Quân Dạ Hàn vòng tay ôm lấy eo của Quân Mặc Li, đôi mắt ôn nhu nhìn hắn. Bên ngoài điện có tiếng bước chân vọng đến, Quân Mặc Li xoay người muốn đứng lên, lại bị Quân Dạ Hàn túm lại, không thể nhúc nhích.
“Li nhi, ngươi sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
Bên tai Quân Mặc Li là hơi thở nhẹ nhàng của Quân Dạ Hàn, cực kì ái muội.
“Tất nhiên là sợ. Ta sợ phiền toái xuất hiện quá nhiều, sống chẳng được yên ổn. Nhưng nếu Dạ đã không sợ những thứ rắc rối phức tạp kia, thì Li nhi cũng vui lòng cùng ngươi thôi.” Thân mình Quân Mặc Li tựa sát vào người Quân Dạ Hàn, nụ cười ôn hòa. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó một nam tử áo trắng bước vào trong thư phòng, hơi cúi đầu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt thanh lệ cùng nụ cười đơn thuần trên mặt y.
“Quân phụ.”
Quân Kì Du cúi đầu cung kính lên tiếng.
“Là Thập nhất sao? Có việc gì cần bẩm báo?”
Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Quân Mặc Li, đôi mắt ôn nhu vẫn luôn chăm chú vào người trong lòng. Quân Kì Du thấy Quân Dạ Hàn gọi mình là Thập nhất, hơi nhíu mày, tròng mắt tối đi một chút, nhưng lại nhanh chóng che giấu, không để cảm xúc không vui khó chịu lộ ra ngoài.
“Quân phụ, hai đế quốc Tác Phỉ Đặc và Lưu Li đã cắt đứt mọi quan hệ buôn bán qua lại với Đồ Lan, hơn nữa còn dùng tiền mua chuộc không ít tiểu quốc ở đông đại lục, chỉ mới mấy ngày thôi mà đã có không ít tiểu quốc đã quy phục Tác Phỉ Đặc.”
Quân Kì Du nói rất khẩn trương, trên mặt lộ vẻ lo lắng, nhưng vẫn cúi đầu nhìn xuống nền nhà bạch ngọc.
Y nói xong, trong phòng liền trở nên im lặng, không người lên tiếng, làm cho không khí có chút ngưng trệ. Quân Kì Du thấy Quân Dạ Hàn không nói gì, đang định ngẩng đầu nhìn lên trên, lại nghe được một thanh âm ôn nhu sủng nịch từ phía đế tọa phát ra.
“Ngươi nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào a?”
Nghe được thanh âm của Quân Dạ Hàn, trái tim Quân Kì Du nhanh chóng hỗn loạn, đập thình thịch, gò mà cũng biến hồng.
“Hoàng nhân…”
“Mặc Li…”
Hai thanh âm đồng thời vang lên trong thư phòng, lại đột ngột dừng lại. Quân Kì Du nghe được thanh âm xa lạ kia cùng vang lên, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Quân Dạ Hàn. Nhìn thấy cảnh tượng ở bên trên, đôi mắt y mở to, kinh ngạc, lại nhanh chóng tràn ngập u ám.Từ khi bước vào trong đại điện đến bây giờ, Quân Kì Du vẫn cúi đầu không nhìn Quân Dạ Hàn, không phải là không dám, mà là không thể. Chưa từng có người nào dám nhìn thẳng vào Quân Dạ Hàn, phần lớn lý do cũng là vì Quân Dạ Hàn là một đế vương, thân phận cao quý làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng bây giờ còn có thêm một lý do khác, đó là do diện mạo mới của Quân Dạ Hàn, khuôn mặt hoàn mỹ cương nghị giống như thần, khí chất phong thái cao quý, đôi mắt lại tràn ngập ôn nhu, như có thể bao dung vạn vật trong thế gian, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, vì chỉ cần liếc nhìn một chút thôi, cũng có cảm giác như đang tiết độc vị thần này, đang bất kính với y.
Quân Kì Du cũng nghĩ như thế, nhưng giây phút này y đã không để ý được nhiều như vậy, lúc này, đôi mắt y nhìn chằm chằm vào nam tử ngồi trong lòng Quân Dạ Hàn, trong mắt nổi lên từng đợt sóng cảm xúc. Nam tử áo trắng kia cũng chống lại đường nhìn của Quân Kì Du, nở một nụ cười. Mái tóc đen dài như mực quấn quít lấy tóc trắng của Quân Dạ Hàn, đôi mắt long lanh như ngọc lưu li tràn ngập ý cười, cũng cực kì sạch sẽ, làm cho người ta e ngại mà không dám nhìn thẳng vào. Đôi môi mềm mại đỏ mọng hơi cong lên, dáng người lại mảnh khảnh, mềm mại, có chút xuất trần như tiên tử.
