lão già bảy mươi tuổi với Tiếu chẳng khó. Nhưng gã cảm nhận đối phương cũng có thể nuốt chửng mình bất cứ lúc nào. Tên vũ công cười khanh khách, gã nhảy múa trên sàn như trình diễn một vở nhạc kịch:
-Như ông nói, con bé tóc đỏ sở hữu thể trạng vượt xa người bình thường. Ngục Thánh không phải con người, chúng là vũ khí. Tổng cộng có mười Ngục Thánh nằm rải rác khắp thế giới.
-Ý ngươi là còn những người giống con bé?
-Phải. Tính cả con bé tóc đỏ thì hiện Liệt Giả sở hữu bốn người. Tôi đang giúp Liệt Giả tìm kiếm thêm trước khi các nước biết được sự tồn tại của Ngục Thánh. Do vậy, ông hãy kiểm tra kỹ những người đang chăm sóc con bé, đừng để gián điệp trà trộn hay thông tin lọt ra ngoài.
Tên vũ công vừa nói vừa múa may rối tinh rối mù nhưng Đông Hoàng vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Không giống cuộc tranh chấp đấu đá ở khu sòng bạc, trò chơi này rất lớn và lão thấy nhiều điều cần tìm hiểu ngọn ngành. Mang tiếng hợp tác song Đông Hoàng chưa từng gặp mặt Liệt Giả, thế nên lão có nhiều thắc mắc như sau:
-Nếu gây dựng lực lượng bằng Ngục Thánh, tại sao Liệt Giả còn tốn công tìm Quỷ Vương?
-Chỉ Liệt Giả mới trả lời được, tôi gặng hỏi nhiều lần nhưng ông ta không nói. Tuy nhiên, nhìn vào tình hình thực tế, việc săn tìm Quỷ Vương đang chia rẽ Đại Hội Đồng. Các quốc gia không dám mạo hiểm thánh sứ, khối liên minh do Phi Thiên chủ trì xuất hiện rạn nứt. Điều này có lợi cho kế hoạch của chúng ta.
-Ngươi chắc chắn kế hoạch của hắn sẽ đem lại lợi nhuận?
-Đầu tư mạo hiểm hay ho ở chỗ chúng ta sẽ thu được nhiều lợi ích mà chúng ta không mong đợi! He he, chẳng phải ngài chủ tịch đây trở thành người giàu có nhất do nồng độ liều lĩnh trong máu cao hơn người thường hay sao?
Tiếu nhón chân bước đến tắt máy chiếu, căn phòng trở về màu sắc tráng lệ quen thuộc. Gã tiếp lời:
-Liệt Giả nhờ tôi chuyển lời cảm ơn. Nhờ một ngàn thùng vàng của ông, Xích Tuyết gây dựng cơ sở ở lục địa Kim Ngân hết sức thuận lợi. Tuy nhiên tôi khuyên ông ngừng sử dụng dịch vụ Mũi tên vèo vèo, chúng không còn an toàn nữa. Gần đây, nhiều cửa khẩu kiểm tra hàng hóa rất kỹ, mà bọn chúng đánh hơi mùi vàng nhanh lắm! Còn một việc nữa… đây là chủ ý của riêng tôi, ông hãy giúp tôi tìm hiểu bộ tộc Lạc Việt.
-Lạc “Việc”? Là cái gì vậy?
-Ngài phát âm sai, thưa ngài chủ tịch đáng kính! Cong môi dưới một cách điệu đà như tôi đây! Ồ xin lỗi, tôi đang đeo mặt nạ cơ mà nhỉ? Tôi nói ngài cong môi dưới… thế, thế… đúng rồi! Nào, thở ra duyên dáng và… “Việt”, đúng rồi, Lạc Việt! Thật lạ, rất nhiều người Xích Quỷ nói sai tên tổ tiên của họ, trong đó có ngài chủ tịch đây! Nhưng đừng lo, tôi sẽ chịu trách nhiệm khai hóa văn minh cho các ngài!
