Mục lục
Mặt Nạ Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người vẫn ai làm việc nấy, không có bất cứ ai để ý đến Quân Mặc Li, giống như hắn không hề tồn tại ở nơi này. Mà từ lúc bước vào trong đại điện, mười vị tiên tử đi phía sau hắn cũng cực kì im lặng, cúi đầu bê trong tay những hộp ngọc tinh xảo. Chỉ có Lạc Thường đi sát bên cạnh Quân Mặc Li, mỉm cười nói nhỏ.

“Quân phi, mời ngài đi đến trước điện.”

Nàng nói xong liền hơi phất tay một cái, mười nữ tử đi sau Quân Mặc Li đều nhẹ nhàng mở hộp ngọc trong tay ra, lập tức, mùi hoa nhẹ nhàng thanh đạm lan ra cả đại điện.

“Các vị thần quân, thần phi đều đang chờ quân phi kính trà.”

Nói xong, hơi nghiêng người, Lạc Thường lùi sang một bên, cung kính đứng.

Bên trên cùng là một ngự tọa lớn dành cho Thần Hoàng bệ hạ, mà hai bên của ngự tọa cũng xếp nhiều ghế theo thứ bậc cao thấp. Những người xinh đẹp nhất, có cả nam cả nữ đang ngồi trên những chiếc ghế gần với ngự tọa. Áo dài thướt tha như mây, mỗi người mỗi vẻ. Có người uyển chuyển cười duyên, mắt một liếc là mị hoặc chúng sinh, có người thanh nhã như mây, lại cũng có yếu ớt mềm mại như u lan. Quả nhiên là hội tụ những người đẹp  nhất trên thế gian này.

Nhưng lúc này, Quân Mặc Li cũng không có tâm tư để thưởng thức, trong đầu trăm tư thiên chuyển, mà khuôn mặt vẫn lạnh nhạt.

“Kính trà?”

“Đúng vậy, trước đại hôn của quân phi đại nhân với Thần Hoàng bệ hạ, ngài phải gặp những thị quân của Thần Hoàng có cấp bậc cao hơn. Cấp bậc của quân phi là tứ phẩm, nên trừ thần hậu, quân phi phải ra mắt các vị thần thị thần quân.” Lạc thường giải thích xong lại cúi đầu. Ngay lập tức, một nử tử từ phía sau tiến lên, nâng chén trà thơm ngát hương đặt vào trong tay Quân Mặc Li.

Cười nhẹ nhận chén trà kia, Quân Mặc Li im lặng tiến về phía trước. Nhìn Quân Mặc Li lại gần, những thần quân thần thị đang cười nói đều ngồi ngay ngắn lại, mỉm cười nhìn chăm chú vào khuôn mặt xuất trần của hắn.

Lạc Thường đi theo sau Quân Mặc Li, nhẹ giọng nói nhỏ.

“Quân phi, vị ngồi đầu tiên bên trái chính là Linh Dục thần phi.”

Hơi gật đầu, Quân Mặc Li mỉm cười tiến đến.

“Linh Dục thần phi, mời dùng trà.”

Linh Dục thần phi là một người có sắc đẹp cực kì diễm lệ, thân mình mềm mại không xương tựa vào ghế, nàng mặc váy dài lụa màu đỏ mỏng manh, để lộ da thịt trắng mịn. Nàng nâng ngón tay vuốt ve tóc dài, mỉm cười mị hoặc nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Quân Mặc Li, nhẹ giọng cười, làm cho vẻ ngoài cực kì diễm lệ của nàng hoàn toàn triển lộ.

“Quả nhiên là một mĩ nhân tuyệt thế, khó trách ngươi lại có thể lấy thân phận là một phàm nhân để trở thành phi tử của Thần Hoàng bệ hạ.” Nàng hé mở đôi môi đỏ mọng, thanh âm phát ra làm người ta tê dại đến tận xương.

Sau đó, nàng hơi nâng người dậy, cười duyên nhìn sang vị mĩ nam tử mặc áo lam ngồi ở bên cạnh.

“Nhưng mà, vẫn còn kém quá xa so với Cẩm Linh thần phi, cho nên trà của ngươi, hay là mời Cẩm Linh thần phi đi.”

Cười duyên một tiếng, Linh Dục thần phi nhận chén trà trong tay Quân Mặc Li, ngón tay thon dài hơi buông lỏng. Chén trà ngay lập tức rơi xuống đất, vỡ tan.

“Vâng.”

