-Hai người quen nhau?
-Tình cờ, giống tình yêu sét đánh ấy! – Vô Phong nhăn nhở.
Đấu Thánh thở chậm nén giận rồi trút bực dọc vào ly nước hoa quả. Gã mím môi, ống hút co thắt, nước rút nhanh như thể ly bị thủng đáy. Vô Phong thấy tội cho cái ống hút. Mi Kha nhún vai:
-Chẳng cần giới thiệu người này người kia, nhỉ? Vậy tôi xin phép được nói về tổ chức. Có thể sau hôm nay chúng ta sẽ chẳng gặp nhau nữa, nhưng ít ra các anh cần biết mình làm việc với ai và công việc thế nào.
Mi Kha mở túi xách, đẩy hai cuốn ca-ta-lô về phía hai gã đàn ông. Vô Phong thấy phần bìa in biểu tượng con cú giang cánh bay trong vòng tròn đen, phía dưới là dòng chữ Bán Dạ Giáo Đoàn. Nửa đầu ca-ta-lô, Vô Phong nhận ra Bán Dạ Giáo Đoàn là công ty buôn bán vũ khí, đầy đủ mặt hàng cá nhân tới trang thiết bị hạng nặng, họ đang rao bán một hạm đội gồm hai chục phi thuyền. Nửa sau, công ty tự giới thiệu đang tham gia... cứu trợ nhân đạo, hoạt động hầu khắp các vùng chiến sự. Vô Phong lật đi lật lại, chẳng thấy dòng chữ nào liên quan tới “đánh thuê”. Hắn để ý cuối ca-ta-lô quảng cáo rằng nếu mua hay sử dịch vụ của công ty, khách hàng sẽ được giảm giá năm phần trăm(5%) khi làm việc với Mũi Tên Vèo Vèo.
Trong tiếng nhạc dạo du dương, Mi Kha chậm rãi thưởng thức ly rượu, mắt sắc lặng lẽ hai quan sát hai gã đàn ông. Đợi họ đọc xong ca-ta-lô, cô ta cất lời, đôi môi đỏ óng ánh mùi cồn, ngón tay khẽ lắng chiếc ly theo nhịp đều đều:
-Chúng tôi có lịch sử lâu đời. Thời phi cơ giới, một tổ chức tên là Hắc Vân Giáo Đoàn hoạt động hai mảng chính: vận chuyển – áp tải và đánh thuê – ám sát. Sau đó tổ chức tan rã, phân thành hai nhóm độc lập: Bán Dạ Giáo Đoàn và Mũi Tên Vèo Vèo. Bởi chung nguồn gốc, hai bên hợp tác rất nhiều nhưng chưa bao giờ nghĩ việc tái hợp. Chuyện này cũng do tác nhân lịch sử...
Vô Phong và Đấu Thánh nghe không chớp mắt, rất muốn biết tác nhân lịch sử là gì. Mi Kha bỗng phì cười:
-Trông các anh như trẻ con! Quảng cáo thôi! Tôi kể nó để gây hứng thú ấy mà! Hai công ty có nhiều mối làm ăn chung, giảm giá là bình thường, khuyến mãi thêm một câu chuyện li kỳ. Nghe nó hay đấy chứ?
Hai gã đàn ông tiu nghỉu. Mi Kha nâng ly, Vô Phong dùng rượu còn gã Đấu Thánh vẫn trung thành với nước hoa quả. Mào đầu câu chuyện xong, Mi Kha tiếp lời:
-Như các anh thấy, Bán Dạ Giáo Đoàn buôn bán vũ khí và tham gia cứu trợ nhân đạo. Ở đâu có chiến sự, công ty ở đó. Chiến trường Băng Thổ đã mở, chúng tôi sẽ tới, cũng là lý do các anh có mặt ở đây. Mỗi người đều có mục đích riêng, phải chứ? – Cô ả lúng liếng mắt – Đừng lo, chúng tôi không quan tâm. Cứ làm việc riêng, miễn là hoàn thành việc của chúng tôi, các anh sẽ nhận thù lao đầy đủ. Nhưng chúng tôi sẽ can thiệp nếu mục đích riêng phạm ba điều. Một: gây nguy hại đến lợi ích của Giáo Đoàn. Hai: gây nguy hại tới đồng đội trong nhóm hành động. Ba: gây ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Giáo Đoàn có hệ thống trả lương phức tạp nhưng hình phạt lại khá đơn giản và nhanh gọn, các anh hiểu đấy! Vậy nên có khúc mắc gì, hãy giải quyết trước khi gia nhập công ty.
Mi Kha ném vào giữa hai gã đàn ông những nụ cười ẩn ý. Đấu Thánh liếc sang, ngón tay trườn dọc thân ly nước như đang tính khoảng cách từ cái ly đến đầu Vô Phong. Như biết toan tính của gã, tên tóc đỏ kéo ghế nhích ra xa rồi lảng chuyện:
-Cứu trợ nhân đạo? Cô chắc là chúng ta sẽ làm mấy việc đó?
