Còn Nhâm Ảnh Tần thì giờ phút này đã hoàn toàn ngây ngốc, thất thần.
“Ngươi rất thất vọng vì khuôn mặt của bản điện hạ không bị huỷ sao? A a…” Quân Mặc Li nhẹ nhàng cất bước trong không trung, chậm rãi đi về hướng Nhâm Ảnh Tần.
Thanh âm êm nhẹ như tiếng chuông lại hàm chứa ý cười, áo dài màu lam còn có quang hoa ẩn ẩn lưu chuyển, thân ảnh mờ ảo cùng dung nhan khuynh thế, làm cho người ta giống như chìm trong giấc mộng, không hề chân thật.
Nhìn Quân Mặc Li, Nhâm Ảnh Tần cảm giác như hô hấp của mình ngừng trệ, chân bất giác cử động, như muốn tiến lại gần Quân Mặc Li hơn một chút. Nhưng sau đó, một dòng khí âm lãnh bỗng chui vào tâm mạch của y, làm y cả kinh, bừng tỉnh.
Nhâm Ảnh Tần khôi phục sự thanh minh, nhanh chóng lùi bước, kich ngạc nhìn Quân Mặc Li. Y vốn nghĩ, nếu Quân Mặc Li mà bị phá mặt nạ, nhất định sẽ tự rối loạn mà thua cuộc. Ai ngờ, không những hắn không bị huỷ dung, lại còn có dung nhan khuynh quốc tuyệt thế, thậm chí chính bản thân y còn bị mê hoặc. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Không phải trong tất cả những tư liệu hắn có đều nói, Quân Mặc Li đã là một phế vật hay sao? Vì sao lại thay đổi như vậy…?
Nhâm Ảnh Tần hơi kinh hãi nhìn Quân Mặc Li. Y vốn nghĩ trận đấu hôm nay sẽ chiến thắng một cách dễ dàng, nhưng bây giờ xem ra là không có khả năng. Chỉ có một cách duy nhất, tuy rằng nếu sử dụng cách này, y sẽ phải chịu đựng sự thống khổ trong một thời gian dài. Nhưng vẫn tốt hơn so với việc nhận trừng phạt sống không bằng chết, nếu y thua hắn.
Nhìn Nhâm Ảnh Tần càng ngày càng khác thường, Quân Mặc Li ngừng chân, tay phải hắn cầm một thanh bán nguyệt loan đao dài nửa thước, không khí băng sương trong võ trường ngày càng nặng nề.
Sương mù màu đen dần dần bao phủ thân thể Nhâm Ảnh Tần, sau đó khuếch tán ra xung quanh, làm không khí lạnh lẽo trở nên ô trọc, những chỗ hắc khí lan đến, băng rất nhanh bị thối rữa tan chảy, tạo thành những mảng băng mảng nước có mùi thối rữa, chảy lênh láng trên sân đấu.
Một tầng ánh sáng màu lam nhạt vây xung quanh thân thể Quân Mặc Li, ngăn cách hắn với xương mù hắc ám kia.
“Thật sự là nuối tiếc khi huỷ đi túi da xinh đẹp hoàn mỹ như vậy…đáng tiếc, đáng tiếc a…” thanh âm khàn khàn chói tai theo miệng Nhâm Ảnh Tần phát ra. Lúc này, y đang cầm một cây trượng trong tay, sương mù màu đen toả ta từ cây trượng. Ánh mắt Nhâm Ảnh Tần lúc này đã đục ngầu, y dùng ánh mắt ấy ngắm nhìn Quân Mặc Li.
Nhâm Ảnh Tần đã hoàn toàn biến thành người khác, Quân Mặc Li nhìn y, đôi mắt màu lam lạnh như băng. Hắn không ngờ, kẻ thù lại sử dụng minh thuật tà ác trao đổi linh hồn, hơn nữa lại sử dụng công khai như vậy. Thực sự tò mò, không biết là ai mà lại muốn giết hắn như vậy….
Bán ngyệt loan đao trong tay Quân Mặc Li nhanh chóng chém về phía yết hầu của Nhâm Ảnh Tần, cây trượng trong tay Nhâm Ảnh Tần phóng ra một ám quang màu đen, tạo thành một bức tường phòng ngự. Nhâm Ảnh Tần nhanh chóng niệm một câu chú ngữ khó nghe, một thanh liêm đao đột ngột xuất hiện sau lưng Quân Mặc Li, chém mạnh xuống.
Quân Mặc Li né sang một bên, nhưng còn chưa kịp né ra xa, rất nhiều thanh liêm đao xuất hiện trong không trung, không ngừng bổ về phía hắn. Huy động thanh bán nguyệt loan đao trong tay, Quân Mặc Li dùng sức chém bay những thanh đao kia. Nhưng liêm đao trong không khí giống như vô cùng vô tận chém mãi cũng không hết.
Quân Mặc Li cảm thấ hai tay dần dần đau nhức, động tác cũng trở nên nặng nề, chậm chạp hơn trước.
Nhâm Ảnh Tần âm hiểm cười, nhìn Quân Mặc Li, miệng niệm chú ngữ ngày càng nhanh, quyền trượng trong tay đột nhiên chỉ về hướng Quân Mặc Li.
“Quyết định của tử thần.”