Quân Mặc Li nhìn chén trà vỡ vụn, lạnh nhạt trả lời. Hơi liếc mắt nhìn thoáng qua Linh Dục thần phi, hắn quay người lại lấy thêm một chén trà nữa, đi đến trước vị Cẩm Linh thần phi ở bên cạnh.

“Cẩm Linh thần phi, mời dùng trà.”

Cẩm Linh thần phi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc của Quân Mặc Li, dáng người thanh nhã như hoa lan hơi ngả lưng tựa vào ghế, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt xinh đẹp chỉ lướt nhìn chén trà trong tay Quân Mặc Li, không hề có ý định nhận nó.

“Ngươi sắp trở thành quân phi chính thức rồi, nhưng mà hành động hiện giờ của ngươi, một chút thành ý cũng không có.” Giọng nói thanh lãnh mềm nhẹ bao hàm chút trào phúng vang lên, Cẩm Linh thần phi hơi khỉnh bỉ nhìn Quân Mặc Li.

“Mặc Li ngu dốt, còn thỉnh Cẩm Linh thần phi chỉ dạy.”  Quân Mặc Li lúc này mới mỉm cười nói, cũng thu lại bàn tay đang đưa chén trà ra.

“Kẻ phàm trần chính là như vậy, việc nhỏ như vậy còn cần người khác dạy. Nếu ngươi đã ngu dốt như vậy, vậy ta cũng không ngại chỉ dạy cho ngươi. Khi kính trà, phải quỳ xuống mới có thể thể hiện hết được thành ý. Hiểu chưa, kẻ ngu dốt?”

Những thần thị, thần quân xung quanh nghe được câu hỏi của Cẩm Linh thần phi, đều cười ra tiếng, bên trong là coi thường, trào phúng.

Ngay cả Lạc Thường với những thị nữ khác đều che miệng cười khẽ, ánh mắt nhìn Quân Mặc Li có chút coi thường. Quân Mặc Li cúi đầu, nắm chặt chén ngọc trong tay, quả nhiên, cho dù hắn có được thân phận cao hơn người khác, nhưng nguồn gốc là phàm nhân lại vẫn làm cho người ta coi thường, cho dù là những thị nữ thấp kém nhất của thần giới.

“A a, phàm nhân các người, không phải vẫn rất tôn kính thần sao? Hôm nay ở đây có nhiều thần tiên như vậy, chẳng lẽ còn không đáng để ngươi quỳ xuống?” Linh Dục thần phi cũng lên tiếng.

Quân Mặc Li lắng nghe tiếng cười nhạo càng ngày càng lớn, khóe miệng lại chậm rãi cong lên. Hơi ngẩng đầu, hắn cầm chén trà trong tay, chậm rãi đi đến trước mặt Cẩm Linh thần phi, ánh mắt đơn thuần xinh đẹp động lòng người.

“Quỳ xuống sao?” Quân Mặc Li dừng bước, nụ cười trong trẻo vang lên. “Ngươi không xứng, các ngươi cũng không xứng.”

Cổ tay hắn hơi chuyển, chén ngọc lập tức bị đánh nghiêng, làm cho trà ở bên trong chảy ra rơi xuống mặt đất, nhanh chóng hóa thành khói trắng tiêu tán.

Tất cả mọi người nhìn trà thơm bị đổ xuống, nháy mắt liền im lặng.

“Tất cả phàm nhân đều giống ngươi, ngu xuẩn tự đại như vậy sao?”

Linh Dục thần phi trầm mặt, ánh mắt vũ mị lại sắc bén nhìn Quân Mặc Li.

“A a, nếu ta nhớ không nhầm, thì Thần Hoàng bệ hạ của các ngươi cũng từng là phàm nhân a. Hắn cũng ngu xuẩn, tự đại?” Quân Mặc Li quay người lại, mỉm cười mà lớn tiếng nói.

“Vô lễ! Thần Hoàng bệ hạ là người mà một kẻ phàm nhân như ngươi được phép nhắc đến sao?”

Tất cả mọi người nháy mắt xanh mặt, Cẩm Linh thần phi đứng bật dậy gầm lên một tiếng, lao đến trước người Quân Mặc Li.

“Cẩm Linh, tính tình của ngươi nên thay đổi.”

Đột nhiên, tiếng nói yên lặng giống như mặt nước lặng gió, mờ mịt hư ảo vang lên trong đại điện.

Nghe thấy thanh âm này, Quân Mặc Li hơi cứng người, đôi mắt lạnh lùng lúc này gợn sóng không ngừng. Hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn ra ngoài điện.

