Quân Dật Khanh ngồi đối diện hắn, hai tay y ôm lấy thanh trường kiếm, đôi mắt lạnh như băng thỉnh thoảng lại đảo qua khuôn mặc của Quân Mặc Li, cũng có khi ngẫu nhiên, ánh mắt y sẽ mềm mại một chút.
“Cửu hoàng huynh.” Nhìn Quân Mặc Li từ khi xuất cung đến giờ vẫn ngồi im tại chỗ không động đậy, y hơi lo lắng mà mở miệng.
“Dật Khanh cứ gọi ta là Cửu ca là được rồi.” Quân Mặc Li mở mắt nhìn Quân Dật Khanh, ôn hòa nói.
“… Cửu ca từ khi khởi hành còn chưa dùng bữa sáng, giờ ngươi có muốn dùng chút điểm tâm không?” Thấy Quân Mặc Li gọi mình là Dật Khanh thân thiết như vậy, giọng nói của Quân Dật Khanh cũng vô thức mà trở nên ấm áp hơn một chút. Nhưng ngược lại, khi Quân Mặc Li nghe y gọi mình là ca, trong lòng lại chỉ cảm thấy chua sót.
“Không. Đến thị trấn tiếp theo, nghỉ ngơi dùng bữa cũng được.” Quân Mặc Li nhấc chiếc rèm xe lên, cười nhẹ nói. Phong cảnh bên ngoài cũng nhanh chóng lướt qua, rừng thông xanh âm u, không khí tươi mát của sáng sớm, cùng với mùi bùn đất thơm ngát hỗn độn ập vào mặt. Quân Mặc Li đưa mặt ra bên ngoài một chút, cảm thụ gió xuân nhẹ nhàng quất vào mặt, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, ý cười trên khuôn mặt cũng càng trở nên rõ ràng.
Quân Dật Khanh nhìn bộ dạng thoải mái của Quân Mặc Li, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Vì từ khi xuất cung, y vẫn cảm thấy Quân Mặc Li có chút khác thường, tuy rằng chính y cũng không biết chính xác rốt cuộc là khác thường ở đâu, nhưng y cảm thấy Quân Mặc Li như vậy, lại càng hấp dẫn ánh mắt của người khác, vô cùng ôn hòa mềm mại.
Quân Mặc Li nhìn thấy khuôn mặt thân cận của Quân Dật Khanh, đôi mắt lam ấm áp thấm vào lòng người.
Rời đi cung điện kia, trong lòng hắn quả thực cảm thấy không nỡ. Vì thứ duy nhất có thể ảnh hưởng đến hắn trên thế giới này, chỉ có vị đế vương cao vời vợi kia. Bản thân hắn, từ giây phút rơi xuống thế giới này, giây phút xuất hiện ở nơi cung đình tàn nhẫn ăn thịt người không còn chừa xương cốt kia, đã học xong cách ngụy trang bản thân, không dám lơi lỏng dù chỉ mà một chút. Hôm nay khi xuất cung, tuy rằng rất nuối tiếc người kia, nhưng cảm giác thoải mái khi có thể thoát khỏi gông xiềng trói buộc vẫn làm cho trái tim băng hàn của hắn ấm áp hơn một chút.
Có lẽ, sâu trong thâm tâm, hắn đã mong chờ một ngày như thế này, có thể rời khỏi tòa cung điện đầy cấm đoán kia, điều mà hắn thực sự muốn làm có lẽ chính là như hôm nay, có thể thoải mái mà hít thở thứ không khí tự do này…
Mà có lẽ, Quân Dạ Hàn cũng đã biết điều này ngay từ đầu….
Quân Mặc Li nhìn ra bầu trời dần trở nên sáng rực rỡ trước mắt, bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve chiếc thủ liên màu đen nơi cổ tay, trong mắt hắn, tư niệm cùng ôn tình tràn đầy. Mọi sự thay đổi của Quân Mặc Li đều lọt vào mắt Quân Dật Khanh, sáng rọi làm đau đớn ánh mắt của y. Quân Dật Khanh cúi thấp đầu, tùy ý nhìn ngắm thanh kiếm lạnh như hàn băng trong tay. Cảm giác lạnh lẽo trên tay, cũng là cảm giác của lòng y bây giờ.
Trước đây y vẫn cứ nghĩ rằng, chỉ cần có thể gần Quân Mặc Li hơn một chút là tốt rồi, y cũng sẽ không dám mong cầu điều gì hơn thế. Nhưng bây giờ, khi đã có thể đạt được điều này, thì y lại nhận ra, càng là đạt được lại càng không biết như thế nào là thỏa mãn.
Không muốn thứ hào quang chói mắt phát ra từ mắt Quân Mặc Li là vì tương tư người khác mới có, không muốn nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm vì một người khác của Quân Mặc Li …
Y thực sự đúng là một con người tham lam không biết điểm dừng a… rõ ràng được ở bên cạnh hắn đã là một điều vô cùng hạnh phúc rồi, vì sao lại còn cảm thấy không cam lòng..?
Quân Dật Khanh nắm chặt lấy trường kiếm trong tay, toan sáp trong lòng càng ngày càng trở nên rõ rệt. Nhưng lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn bỗng xuất hiện, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Quân Dật Khanh, nhiệt độ ấm áp nhè nhẹ truyền đến tận trong trái tim y.
“Dật Khanh, ngươi có chuyện gì không vui sao?” Quân Mặc Li nhìn bàn tay nắm chặt đến mức trắng bệch của Quân Dật Khanh, thương tiếc mà cầm lấy nó. Bình thường hắn tuy là một người đạm mạc, nhưng Quân Dật Khanh là người thuần lương thân thiện nhất mà hắn gặp nơi hậu cung, bề ngoài của y lạnh như băng, nhưng y cũng là một người nặng tình. Chính vì vậy, nên khi hắn đối mặt với Quân Dật Khanh, trong lòng hắn vẫn có một chút yêu thích.
“A, không có việc gì, Cửu ca. Dật Khanh chỉ cảm thấy hơi lo lắng mà thôi, vì ta rời cung, không biết các cung nữ có chăm sóc mẫu phi cẩn thận hay không?” Quân Dật Khanh hơi giật mình ngây ngốc một lúc, cảm nhận sự ấm áp nơi bàn tay, hai má trở nên hồng hồng.
“Dật Khanh, ngươi đừng lo lắng, Dung phi dù sao cũng là chủ nhân của một cung, cho dù nàng có như thế nào đi chăng nữa, nhất định vẫn sẽ được chăm sóc cẩn thận.” Quân Mặc Li bình thường cũng không an ủi người khác, nhưng mỗi lần nhìn thấy Quân Dật Khanh, hắn sẽ nhớ đến người em gái ở thế giới kia. Tuy rằng hai người này khác xa nhau, nhưng hắn vẫn không thể tự kiềm chế mà đem hai người ra so sánh.
Quân Dật Khanh thấy Quân Mặc Li thả tay của mình ra, tuy vẫn biết rằng vốn sự ấm áp này cũng không thuộc về y, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát vô cùng.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ chói chang, trải dài trên mặt đất, xe ngựa vững vàng lao nhanh trên con đường lớn, hướng về phía một thị trấn nhỏ ven bờ biển.
Tốc độ của xe ngựa càng ngày càng chậm, Quân Mặc Li cảm nhận được không khí ồn ào tấp nập bên ngoài, biết được mình đã đi đến nơi phồn hoa của thị trấn này.
Quân Dật Khanh nhấc rèm xe lên, cảnh giác nhìn xung quanh, thấy mọi người xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt không hề để ý về phía xa ngựa, lúc này mới buông rèm xe xuống, nhìn về phía Quân Mặc Li.
“Cửu ca, chúng ta ăn cơm trưa ở đây, rồi sau đó mới đi Luân Độ thuê Long Giác có được không?” (*) Quân Dật Khanh quay sang hỏi ý Quân Mặc Li.
“Dật Khanh còn hiểu biết nơi này hơn ta, nên mọi việc cứ theo ý ngươi đi.” Quân Mặc Li cười nhẹ, đeo chiếc mặt nạ tinh mĩ màu xanh lam lên, sau đó di theo Quân Dật Khanh xuống xe.
Quân Mặc Li bước xuống xe ngựa, đứng bên đường ngẩn người một lúc. Người đi qua đi lại bên người hắn không ngừng, những khuôn mặt tươi cười chất phác thỏa mãn, Quân Mặc Li cảm thấy trái tim của mình cũng trở nên mềm mại hơn một chút, hắn bị những khuôn mặt tươi cười hạnh phúc kia hấp dẫn, khuôn mặt bất giác cũng hiện lên ý cười.
Đã lâu lắm rồi hắn mới lại cảm thấy thoải mái như thế này, lâu đến mức hắn thậm chí đã quên mất cả thời gian.
Quân Dật Khanh cùng Quân Mặc Li đi về hướng một khách sạn sạch sẽ gần đó, nhìn thấy bên trong đã ngồi đầy người, hai người chọn một chiếc bàn trong góc ngồi xuống.
Quân Dật Khanh gọi mấy món điểm tâm nhẹ, hai người ngồi đối diện ăn đồ ăn, hoàn toàn không hòa nhập với không khí ồn ào náo nhiệt xung quanh. Quân Mặc Li tao nhã ăn mấy miếng, sau đó buông đũa.
“Không hợp khẩu vị của ca sao?” Quân Dật Khanh thấy Quân Mặc Li mới ăn được một chút đã không ăn nữa, nghĩ rằng có thể là do hắn ăn không quen ăn mấy món ăn đạm bạc như vậy, lo lắng mà hỏi.
“Không phải. Đồ ăn rất ngon, nhưng ta không đói.” Quân Mặc Li lơ đãng nhìn xung quanh, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện không ngừng, hắn cũng không cảm thấy khó chịu. Kỳ thật, sống cuộc sống bình thường như vậy mới có thể dễ dàng cảm nhận được hạnh phúc khoái hoạt, tuy không giàu có quyền thế, nhưng lại đơn giản mà nhẹ nhàng dễ chịu.
“Nếu Cửu ca đã nói như vậy, vậy chúng ta đi ra ven bờ biển Luân Độ thuê Long Giác, sớm đi đến học viện thôi.” Quân Dật Khanh đứng dậy trả tiền, sau đó cùng Quân Mặc Li đi đến cửa chính.
Quân Mặc Li vừa mói bước chân ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một người đang kinh hoảng mà vọt tới chỗ của hắn. Nhìn người đàn ông ăn mặc hoa mĩ kia lao đến, Quân Mặc Li nhẹ nhàng mà né người sang một bên.
Người này mới chạy vọt qua Quân Mặc Li, ngay sau y một chiếc roi mạnh mẽ quất đến, người kia không kịp né tránh, bị roi quất mạnh vào sau lưng, thân thể bay đổ mạnh về phía trước, sau lưng y còn hiện lên một vệt máu dài.
“Chạy đi, có giỏi ngươi tiếp tục chạy đi, để lão nương xem ngươi có thể chạy đến đâu a?!”
“Mẹ kiếp, lão tử chẳng qua chỉ sờ ngực ngươi có một chút, ngươi còn dám phản kháng. Ngươi nghĩ ngực ngươi to thì quý giá lắm sao mà không thể sờ được hả? Nếu đã không thích bị sờ, thì cũng đừng ăn mặc dâm đãng như vậy. Ngay cả kĩ nữ ở Lệ Xuân viện cũng không dám ăn mặc giống ngươi như vậy…”
Người đàn ông kia cố bò dậy, nhổ mạnh một búng máu xuống đất, khuôn mặt bị đập xuống đất bẩn thỉu dữ tợn vô cùng.
“Chát!”
Cô gái diễm lệ kia nghe những lời này, lại mạnh mẽ quất roi vào người y, máu nhiễm đỏ cả roi. Nhìn người đàn ông kia nằm giãy dụa trên mặt đất, đôi mắt màu vàng kim của cô gái xinh đẹp kia hiện lên lãnh ý.
“Hừ, khốn nạn. Lão nương rất thích đánh mấy tên bại hoại như ngươi đấy, thì đã sao nào? Cái loại tự nghĩ đến mình có quyền có tiền liền thích gì làm nấy, ngươi nghĩ ngươi có bao nhiêu oai phong a? Cũng chỉ là một đám lợn giống mà thôi. Mặt thì xấu xí, dáng người quá kém, căn bản là không có phẩm chất, cũng chả có khí chất. Người như ngươi, còn sống chính là làm bẩn thế giới này.” Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc quay sang nhổ mạnh một ngụm nước bọt lên mặt người đàn ông kia.
Sau đó, roi không ngừng quật mạnh xuống, mà người đàn ông kia nằm bẹp trên mặt đất, kêu lên thảm thiết theo từng nhịp roi.
“A …. Tiện, tiện nhân…. Đừng để cho bản thiếu gia gặp lại… nếu không, ta nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết.” Người đàn ông ăn mặc hoa mĩ vừa kêu rên vừa thì thào nói..
Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc nhìn người kia bị mình đánh cho chỉ còn lại chút hơi tàn, bất mãn mà dừng roi lại, nhấc chân đá mạnh tên kia một cái.
“Thật sự làm bẩn roi và chân của lão nương.” Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc thấy mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía nàng, hừ lạnh một tiếng. “Xem cái gì mà xem, chưa thấy mỹ nữ bao giờ sao?”
Người xung quanh thấy cô gái này hung dữ như vậy, lại nghĩ lại cảnh tượng bạo lực lúc này, sợ hãi nhanh chóng giải tán.
“A a…” Quân Mặc Li nhìn bộ dạng cô gái kia như vậy, không hiểu sao lại nhớ đến Phất Lai Tác Phỉ Đặc, nhịn không được cười thành tiếng.
Cô gái nghe thấy tiếng cười, quay ngoắt đầu lại nhìn về phía Quân Mặc Li, nhưng ánh mắt hung ác của nàng, khi gặp Quân Mặc Li lại không hiểu vì sao mà chuyển hóa thành một vũng nước…
“Mỹ nhân, ta có vinh hạnh được biết tên của ngươi sao?” Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc vội vàng cất chiếc roi dài đi, đi đến trước mặt Quân Mặc Li, tốc độ biến sắc mặt nhanh đến mức làm cho người ta thán phục.
Quân Mặc Li nhìn dáng vẻ này của cô gái, trong đầu lại thấy giống y như Phất Lai Tác Phỉ Đặc.
“Cô nương, ta không phải là mỹ nhân.” Quân Mặc Li cười nhẹ nhìn Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc, mà Quân Dật Khanh đứng ở bên cạnh thì đã thấp thỏm không yên.
“Không, khuôn mặt của ngươi cho dù có che lại cũng không thể lừa dối được ánh mắt của ta…. Khụ, nhị ca từng nói cho ta biết, mỹ nhân chân chính là đẹp từ bên trong ra bên ngoài, là một lại đẹp vô hình, chứ cái loại chỉ có da thịt bên ngoài xinh đẹp thì không phải thực sự là đẹp… Ngươi xem, da của ngươi so với một người phụ nữ như ta còn trắng mịn hơn, còn khí chất của ngươi nữa, so với một công…. Khụ, một khuê nữ như ta còn nội liễm hơn, còn có dáng người tao nhã của ngươi, ta….”
“Thật xin lỗi, hiện tại ta phải đến học viện, cho nên đành chia tay cô nương ở đây.” Quân Mặc Li cho dù bình thường có đạm mạc như thế nào, cũng không nhịn được mà đánh gãy Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc, nói lời từ biệt.
“Mỹ nhân, ngươi phải đến Ma Nhĩ học viện sao? Đúng lúc ta cũng cùng đường vói ngươi, chúng ta đi cùng được chứ?” Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc biết được Quân Mặc Li học cùng trường với mình, cảm thấy vui vẻ vô cùng, có mỹ nhân cùng đi là chuyện rất rất hạnh phúc.
“Không được.” Quân Dật Khanh đứng ở một bên lạnh lùng từ chối Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc.
Mà Y Lợi Á Ti Tác Phỉ Đặc nghe thấy y lên tiếng, lúc này mới để ý rằng bên cạnh còn đứng một người nữa. Nàng nghi hoặc nhìn sang phía người vừa nói chuyện. Nhưng vừa nhìn thấy mặt Quân Dật Khanh, nàng liền trợn tròn mắt giật mình sợ hãi.