Gã rung vai cười khành khạch như thể vui sướng với công tác xóa mù “Lạc Việt”. Đông Hoàng phẩy tay:
-Ngươi nói nhiều quá! Tóm lại ngươi muốn biết Lạc… ờ… Việt làm gì?
Xoay chân vài vòng, múa may vài lượt, tên vũ công lại bắt đầu trình diễn câu trả lời một cách uyển chuyển và phô trương:
-Thế giới hiện nay còn lại ba bộ tộc cổ xưa: tộc Thanh Thủy, tộc Đà Ma và tộc Lạc Việt. Nhưng tôi không chắc Lạc Việt còn tồn tại hay không, nghe đồn họ ẩn cư trong những cánh rừng chết chóc của Xích Quỷ. Nhờ ông tìm hiểu thông tin giùm.
-Có thực sự cần thiết không? Lạc… Việt liên quan gì đến kế hoạch của Liệt Giả?
Tiếu nhún vai, tay vẫy vẫy, đầu lắc lắc như một nàng tiểu thư khinh thường đám dân đen thiếu hiểu biết:
-Đó… là một bộ tộc hiếu chiến và khát máu, mang trong mình tàn dư của thời đại phi cơ giới. Những con quái vật! – Tiếu ôm người rùng mình tỏ vẻ sợ hãi – Sẽ thật tồi tệ nếu bọn họ xuất hiện và cản trở công việc của chúng ta. Nếu bọn họ còn tồn tại, ông phải tìm cách chia rẽ mối liên hệ giữa bộ tộc với nước Xích Quỷ, việc này dễ như ăn cháo, đúng chứ? À quên, ăn cháo cần phải thổi, cẩn thận phỏng lưỡi!
Một núi công việc sắp đổ xuống chực đè bẹp bộ xương lọm khọm bảy mươi tuổi của Đông Hoàng. Dòng suy nghĩ chảy ào ạt lấp đầy những dây thần kinh khiến lốt sẹo trên đầu lão nhăn nhúm khó coi. Đúng lúc đó, chiếc máy bộ đàm reo lên giọng nói:
-Thưa ông chủ, có một cô gái đang đợi ở ngoài.
-Bảo ả về đi, ta không rảnh! – Đông Hoàng gắt.
-Cô ấy nói rằng ngài đã hẹn cô ta đi mua sắm.
Đông Hoàng lục tung đầu óc và mãi mới nhớ ra con bé phục vụ bữa trưa, đúng là lão đã nổi hứng hẹn ả đi chơi. Tiếu buông giọng trêu đùa:
-Ngài chủ tịch nên giữ lời hứa, vậy tôi không phiền nữa nhé!
Tên vũ công nhảy chân sáo tung tăng bước ra cửa. Đông Hoàng nhìn theo gã, chợt hỏi:
-Khoan đã, về tộc Lạc… Việt, thứ mà ngươi gọi là “quái vật”, có thật họ là tổ tiên của chúng ta?
-Ô hay, ông là người Xích Quỷ, sao lại hỏi tôi?
-Vì nó không giống với những gì ta biết.
-À, tôi hiểu, tôi hiểu! Cũng giống như những tấm biển treo ngoài kia, ghi nhoe nhoét những dòng chữ “hiếu khách”, “thân thiện”, “hòa bình” để mô tả người Xích Quỷ các ông vậy!
Tiếu cười khành khạch đoạn biến mất sau cánh cửa. Đông Hoàng cúi đầu ngẫm nghĩ rồi hủy cuộc hẹn ngay sau đó, mặc cô nàng kia gào khóc ầm ĩ dưới sảnh tòa tháp. Thú vui tối nay của lão là đọc sách lịch sử – một việc mà lão từng nghĩ rằng chỉ dành cho kẻ mắc bệnh tâm thần. Ít nhất lão cần biết Lạc Việt là con khỉ khô gì để sau này đỡ phải nghe điệu cười đáng ghét từ thằng vũ công. Và ít nhất, một vị chủ tịch đáng kính nên biết những vấn đề mà hầu hết dân chúng xứ này mù tịt.