Áo dài màu trắng kéo dài trên mặt đất, tay áo không gió mà nhẹ nhàng bay lên, mái tóc  mềm mại cũng buông xuống chạm đất. Người mới xuất hiện có một đôi mắt tĩnh lặng như mây khói, khuôn mặt trầm tĩnh không chút cảm tình. Trong đôi mắt bình tĩnh của y không nhìn thấy được bất cứ ảnh ngược nào, lại như bao trùm lên vạn vật thế gian.

Tĩnh, trong, huyễn.

Khi nhìn thấy người này, trong đầu Quân Mặc Li lập tức xuất hiện ba chữ.

Tĩnh, thời gian tựa như hoàn toàn định trề với người này, không thể tiến tới, cũng không thể lùi về sau. Trong, không có bất cứ người nào, hoặc vật nào có thể để lại nhan sắc trên người này, y trong suốt, trong suốt đến mức không có bất cứ màu sắc gì. Còn huyễn, chính là hư vô, mờ ảo, y cực kì xinh đẹp, làm cho người ta như đang ở trong mộng, là hoa trong gương trăng trong nước, rõ ràng gần và chân thật đến mức có thể chạm được, rồi lại cực kì xa cách, không thể nào nắm bắt được.

Y rõ ràng phải là tịch mịch nhập xương nhập cốt, nhưng Quân Mặc Li lại chẳng thể tìm ra chút cô đơn nào ở đối phương. Chỉ vì, có một loại người, đã quen thuộc với sự cô đơn, coi cô đơn là chuyện đương nhiên. Người như vậy, hưởng thụ sự cô đơn tịch mịch, rồi sau đó quên mất cô đơn tịch mịch. Rõ ràng tồn tại cực kì mâu thuẫn, rồi lại cực kì đương nhiên.

Quân Mặc Li nhìn thấy xung quanh mình, tất cả mọi người đều quỳ xuống lễ bái, nhưng hắn vẫn đứng im. Hắn không muốn, một chút cũng không muốn quỳ xuống trước mặt người này.

Dạ…

Dạ…

Hắn muốn hô to tên của đối phương, nhưng thanh âm lại nghẹn ở cổ, không thể nói ra nửa chữ. Cho dù dáng vẻ bên ngoài thay đổi, cho dù địa vị thân phận thay đổi, nhưng Quân Mặc Li vẫn có thể nhận ra ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng vì sao? Quân Dạ Hàn, vì sao ánh mắt của ngươi lại đã không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì trong thiên địa này nữa?

Chậm rãi bước về phía trước, Thần Hoàng bình tĩnh nhìn Quân Mặc Li.

“Ta nghe thấy có người nhắc đến ta, là ngươi sao?”

“Đúng, là ta.” Quân Mặc Li nhìn vào đôi mắt quá trầm tĩnh của đối phương, cảm giác chua sót nảy lên, nhưng khóe môi vẫn không chịu khống chế mà cong lên.

“Ngươi biết tên của ta là gì sao?”

Một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay Quân Mặc Li, lạnh như băng, giống như băng tuyết vĩnh cửu vạn năm không tan. Thần Hoàng bình tĩnh nắm lấy tay của Quân Mặc Li, đi đến ngự tọa ở chính giữa.

“Ngươi đã quên mất tên của mình rồi sao?” Hơi nắm chặt tay lại, Quân Mặc Li nhẹ nhàng nở nụ cười, mà trái tim thì đang đổ máu.

Dạ, từ khi nào mà, tay của ngươi đã không còn ấm áp nữa, trở nên lạnh lẽo như vậy?

“Bọn họ đều gọi ta là Thần Hoàng, Thần Hoàng bệ hạ, đã vạn năm, không có ai gọi tên của ta.”

“Ta quên, quên mất bản thân mình tên là gì…”

Quân Mặc Li nghe thanh âm lạnh lùng kia vang lên không chút cảm xúc, khóe mắt trở nên dịu dàng hơn.

“Chiếc nhẫn này là của ta để lại nhân gian, nên ta phải thu hồi nó lại.”

Quân Mặc Li còn chưa kịp mở miệng, Thần Hoàng đã nâng tay của hắn lên, chậm rãi tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay hắn. Nhìn động tác của Thần Hoàng, Quân Mặc Li không có động tác gì, mỉm cười nhìn đối phương. Thần Hoàng ngầng đầu nhìn đôi mắt yên lặng mỉm cười của hắn, trong mắt có chút hào quang chợt lóe qua, sau đó nhanh chóng biến mất, nhanh đến mức Quân Mặc Li chưa kịp phát hiện.

