Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn Quân Mặc Li dùng xong bữa, mỉm cười nhìn vẻ mặt hơi gượng của hắn, sau đấy mới hỏi: “Cửu nhân nghĩ Phất Lai là người như thế nào?”
“Bình thường…..” Quân Mặc Li trả lời, cảm thấy đầu hơi nặng một chút. Dạo gần đây hắn không có thời gian để nghỉ ngơi, cho nên tối nay khi đã giải quyết xong bớt việc, hắn thực sự rất muốn được ngủ một giấc thật say.
Quân Dạ Hàn nhìn vẻ mặt đã mệt mỏi nhưng vẫn cố tỉnh táo của Quân Mặc Li, cười nhẹ, đi đến đằng sau hắn. Y dùng đôi bàn tay thon dài nhẹ nhàng xoa bóp hai bờ vai Quân Mặc Li, theo nhịp xoa bóp, một dòng khí mát mẻ sảng khoái cũng truyền đến toàn thân Quân Mặc Li, làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thảnh tỉnh hơn, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Quân Dạ Hàn, nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu hoàn mỹ, thậm chí còn mang theo nụ cười sủng nịnh của y, hắn có chút giật mình.
Quân Dạ Hàn, vốn đã có vẻ ngoài hoàn mỹ làm cho người ta không thể kháng cự, lúc này ánh mắt y chăm chú nhìn vào Quân Mặc Li, làm cho hắn có cảm giác đối với y, mình chính là thứ trân quý nhất trên thế giới này, như thể hắn là một thứ thuộc về y. Quân Dạ Hàn như vậy, quá dễ dàng làm cho người ta say mê, không thể tự kìm nén mà đi tranh giành, chiếm hết sự ôn nhu của y, độc chiếm y…
Quân Mặc Li bị ý nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ. Độc chiếm…..? quả thật là một ý tưởng buồn cười, hắn mà lại quyến luyến sự ôn nhu của Quân Dạ Hàn? Không lẽ là do hắn quá mệt mỏi, cuộc sống một mình đã lâu, cho nên mới mong muốn ấm áp, tham lam sự ấm áp?
Quân Mặc Li thu hồi lại ánh mắt, quay sang nghịch chiếc chén ngọc du long diễn phượng trên mặt bàn. Nghĩ nghĩ, trong mắt hắn hiện lên ý trào phúng. Trên thế giới này, ngươi có thể quyến luyến sự ấm áp của bất kì ai đều được, trừ một mình Quân Dạ Hàn là không thể được a…..
Quân Dạ Hàn vẫn đứng đằng sau Quân Mặc Li, ngắm nhìn tất cả những biểu cảm, những suy nghĩ cảm xúc của hắn, trong đôi mắt sương mù đen tối của y có sự bất đắc dĩ, cùng tình ý….
Li Nhi, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi biết, người duy nhất mà ngươi có thể tin tưởng … chỉ có thể là ta….
“Quân phụ, đêm khuya rồi…..” Quân Mặc Li cúi đầu nói, không hề nhìn Quân Dạ Hàn, nhưng ý tứ trong câu nói rất rõ ràng.
“A a, Cửu nhi đang muốn đuổi ta về sao?” Quân Dạ Hàn di chuyển đến bên cạnh Quân Mặc Li, nhẹ giọng hỏi.
“Mặc Li chỉ mệt mà thôi….”
“Mệt sao? Nếu đã như vậy, trẫm sẽ không quấy rầy sự nghỉ ngơi của Cửu nhi nữa…” nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn quyết định đứng dậy đi về.
Quân Mặc Li không ngờ chỉ nói một câu Quân Dạ Hàn liền đi luôn như vậy, nhìn thấy y sắp bước ra khỏi cửa, liền kêu lên: “Chờ một chút……”
“Cửu nhi còn có việc gì sao?” Quân Dạ Hàn quay đầu lại, có chút chờ mong.
“Mèo của phụ vương….” Quân Mặc Li đột nhiên túm con mèo trong tay ném về phía Quân Dạ Hàn. “Mặc Li không muốn lúc nào cũng mang bên mình một thứ giám thị bản thân như thế.”
“A a, Cửu nhi cứ mang nó theo đi. Sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, có nó ở bên cạnh ngươi, trẫm sẽ yên tâm hơn một chút…” bắt được con mèo trắng, Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng xoay lại, đặt nó lên tay Quân Mặc Li. Nhìn ánh mắt hơi kinh ngạc của hắn, y ôn nhu cười: “Cửu nhi đã chuẩn bị xong cho cuộc tỉ thí võ giữa các hoàng tử chưa?”
“Quân phụ, ngài đang lo lắng cho Mặc Li?” ánh mắt Quân Mặc Li chiếu thẳng vào Quân Dạ Hàn, có chút ý cười: “Quân phụ cho rằng, nếu Mặc Li thắng thì cuộc tỉ thí này sẽ có kết cục như thế nào?”
“Điều đó còn phụ thuộc vào, xem Li nhi muốn như thế nào nữa.” Quân Dạ Hàn tựa vào thành cửa, ngọn đèn trong phòng chiếu ra ánh sáng mong manh, đêm tối càng trở nên mông lung, không thật.
“Vậy nếu ta thua thì sao…” Quân Mặc Li nhìn thấy trong đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh của Quân Dạ Hàn xuất hiện sự kinh ngạc, liền cười nói: “Thắng là ý tưởng cũ của Mặc Li. Nhưng từ sau khi gặp Phất Lai, Mặc Li đã nghĩ lại. Nếu muốn biết nhiều hơn nữa, chỉ có thể tự mình đi về phía trước, tự mình đối mặt…..”
“Như vậy có nghĩa là Cửu nhi cuối cùng cũng quyết định sẽ xuất hiện trước mặt mọi người sao?” trong tròng mắt đen lạnh của Quân Dạ Hàn lưu chuyển thứ ánh sáng rạng rỡ, giọng nói của y dịu dàng như một dòng nước ấm, từng câu từng chữ đều như đang tâm sự với người tình thân thiết nhất của mình. “Nếu là như vậy, Cửu nhi, hãy khiến cho tất cả mọi người đều phải nhớ kỹ ngươi. Trẫm mong chờ ngày đó…”
Li nhi, hãy khiến cho tất cả mọi người biết được ngươi xinh đẹp đến nhường nào, để cho mọi người gặp được ánh sáng chói lòa sáng rọi của ngươi…..
Ta cũng sẽ làm cho tất cả mọi người biết được… người duy nhất có thể trở thành bạn đời của ta trong tương lai là ai…
_____
Đêm khuya, trong Minh Lộ cung, một người đàn ông mặc y phục đen, đang lẳng lặng đứng bên cạnh chiếc giường lớn trong tẩm điện. Y đứng im, ôn nhu nhìn con người đang say giấc trên giường lớn, bàn tay phải khẽ vuốt chiếc mặt nạ lạnh lẽo của người kia. Chiếc mặt lạ từ từ trở nên trong suốt, rồi biến mất, để lộ ra dung nhan khuynh thế.
“Li nhi…” khe khẽ thở dài, Quân Dạ Hàn dùng tay trái cầm nhẹ lấy cổ tay phải trắng nõn mảnh khảnh của Quân Mặc Li. Một luồng ánh sáng xuất. Đợi đến khi ánh sáng biến mất, một chiếc vòng tay liền xuất hiện trên cổ tay trắng nõn của Quân Mặc Li. Đấy là một chiếc vòng xinh đẹp với những dòng họa tiết màu đen đang không ngừng chuyển động, mang đến cảm giác vô cùng huyền bí. Nhưng chỉ một lúc sau, chiếc vòng tay dần dần mờ đi, biến mất, giống như nó chưa từng tồn tại bao giờ…..