Đấu Thánh khịt mũi cười:
-Chỉ là hình thức giả trang. Chuyện này cũng không biết sao?
Mi Kha đáp lời Đấu Thánh:
-Vừa đúng vừa sai. Đúng là chúng tôi sử dụng “cứu trợ nhân đạo” để che đậy hoạt động đánh thuê. Sai bởi vì chúng tôi cứu trợ thật, không nói suông. Giáo Đoàn có những thông số thực, ghi chép hoạt động đàng hoàng. Bởi vậy Giáo Đoàn luôn “đẹp” trong mắt chính quyền, người công ty ra vào vùng chiến sự dễ dàng hơn. Nếu gia nhập Giáo Đoàn, các anh cũng phải làm những việc như thế. Có thứ nào che đậy sự thật tốt hơn là chính sự thật?
Vô Phong gật gù nhe răng, cố tình cười thành tiếng để Đấu Thánh nghe thấy. Gã thánh sứ Tuyệt Tưởng Thành nắm chiếc ly, nghĩ ngợi một lúc rồi tu hết nước hoa quả cho đầu bớt nóng. Đấu Thánh gọi thêm ly nữa, tay nới rộng cổ áo, chừng như không khí ở đây quá bí bách. Gã hỏi:
-Vậy cô sẽ đến biên giới Hắc Thủy quốc? Địa bàn của Lực Lượng Vùng Mù Thủy?
-Không thể chắc chắn điều gì cả. – Mi Kha trả lời – Ban quản lý Giáo Đoàn nhận hợp đồng, sau đó tổ chức bán đấu giá giữa các đội trưởng. Hiện tại, công ty đúng là đang tập trung vào Hắc Thủy quốc, nhưng thị trường chiến sự rất rộng, mọi chuyện tùy thuộc ban quản lý. Chỉ khi có phiên đấu giá, tôi mới quyết định được.
-Sao cô không tự nhận hợp đồng? – Đấu Thánh hỏi.
Mi Kha lắc đầu cười:
-Thời hoạt động đơn lẻ qua lâu rồi! Giờ các anh chỉ cần làm việc, chuyện giấy tờ hay vận chuyển thiết bị, công ty sẽ lo hết. Vậy không tốt hơn à?
Vô Phong lên tiếng:
-Tại sao công ty nhắm vào Hắc Thủy quốc?
Đấu Thánh khịt mũi cười lần hai. Gã không từ bỏ cơ hội biến Vô Phong thành kẻ ngốc, bèn nói:
-Băng Thổ hỗn loạn bắt nguồn từ Hắc Thủy quốc, nguyên nhân chính là Lực Lượng Vùng Mù Thủy. Hơn ai hết, chính phủ Băng Hóa muốn xử lý đám này. Họ cần lính đánh thuê để tránh bẩn tay. Chuyện đơn giản thế mà không hiểu sao?
Mi Kha nhún vai cười, tỏ ý không còn gì để nói thêm. Đắc thắng vì nghĩ mình vừa hạ nhục đối thủ, Đấu Thánh tự thưởng ngụm nước hoa quả. Vô Phong gãi gãi mũi nhìn gã thánh sứ Tuyệt Tưởng Thành, tự hỏi đây có phải sở thích bệnh hoạn của gã hay không.
-Bán Dạ Giáo Đoàn phân ra nhiều tổ đội... – Mi Kha tiếp lời – ...đội cứu trợ, đội đánh thuê, đội ám sát, tùy tính chất công việc. Có đội kiêm nhiệm cả ba việc trên. Tôi là đội trưởng Đội số 11, thường gọi là Đội 11. Nếu gia nhập công ty, tôi sẽ quản lý các anh. Đừng thắc mắc năng lực quản lý, sức mạnh, tư cách lãnh đạo hay cái gì đại loại thế. Tôi không thừa thời gian!
-Vậy bao giờ diễn ra phiên đấu giá? – Vô Phong hỏi.
-Có thể là sau kỳ thi Tổng Lãnh, nhưng cũng có thể là trước. Tôi nói rồi, chuyện này tùy thuộc ban quản lý Giáo Đoàn. – Mi Kha đáp – Giữ số điện thoại hiện tại, đừng thay đổi. Tôi sẽ liên lạc sau. Chuyện thù lao hay quyền lợi, đợi khi nào hai anh gia nhập, chúng ta sẽ bàn sau.
Đấu Thánh hỏi:
-Nhóm cô có bao nhiêu người?
-Tính cả ba chúng ta, tổng cộng mười người. Bảy người gồm một người mới, còn lại toàn người cũ. Các anh có thể yên tâm về chất lượng Đội 11.
-Các cô có bị cạnh tranh?
-Từ nội bộ thì không, ban quản lý sẽ sắp xếp để chúng tôi không giẫm chân nhau. Nhưng bên ngoài thì có. Hiện có vài công ty đánh thuê khác nhắm tới Băng Thổ, nhiều khả năng là biên giới Hắc Thủy. Thời đại cạnh tranh mà!