“Ngươi có biết tên của ta là gì không?” nắm chiếc nhẫn đen trong tay, Thần Hoàng bình tĩnh  hỏi.

“Quân Dạ Hàn, ngươi tên là Quân Dạ Hàn…” Quân Mặc Li ôn nhu ra tiếng, thanh âm trong trẻo mang theo một chút hoài niệm.

“Choang!”

Thanh âm vang lên đánh vỡ không gian im lặng.

Quân Mặc Li nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, khi nhìn thấy người kia, khóe môi lại dần dần cong lên. Người kia, khuôn mặt quen thuộc, dáng người quen thuộc, ngoài việc hắn càng trở nên thanh cao xuất trần, ngoài ra có gì là khác so với lúc trước. Lam Thánh Âm, không ngờ người này vẫn còn sống.

Không, còn sống mới là đúng, dù sao hắn với y đã kí kết khế ước cả đời làm nô phó, nếu hắn không chết, sao y lại chết trước được.

Lam Thánh Âm cúi người nhặt chiếc hộp gấm rơi trên mặt đất lên, khuôn mạt lạnh lùng đi đến bên cạnh Thần Hoàng.

“Thần Hoàng bệ hạ.”

Cầm hộp gấm đặt vào trong tay Thần Hoàng, Lam Thánh Âm có thể cảm nhận rõ ràng hai tay mình đang run rẩy. Thần Hoàng bình tĩnh nhận hộp gấm, ánh mắt yên lặng nhìn Quân Mặc Li. Sau đó, y mở hộp gấm, cầm đồ vật ở bên trong ra.

“Đeo nó đi.”

Quân Mặc Li nhận chiếc khuyên tai màu trắng thuần ấm áp kia, cười nhẹ nhàng mà đeo lên tai trái. Hào quang màu trắng tản ra cực kì ấm áp.

Thần Hoàng nhìn hắn đeo chiếc khuyên tai kia lên, sau đó bình thản nói.

“Từ giờ trở đi, ngươi là Khuynh Liên quân phi.”

Những người đang quỳ dưới đất sau khi nghe được lời nói của Thần Hoàng, đôi mắt vốn đạm bạc liền không ngừng dao động. Danh hiệu quân phi, trừ khi là thần thị, thần quân, nếu không sẽ không được ban cho danh hiệu này. Những kẻ mới được đưa vào hậu cung của Thần Hoàng, trừ khi được sủng hạnh mới có cơ hội được ban danh hiệu này. Kẻ phàm trần này mới vừa xuất hiện, không thể có chuyện đã được sủng hạnh. Nói vậy, chẳng lẽ Thần Hoàng bệ hạ có ý định sủng hạnh hắn?

Đủ loại phán đoán xuất hiện trong đầu, trong đó lo lắng nhất phải là nhóm thần phi, thị quân. Sắc mặt của bọn họ không ngừng biến đổi, còn có mang theo sát ý.

Quân Mặc Li hơi nâng mắt nhìn Thần Hoàng quay người rời đi, khóe miệng cong lên.

Lam Thánh Âm hơi nắm chặt bàn tay, lạnh lùng nhìn Quân Mặc Li.

“Chúc mừng Khuynh Liên quân phi, được bệ hạ chọn là người thị tẩm đêm nay.”

Hơi nghiêng người, Lam Thánh Âm chỉ về ngự giá đang chờ bên cạnh.

“Thỉnh Khuynh Liên quân phi tới Vân Nhân các tắm rửa, Thần Hoàng bệ hạ sẽ chờ ngài ở Thừa Ân điện.”

Quân Mặc Li cười càng thêm sáng chói nhìn dáng vẻ cung thuận của Lam Thánh Âm, chậm rãi bước lên ngự giá.

Có một số việc, có vẻ ra ngoài dự tính của hắn. Nhưng chỉ cần là Quân Dạ Hàn là đủ rồi. Không cần biết hôm nay, ngươi cầm tay của Mặc Li là do nhất thời hưng trí, hay là do trí nhớ còn lưu lại nhớ nhung, Mặc Li vẫn sẽ tin tưởng rằng, trong trái tim, trong linh hồn ngươi, còn lưu lại một chút ấm áp dành cho ta.

Thừa Ân điện, tên rất hay.

Lại không biết là “thừa ân” như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK