Mục lục
Mặt Nạ Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hởi thở băng hàn tràn ngập trong đại điện, lạnh lẽo đến tận cốt tuỷ. Lam Thánh Âm ngã xuống nền đá bạch ngọc, thân mình run rẩy vì lạnh lẽo, đau đớn, đôi mắt vô thần trống rỗng trợn to nhìn lên trần nhà, không chút tiêu cự.

Quân Dạ Hàn ôm chặt Quân Mặc Li vào trong lồng ngực mình, đôi mắt đen sâu như đáy vực, ngón tay y khẽ run run xẹt qua cổ của Quân Mặc Li, một luồng ánh sáng trắng hiện lên, vết đao cứa nhàn nhạt trên cổ của hắn liền biến mất.

“Li nhi, có đau không?”

Quân Mặc Li cảm nhận được cánh tay của Quân Dạ Hàn khẽ run run, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Dạ, ta không đau. Ngươi xem, vết thương được ngươi chữa khỏi rồi còn gì.”

Quân Mặc Li ngẩng đầu, để lộ ra cần cổ trắng nõn. Quân Dạ Hàn càng ôm chặt Quân Mặc Li hơn, cảm nhận được thân thể ấm áp trong vòng tay mình, cảm giác lo lắng hoảng sợ trong lòng lúc này mới trầm xuống.

“Không đau thì tốt…”

Giọng nói của y nhè nhẹ vang lên, ẩn ẩn bên trong là chút run rẩy sợ hãi, Quân Dạ Hàn cúi đầu dùng đôi mắt ôn nhu ấm áp nhìn Quân Mặc Li.

Lát sau, Quân Dạ Hàn buông Quân Mặc Li ra, quét mắt nhìn về phía Lam Thánh Âm đang nằm trong vũng máu, khoé môi y lạnh lùng cong lên, đôi mắt vô cảm.

Khoảnh khắc vừa rồi, nếu không phải y cố hết sức thi triển năng lực phá vỡ không gian, thì có lẽ người đang nằm trên mặt đất lúc này đã là Li nhi rồi. Nghĩ đến đây, đôi mắt lạnh lùng vô cảm của y lại tràn ngập thêm cảm giác phẫn nộ, càng trở nên u ám. Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng cong ngón tay thon dài lên, búng nhẹ một cái, một luồng hào quang màu đen xuất hiện, trói chặt lấy Lam Thánh Âm.

Thân mình bị tàn phá rách rưới của Lam Thánh Âm dần dần bay lên khỏi mặt đất, máu từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, tiếng tí tách vang lên có vẻ rất đột ngột trong không khí tĩnh lặng của đại điện. Chiếc áo mỏng manh màu trắng của y đã sớm bị máu nhiễm đỏ, ngực y như bị một thứ lực lượng vô hình cắt xuyên qua, để lại dấu vết là một lỗ thủng lớn to bằng nắm tay. Những người trong đại điện có thể nhìn thấy máu thịt ở bên trong, thậm chí còn nhìn thấy trái tim đang cử động của y. Không ít đại thần nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tái nhợt, chân run rẩy không ngừng.

Mà Lam Thánh Âm như không hề cảm giác được đau đớn, giống như vết thương kia không phải xuất hiện trên người y.

Nhìn đôi mắt trống rỗng của Lam Thánh Âm, ý cười trên khuôn mặt của Quân Dạ Hàn càng trở nên rõ ràng, ngón tay của y tiến vào trong lỗ thủng trước ngực kia, muốn kéo trái tim bên trong ra.

“Đừng…” Quân Mặc Li hô to một tiếng, dùng cả hai tay tóm chặt lấy cánh tay của Quân Dạ Hàn.

“Li nhi, không được náo loạn!” Quân Dạ Hàn thấy được hai con mắt hoảng sợ của Quân Mặc Li, có chút bất đắc dĩ.

“Đừng, Dạ, đừng giết người có được không? Li nhi không thích Dạ giết người.” Quân Mặc Li nhìn chằm chằm Quân Dạ Hàn, đôi mắt vốn trong suốt thanh thuần, lúc này như bị bịt kín trong một tầng sương mù, giống như giây phút tiếp theo, chỉ cần Quân Dạ Hàn nói lời cự tuyệt, nó sẽ rơi lệ.

