“Xin hai vị dừng bước.” thanh âm của y lạnh như băng, không có chút cảm xúc nào, cực kì lạnh lùng nghiêm túc.
Quân Mặc Li lạnh nhạt nhìn người trước mắt, khóe môi lại cong lên, nhưng cũng không nói câu nào. Bị hai người im lặng mà coi thường, vị tướng sĩ kia cũng không nổi giận, giơ tay vẫy một cái. Ngay lập tức, một binh lính phía sau đi lên, trong tay còn bê một cuộn giấy màu đỏ.
“Tướng quân.”
Binh lính nâng phong thư lên giao cho tướng sĩ, giọng nói cùng thái đội đều rất cung cẩn. Tướng sĩ nhận cuộn giấy, vỗ nhẹ một chút, phong thư màu đỏ lập tức mở ra, vì vậy mà Quân Mặc Li cùng Quân Dạ Hàn có thể nhìn thấy rõ ràng nội dung bên trong.
Trên cuộn giấy có một bức tranh, vẽ một người nam tử có khuôn mặt thanh nhã, lại có chút lạnh lùng, dáng người cao dáo mảnh khảnh. Mà người trong tranh kia, có khuôn mặt giống y hệt người đang đứng cạnh Quân Mặc Li bây giờ, người đã từng là đế hậu của Tác Phỉ Đặc, Lam Thánh Âm.
“Đế quân truyền lệnh, nếu hôm nay gặp phải người có khuôn mặt giống như người trong bức tranh, thì phải hộ tống người nghênh tiến đế cung.” Tướng sĩ khép bức tranh lại, lạnh lùng nhìn hai người trước mắt.
“Bản tướng quân là nhất phẩm Hộ quốc tướng quân của Tác Phỉ Đặc, Thụy Tư Đặc Thước Ngươi Thước Á, cũng sẽ là người hộ tống hai vị vào đế cung.”
“Hộ tống?” Quân Mặc Li hơi nhếch mày, khẽ nói nhỏ.
Hành động lần này của Đồ Lan cũng không hề giấu diếm Tác Phỉ Đặc, nhưng từ khi quân Mặc Li cùng Quân Dạ Hàn ra khỏi La Thước Ngươi thành, cả hai đã dùng tốc độ cực nhanh mà đi đến nơi đây, vậy mà Tác Phỉ Đặc vẫn có thể nắm rõ hành tung của hai người.
“Đúng vậy. Đế quân đã ra lệnh cho vi thần hộ tống hai vị tới đế cung, không được đẻ xảy ra sai sót.”
Thước Ngươi Thước Á nghiêm túc nhìn hai người trước mặt, khi ánh mắt liếc qua quân Mặc Li thì hơi ngừng lại một chút, sau đó nghiêng người làm tư thế mời, động tác tuy cứng ngắc, nhưng cũng không có ý để người khác cự tuyệt.
“Hai vị, mời.”
Đội binh lính phía sau cũng chỉnh tề lùi sang hai bên, tạo thành một con đường vừa đủ cho hai người đi qua. Một chiếc xe ngựa hoa lệ xuất hiện trước mặt của hai người, rèm xe màu đỏ rực rủ xuống, rực rỡ như một ngọn lửa. Quân Mặc Li mỉm cười đi về xe ngựa. Quân Dạ Hàn đi chậm hơn Quân Mặc Li nửa bước, khi đi ngang qua Thước Ngươi Thước Á thì hơi ngừng lại một chút, ôn nhu cười khẽ nhìn y.