“Ta cứ tưởng người Dạ vừa hỏi là Mặc Li chứ.”
Thanh âm chầm chậm vang lên như đang thở dài, nhẹ nhàng vang lên trong thư phòng.
“Tất nhiên là hỏi Li nhi rồi, chẳng lẽ Li nhi không muốn trả lời?”
Quân Dạ Hàn nhéo nhéo gò má của quân Mặc Li, đôi mắt yêu thương nhìn hắn.
“Không, ta chỉ đang nghĩ về lí do vì sao mà đế quốc Tác Phỉ Đặc với Lưu Li lại đột nhiên liên minh với nhau như vậy thôi.”
Quân Mặc Li hơi nhíu mày, khóe môi lại dần nở một nụ cười.
“Bởi vì ‘lam nhan họa thủy’ a….”
Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn thẳng vào mắt của quân Mặc Li, tròng mắt màu bạc hơi tối đi một chút, khi quân Mặc Li không chú ý, trong đôi mắt kia lóe lên một tia ánh sáng lạnh, khóe môi y cũng cong lên, ý cười mềm nhẹ, lại ẩn chứa hàn ý lạnh lẽo thấu xương cùng với sát ý.
“Lam nhan họa thủy sao? A a, Mặc Li mới chỉ nghe nói qua ‘Hồng nhan họa thủy’, không ngờ lam nhan còn lợi hại hơn. Không biết kẻ ‘lam nhan’ kia có tài năng gì, lại có thể phá vỡ cả đại lục?”
Quân Mặc Li khẽ nhếch môi, hào quang lóe lên một chút, một chiếc quạt trắng muốt liền xuất hiện trong tay hắn. Quân Kì Du đứng phía dưới nhìn lên, lúc này đã hoàn toàn ngây người, khiếp sợ vô cùng. Mở quạt ra, nhẹ nhàng lay động một chút, quân Mặc Li liếc nhìn Quân Kì Du, cười thành tiếng.
“Năng lực của tên ‘lam nhan’ kia quả thật không nhỏ, không chỉ là phá vỡ đại lục, mà ngay cả thần cũng không thể kháng cự lại lực hấp dẫn của y.”
Quân Dạ Hàn cười ôn nhu, ngón tay vuốt ve mái tóc dài của quân Mặc Li, động tác thân mật, nhưng lại có chút ái muội.
“Nếu hai đế quốc kia đã muốn chơi, vậy thì cũng nên chơi lớn một chút.”
Quân Mặc Li cười nhẹ đứng dậy, rời khỏi lồng ngực của Quân Dạ Hàn, áo dài mềm mại như mây, từng lớp từng lớp chảy xuống mặt đất, lụa mỏng bay lên. Khép quạt trong tay lại, quân Mặc Li chậm rãi đi về phía Quân Kì Du, trên mặt vẫn giữ nguyên một nụ cười ôn hòa.
Quân Kì Du nhìn chăm chú vào quân Mặc Li, khuôn mặt càng ngày càng trầm.
“Thập nhất hoàng đệ.”
Quân Mặc Li dùng nan quạt bằng ngọc nhẹ nhàng nâng cằm Quân Kì Du lên, động tác này được làm cực kì dễ dàng, không hề có ý khinh bạc.
“Hôm nay, những điều nên nhìn ngươi cũng đã nhìn thấy, nên nghe cũng đã nghe được. Biết được nhiều chuyện như vậy, ngươi không nên làm chút gì đó vì hoàng huynh ta sao?”
Cảm giác mát dưới cằm làm cho đôi mắt của Quân Kì Du tối đen đi một chút, nhìn khuôn mặt tươi cười của quân Mặc Li, y cũng nở một nụ cười trào phúng.
“Đây là điều đương nhiên. Có thể giúp đỡ hoàng huynh chính là vinh hạnh của Kì Du. Kì Du sao có thể chần chờ từ chối được.”
“A a, hoàng đệ ngươi rất ngoan a. Chẳng trách lại có nhiều người yêu quý ngươi như vậy.”
Quân Mặc Li thu chiếc quạt lại, cười rất trong sáng, vô hại.
“Dạ.”
Hắn quay lại, dùng đôi mắt trông mong nhìn Quân Dạ Hàn, ý cười biến hóa, đầy ẩn ý.
“Thập nhất, quay về chuẩn bị một chút đi, ngày mai ngươi sẽ lên đường đến đế quốc Lưu Li, thay mặt Đồ Lan hạ chiến thư.”
Thanh âm trầm thấp ôn nhu lại đưa ra một mệnh lệnh nghiêm ngặt không thể kháng cự, làm cho trái tim Quân Kì Du nháy mắt lạnh lẽo, lạnh đến mức muốn đóng băng.
“Quân phụ, Kì Du…”
Lúc này, Quân Kì Du không thể giữ lễ nghi được nữa, thanh âm vang lên run rẩy, kinh ngạc, không thể tin được.