Thanh âm ám ách niệm câu chú ngữ cuối cùng, tất cả những thanh liêm đao bỗng biến mất, ngưng tụ thành một thanh liêm đao duy nhất. Thanh đao này màu đỏ như máu, còn mang mùi máu tươi rất nặng. Nó dùng tốc độ siêu việt chém thẳng vào Quân Mặc Li, giống như không có gì ngăn cản được.
Cho dù thực lực của Quân Mặc Li lúc bình thường, cũng không thể tránh được thanh liêm đao này, nói gì đến lúc này, hắn đã thấm mệt.
Cảm giác được thân thể của mình giống như bị chém thành hai nửa, đau đớn đến te dại không ngừng ập đến. Quân Mặc Li cố nhẫn lại cảm giác đau đớn mảnh liệt, máu của hắn không ngừng phun ra. Hắn dùng tay phải tái nhợt run rẩy rút thanh liêm đao đỏ lòm kia ra khỏi vai trái, ngón tay trắng nõn lại bị chướng khí trên thân đao đốt đỏ bừng. Chầm chậm rút đao ra, mà cảm giác giống như cả thế kỷ. Quân Mặc Li quỳ sụp xuống, hắn vẫn cố chống đỡ thân thể ngã xuống hoàn toàn, máu đỏ đã lênh láng đầy đất, sắc màu chói lọi đâm vào mắt.
“Keng…” liêm đao bị rút ra, rơi mạnh xuống đất, trong khoảnh khắc biến thành mấy đốm sáng, tiêu tán.
Lam quang nhanh chóng bao trùm lên miệng vết thương dữ tợn của Quân Mặc Li, băng nhanh chóng ngưng kết, ngăn cho máu ngừng chảy ra. Quân Mặc Li lảo đảo đứng dậy, hắn cảm thấy thân thể của mình quả thật không thể chịu đựng được nữa. Nâng lên bên tay duy nhất có thể cử động được, Quân Mặc Li dùng tròng mắt xanh lam ảm đạm nhìn thẳng vào Nhâm Ảnh Tần, thanh âm suy yếu nhưng lại lạnh như băng.
“Ngươi, chết đi….”
Khoảnh khắc, ngọn lửa màu lam phô thiên cái địa giáng xuống từ trên trời, trong tiếng kinh hô của toàn trường, bao phủ Nhâm Ảnh Tần.
Nhâm Ảnh Tần không kịp né tránh, bị ngọn lửa nhanh chóng cắn nuốt, trong võ trường chỉ còn lại thân ảnh duy nhất, Quân Mặc Li.
Trên sân đấu tràn đầy ngọn lửa lam, Quân Mặc Li đứng thẳng, quần áo màu lam nhiễm máu đỏ tươi, khuôn mặt hắn vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt, biểu tình vô cảm. Ánh mắt của hắn đạm mạc, nhìn về hư không, ánh sáng màu lam nhàn nhạt bao phủ hắn, làm cho dáng người mờ ảo kia lại càng không chân thật. Hắn giống như thế ngoại cao nhân, bị lạc vào hồng trần, cuối cùng cũng có một ngày sẽ quay về thế giới của chính mình, một thế giới độc lập….
Cả đấu trường lúc này im lặng hoàn toàn, không có một thanh âm phát ra, không người nào dám lên tiếng, phá vỡ đi thời khắc yên tĩnh tốt đẹp này,
Nhưng một lát sau, không biết ai là người đầu tiên kinh hô, sau đó, càng nhiều người cũng lên tiếng hò reo.
“Thần hiện hữu ở Đồ Lan, Cửu hoàng tử…”
“…”
Vô số tiếng hò hét, thanh âm cuồng hoan tràn ngập trong tai Quân Mặc Li, nhưng hắn cũng không cảm thấy gì, tầm mắt đã mơ hồ, máu trào ra từ miệng hắn, thân mình cũng lung lay…
Thắng rồi sao….
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Quân Mặc Li rơi vào hắc ám, ngã xuống đất… nhưng trước khi thân thể hắn kịp tiếp xúc với mặt đất, đã biến mất không thấy…
—
Hay tay Quân Kì Du nắm chặt lại thành quyền, nhìn những kẻ xung quanh dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn tên kia, hắn lại phát hiện Quân Dạ Hàn trên vị trí cao nhất kia biến mất cùng Quân Mặc Li, trong đôi mắt tinh linh của hắn hiện lên hận ý…
Ngươi rốt cuộc là ai? Quân Mặc Li? Hay là Lam Âm…?
—
Quân Dạ Hàn ôm Quân Mặc Li, hiện ra trong tẩm điện của Triều Dương điện. Y cẩn thận đặt Quân Mặc Li lên trên giường lớn mềm mại, trong ánh mắt đen tràn ngập sự đau đớn, thương xót.
Mơn trớn miệng vết thương của Quân Mặc Li, bàn tay của Quân Dạ Hàn nhanh chóng bị hào quang màu trắng bao phủ, trùm lên miệng vết thương. Vết thương dùng tốc độ nhanh chóng khôi phục.
“Li nhi…” Quân Dạ Hàn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Quân Mặc Li, vuốt ve phần lông mày đang nhăn lại vì đau đớn của hắn.
“Li nhi, ta sẽ bắt bọn họ phải trả giá đại giới….” cúi đầu, Quân Dạ Hàn khẽ hôn lên mắt của Quân Mặc Li, trong đôi mắt ôn nhu của y lại có ám lưu mãnh liệt vô tận.