Thước Ngươi Thước Á nhíu mày nhìn Quân Dạ Hàn bước qua, sau đó hơi cúi đầu, bàn tay nắm chặt khẽ run run, khóe môi lại cong lên, nở một nụ cười lạnh lẽo.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường lớn, đám đông đông đúc nơi đường lớn đều nhanh chóng tránh sang một bên. Quân Mặc Li ngả người tựa vào người Quân Dạ Hàn, ngón tay thon dài khẽ nhấc một góc rèm xe lên, thanh âm ồn ào nhộn nhịp từ bên ngoài ngay lập tức truyền vào trong xe. Trên mặt đường rộng lớn bằng phằng, mọi người đi lại tấp nập, cách ăn mặc khác nhau, có đủ các loại dị vực phong tình, những người phụ nữ xinh đẹp đi cùng với đàn ông, cười lớn tiếng, công tử trái phải ôm ấp, thoải mái mà đùa dỡn với các mỹ nhân, thậm chí ở góc đường có thể nhìn thấy hai người thanh niên còn tự nhiên mà ôm ấp, ôn tình mỉm cười nhìn nhau. Những người khác nhìn thấy hai người này đều thiện chí mỉm cười, còn có không ít người còn tò mò mà nhìn ngắm thật lâu. Tiếng ca hát vui vẻ cùng tiếng cười nói náo nhiệt đan xen, làm cho ngã tư đường càng thêm nhộn nhịp. Các loại hình ảnh đan xen vào nhau, đủ để cho thấy nơi này người dân rất tự nhiên, không câu nệ.
Quân Mặc Li cười nhẹ nhìn ngắm đường phố, khóe môi cong lên không thể hạ thấp.
“Ngươi thích ở nơi này sao?”
Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Quân Mặc Li, ôn nhu cười hỏi.
“Nơi này rất đẹp, nhưng bất cứ thứ gì quá xinh đẹp hoàn mỹ, đều sẽ để lộ ra sai lầm, cùng với khiếm khuyết.”
Quân Mặc Li càng tựa sâu vào lòng Quân Dạ Hàn, ý cười không thể ngừng lại, ngón tay chỉ về phái hai người thanh niên đang ôm chặt lấy nhau nơi góc đường. Người thanh niên có thân hình cao lớn hơn đang ôm chặt lấy người thanh niên nhỏ nhắn, ái muội mà thì thầm vào lỗ tai y, cũng dùng đôi mắt thâm tình nhìn y. Thiếu niên nhỏ nhắn kia thì thẹn thùng đặt trước ngực người kia, không biết nghe được người kia nói gì mà tai càng ngày càng hồng, đôi mắt to tròn tràn ngập thẹn thùng, lại cũng không thể giấu nổi yêu thương.
“Hai người này tình cảm có vẻ rất mặn nồng, chỉ tiếc là…”
“Đáng tiếc cái gì…?” Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn hắn.
“Chỉ tiếc là, cách bọn họ ôm nhau sai rồi, không giống tình nhân…”
Quân Mặc Li vừa nói xong, một luồng khí lạnh lẽo theo đỉnh xe rất nhanh vọt đến. quân Mặc Li cùng Quân Dạ Hàn đồng thời mỉm cười, thân mình nhanh chóng tách sang hai bên, biến mất.
“Oanh!!!”
Lực lượng rất lớn va chạm với xe ngựa, làm cho chiếc xe hoa lệ to lớn khoảnh khắc vỡ nát, ngựa cuồng khiếu. Quân Mặc Li nhẹ nhàng dừng lại trên một nóc nhà, vui vẻ mà nhìn một đám người đang không ngừng lao vào ám sát Quân Dạ Hàn, thản nhiên lay động quạt trong tay. Những người đi lại trên đường lớn lúc này cũng đã lột bỏ vẻ ngoài vui vẻ thoải mái vô hại của mình, cầm vũ khí sắc bén trong tay, sát ý ngập trời.
Nhìn lại đường lớn lúc này đã tràn ngập máu tươi, có ai có thể tưởng được mới mấy giây trước thôi nơi đây vẫn là phố xá náo nhiệt nhộn nhịp tràn ngập tiếng cười đùa đàn hát, cũng không ai ngờ người đi lại trên đường phố, đều là sát thủ, đều là ngụy trang.
Những binh sĩ làm công việc bảo vệ lúc này cũng đã ra sức chống lại sát thủ, tiếng vũ khí va chạm cùng với đâm vào da thịt không ngừng vang lên. Quân Dạ Hàn cầm cây cung phát ra hào quang trắng, ngón tay chỉ cần hơi kéo cây cung một chút, quang tiễn liền nhanh chóng xuất hiện, dùng một tốc độ cực nhanh xuyên qua thân thể sát thủ, sau đó không hề ngừng lại mà vẫn tiếp tục bay đi. Mỗi chỗ mà quang tiễn bay qua, đều không còn người sống. Quân Dạ Hàn cũng dùng tốc độ cực nhanh tránh đi những vũ khí cùng với các loại pháp thuật tấn công, y dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám đông tràn ngập sát khí không ngừng tụ về phía mình, ngón tay thon dài nhanh chóng di động, không ngừng bắn ra quang tiễn.
Quân Mặc Li vẫn chăm chú nhìn vào thân hình thon dài nhanh nhẹn của Quân Dạ Hàn, ý cười trong mắt càng sâu. Nếu không phải hắn đã biết trước được thân phận của Quân Dạ Hàn, thì chắc lúc này hắn cũng đã nhận lầm Quân Dạ Hàn là Lam Thánh Âm. Vì khuôn mặt dáng người tuy có khả năng biến hóa, nhưng trong khi chiến đấu lại vẫn có thể bắt trước cách chiến đấu cùng cách di chuyển của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li có thể làm được, nhưng chắc chắn không thể hoàn mỹ như Quân Dạ Hàn được.
Chỉ tiếc một điều, là giờ phút này Quân Dạ Hàn vẫn chưa thể bại lộ thân phận của mình được, nếu không những kẻ này chắc đã được xử lý gọn gàng rồi.
Khẽ lay động quạt trong tay, Quân Mặc Li cực kì nhàn nhã thoải mái mà nhìn Quân Dạ Hàn trong đám đông khônh ngừng chém giết.
Một đám sương khói màu đen vô thanh vô tức đi đến cạnh Quân Mặc Li, hơi thở đậm đặc tử vong nhanh chóng tràn ngập không gian, một con côn trùng nhỏ như móng tay ẩn trong sương khói, cũng nhanh chóng bay vọt đến chỗ Quân Mặc Li. Quân Mặc Li vẫn yên tĩnh mỉm cười, quạt trong tay tiếp tục lay động, ánh sáng trong sạch tinh khiết nhanh chóng bao chùm cả thân quạt, sau đó là bao trùm cả cơ thể hắn. Hơi nhún chân lấy đà, cả cơ thể Quân Mặc Li liền trở nên nhẹ bỗng, trôi nổi trong không gian. Hào quang màu trắng không để một kẽ hở nào, sương khói màu đen vừa mới gắp phải hào quang liền lập tức rụt lại. Đợi đến khi Quân Mặc Li lại hạ chân trên nóc nhà, thì sương khói màu đen cũng đã hoàng toàn tiên tán, mà cong côn trùng màu đen xấu xí kia cũng đã tan thành bụi.
“Cửu hoàng tử không hổ là người của hoàng gia, dễ dàng như vậy đã có thể hóa giải Minh Vụ.”
Thanh âm ôn hòa kèm theo ý tán tưởng truyền từ phía sau Quân Mặc Li đến, sau đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến. Quân Mặc Li mỉm cười quay lại nhìn người phía sau, khi nhận ra người kia là ai, trong đôi mắt hắn liền tràn ngập ý cười.
“Cổ huynh.”
“Đã lâu không thấy, Cửu hoàng tử.” Cổ Nguyệt Lâu mỉm cười nhìn khuôn mặt thanh tú của Quân Mặc Li.
“Không, không phải chúng ta mới gặp nhau ở La Thước Ngươi thành hay sao? Lúc ấy còn có cả An Lưu Quân nữa, không phải sao, Nguyệt Lâu?” Quân Mặc Li cười khẽ, ý cười cực kì trong sáng.