Quân Dạ Hàn bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của Quân Mặc Li, chỉ có thể thở dài đầu hàng.

“Nếu giữ hắn ta lại, hắn sẽ lại làm hại Li nhi.” Quân Dạ Hàn nói một câu, hy vọng có thể thuyết phục được Quân Mặc Li, làm hắn lui bước.

“Không đâu. Ngươi xem, bây giờ hắn ngoan như vậy, một lời cùng không nói, Dạ đã trói chặt hắn không phải sao? Muốn làm gì hắn cũng được mà.”

Quân Mặc Li hơi vội vàng nói, đôi mắt cương quyết nhìn Quân Dạ Hàn, không chút nhường nhịn.

Muốn làm gì hắn cũng được sao…?

Nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong sáng của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn hơi nghiền ngẫm suy nghĩ một chút, sau đó nở một nụ cười.

“Nếu Li nhi thích hắn như vậy, vậy thì ta sẽ làm cho hắn vĩnh viễn nghe lời Li nhi, có được không?”

Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của Li nhi, sủng nịch cười.

“Được.”

Quân Mặc Li vui vẻ gật đầu. Thấy hắn đồng ý, Quân Dạ Hàn liền quay sang nhìn về phía Lam Thánh Âm đang lơ lửng trong không trung, khẽ cười nói.

“Lam Thánh Âm, từ giờ trở đi, ngươi phải dùng sinh mệnh của ngươi đến che trở bảo vệ Li nhi, biết chưa?”

Nói xong, Quân Dạ Hàn khẽ nâng tay lên, một luồng hào quang màu trắng khoảnh khắc bao quanh thân thể của Lam Thánh Âm, chiếu sáng cả đại điện, chiếu sáng cả vũng máu tươi đỏ rực trên mặt đất, tạo nên một khung cảnh cực kì quỷ dị.

Đợi cho đến khi hào quang tan đi, bộ trang phục nhốm máu của Lam Thánh Âm đã khôi phục lại màu trắng sạch sẽ, y đứng vững vàng giữa đại điện, vết thương trên cơ thể y cũng đã hồi phục, mái tóc dài mềm mại được bó buộc tại trên đỉnh, dáng người y đạm nhã, xuất trần như một đoá hoa sen. Tuy nhiên, cho dù có xinh đẹp đến như thế nào cũng không đủ để che giấu một chữ “Khế” màu đen trên trán y.

Quân Mặc Li nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Lam Thánh Âm, cực kì vui vẻ. Quân Dạ Hàn tuỳ ý để Quân Mặc Li chạy đến bên cạnh Lam Thánh Âm, chỉ đứng im một chỗ dùng đôi mắt ôn nhu nhìn hắn. Quân Mặc Li khẽ kéo kéo cánh tay của Lam Thánh Âm, đôi mắt mở to nhìn chăm chú chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp kia.

“Tên của ngươi là Lam Thánh Âm sao? Ngươi thật sự rất xinh đẹp a…”

Thần chí hỗn độn của Lam Thánh Âm dần trở nên thanh tỉnh, gặp Quân Mặc Li kéo tay mình, liền nghĩ hất tay hắn ra, nhưng cho dù y có muốn vung tay lên thế nào đi chăng nữa, cánh tay của y cũg không hề nhúch nhích.

Vì sao? Vì sao y lại còn sống? Vì sao y lại không thể nhích nhích được? Vì sao y vẫn còn tồn tại ở thế giới này? Vì sao lại để y nhìn thấy những con người này?

Vì sao a??

Thế nhưng sau đấy, Lam Thánh Âm lại phát hiện y vẫn có thể nhúch nhích. Biết mình vẫn có thể cử động, Lam Thánh Âm lại có ý nghĩ muốn hất tay Quân Mặc Li ra, lúc này, cơ thể của y lại bất động.

Cảm nhận được sự khác thường của bản thân, Lam Thánh Âm lạnh lùng nhìn về phía Quân Mặc Li.

“Ngươi đã làm gì với cơ thể của ta?”

“Không có a, Li nhi không làm cái gì cả.” Đôi mắt to tròn của Li nhi hơi uỷ khuất nhìn Lam Thánh Âm.

Lam Thánh Âm cười lạnh ra tiếng, không hề để ý đến vẻ điềm đạm đáng yêu của hắn.

“Lam Thánh Âm…”

Lam Thánh Âm nhìn về phía Quân Dạ Hàn, đôi mắt lạnh lùng vô cảm chớp mắt lại tràn ngập cảm xúc hỗn loạn. Quân Dạ Hàn cũng chỉ cười khẽ ra tiếng.

“Từ giờ trở đi, ngươi chính là kẻ hầu của Li nhi, ngươi phải bảo vệ phục tùng Li nhi, cho đến hơi thở cuối cùng…”

Lời nói cực kì mềm nhẹ, cực kì ôn nhu, lại làm cho trái tim Lam Thánh Âm lạnh lẽo đến mức đóng băng. Ngón tay y không tự chủ được mà khẽ vuốt lên trán mình, cảm nhận được một dấu ấn nổi lên, rõ ràng đến mức không thể bỏ qua. Chạm vào văn tự mới xuất hiện trên trán mình, Lam Thánh Âm trong phút chốc trở nên điên cuồng thống khổ. Không thể ngờ nổi, Quân Dạ Hàn lại hạ khế ước nô phó, một khi làm người hầu, cả đời sẽ phải vì chủ nhân, cho dù thân thể bị huỷ diệt cũng không thể thoát khỏi, trừ phi cả linh hồn của y cũng biến mất, nếu không khế ước vẫn sẽ tồn tại. Nhưng một khi trở thành người hầu, thì chuyện sống chết của y cũng không còn nằm trong tay y nữa, cả đời này không được tự do, cả đời này cũng không thể kháng cự.

“Ngươi làm sao vậy? Không vui vẻ sao?” Quân Mặc Li nhìn chăm chú vào Lam Thánh Âm, thanh âm vang lên có chút lo lắng.

Lam Thánh Âm nhìn vào đôi mắt trong suốt không chút tạp chất của Quân Mặc Li, sau đó lại đảo ánh mắt qua đại điện này, bắt gặp những đôi mắt vô cảm không chút đồng tình của những kẻ xung quang, y điên cuồng cười lớn.

Được, được, thật sự là rất được. Quân Mặc Li, lần này ngươi diễn thực sự là rất đặc sắc. Đơn thuần, trong sáng? Đúng là thứ từ ngữ đầy trâm trọc a.

Lúc nãy, khi y muốn dùng dao đâm chết Quân Mặc Li, một chưởng của Quân Dạ Hàn quả thực đã có thể xuyên qua cơ thể của y, nhưng đúng giây phút ấy, Quân Mặc Li lại đẩy y một cái, tránh né được một chưởng kia, làm cho y vẫn còn sống.

Y cứ nghĩ Quân Mặc Li là vô tình tại thành hành động như vậy, nhưng bây giờ ngẫm lại, hoá ra chính là một cái bẫy. Hắn không muốn để y chết, muốn biến y trở thành kẻ hầu của hắn, cả đời không được giải thoát. Ngay từ đầu, hắn đã cố tình coi hắn là một thứ đồ chơi, có hứng thú mà đòi Quân Dạ Hàn ban y cho hắn, sau đó lại chọc giận y, làm cho tất cả những đại thần vốn đang đồng tình với y khoảnh khắc quay lưng lại. Chính y là kẻ ra tay tấn công một người yếu ớt trói gà không chặt, tất nhiên rất là ti bỉ xấu xa, còn hắn chính là một người thực lương thiện, cuối cùng còn cầu xin cho y…

Đúng là buồn cười a.

Vì sao lại không có một ai nhận ra rằng Quân Mặc Li đang diễn trò? Là vì nụ cười đơn thuần, vì những lời nói ngây thơ này sao?

A a, nếu một kẻ thực sự đơn thuần, thì vì sao khi nhìn thấy máu như vậy lại không thấy sợ hãi, vì sao sau khoảnh khắc bị đe doạ lại có thể khôi phục nhanh như vậy?

Mọi người không thể nhận ra sự thật, là do thế nhân này đã bị che mắt quá lâu, hay là do Quân Mặc Li, ngươi đóng kịch quá giỏi?