“Lời mà bản quân nói ra không thể thu hồi lại.”
Quân Dạ Hàn cắt đứt lời nói của Quân Kì Du, không chấp nhận lời thỉnh cầu của y. Quân Kì Du nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, răng nanh cũng nghiến chặt, nhưng cũng chỉ có thể đầu hàng, cúi đầu chấp nhận.
“Vâng.”
Quân Dạ Hàn khẽ cong khóe môi.
“Được rồi, quay về chuẩn bị lên đường đi.”
Quân Kì Du thuận theo, cúi người xin cáo lui. Nhưng khi đi ngang qua người quân Mặc Li, hai bàn tay giấu trong tay áo của y túm chặt lấy nhau.
Quân Mặc Li, tất cả đều tại ngươi. Vì ngươi, ta mới rơi vào hoàn cảnh như thế này. Nếu không phải tại ngươi, sao quân phụ có thể bắt ta đến Lưu Li như vậy được? Trong tình trạng hỗn loạn như thế này lại muốn y đi giao chiến thư, muốn đẩy y vào chỗ chết sao? Lưu Li đã trở mặt với Đồ Lan, lúc này mà giao chiến thư, chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu. Trong tình trạng như vậy, cho dù Lưu Li có giết chết một hoàng tử của Đồ Lan cũng sẽ không có vấn đề gì, vì dù sao người hạ chiến thư trước cũng là Đồ Lan…
Quân Mặc Li nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt trong tay, đợi đến khi Quân Kì Du biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt mới quay lại, cười tươi nhìn Quân Dạ Hàn.
“Dạ, ngươi đối xử với hoàng tử của mình như vậy có quá tuyệt tình không?”
Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn hắn, trả lời.
“Nếu chỉ một việc nhỏ như đưa chiến thư mà còn làm không được thì y cũng không cần quay về làm hoàng tử nữa.”
“Vì vô dụng, cho nên muốn vứt bỏ?”
Quân Mặc Li dùng đôi mắt trong sạch không chút bụi bặm của mình nhìn chăm chú vào Quân Dạ Hàn.
“Thứ vô dụng tất nhiên là phải vứt đi, giữ lại cũng có tác dụng gì đâu?”
Quân Dạ Hàn vẫn mỉm cười nói, cũng không phát hiện ra mình nói chỗ nào sai. Vì từ trước tới giờ, y chưa bao giờ muốn diễn vai một đấng cứu thế, cứu vớt sinh linh. Trong suy nghĩ của y, kẻ yếu phải bị tiêu diệt, chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại. Thế gian này chính là như vậy, mà đây cũng chính là thiên đạo.
“Vậy à…”
Quân Mặc Li cười khẽ một chút, sau đấy chậm rãi đi đến trước mặt Quân Dạ Hàn, chiếc quạt nan ngọc trong tay phát ra chút hàn khí, lạnh lẽo.
“Vậy Mặc Li có nên tự cảm thấy may mắn, vì đã được Dạ trực tiếp bồi dưỡng, thoát được khỏi việc bị xếp vào hàng ngũ những kẻ yếu ớt cần bị loại bỏ không?”
Quân Dạ Hàn không hề để ý đến giọng nói hơi đông cứng của quân Mặc Li, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của hắn, cười nói.
“Li nhi, ngươi cũng biết mà. Ngươi mạnh thì ta cũng mạnh, nếu ngươi yếu, ta cũng sẽ là một kẻ yếu.”
Quân Mặc Li cũng cầm tay của Quân Dạ Hàn, cười nhẹ, nhưng không nói thêm gì nữa.
“Chúng ta cũng nên chuẩn bị đi thôi.”
Nắm chặt bàn tay của quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn lên tiếng, trong giây lát, nụ cười lại mang thêm chút lạnh lùng, tàn nhẫn.
Phất lai Tác Phỉ Đặc, ta muốn cho ngươi biết một điều, rằng những thứ không thuộc về ngươi, thì tốt nhất là không cần động vào…
Quân Mặc Li cũng không để ý đến Quân Dạ Hàn, suy nghĩ một chút, nở nụ cười.
Hắn chưa từng đến Tác Phỉ Đặc bao giờ, không biết đấy là một nơi như thế nào a? Lần này, là đế vương gặp đế vương, còn là tình địch gặp tình địch nữa. Có vẻ đây sẽ là một chuyến đi rất đáng để mong đợi…
Quân Mặc Li cũng nắm chặt lấy tay Quân Dạ Hàn, cảm nhận nhiệt độ ấm áp truyền qua những ngón tay thon dài sang tay mình. Quân Mặc Li cúi nhìn Quân Dạ Hàn, trong mắt hai người chỉ có nhau, dịu dàng ấm áp, tràn ngập ôn tình.