“A, đúng vậy, xem ra là Nguyệt Lâu nhớ lầm.”
“Vậy để bồi tội, Nguyệt Lâu xin được mời Cửu hoàng tử cùng nhau đi ngắm nhìn nơi xinh đẹp phồn hồa nhất của Tác Phỉ Đặc. Không biết Nguyệt Lâu có thể có được vinh hạnh này không?” Cổ Nguyệt Lâu hơi chờ mong nhìn Quân Mặc Li, cười cực kì hiền lành.
“Mặc Li tuy rất muốn đi, nhưng tình cảnh hiện tại quả thực không cho phép a.” Quân Mặc Li hơi nghiêng người, ngón tay thon dài chỉ về hướng đám đông đang không ngừng vây quanh Quân Dạ Hàn, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Người đến cũng ta hôm nay, sẽ không thể cách xa Mặc Li cho dù chỉ là một chút.”
Cổ Nguyệt Lâu nhìn về hướng chỉ của Quân Mặc Li, ý cười nơi khóe môi càng tăng thêm.
“Nếu Cửu hoàng tử cùng người này có tình nghĩa thâm hậu như vậy, không thể chia lìa dù chỉ là một chút, vậy thì cũng nhau đi thôi.”
Dứt lời, không chờ Quân Mặc Li trả lời, Cổ Nguyệt Lâu liền nâng hai tay vỗ một tiếng, tất cả những người đang tấn công Quân Dạ Hàn bên dưới nghe thấy tiếng vỗ tay này, đội ngũ khoảnh khắc biến đổi, tầng tầng lớp lớp bao vây quanh Quân Dạ Hàn, tạo thành một trận pháp biến đổi không ngừng. Những binh sĩ có trách nhiệm bảo vệ Quân Dạ Hàn cùng Quân Mặc Li lúc này chỉ có thể nắm chặt binh khí trong tay, kinh hãi mà nhìn trận pháp xung quanh. Sát khí cực kì khủng bố tràn ngập trong không khí, làm cho người ta không thể thở nổi. Quân Dạ Hàn bình tĩnh liếc nhìn sát thủ xung đang lập trận quanh mình, một tay nắm cung, một tay đặt nhẹ lên dây cung, sau đó nhanh như chớp, quang tiễn không ngừng bắn ra. Những chỗ quang tiễn bắn đến đều tạo thành một lỗ thủng trận pháp, nhưng vì những sát thủ này số lượng quá đông đảo, nên chỉ chớp mắt lại đã có người bổ sung vào chỗ khuyết, trận pháp lại bị đóng kín. Những sát thủ dùng bản thân làm trụ cột dùng hai tay kết ấn, hào quang đỏ sậm nhanh chóng lan tỏa, từng luồng sương khói đỏ đậm từ dưới mặt đất bay lên, quỷ dị yêu tà. Những binh sĩ vốn đã tiêu hao rất nhiều thể lực vì chiến đấu, lúc này đều cảm thấy thân thể nặng nề, hai chân như đeo xiềng xích nặng nghìn cân, chỉ chốc lát, đã có không ít binh lính ngã xuống đất. Nhưng những binh lính này chỉ cần vừa tiếp xúc với mặt đất, nháy mắt đã bị sương đỏ bao lấy. Đợi đến khi sương đỏ tán đi, thì máu thịt đã chia lìa, chỉ còn lại máu đỏ loang lổ cùng xương trắng. Những binh sĩ khác cũng đã sắp chống đỡ không nổi, gặp cảnh tượng này hai chân lại càng thêm run rẩy, cực kì sợ hãi. Những càng sợ hãi, thì sự việc lại càng trở nên tồi tệ, những tiếng kêu thảm thiết cùng rên rỉ không ngừng vang lên, những cũng chỉ là mấy tiếng hấp hối ngắn ngủi, sau đó chỉ còn lại máu thịt cùng xương trắng loang lổ khắp nơi.
Xung quanh Quân Dạ Hàn cảnh tượng càng ngày càng tràn ngập máu tanh khủng bố, áp lực cũng càng ngày càng nhiều, nhưng lúc này y vẫn cực kì bình tĩnh mà đứng đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía Quân Mặc Li, khi bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Quân Mặc Li, khóe môi y cũng không nhịn được mà chậm rãi cong lên. Tụ linh lực lại trên dây cũng, tạo thành một mũi tên ánh sáng chói lòa, ánh sáng trên thân mũi tên mang theo một thứ năng lượng thanh tẩy cực mạnh, hào quang rực rỡ nhanh chóng khuếch tán trong không gian, như muốn xua ta đi tất cả những dơ bẩn cùng đen tối xấu xa trong không khí. Kéo dây cũng, để cung căng nhất, sau đó là buông tay, tên bay nhanh như chớp.
Quang tiễn bắn thẳng lên trên trời, xuyên qua vòm trận pháp, ánh sáng thánh khiết thanh tẩy sương đỏ, những sát thủ làm trụ cột cũng không kịp tránh nẽ, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng càng ngày càng rực rỡ, sau đó là thân thẻ tan rã, biến thành bụi phiêu tán vào trong không trung. Trận pháp bị phá tan, hào quang trắng rực rỡ tẩy sạch cả trời đất.
Quân Dạ Hàn lúc này cũng rất phối hợp mà lảo đảo thân mình một chút, giống như đã tiêu hao quá nhiều linh lực mà đứng không vững, sắc mặt tái nhợt, cực kì mệt mỏi.
Thước Ngươi Thước Á đứng ở bên cạnh thấy y như vậy, vội vàng chạy đến đỡ lấy y.
“Còn chịu đựng được sao?” Thước Ngươi Thước Á lên tiếng hỏi, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên chút lo lắng, đôi mắt băng hàn không thể che giấu kinh hãi nhìn mấy tên bính lính còn sót lại.
“Không sao… ngô…” Quân Dạ Hàn còn chưa nói xong liền cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo, sau đó là đau đớn đến tận xương, làm cho y không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.
“Ngươi…”
Quân Dạ Hàn dùng hết sức lực mà đẩy Thước Ngươi Thước Á ra, đôi mắt đen lạnh lẽo như băng.
Thước Ngươi Thước Á thưởng thức máu tươi dính trên thân kiếm, khóe môi lạnh lẽo vô cảm mà cong lên.
“Lam Thánh Âm, ta thay hắn đòi lại ngươi một kiếm…”
Quân Dạ Hàn nghe y nói, suy yếu cười khẽ một tiếng, nâng tay lau đi vết mau hộc ra từ miệng.
Quân Mặc Li đứng trên nóc nhà, nhìn Quân Dạ Hàn suy yếu đầy người là máu, ánh mắt trầm xuống, bàn tay nắm chặt lấy thân quạt. Tuy hắn biết mọi chuyện trước mắt đều không phải là thật, tuy biết được Quân Dạ Hàn chỉ diễn kịch, nhưng chỉ vừa mới chớp mắt, khi hắn thấy Thước Ngươi Thước Á cầm kiếm đâm Quân Dạ Hàn, trái tim hắn như muốn ngừng đập, sau đó là đau đớn cùng với hoảng sợ, ngột ngạt làm cho hắn gần như phát cuồng.
Nếu, nếu cảnh tượng trước mắt hắn là thật, nếu y thực sự bị thương, chắc hắn đã phát cuồng, tim sẽ đau đớn đến chết.
Nhưng… giây phút ấy, hắn cũng cảm nhận được, cảm giác của Quân Dạ Hàn, khi đâm một kiếm kia vào trong trái tim hắn.
“Cửu hoàng tử, nếu ngươi còn không chịu đi cùng Nguyệt Lâu, chỉ sợ có người sắp không chịu được nữa rồi.” cỗ nguyệt lâu nhìn sắc mặt tái nhợt lạnh như băng của quân Mặc Li, giọng nói vẫn cực kì ôn hòa.
“Ta đi…” Quân Mặc Li khép quạt trong tay lại, quay sang lạnh lùng nhìn Cổ Nguyệt Lâu, sau đó dứt khoát bước đi, không nhìn Quân Dạ Hàn thêm lần nào nữa.
Cổ Nguyệt Lâu cười lớn ra tiếng, sau đó cũng nhẹ nhàng mà đi theo hắn đi.
Thước Ngươi Thước Á liếc nhìn hai người, sau đó lại nhìn người đã lung lay sắp đổ trước mặt mình, thô lỗ mà túm lấy y, nhanh chóng đuổi kịp hai người đi trước.
Ngã tư đường tiêu điều, tràn ngập xác chết. Nhưng chỉ một lúc sau, những cửa nhà đóng chặt hai bên đường liền từ từ mở ra, không ít người dân thường cầm chậu nước xô nước cùng chổi đi ra, dọn dẹp sạch sẽ con đường như địa ngục này. Những người này, không những không sợ hãi, mà còn cực kì kinh hỉ, vui vẻ.
“Ngươi có thấy được không? Tướng quân đại nhân đã bắt được tên đế hậu giả mạo kia rồi.” một người phụ nữ trung niên vừa quét mặt đường vừa nói chuyện với người bên cạnh.
“Đúng nha. Hơn nữa cũng đã bắt được Cửu hoàng tử thật, ha ha, để xem lúc này còn ai dám cười nhạo đế quốc Tác Phỉ Đặc ta nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay còn của ta cũng tham chiến a.”
“Con của bà cũng rất đáng khen a. Đây chính là cống hiến rất lớn cho quốc gia a. Chỉ tiếc nhà ta không có con trai.”
“Tên đế hậu giả mạo này đã làm cho quốc gia của chúng ta bị mất mặt, hôm nay còn giết nhiều người như vậy, để xem hắn còn sống sót để đối mặt với thế nhân như thế nào, còn có lý do gì biện cớ để thoát tội nữa.”
“…”
Càng ngày càng có nhiều người tham gia vào bình luận, cực kì hưng trí, hồn nhiên mà quên mất cảnh tương giết chóc thảm khốc mới diễn ra, cũng quên đi việc cảm thấy bi thương trước cái chết của con mình.
Thế gian này, người không nhiều lắm, nhưng cũng không ít. Chỉ vì ở mỗi một thế giới đều có những thứ làm cho người ta bị mờ mắt, bị ngu muội, mà quên mất cả huyết mạch, tình thân. Thứ đó, chính là tín ngưỡng, là thứ tín ngưỡng được khắc vào linh hồn mỗi ngươi, cực kì ngoan cố, cũng rất điên cuồng.
Tín ngưỡng của người dân Tác Phỉ Đặc chính là đế vương của Tác Phỉ Đặc, phụng đế vương vi tôn, lấy việc quốc là việc chính. Lần này, việc đế hậu giả được đưa sang Tác Phỉ Đặc đã làm cho Tác Phỉ Đặc phải chịu đựng nỗi nhục cực kì lớn, thậm chí so với mỗi người dân, thì việc này còn đáng phẫn nộ hơn cả việc con của mình bị giết chết. Cũng vì vậy, chỉ cần có thể bắt được Lam Thánh Âm, bắt y phải đền tội, thì cho dù phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình cũng không tiếc nuối. Đây, có lẽ là một tín ngưỡng cực kì cần thiết với một đế quốc, nhưng cũng là một nỗi bi ai lớn nhất của con người. Vì tín ngưỡng mà tự xóa đi nhân cách của mình, quả thực là nỗi bất hạnh của nhân loại.