Mi Kha lắng nhẹ ly rượu, nhìn hai gã đàn ông rồi nói:
-Chuyện hôm nay hết rồi! Cứ giữ cuốn ca-ta-lô. Nếu có tin tức mới, tôi sẽ điện thoại ngay. Hai anh cũng nên lưu số của nhau, phòng khi có việc.
Cho rằng cô ả nói phải, Vô Phong quay sang chờ đợi thiện ý từ Đấu Thánh. Nhưng gã thánh sứ Tuyệt Tưởng Thành nghĩ khác. Gã cười khinh khỉnh, đôi mắt chẳng thèm nhìn tên tóc đỏ:
-Quý cô Mi Kha chắc chưa biết tôi là người kỹ tính. Tôi không thích giao du với đám người tầm thường. Họ khiến tôi mệt mỏi với những suy nghĩtầm thường cùng những hành động tầm thường. – Gã nhấn giọng – Tôi không rảnh đâu, phiền cô vất vả!
Gã đứng dậy, thanh toán phần của mình và Mi Kha, hoàn toàn không đếm xỉa tên tóc đỏ. Trước lúc ra về, gã không quên hôn bàn tay Mi Kha rồi mời cô ta ăn tối. Đợi cái bóng là lượt của gã khuất sau cửa, Vô Phong mới phì cười, vừa thấy hài vừa tức. Nếu được, hắn rất muốn nghiên cứu đầu óc Đấu Thánh chứa những tạp chất gì. Mi Kha nháy mắt nhún vai với hắn như muốn nói “Người Tuyệt Tưởng Thành là thế!”. Cô ta nói:
-Nếu các công ty khác can dự biên giới Hắc Thủy quốc, tôi sẽ gọi điện. Anh có thể đầu quân sang bên đó, không nhất thiết là Bán Dạ Giáo Đoàn.
-Cô nói chuyện này với Đấu Thánh chưa?
-Chưa và không bao giờ! – Mi Kha cười – Tôi không thích hắn. Anh khác, tôi thích anh, chàng trai! Khi thích ai đó, tôi sẽ giúp họ nhiệt tình.
Vô Phong gật gù cảm ơn mà trong lòng lợn cợn. Hắn nhìn Mi Kha, dùng ánh mắt thèm thuồng của đàn ông che đi sự săm soi suy xét. Mi Kha là người phụ nữ nguy hiểm, hắn biết điều đó. Cớ gì một người nguy hiểm tìm hắn? Vô Phong ngắm nghía cô ả, cố nhớ xem gương mặt này thân quen hay từng xuất hiện ở đâu. Ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn nhìn thẳng đôi mắt xám của Mi Kha rồi hỏi:
-Cô có bạn trai chưa?
Mi Kha chống cằm nhìn hắn, trả lời bằng một câu hỏi:
-Tôi đẹp chứ?
Vô Phong gật gật đầu thừa nhận. Cô nàng hỏi tiếp:
-Vậy anh nghĩ người đẹp như tôi chưa có bạn trai?
Là kẻ cù lần trong mấy chuyện này, tên tóc đỏ lắc đầu không rõ. Mi Kha cười:
-Tôi chưa có ai cả. Anh cứ việc tiến tới nếu muốn, tôi luôn có chỗ cho anh. Nhân tiện cho anh biết một chuyện: tôi là phụ nữ nguy hiểm loại một. Khi biết mình xinh đẹp, phụ nữ sẽ trở nên nguy hiểm. Tôi thuộc loại này.
-Thế loại hai là gì? – Vô Phong gãi cằm.
-Là loại người biết mình quan trọng với ai đó.
-Cô rất quan trọng với ai đó?
-Tương lai có thể, nhưng hiện tại thì không. Tôi chưa hứng thú với ai. Nhưng hiện tại, tôi đang để ý một anh chàng. Anh ta đang ở trong quán rượu này. Đừng quay ngang quay dọc thế, ngay đây thôi! Anh ta nói chuyện thẳng thắn, đôi khi ngờ nghệch với phụ nữ. Đặc biệt, anh ta có mái tóc đỏ.
Vô Phong nhíu mày nhìn cô ả. Nhưng hắn chưa kịp nói gì, Mi Kha đã đứng dậy, gửi tiền thanh toán cho Vô Phong cùng lời dặn dò:
-Vài tiếng nữa tôi sẽ về Băng Thổ. Nếu có việc cần hỏi, cần giúp đỡ hay đổi số điện thoại, cứ gửi thư vào địa chỉ... nó ở trên danh thiếp, còn giữ không? Đó... nó đó! Bật mí một điều nữa: tôi sẽ thông báo tin tức cho anh đầu tiên. Vậy nhé chàng trai!
Tên tóc đỏ hỏi:
-Cô nói chuyện kiểu đấy với bất cứ ai à?
-Một số, không nhiều!