“Từ giờ trở đi, cả cuộc đời của ngươi đều thuộc về ta, vui vẻ sao? Không phải ngươi rất muốn có được lại cơ thể của chính mình sao? Vậy thì phải tích cực nịnh hót lấy lòng ta a!” Quân Mặc Li hơi nghiêng đầu, tạo một góc khuất nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của Lam Thánh Âm, đôi mắt trong sáng cực kì động lòng người, hắn dùng thanh âm rất nhỏ chỉ có hai người nghe được mà nói.

“Vô lại!” Lam Thánh Âm nhìn vào đôi mắt trong veo của Quân Mặc Li, dương tay đẩy mạnh về phái bả vai của hắn. Quân Mặc Li bị chưởng phong đập mạnh một cái, thân mình lại không hề động chút nào, ngược lại cơ thể của Lam Thánh Âm lại như một con diều đứt dây, bay lên đập mạnh vào cây cột phía sau, rơi xuống đất. Khoé môi y xuất hiện chút máu, Lam Thánh Âm ôm ngực ho khan một tiếng, ho ra một búng máu, y chậm rãi đứng dậy, cảm nhận được ánh mắt coi thường dè bỉu của người xung quanh, y cảm thấy cực kì nhục nhã.

Đúng là ti tiện, tên khốn Quân Mặc Li kia dám dùng phép khích tướng với y. Lam Thánh Âm nhìn chăm chú về phía Quân Mặc Li, càng cảm thấy mình cực kì bi thương, không biết y đã sai ở đâu a, a a…

Rõ ràng thân thể hoàng tử kia chính là của y, rõ ràng quân phụ đã nói chỉ cần y nhẫn nhịn làm đế hậu của Tác Phỉ Đặc mấy năm, quân phụ sẽ đưa linh hồn của y quay trở lại thân thể của y, thân thể có được dòng máu hoàng gia kia.

Nhưng y quả thực quá đen đủi, bị một dị thế cô hồn chiếm mất cơ thể, còn chiếm luôn cả trái tim của quân phụ.

Lam Thánh Âm càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười… cuộc đời của y chính là một câu chuyện cười, không hơn không kém. Y tính toán nhiều như vậy, vậy mà cuối cùng vẫn không thể chiếm được thứ mà mình muốn. Y đã luôn luôn cố gắng, lại chẳng bằng nổi một sợi tóc của Quân Mặc Li trong mắt Quân Dạ Hàn.

Lam Thánh Âm, Lam Âm… thêm một chữ Thánh, cũng chỉ để chứng minh y chính là một kẻ dư thừa mà thôi.

Buồn cười, thực sự là buồn cười…

Quân Mặc Li nhìn thấy nụ cười lạnh của Lam Thánh Âm, hơi tiến về phía trước, lo lắng nâng y dậy. Lam Thánh Âm cũng tuỳ ý để Quân Mặc Li giúp đỡ mình, chậm rãi cùng hắn bước ra khỏi đại điện.

Khi hai người bước ra đến cửa điện, Quân Mặc Li hơi quay đầu lại nhìn Quân Dạ Hàn.

“Dạ, ta với Thánh Âm rời đi trước nha.”

Sau đó cũng không chờ Quân Dạ Hàn lên tiếng, Quân Mặc Li liền quay người tiếp tục nâng Lam Thánh Âm rời đi.

Quân Dạ Hàn từ đầu tới cuối chưa từng rời mắt khỏi Quân Mặc Li, đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa, mới rời tầm mắt quét nhìn một đám người đang ngây người trong đại điện.

“Cửu nhân vẫn còn rất trẻ con, mong rằng sau này sẽ nhận được sự giúp đỡ quan tâm từ phía các vị ái khanh.”

Một câu nói đơn giản vang lên, lại giúp cho tất cả mọi người trong đại điện lấy lại tinh thần.

“Quân thượng, huyết mạch của hoàng tộc rất quan trọng, xin người hãy cho phép chúng thần được xác nhận lại.”

“Đương nhiên. Ngày mai mọi người hãy đến tế đàn đi.” Quân Dạ Hàn mỉm cười, khoé môi cong lên, mang theo cảm giác bình thản, thoải mái.

Y đã đợi rất nhiều năm, cuối cùng cũng chờ đợi được đến giây phút này. Nghĩ đến kết quả ngày mai y có thể đạt được, Quân Dạ Hàn lại không nhịn được mà cười khẽ lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK