Tàu điện lao vùn vụt, không gian bỗng đổi màu trắng xóa. Một chuỗi hình ảnh nhập nhằng khác xuất hiện. Lát sau, Vô Phong nhận ra mình đương đứng giữa một căn phòng nhỏ, bốn bức tường xung quanh chi chít chữ và hình vẽ. Phía trước hắn là một người đàn ông, gương mặt trắng trẻo, vóc dáng thư sinh; người này nói:
-Cậu là Vô Phong? Chào mừng đến với Thổ Hành, tôi là đội trưởng Mãnh Hổ. Nhưng anh em trong đội thường gọi tôi là “mèo ốm”, nếu thích, cậu cứ gọi như vậy.
Tên tóc đỏ bắt đầu quan sát người đối diện bằng cái nhìn xét nét đầy lộ liễu. Mãnh Hổ không để ý cử chỉ bất lịch sự của hắn, chỉ mở tập hồ sơ ra đọc, đoạn tiếp lời:
-Tôi đã được thông báo trước về cậu rồi. Rất ấn tượng! Tuy nhiên ở Thổ Hành, mọi thứ sẽ khó khăn hơn nhiều. Sẽ có một bài kiểm tra nhỏ, nếu không đạt, cậu sẽ chuyển sang đơn vị khác. Nhưng hãy thoải mái như ở nhà! Tôi nghĩ cậu nên tham quan một vòng… à, đây rồi, anh bạn này sẽ giúp cậu!
Một người khác bước tới, y niềm nờ chào hỏi Vô Phong nhưng tên tóc đỏ không trả lời, chỉ giương ánh mắt trơ lạnh. Người kia cười:
-Sao? Cậu không thích tôi? Chúng ta bắt tay nhau sau vậy!
*
* *
-Này, này! Cậu còn sống không hả?
Giọng nói ầm ĩ của Hỏa Nghi khiến Vô Phong giật mình. Hắn bật dậy, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê, toàn thân ướt nhẹp và nồng nặc mùi tanh của cá. Đầu óc tên tóc đỏ giờ lộn xộn như phòng ngủ của một gã đàn ông và hắn đang cố sắp xếp lại. Hắn nhớ Thủy Thánh đã hóa thành cơn lũ, nữ thần sóng Tinh Lân Nữ truy cản nhưng không được, sau đó là một vụ nổ lớn xảy ra. Hắn chẳng rõ mình đã văng đi ra sao, chỉ biết nó giống cảm giác rơi từ đỉnh núi xuống. Vô Phong vội kiểm tra thân thể, khi chắc chắn mọi bộ phận còn nguyên đai nguyên kiện, hắn hỏi:
-Chúng ta đang ở đâu đây?
Hỏa Nghi chẳng buồn trả lời, chỉ thở dài mệt mỏi. Vô Phong gượng dậy, mắt đảo quanh. Trông khung cảnh trước mắt, dù chẳng biết đây là nơi nào nhưng hắn chắc chắn nó không hề tốt đẹp. Không gian bị sương mù bao phủ, dày đặc hơn cả đám sương mù ở Cây Cầu Vĩ Đại. Còn mặt đất mềm oặt mà hễ dẫm mạnh chân thì nó lún xuống tựa đệm mút. Hỏa Nghi cúi xuống bốc một nắm đất xem xét. Không phải cát, không phải bùn, vậy nó là cái gì? – Hắn tự hỏi.
Vô Phong cũng bốc lên một nắm đất, hắn bỗng thấy vài mảnh giấy màu xanh đỏ lẫn trong đó. Như nhớ ra điều gì, hắn vội đưa mũi ngửi rồi nói:
-Cái này… hình như là “vàng mã”!
Hỏa Nghi thộn mặt, vội vàng quẳng đống “đất” trên tay. Ở Xích Quỷ một thời gian, hắn đủ hiểu “vàng mã” là vật liên quan đến người chết. Như chưa tin lời ông bạn, Hỏa Nghi bèn kiểm tra khắp chốn nhưng chỉ tìm được một sự thật kinh hoàng: tro vàng mã ken đặc khắp chốn. Gió lùa mùi tro khét ngập buồng phổi. Oan hồn thấp thoáng, bóng ma nhập nhoạng, cái chết sờ soạng, nơi u linh thoảng gió nhẹ ve vuốt tựa những ngón tay khô đét rình mò cơ hội siết họng. Nó y hệt những lời mô tả của Lộc Tục về “đất chết”. Dù không muốn tin nhưng cả Vô Phong và Hỏa Nghi đều hiểu rằng họ đã lạc vào nơi ấy. Ông già Lộc Tục từng kể rằng cuối thời đại phi cơ giới, một trận đánh lớn giữa Xích Quỷ quốc và đế quốc phương bắc nổ ra. Xích Quỷ tuy chiến thắng nhưng tổn thất nặng còn đế quốc phương bắc thiệt hại vô kể, xác lính phủ kín Cây Cầu Vĩ Đại. Người Lạc Việt phải mai táng tập thể những kẻ tử địch ở một vùng đất ngay phía sau Câu Cầu Vĩ Đại. Mỗi ngày người Lạc Việt đi qua đều đốt tiền âm phủ mong các oan hồn siêu thoát (trừ tháng cô hồn). Qua bao tháng năm, tro tích tụ quá nhiều, cỏ dại mọc không nổi nên có tên là “đất chết”. Một điều đáng sợ là ở “đất chết”, các thiết bị điện tử bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Hỏa Nghi đã thử nhiều lần song cả bộ đàm lẫn máy định vị đều không hoạt động, kể cả la bàn. Vốn phụ thuộc nhiều vào máy móc, bọn Vô Phong giờ chẳng khác nào người mù.
Dù vậy, hai người vẫn biết rằng việc cần làm trước mắt là tập hợp ba thành viên thất lạc. Chẳng còn cách nào khác, họ buộc phải tiến sâu hơn vào đất chết với tâm trạng lo âu tột độ, đặc biệt là Vô Phong. Tâm trí hắn đang lởn vởn hai chữ “công chúa”. Hắn hết tự trách mình tại sao không ở gần nàng rồi lại nghĩ tới tương lai đen tối. Nếu công chúa có mệnh hệ gì, hắn biết ăn nói thế nào với ngài Tây Minh và hoàng đế? Không, trước đó thằng mặt đít khỉ Chiến Tử đã giết hắn từ lâu rồi! Nghĩ mãi vô ích, hắn chỉ biết cầu xin Vạn Thế che chở cho công chúa.
Bọn họ vẫn tiếp tục bước đi trên vùng đất cằn cỗi. Sương dày đặc quánh từa tựa chất lỏng, cỏ cây mọc không nổi, cảnh vật đơn điệu lờ lờ màu tang tóc, hai người phải dò dẫm đường từng chút một. Ánh mặt trời không phải không có nhưng nó nhợt nhạt và ủ rũ như sắc diện của kẻ lâm trọng bệnh. Bọn Vô Phong cũng dần phát bệnh với “đất chết”, hai người buộc khăn che kín mặt tránh để khí độc xâm lấn buồng phổi. Họ đi, đi mãi, tới khi tro bám chặt đế giày và tạo thành đế giày mới nhưng chẳng thể tìm được lối thoát. Hỏa Nghi thở phì phò:
-Ông già Lộc Tục có nói cách nào rời khỏi “đất chết” không?
Vô Phong lắc đầu:
-Chính ổng nói mình suýt chết ở đây kia mà! Tự thân vận động thôi, ông bạn!
Hỏa Nghi gục đầu, lòng thầm rủa gã Thủy Thánh khùng điên. Sau rốt hắn lại rủa ông già Lộc Tục vì định kiến cá nhân mà không gả quách đứa chắt gái cho Thủy Thánh. Đúng là hiệu ứng cánh bướm! – Hắn than thở.
Đi thêm quãng nữa, hai người bắt gặp những gò cao đùn lên bởi tro vàng mã, cứ khoảng mươi bước họ lại thấy một gò như vậy. Họ chợt nhận ra chúng đã âm thầm bao vây mình tự bao giờ và ẩn hiện trong bể sương mù tựa những xác chết trôi nổi giữa dòng sông. Lạnh gáy, hai gã cúi gằm mặt mà đi, lòng cầu mong mấy cái gò không có chân. Nhưng càng đi, gò ụ càng nhiều hơn, chúng nằm chen chúc nhau tạo ra vô số con đường nhỏ hẹp nồng nặc mùi tử khí. Bọn Vô Phong leo qua một dải gò cao quá đầu, men theo lối mòn ngoằn ngoèo ở phía sau, rẽ sang một cung đường hẹp khác rồi… quay trở lại vị trí ban đầu. Hỏa Nghi bèn leo lên nơi cao nhất, mắt nhóng ra ra như nhà cách mạng truy cầu chân lý. Lát sau, nhà cách mạng Hỏa Nghi tụt xuống, miệng lổm bổm chửi màn sương không thương tiếc.
Vì đồng hồ chết nên hai người chẳng biết đã đi được bao lâu. Cảnh vật tang tóc reo rắc vào lòng họ những mảnh tuyệt vọng sắc bén và cứa đứt niềm hy vọng từng chút, từng chút một. Vừa chạy trốn Thủy Thánh lại lang thang khắp “đất chết”, bọn Vô Phong nhanh chóng kiệt sức. Họ tìm một nơi quang đãng nhất rồi nghỉ chân. Cả hai dành hơi sức để thở, tuyệt nhiên không phí phạm vào việc tán gẫu. Tên tóc đỏ gãi gãi đầu, cảm giác đã quên mất thứ gì đấy rất quan trọng. Ngẩn người một lúc, hắn bỗng ngỡ ra “thứ gì đấy” là Tiểu Hồ.
Cô ta ổn chứ? – Hắn tự hỏi. Thú dữ sợ cô ta chứ không có điều ngược lại! – Hắn tự cười. Rồi cái cười tắt ngấm, gương mặt Vô Phong thẫn thờ. Ở nơi hủy diệt hy vọng sống này, cỏ dại còn không thể tồn tại huống chi con người, nhất là một cô gái? “Đất chết” này có vô nhãn không? Hay một con quái vật còn kinh khủng hơn cả vô nhãn? Tiểu Hồ sao chống lại chúng? Tên tóc đỏ vò đầu. Hắn không cầu xin Vạn Thế che chở cho cô gái bởi chẳng thánh thần nào chịu cứu giúp “thú dữ độc ác”, chỉ hắn – chính hắn – chính Vô Phong mới có thể cứu nàng. Nỗi lo lắng chuyển thành nguồn năng lượng lấp đầy đôi chân, hắn đứng phắt dậy rồi nói:
-Đi thôi! Chúng ta phải đi
Hỏa Nghi lè lưỡi:
-Tôi biết cậu muốn tìm công chúa, nhưng cậu cũng phải thương tôi chứ! Nhìn cái đầu gối tôi xem, này, chúng sắp tuột xích!
-Tra dầu, lắp xích, làm sao tùy cậu! Tôi không đợi được!
Vô Phong phăm phăm bước. Vì công chúa? Hay vì Tiểu Hồ? Hắn không rõ, nhưng hắn muốn cả hai đều an toàn. Hỏa Nghi lếch thếch theo sau, mồm ca cẩm nào tên tóc đỏ không biết nghĩ cho bạn bè, nào ông già Lộc Tục chui rúc xó nào mà sao chưa giúp đỡ bọn hắn? Chân tay Hỏa Nghi mệt nhoài nhưng cái miệng lại sung mãn vô cùng.
Bọn họ tiếp tục băng qua con đường chạy dọc giữa hai hàng gò tro nhấp nhô. Hai người đi hơn năm trăm bước thì đường bắt đầu thoải dốc. Đi thêm quãng nữa, họ cảm nhận rõ nơi đang đứng là một khu vực lòng chảo, sâu cỡ nào không rõ bởi sương mù đã che khuất. Vô Phong định bước xuống nhưng Hỏa Nghi ngăn lại:
-Đừng phí công, chẳng ai ở dưới đó đâu!
-Tại sao?
-Khi gặp nguy hiểm hoặc lạc đường, con người sẽ trèo lên chỗ cao chứ không bao giờ đi xuống chỗ trũng.
Kiến giải của Hỏa Nghi có lý. Và như để chứng minh cho lời của hắn, một cái bóng thấp thoáng đang từ dưới vùng đất lòng chảo đi lên. Hỏa Nghi rút súng, hét lớn:
-Ai đó? Công chúa phải không?
Cái bóng không trả lời. Hỏa Nghi liền mở chốt súng lên đạn rồi hỏi tiếp:
-Tiểu Hồ? Tàn Thi? Trả lời nhanh, nếu không tôi sẽ bắn!
Cái bóng vẫn lừ lừ bước tới, Hỏa Nghi cũng không vội bắn vì muốn biết đó là người hay ma. Và rồi hắn nhận ra đó là một người có mái tóc dài ngang vai, đôi mắt ngái ngủ cùng giọng nói nhừa nhựa ẩn sau chiếc khẩu trang:
-Không thể bỏ được cái tật to mồm hả?
Hỏa Nghi ngớ người, miệng lắp bắp:
-Quạ… Quạ Đen! Sao cô ở đây?
Quạ Đen tỏ vẻ khó chịu, trả lời cộc lốc:
-Lạc đường!
Tên tóc đỏ nghĩ Hỏa Nghi mụ mị đầu óc nên đã dùng sai đại từ nhân xưng. Nhưng sai hay đúng không quan trọng, điều Vô Phong cần làm là hạ gục đối phương. Hắn rút thanh “bộc phá” song Quạ Đen lên tiếng:
-Nếu là mày, tao sẽ không làm vậy đâu, tóc đỏ. Hợp tác sẽ tốt hơn! Tao đã luẩn quẩn ở chỗ này suốt, mấy đứa đi cùng tao chẳng biết ở xó xỉnh nào nữa, khéo chết rồi cũng nên!
Ngay lập tức, bọn Vô Phong hiểu ra cô nàng Diễm Tà hôm trước là đồng đội của Quạ Đen. Hỏa Nghi hất hàm:
-Vậy tại sao cô…
-Không cô kiếc gì hết! – Quạ Đen nổi cáu.
Hỏa Nghi xua tay:
-Được rồi, được rồi! Vậy tại sao mày lạc đường?
-Sơn Thần quá mạnh. Tao đã muốn tránh nhưng một lão già điên trong đội lại lao vào đánh. Sơn Thần hất văng bọn tao đi, chẳng nhớ gì cả! Tỉnh dậy đã thấy cái nơi chết tiệt này!
Tình cảnh của Quạ Đen cũng giống bọn Vô Phong khi đều đụng phải những vị thần trái tính trái nết. Sau khi bàn bạc một hồi, hai người quyết định cho Quạ Đen nhập bọn. Tuy rằng giải pháp này tựa con dao hai lưỡi nhưng những hiểm nguy của “đất chết” vẫn chưa lộ diện, hai gã hộ vệ thánh sứ cần thêm người trợ lực. Ba người liền rời khỏi khu vực lòng chảo, quay trở lại con đường xuyên giữa hai dải gò tìm đường khác. Suốt cuộc hành trình, Vô Phong luôn cảnh giác với kẻ đồng hành mới, tay luôn nắm hờ cán kiếm. Riêng Hỏa Nghi thì không, hắn chẳng phòng bị, như thể Quạ Đen trong mắt hắn là Tiểu Hồ hay công chúa vậy. Cảm giác Hỏa Nghi hành xử khác lạ, Vô Phong bèn hỏi:
-Sao cậu gọi thằng kia là “cô”? Nó đồng bóng à?
Hỏa Nghi chột dạ, thâm tâm muốn giữ chặt bí mật riêng. Nhưng suy nghĩ kỹ, Vô Phong cái gì cũng chia sẻ cho hắn, giờ giấu giấu giếm giếm, e chừng không hợp tai. Hỏa Nghi tặc lưỡi, đợi cách xa Quạ Đen rồi mới kể bằng cái giọng thì thào của phường ăn trộm. Nghe chuyện bộ ngực, tên tóc đỏ méo mồm méo lưỡi:
-Hả? Thế hóa ra… nó là đàn bà?
-Bé mồm chứ! Phải, là con gái, tệ hơn nữa lại chính là người bạn cũ thời thơ ấu của tôi. Cô ta dòng họ của Chiến Tử, tên thật là…
Một luồng sát khí mỏng manh ập đến khiến Hỏa Nghi chùn miệng không dám kể tiếp. Vô Phong cũng chẳng làm khó ông bạn. Đối với tên tóc đỏ, Quạ Đen là một thằng đàn ông nguy hiểm cần phải tiêu diệt.
Ba người đi hết con đường cũ rồi chuyển sang hướng mới. Từ phía sau, Hỏa Nghi trông thấy áo khoác của Quạ Đen có nhiều vết rách, dường như là bị đao kiếm chém vào. Hỏa Nghi ngạc nhiên hết sức, vì rằng Quạ Đen có thể né tránh mọi đòn tấn công nhờ bí kỹ “độ rung” thúc đẩy giác quan thứ sáu. Hắn bèn hỏi:
-Cô… à nhầm, mày bị ai đập vậy, Quạ Đen? Vô nhãn phải không?
-Không, xác sống. Chúng nó quá đông, một mình tao không thể đánh lại!
-Hả? Xác sống nào? – Vô Phong hoảng hốt.
Quạ Đen không trả lời mà giơ tay ra hiệu dừng bước, Vô Phong và Hỏa Nghi ngừng trò chuyện. Trong không khí im ắng, ba người nghe rõ những tiếng bước chân đang tiến về phía họ. Và rồi một người chạy ra từ màn sương dày đặc, Vô Phong hét:
-Tiểu Hồ!
Tiểu Hồ chạy đến sà vào lòng Vô Phong, mặt nàng tái mét, mắt lưng tròng với những tiếc nấc nho nhỏ. Hỏa Nghi trố mắt nhìn còn Quạ Đen cười khẩy trước cảnh tượng ấy. Sự việc nằm ngoài dự tính của Vô Phong. Hắn vui buồn lẫn lộn, tâm trí mơ hồ chẳng biết cách xử trí, đôi tay run run không đủ dũng khí mà ôm lấy cô gái. Hắn lắp bắp:
-Được rồi, được rồi, tôi biết nơi này đáng sợ mà. Giờ cô bỏ tay ra được không?
Tiểu Hồ ngước nhìn hắn, đôi mắt trong vắt những giọt lệ, miệng hồng run rẩy mà không nói được gì.. Nhìn xem, nàng khóc trước mặt hắn, khóc nhiều đến mức đỏ hoẻn bờ mi. Trên đời này liệu còn cảm giác nào lâng lâng bằng chuyện người con gái đang thổn thức và ôm chặt lấy mình? Như ngượng ngùng vì bao người chứng kiến hành động của mình, Tiểu Hồ vội rúc mặt sau làn tóc đỏ của hắn. Vô Phong gần như phát sốt, toàn thân nóng bừng. Quạ Đen đứng phía sau chứng kiến tất cả, lòng hắn chộn rộn khó tả, không phải vì được mục sở thị cảnh lãng mạn…
… mà vì áo quần Tiểu Hồ không có vết bẩn.
Quạ Đen lao đến túm tóc Tiểu Hồ giật ngược, tay kia chọc thanh “muỗi vằn” xuyên vỡ yết hầu của nàng. Vô Phong bàng hoàng, đôi chân cứng ngắc không thể di chuyển. Hắn thẫn thờ nhìn nàng đổ gục, máu nóng xâm chiếm trí óc như núi lửa phun trào. Hắn gầm lớn, tay vung “bộc phá” định xẻ Quạ Đen làm trăm mảnh. Quạ Đen vung kiếm cản đòn, đoạn chỉ xuống cái xác Tiểu Hồ:
-Mày ngó xem con nhỏ đáng yêu này là thứ gì?
Cái xác Tiểu Hồ co giật, làn da hồng hào chuyển dần quắt queo như bị lửa thiêu. Chẳng mấy chốc nó hiện nguyên hình là một bộ xương nhớp nhúa, những con giòi trắng hếu quằn quại nhớt bẩn khắp người. Thế mà trước cái xác chết này còn trái ôm phải ấp với Vô Phong. Tên tóc đỏ nôn ngay một bãi mật xanh mật vàng. Hắn thậm chí đã tính đến một cái hôn thật sâu thật dài!
Nhưng đó mới là khúc dạo đầu. Khắp nơi bỗng rền vang những tiếng lạo xạo, rồi từ các gò tro, hàng ngàn cái xác lở loét giòi bọ. Chúng khoác trên mình những bộ giáp trụ từ thời phi cơ giới, tay cầm giáo mác đao kiếm. Lũ xác sống bao vây ba vị khách lạ và nhìn bằng những hốc mắt trống rỗng phủ đầy tro. Chúng là những kẻ không thể trở về quê hương, linh hồn bị nguyền rủa và mãi mãi bị lưu đày nơi đất khách quê người. Vô Phong bất giác nhớ về giấc mơ của năm năm trước. Nơi ấy chỉ có mưa, bùn làm bạn với xác chết.
-Mày đừng nhung nhớ về con bé Tiểu Hồ nữa, tóc đỏ. Tao nghĩ nó chết lâu rồi! – Quạ Đen thở dài.