Cô nàng cười, đôi môi đỏ nhấm nháy mời gọi, khêu gợi những nét tình tứ. Nhưng rồi cô ta rời đi, để lại Vô Phong cùng những lo nghĩ. Hắn gặp Mi Kha vì muốn đến Hắc Thủy quốc truy tìm tung tích Hỏa Phu. Nhưng giờ hắn thấy khang khác. Nếu là tên tóc đỏ trộm cắp ngày xưa, hắn đã đi ngay. Nhưng một tên tóc đỏ có căn hộ riêng, có em gái để trông nom, đương lằng nhằng tình cảm với hai cô gái và cuộc sống thư thả sau chuỗi ngày khổ sở ở chợ rác – đó lại là câu chuyện khác. Hắn không quan trọng tiền tài địa vị. Nhưng hắn là con người. Con người không dễ từ bỏ những gì họ đang có.
Vô Phong rời quán rượu trong suy tư. Liếc đồng hồ đã chỉ nửa đêm, hắn thôi ghé quán lão Lập mà quay về nhà. Đêm ấy, một mình trong căn hộ không ánh đèn, Vô Phong trằn trọc phân vân. Hắn cần người chỉ lối.
...
Tuyết tháng 2 rả rích khắp Phi Thiên thành, cũng là mùa hoa Bạch Tuyết đẹp nhất. Hoa nở khắp quận Trăng Khuyết, tô những khóm trắng dọc Vành Đai Xanh, khiến cả khúc ”sông” trông tựa vành trăng non. Từ cửa sổ phòng Bạch Quang, Bạch Dương đệ thập phóng mắt xuống thành phố, ánh mắt thơ thẩn đếm số khóm hoa trên bờ Vành Đai Xanh. Cứ độ này mỗi năm, ngài lại đếm hoa như một thú tiêu khiển. Với hoàng đế, tháng 2 đặc biệt hơn bất cứ dịp lễ nào.
Tiếng gõ cửa phòng vang sau lưng đệ thập, sau đấy Tây Minh bước vào, trên tay là khay đựng dụng cụ y tế, tay kia kéo một cỗ máy hình trụ có bánh. Hai người chào hỏi nhau vài câu rồi bắt đầu công việc. Đệ thập cởi áo, ngồi xoay lưng về phía Tây Minh. Trong mắt đại thánh sứ, quá nửa tấm lưng hoàng đế ngả màu đen xám, mưng mủ nhiều vết phồng rộp. Tây Minh bôi thuốc sát trùng, các vệt rộp lọc bọc vỡ, chảy dòng khí đen đặc. Hoàng đế cắn răng chịu đau, gương mặt già nua thoáng chốc lấm tấm mồ hôi. Tây Minh bèn gợi chuyện:
-Ban nãy tôi thấy ngài bên cửa sổ. Đếm hoa phải không? Nhớ người cũ?
Đệ thập nở nụ cười méo mó. Tây Minh tiếp tục bôi thuốc, khí đen chảy ra nhiều hơn. Hoàng đế đau đớn, thân thể già nua run rẩy từng chặp. Mỗi lần như thế, đệ thập mường tượng một lưỡi dao vô hình đương chậm rãi thẻo gọt linh hồn mình. Hoàng đế ngẩng đầu nhìn bức ảnh chân dung người phụ nữ trên tường, tâm tình khá hơn, cơn đau cũng dịu bớt. Ngài thở dốc:
-Bà ấy tới hoàng cung này vào tháng 2, đi theo đoàn ngoại giao Lưu Vân để ký hòa ước. Sau này ta mới biết hòa ước chỉ là cái cớ để ta và bà ấy gặp gỡ. Cuộc gặp không tệ lắm, chỉ là chúng ta tranh cãi hơi nhiều. Thời ấy dù sao cũng căng thẳng...
Tây Minh lau sạch vết bẩn trên lưng hoàng đế, khí đen bốc cao tựa khói phát ra từ đống lửa cháy. Ngài đại thánh sứ sắp xếp những lá bùa màu trắng xung quanh đệ thập rồi cười:
-Bà ấy cứng đầu giống ngài.
-Giống? Không đâu, còn hơn thế! Này ông bạn, ta chẳng biết nhiều về khoa học, nhưng ta biết gen cứng đầu có tính di truyền. Lục Châu giờ giống mẹ nó y sì đúc, ta không nói nổi con bé nữa.
Sắp xếp xong bùa phép, Tây Minh khoanh chân ngồi đối diện hoàng đế, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Các là bùa rùng mình, khai xuất luồng khí trắng áp chế khí đen. Khí trắng dần lấn át, biến thành nhiều sợi tơ men theo dòng khí đen tuồn vào những vết phồng rộp. Hoàng đế cảm tưởng hàng trăm mũi kim đang chọc ngoáy vết thương, không kìm được phải kêu lên một tiếng. Tây Minh khởi động cỗ máy hình trụ, nhiều cánh tay máy từ đó vươn ra với kẹp và kéo. Tây Minh dùng chúng mở rộng vết rộp trên lưng hoàng đế, giữ cố định, dùng panh gắp ra những cục đen rắn như đá lẫn trong da thịt. Dù đã tiêm thuốc giảm đau nhưng đệ thập vẫn rờn rợn xương sống. Ông không thể dùng thuốc tê vì khí đen Quỷ Vương sẽ gây phản ứng phụ.
-Ngài và Lục Châu lại tranh cãi? – Tây Minh hỏi.
-Phải. – Hoàng đế đáp lời – Ta đã cố giới thiệu, nhưng con bé hoàn toàn không để ý Vi Hàn. Khuyên nhủ cỡ nào nó cũng bỏ ngoài tai! Ta là ông bố thất bại, Tây Minh à! Thất bại hoàn toàn.
Ngài đại thánh sứ cười, khay nước bên cạnh loang máu cùng những cục rắn màu đen. Ông khâu chỗ rộp rồi chuyển qua vết rộp mới:
-Lục Thiên và Lục Châu đều nên người, còn gì đáng phàn nàn? Ngài không hẳn là người cha hoàn hảo, nhưng “thất bại” thì không phải. Ngài tự nghĩ vậy thôi!
-Ta chỉ muốn kiếm người chồng tốt cho con bé. Không hẳn là Vi Hàn, ta cũng đưa ra nhiều lựa chọn khác, tất cả đều là ứng cử viên sáng giá, không hoàng tử thừa kế ngai vàng cũng quý tộc danh tiếng. Nhưng con bé không chấp nhận bất cứ ai! Vậy không phải ta thất bại thì là gì?
Tây Minh nheo mắt, cố gắp cục rắn màu đen khỏi vết thương nhưng nó cứ trượt đi. Ông niệm chú ngữ lần nữa, đám tơ trắng cuốn quanh cục rắn, trợ lực giúp ngài đại thánh sứ. Sau cùng nó cũng bị bẩy ra, rơi xuống khay nước “cạch” một tiếng. Tây Minh khâu vết rộp, thở dài:
-Mạn phép được nói thẳng, ngài khá “thủ cựu”, thưa hoàng đế. Ngài đang trở nên giống bậc cha mẹ Đông Thổ. Họ chăm sóc con cái như chăm nom thú kiểng, và họ coi con cái mình như thú kiểng thật! Người Hoa Thổ đâu thế? Cứ để Lục Châu tự quyết định. Con bé nào phải gà gô? Nói không chừng Lục Châu sẽ thành Tổng Lãnh. Ngài định chỉ dạy một Tổng Lãnh cái gì đúng, cái gì sai?
-Không, ta không ưa các bậc cha mẹ Đông Thổ. – Đệ thập lắc đầu – Vấn đề là Lục Châu đang thích Vô Phong. Dấu hiệu rất rõ ràng, bắt đầu từ đêm dạ tiệc. Có vẻ sau lần đấy, con bé gặp gỡ tên tóc đỏ khá nhiều lần. Ta sợ Lục Châu yêu hắn!
Ngài đại thánh sứ nhăn mày trái nhíu mày phải. Ông không hỏi con gái nuôi chuyện yêu đương, nhưng dự cảm cái gã mà Tiểu Hồ nhắm tới cũng là Vô Phong. Tạm dẹp mối ngờ vực, ông trầm ngâm:
-Mấy hôm nghỉ lễ, tôi gặp Vô Phong khá nhiều. Trước đây thế nào thì không rõ, nhưng hiện tại hắn không có gì đáng phàn nàn. Giả dụ hắn là kẻ xấu thì con gái ngài đã chết ở Kim Ngân lâu rồi. Nếu ngài lấn cấn chuyện danh tiếng, hãy cho hắn thời gian phấn đấu thành quý tộc.
-Đơn giản vậy đã tốt! – Hoàng đế lắc đầu – Cho ông hay, Vô Phong là vũ khí tốt nhất mà Phi Thiên từng sở hữu. Một sát thủ. Nhờ hắn, chúng ta giải quyết được kha khá rắc rối và những chính khách khó ưa. Phi Thiên quốc nợ hắn. Xin lỗi, ta chỉ nói được đến vậy. Và ta không muốn Lục Châu cặp kè một gã như thế.
Tây Minh ngừng khâu, chuyển sang vết rộp tiếp theo:
-Sát thủ hành xử rất khác. Tôi biết một số thói quen không thể che giấu của loại người này. Vấn đề là những thói quen đó không xuất hiện ở Vô Phong. Chỉ có một cách giải thích... hắn đã quên. Trí nhớ của hắn có vấn đề, phải vậy không?
Chiếc panh sục sâu da thịt hoàng đế, lôi ra cục rắn bằng đầu ngón tay. Trán đệ thập vã mồ hôi, mắt căng tia máu. Ngài cắn răng:
-Biết tại sao ta hiếm khi kể những bí mật với ông không? Bởi ông nhanh nhạy quá! Nếu sinh vào thời nội chiến Phi Thiên và phục vụ những gã vua khó tính, ông đã mất mạng lâu rồi, bạn tôi à!
-Vậy thật may mắn cho tôi khi ngài làm hoàng đế!
Đệ thập cười vang song tiếng cười đứt quãng vì cơn đau. Lưng hoàng đế tuôn khí đen đậm đặc, Tây Minh phải niệm chú ngữ điều khiển dòng khí trắng áp chế. Ông đợi khí đen biến mất hoàn toàn mới tiếp tục xử lý vết rộp. Đại thánh sứ tiếp lời:
-Ngài thực sự tin cuộc đời Lục Châu sẽ tốt đẹp nếu kết hôn với Vi Hàn? Có thật ngài lo lắng hạnh phúc của con bé? Hay vì ngài muốn Phi Thiên tránh hiểm họa? Trả lời tôi, ngài đang làm “hoàng đế” hay làm “cha”?
Đệ thập im lặng, dung diện hơi thẫn thờ. Giờ đây, những cơn đau không thể khiến ngài bận tâm dù chiếc panh đang ngọ ngoạy vết thương. Ngẫm nghĩ một chút, đệ thập đáp:
-Nửa tháng nữa là đến kỳ thi Tổng Lãnh. Lục Châu phải lo chuyện đó trước tiên, chẳng có nhiều thời gian cho bầu cử. Con bé đang đuối sức. Bên Nghiệp Đoàn Miền Bắc chỉ có ba mươi chính khách ủng hộ Lục Châu, hầu hết đều thuộc hội đồng dân biểu. Trong khi số người ủng hộ Lục Thiên cao gấp ba, một lượng lớn thuộc pháp chính viện. Con bé hết cửa ở Nghiệp Đoàn rồi! Giờ này Lục Thiên đang tiếp xúc Phái Miền Đông và Trung Cực Đảng, tình hình rất khả quan, Lục Châu theo không kịp nữa(*).
-Ngài tin Lục Thiên sẽ trở thành Bạch Dương đệ thập nhất?
-Phải, chín mươi chín phần trăm là vậy. Tất nhiên Lục Châu còn cửa thắng nếu nhận được hậu thuẫn từ Liên Hiệp Bờ Tây. Nhưng bảo Bờ Tây ủng hộ họ Bạch Dương? Chuyện đùa!
-Vậy nó liên quan đến chuyện kết hôn của Lục Châu thế nào?
-Ông nhanh nhạy lắm mà, bạn tôi?! Đoán xem!
Tây Minh vừa lau vết máu vừa ngẫm nghĩ, khay nước bên cạnh chuyển màu đỏ nhạt, dưới đáy đầy cục rắn. Ông khâu tất cả vết thương, dùng băng gạc cuốn quanh người đệ thập. Tây Minh chợt lên tiếng:
-Ngài lo sợ Hội Đồng Pháp Quan?
-Phải. – Hoàng đế gật gù – Hoàng đế Phi Thiên cần nhiều năm, hàng thập kỷ, thậm chí không bao giờ kiểm soát nổi Hội Đồng Pháp Quan như Bạch Dương đệ bát. Ta nắm trong tay toàn bộ Hội Đồng, nhưng khi ta chết, những kẻ cơ hội sẽ thò mặt ra và Lục Thiên phải “chiến đấu” với họ. Trong cuộc đấu đá, Lục Châu dễ trở thành mục tiêu. Bằng việc kết hôn với Vi Hàn, con bé sẽ tránh được chính trường Phi Thiên quốc. Mặt khác, Lục Thiên và Vi Hàn sẽ thành hoàng đế, thông qua cầu nối Lục Châu, hai quốc gia tự dưng bớt xung đột. Đời ta không giải quyết được chuyện ngoại giao với Lưu Vân nhưng đời Lục Thiên làm được.
Nghe xong, Tây Minh lắc đầu cười. Rốt cục đệ thập chẳng thể trả lời mình đang làm hoàng đế hay làm cha. “Đành vậy, cuộc đời vốn là một nùi gút thắt lẫn lộn” – Đại thánh sứ nghĩ thầm, lòng phân vân giữa ý định của hoàng đế và ý chí của Lục Châu.
Hoàng đế mặc quần áo đoạn hỏi:
-Ta thế nào?
-Diễn biến không tốt lắm. Quỷ Vương đang hóa đá cơ thể ngài, tốc độ chậm, nhưng bốn tháng nữa mới tháo chỉ khâu, từ giờ đến lúc đó không biết thế nào. Tôi e quá trình hóa đá sẽ diễn ra nhanh hơn. Từ giờ ngài nên nghỉ ngơi.
-Nghỉ ngơi? Không còn thời gian nữa, bạn tôi à! Trước khi chết, ta còn nhiều việc lắm! Chừng nào Lục Châu chưa yên ổn, ta chưa nhắm mắt được. Giúp ta, ông bạn! Lục Châu giờ chỉ nghe ông, hãy khuyên nó tránh xa tên tóc đỏ!
-Có thành kiến quá không, hoàng đế?
Hoàng đế uống cốc nước, lau bớt mồ hôi trán, giọng mệt nhọc:
-Cũng giống việc ông ghét Chiến Tử thôi. Chúng ta giống nhau, đều “thủ cựu”.
Tây Minh khó xử. Hoàng đế không sống được lâu nữa và ông chẳng muốn từ chối người sắp chết. Nhưng bình sinh đại thánh sứ ghét nhất chuyện gò ép người khác. Già bắt trẻ nghe, khốn nỗi trẻ nào nghe già? – Ông thở dài đoạn hỏi nốt:
-Ngài nói Phi Thiên quốc nợ Vô Phong? Giờ đối xử với hắn như thế, liệu có hợp lý, thưa hoàng đế?
-Có nợ phải trả, nhưng khi nợ quá nhiều, con nợ sẽ giết chủ nợ. Thế giới này là vậy. – Đệ thập đáp lời.
...
Từ lần gặp gỡ hoàng đế tới giờ đã non một tuần, kỳ thi Tổng Lãnh sắp đến gần, Tây Minh hiếm khi ngơi việc. Phi Thiên quốc không chỉ có Lục Châu mà còn nhiều thánh sứ khác, ông phải chăm nom tất cả. Những lúc rảnh, ông nghĩ lời nhờ cậy của hoàng đế. Sau nhiều ngày băn khoăn, Tây Minh quyết định giúp đệ thập. Ông chẳng thành kiến với tên tóc đỏ, nhưng hắn và Lục Châu quá khác nhau. Đại thánh sứ yêu thương công chúa như yêu thương Tiểu Hồ, bởi thế ông không muốn công chúa hay con gái nuôi dính vào kẻ có quá khứ bất minh như Vô Phong. Hắn quá nguy hiểm.
Sự tình cũng vừa khéo khi một ngày nọ, Vô Phong gọi điện xin gặp Tây Minh và nhờ tư vấn vài chuyện. Ngài đại thánh sứ đồng ý ngay dù không biết “vài chuyện” kia là gì. Ông muốn nhân cơ hội này nói rõ quan điểm với tên tóc đỏ, yêu cầu hắn tránh xa công chúa và con nuôi. Dù không thích nhưng ông vẫn phải làm.
Tối đó Vô Phong đến Tháp Thánh Sứ như đã hẹn. Hắn xuất hiện với dáng bộ hơi rón rén, nói năng và hành xử lễ độ. Tên tóc đỏ vẫn luôn như vậy mỗi khi gặp ngài đại thánh sứ. Tây Minh chào trả đoạn mời hắn dùng trà. Nói năng qua loa vài câu về công việc, Tây Minh vào thẳng vấn đề:
-Được rồi, cậu muốn nhờ ta chuyện gì? Chúng ta quen biết nhau nên cứ nói thẳng.
-Tôi muốn xin ngài lời khuyên... – Vô Phong ngập ngừng – ...ngài đã từ bỏ thứ gì lớn lao trong đời mình chưa?
Tây Minh khoanh tay nhìn Vô Phong, cố đọc những tâm tư trong đầu hắn, sau đáp:
-Vài lần. Nếu theo định hướng của gia đình, giờ này ta là lãnh đạo Nghiệp Đoàn Miền Bắc. Nếu chấp nhận đề nghị từ Thánh Vực, ta đã có vị trí trong hội đồng điều hành, hoặc chí ít cũng như ông già sứ giả Hạ Đông(**). Nếu đồng ý lời mời của Uất Hận Thành, ta đã có chân trong Bảy người mạnh nhất. Bởi từ chối tất cả những điều trên, ta không còn gia đình. Bà vợ không ưa ta, nói ta không có chí tiến thủ và đi tìm người đàn ông quyền lực khác. Con cái không ưa ta, nói ta là lão già gàn dở bám giáo điều sáo rỗng, chúng từ mặt ta. Đó, ta từ bỏ vài thứ như thế!
Vô Phong ngẩn mặt:
-Tôi không biết chuyện này. Xin lỗi ngài!
-Không sao! Bà vợ và con cái mà! Họ yêu cầu người chồng - người cha rất nhiều, mà mấy việc đó ta dở tệ! Có lẽ ta chỉ hợp Tiểu Hồ. Con bé tự lo được, cũng chẳng đòi hỏi ta nhiều lắm, trừ việc nó muốn ta sống chung nhà và ăn tất cả những món nó nấu. – Tây Minh cười.
Tên tóc đỏ hỏi tiếp:
-Tại sao ngài từ chối tất cả?
-Vì ta muốn làm thánh sứ. Người ta nói thánh sứ là sứ giả của Đấng Tạo Hóa, sinh ra để giúp đỡ con người. Ta giỏi việc đó, nghiệp thánh sứ cho phép ta cứu giúp nhiều người. Ta thích công việc này.
-Ngài có nói điều này với vợ con?
-Ta đã cố, đã giải thích. Nhưng họ không nghe. Ta nhận ra mỗi con người có một thế giới riêng, sẽ không bao giờ có chuyện người này đồng cảm với thế giới của người kia. Máu mủ ruột thịt cũng không thể giải quyết.
Vô Phong im lặng hồi lâu. Hắn ngó tách trà, nhìn ảnh phản chiếu của mình trên mặt chất lỏng màu xanh nhạt. Tây Minh hỏi:
-Vậy cậu đang như ta sao, anh bạn? Muốn từ bỏ mọi thứ nhưng lo sợ kết cục của từ bỏ?
Tên tóc đỏ gật đầu:
-Vâng, thưa ngài. Tôi sắp rời khỏi Phi Thiên thành, nghỉ việc ở trường sĩ quan. Có lẽ tôi cũng thôi làm người đại diện quỹ từ thiện.
-Cậu tìm kiếm điều gì?
-Như ngài nói, mỗi chúng ta có thế giới của riêng mình. Tôi đang tìm nó.
-Tiểu Hồ không vui đâu, ta chắc chắn! – Tây Minh lắc đầu – Còn Lục Châu... ta cảm giác con bé có ý với cậu. Định từ bỏ Lục Châu sao? Còn Liệt Trúc, con bé vừa đi học, cậu muốn nó xao nhãng?
Vô Phong gãi đầu:
-Tôi chưa xác định được. Tôi cũng không muốn làm tổn thương ai. Nhưng tôi cần tìm thế giới của mình, ngài biết đấy, tôi cũng có mục tiêu riêng. Giống ngài muốn làm thánh sứ, tôi muốn làm điều gì đó khác mà không phải ở Phi Thiên thành này.
-Vậy tìm được thế giới của mình, cậu sẽ làm gì? Chuyện lớn lao vĩ đại nào đấy chăng?
-Không, chuyện lớn lao vĩ đại không giành cho tôi! – Vô Phong cười – Nếu tìm được, tôi sẽ đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều con người, lắng nghe thế giới của họ. Ngài nói đúng, chúng ta chẳng bao giờ hiểu nhau, nhưng nếu thế giới của chúng ta xích lại gần nhau, có thể sẽ hiểu được chút nào chăng?
Tây Minh nheo mắt nhìn Vô Phong. Ông vốn định giáo huấn tên này nhưng giờ nghĩ khác. Ngài đại thánh sứ bật cười, chợt nhận ra mình chỉ là lão già thủ cựu. Ông nhấp ngụm trà sau nói:
-Ta biết vài người giống cậu. Nếu ở nguyên một chỗ, họ không tồn tại. Chỉ khi họ cất bước, người ta mới cảm thấy họ và chính họ mới cảm nhận được mình. Giống cơn gió, cậu hiểu không? Nó vô hình vô dạng, nhưng chúng ta biết nó tồn tại.
-Vậy theo ngài, tôi nên đi? Rời khỏi Phi Thiên thành?
-Làm điều cậu cho là đúng nhất. Nhưng ta báo trước, “thế giới của mình” không nhỏ đâu. Nó lớn hơn cậu tưởng tượng đấy!
Dứt lời, ngài đại thánh sứ ghi chép lên một mảnh giấy và đưa cho Vô Phong:
-Số điện thoại của ta. Ta không giúp được tận tay, nhưng ta có nhiều bạn bè và quan hệ, có thể sẽ giúp cậu nhiều chuyện.
Vô Phong cảm ơn rối rít, đầu gật lia lịa như máy. Ngài đại thánh sứ nhìn hắn hồi lâu, gương mặt già nua bỗng nở nụ cười:
-Này, tóc đỏ!
-Vâng, thưa ngài? – Vô Phong thẳng lưng.
Tây Minh nhìn hắn hồi lâu, gương mặt già nua chợt nở nụ cười:
-Ở đây còn nhiều người chờ cậu. Đi con đường của cậu nhưng đừng từ bỏ ai. Đừng giống như ta.
Vô Phong cúi đầu cảm tạ rồi rời khỏi Tháp Thánh Sứ. Đứng từ tầng cao, Tây Minh dõi theo mái đầu đỏ khuất dần trên đại lộ. Ngài đại thánh sứ muốn biết thế giới của Vô Phong và dù nó tròn méo thế nào, ông vẫn mong nó có kết cục tốt. Ông muốn thấy một chuyện không tưởng giữa thế giới thực. Tây Minh lắc đầu cười:
“Xin lỗi bạn già, ông nhờ nhầm người rồi. Tôi không tàn nhẫn giống ông.”
(*) quốc hội Phi Thiên phân làm hai viện: hội đồng dân biểu và pháp chính viện. Bốn đảng lớn nhất quốc hội gồm Nghiệp Đoàn Miền Bắc, Liên Hiệp Bờ Tây, Phái Miền Đông và Trung Cực Đảng. Xem lại Quyển 3 Chương 52 – 53.
(**) sứ giả Hạ Đông đã chết, xem lại Quyển 2 Chương 37