Quân Mặc Li nhìn thấy cung điện to lớn đang dận hiện ra trước mắt mình, bước chân chậm lại một chút.
“Cửu hoàng tử, ngài không cần quá lo lắng cho bằng hữu của mình đâu.” Cổ Nguyệt Lâu nhìn thấy động tác của hắn, mỉm cười nhẹ giọng nói.
Quân Mặc Li nghe thấy y nói, hơi nghiêng người nhìn y.
“Ngươi, Cổ tộc, lựa chọn đứng về phía Tác Phỉ Đặc?”
Cổ Nguyệt Lâu không ngờ Quân Mặc Li sẽ hỏi về vấn đề này, hơi ngạc nhiên một chút, nhưng ngay lập tức lại trở lại trạng thái bình thường.
“A a, Cổ tộc chỉ là một gia tộc nhỏ, để có thể sinh tồn trong thời đại loạn thế này, đương nhiên phải tìm một chỗ dựa mạnh mẽ.” cô nguyệt lâu ôn hòa cười ra tiếng, cực kì tự nhiên nói.
“Vậy sao…” Quân Mặc Li cười khẽ một chút, sau đó cũng không nói gì thêm, lại nhanh chóng bước về phía đại điện.
Cổ Nguyệt Lâu, nếu ngươi đã lựa chọn như vâyh, vậy thì từ giờ trở đi, chúng ta không còn là bằng hữu nữa, mà là kẻ địch của nhau.
Cổ Nguyệt Lâu thấy Quân Mặc Li nhanh chóng biến mất nơi cửa điện, nụ cười ôn hòa dần biến mất, đôi mắt ôn nhu cũng trầm xuống, môi mím chặt lại.
—
Vừa bước vào trong đại điện, Quân Mặc Li đã bị một màu đỏ rực làm cho đau mắt. Bàn màu đỏ, rèm mành màu đỏ, bàn ghế màu đỏ, tường màu đỏ. Giống như một cưn phòng lửa, chói mắt cực kì.
Ngẩng đầu nhìn lên vách tường rộng lớn của đại điện, ánh mắt trong suốt của Quân Mặc Li lóe lên một chút. Trên bức tường đỏ rực có treo một bức tranh, bức tranh vẽ một người thanh niên trẻ có mái tóc dài đỏ rực dài chạm đất, đôi tròng mắt màu đỏ nhạt tràn ngập ý cười ấm áp, giữa trán là một ngọn lửa đỏ rực, như muón thiêu cháy linh hồn. Mỹ nhân tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành, nở nụ cười điên đảo chúng sinh.
“Có đẹp không?” thanh âm trầm thấp truyền đến từ phía sau lưng Quân Mặc Li giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút mị ý.
“Chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi.” Quân Mặc Li cười khẽ lên tiếng, trong mắt tràn đầy coi thường.
“Không, cả linh hồn cũng rất đẹp, ta còn yêu linh hồn của vị mỹ nhân này hơn cả vẻ ngoài.” Thanh âm kia càng ngày càng gần, giống như một thứ rượu ngon làm say lòng. Mái tóc đỏ như một ngọn lửa che phủ đến ngang ;ưng, đôi mắt đỏ rực mang theo chts ý cười nhẹ nhẹ, khóe môi cong lên, mang theo chút trào phúng như một vị thần minh, nhìn xuống thế gian dơ bẩn. Áo dài bó sát lấy dáng người thon dài cao ngất hoàn mỹ, cổ áo hạ thấp để lội ra làn da khỏe mạnh, cũng cực kì gợi cảm, làm cho người ta mê say.
“Phất Lai, đã lâu không gặp.” Quân Mặc Li nhìn khuôn mặt tuần mỹ của nam tử trước mặt, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
“Đúng vậy, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau rồi, tân nương bỏ trốn của ta.”
Phất lai Tác Phỉ Đặc khẽ cười, tiếng cường làm say lòng người vang vọng trong đại điện.