Quân Mặc Li đánh giá cảnh vật hoang tàn xung quanh, nhìn Quân Kì Du vẫn sải bước chân đều đặn về phía trước, hắn lại từ từ dừng lại.
“Cửu hoàng huynh?” cảm giác được Quân Mặc Li dừng lại, Quân Kì Du quay người hỏi.
“Hoàng đệ, có việc gì ngươi nói luôn ở đây đi.” Nhìn ánh mắt bất mãn của Quân Kì Du, Quân Mặc Li chỉ đạm cười, dùng ngón tay chỉ về hướng mặt đất, nơi cỏ dại mọc um tùm che kín. “Những bí mật cũ trong này, hoàng đệ cũng sẽ không cần lo lắng bị người ta biết được.”
“Cũng được…” Quân Kì Du đi đến trước người Quân Mặc Li, chỉ cách hắn khoảng một thước, đôi mắt trong suốt của y giờ dần dần chuyển sang màu đỏ, khoé miệng hơi cong lên một chút. “Hoàng huynh, nếu ngươi không muốn đi tiếp, vậy để hoàng đệ trực tiếp đem ngươi đi thôi.”
Hào quang màu đỏ nhanh chóng bao trùm hai người, đợi đến khi hào quang tắt, thì hai người đã hoàn toàn biến mất không còn chút dấu vết.
Quân Mặc Li đững vững lại, ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá tình cảnh của chính hắn. Nhưng khi nhìn rõ tình cảnh xung quanh, thì biểu tình đạm mạc của hắn trong chớp mắt trở nên ngây ngốc.
Hắn đang ở trong một căn phòng thanh lịch, bốn vách tường màu trắng treo đầy tranh vẽ. Quân Mặc Li chầm chậm đi đến gần mấy bức tranh này, hai tay cũng vô ý thức mà vuốt ve mặt tranh.
Người trong tranh hoặc cười nhẹ, hoặc nhíu mày, hoặc đùa cợt….
Mỗi một biểu tình, mỗi một động tác của người trong tranh đều được miêu tả lại vô cùng sinh động. Nhìn những bức tranh này, có thể thấy được người vẽ tranh có bao nhiêu chuyên chú, dụng tâm…
Nhìn thấy những đường nét tranh vẽ quen thuộc, Quân Mặc Li có chút bối rối phức tạp, chẳng biết tâm tình của hắn lúc này đã rối loạn đến mức độ nào…
“Ngươi thực kinh ngạc sao?” Quân Kì Du nhìn Quân Mặc Li, trong mắt đều là ý cười.
Quân Mặc Li xoay người nhìn hắn.
“Hoàng đệ, ngươi mang Mặc Li đến nơi đây, chỉ để ta nhìn thấy mấy thứ này sao?”
“Ai nha… Quân Mặc Li, ngươi không cần đóng kịch, giả vờ không thèm để ý như vậy a…”
Nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Quân Mặc Li, Quân Kì Du tức giận, ngón tay chỉ mạnh vào mấy bức tranh trên tường. “Nhìn thấy mấy cái này sao? Ngươi chẳng qua chỉ là thế thân của hắn. Cho nên, ngươi chỉ là một con rối, một món đồ chơi để quân phụ giết thời gian mà thôi, ngươi….”
“Thì sao chứ?” Quân Mặc Li đánh gãy lời nói của Quân Kì Du, ném cho y một ánh mắt lãnh đạm. “Cho dù Mặc Li chỉ là thế thân thì cũng có sao đâu? Hoàng đệ, ngươi cho dù là thế thân cũng không bằng a.”
Nhìn thấy khuôn mặt giống y như người trong tranh của Quân Mặc Li, lại nghe thấy lời nói của hắn, Quân Kì Du đang kích động, lúc này lại bình tĩnh lại.
Quân Kì Du thong thả đi đến lấy xuống một bức tranh, sau đó hắn đi đến bên cạnh Quân Mặc Li, dùng ngón tay chỉ vào người trong bức tranh, nhẹ giọng nói. “Ngươi thấy được sao? Ngươi trong tranh có khuôn mặt giống y hệt ngươi. Nếu không phải vì điều này, thì quân phụ đã không tha thứ cho ngươi vì tội dám đâm ngài rồi…”
Quân Mặc Li cũng nhìn người trong tranh, nhưng hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhận lấy bức tranh. Sau đó, ngọn lửa màu lam dần dần lan ra bức hoạ, nhanh chóng đốt nó thành tro bụi.
Nhìn thấy hành động của Quân Mặc Li, khoé miệng của Quân Kì Du quỷ dị mà cong lên. “Cửu hoàng huynh cũng nhận thấy bức tranh này đáng ghét sao?”
Quân Mặc Li thấy bức tranh mà hắn vừa huỷ diệt lại xuất hiện trên tường, cũng chỉ đạm cười không nói gì.
“Hoàng đệ nếu không còn chuyện gì, vậy Mặc Li xin đi trước.” Quân Mặc Li xoay người đi về phía cửa.
“Hoàng huynh, chẳng lẽ ngươi cam tâm như vậy sao?” Quân Kì Du chạy đến chặn trước người Quân Mặc Li, ngăn lại bước chân của hắn.
“Quân Kì Du, người không cam lòng từ trước đến nay… chỉ có mỗi mình ngươi mà thôi.” Quân Mặc Li cười nhẹ mà nói ra câu này, sau đó hắn lách người đi qua Quân Kì Du.
“Thật không? A a…” Quân Kì Du cười nhẹ ra tiếng, khuôn mặt vốn thanh lệ, thuần tịnh lúc này lại trở nên cực kì yêu dã.
“Quân Mặc Li, ngươi chỉ là một cái cô hồn dã quỷ chiếm lĩnh thân thể của người khác, chẳng lẽ ngươi nghĩ mình thực sự là một hoàng tử hay sao?”
Bước chân của Quân Mặc Li đột ngột dừng lại, hắn quay người nhìn Quân Kì Du, cũng hơi ngạc nhiên. “Trước đây Mặc Li vẫn thắc mắc không biết vì sao mà Thập nhất hoàng đệ lại yêu thích ta như vậy, hôm nay ta mới biết được lí do…”
Đôi môi Quân Mặc Li khẽ cong lên một chút, nhìn đôi mắt đã đỏ hồng của Quân Kì Du nói tiếp. “Đó là bởi vì hoàng đệ vẫn luôn ghen tị với Mặc Li…”
“Rắc….”
Một khe nứt nhỏ xuất hiện ngay dưới chân Quân Kì Du, chạy thẳng đến hướng Quân Mặc Li, theo đó là một luồng khí âm lãnh cũng quất về hướng hắn.
“Ghen tị với ngươi sao?” đôi mắt đỏ sậm của Quân Kì Du tràn đầy âm khí, khoé miệng y gợn lên một nụ cười tà ác. “A a…… Sao Kì Du lại có thể ghen tị với một cái người sắp chết chứ! Quân Mặc Li, cho dù mệnh của ngươi có cường đại đến mức nào đi nữa, cũng không thể đấu được với trời….”
Quân Mặc Li không hề nhìn Quân Kì Du, chỉ đạm cười bước ra khỏi cửa.
Chống lại trời thì sao? Là của ta thì cuối cùng vẫn là của ta. Nếu đã không phải là của ngươi, thì cho dù chống lại trời ngươi cũng vẫn không có được….
Sau khi Quân Mặc Li cùng Quân Kì Du dời đi, thì những bức tranh trên vách tường trong khoảnh khắc bị hào quang màu trắng bao trùm.
Người trong bức tranh từ một người thanh niên y phục trắng, đạm nhã như một đoá sen, biến thành một thiếu niên áo xanh lam, cười nhè nhẹ thánh khiết vô cùng, di thế độc lập… ( chỉ đứng cũng đủ để làm cho người khác lạc mất hồn phách… vô cùng xinh đẹp … ý tứ là thế~)
Quân Mặc Li sau khi đi ra khỏi cửa, nhìn lại đã không thấy căn phòng kia đâu nữa, lại quay trở lại con đường nhỏ hoang vắng lúc đầu. Quân Mặc Li cũng chỉ cười nhẹ một cái, quay lại cung điện của mình, đôi mắt ấm áp ý cười, làm cho dung nhan vốn đã khuynh thế lại càng làm cho người ta không thể rời mắt, lưu luyến không thôi….
Người mà Quân Kì Du nhìn thấy trong bức hoạ là Lam Thánh Âm, nhưng người mà hắn nhìn thấy lại là chính bản thân hắn…
Mà căn phòng tranh này là của Quân Dạ Hàn. Vậy thì Quân Dạ Hàn, vì sao ngươi lại để Quân Kì Du tìm được căn phòng này?
—
Quân Mặc Li vừa bước chân vào tẩm điện của mình, liền nhìn thấy Thiên Linh điểu đang không ngừng bồi hồi ở cửa sổ. Quân Mặc Li bước đến duỗi một cánh tay ra, Thiên Linh điểu cảm nhận được hơi thở của chủ nhân liền bay đến, vờn quanh người Quân Mặc Li.
Nhìn Thiên Linh điểu không ngừng bay đi bay lại, Quân Mặc Li cười khẽ nói. “Hôm nay sao lại sinh động như vậy? Trước tiên đưa thư cho ta đã, sau đó ngươi muốn ăn cái gì, trên bàn đều có.”
Thiên Linh điểu nghe thấy lời của Quân Mặc Li, đành không tình nguyện mà đậu lên vai hắn, từ trong mỏ nhả ra một tờ giấy nhỏ vào lòng bàn tay hắn.
Quân Mặc Li mở tờ giấy ra, chữ trong tờ giấy dần dần hiện ra.
Dung gia thay đổi chủ, hãy cẩn thận, Nghiễn.
Nhìn thấy nội dung tờ giấy, tâm Quân Mặc Li không khỏi trầm xuống. Tất Nghiễn….
Bỗng Quân Mặc Li cảm thấy thân thể của mình dần dần trở nên vô lực trầm trọng, hắc ám tràn đến…
Tờ giấy truyền tin từ tay của Quân Mặc Li dần dần bay xuống, theo hào quang màu trắng dần dần biến mất. Trong căn phòng rộng mở chỉ cong một con Thiên Linh điểu đang không ngừng phát ra những thanh âm bi thương, bay qua bay lại lộn xộn quanh người thiếu niên áo lam đang nằm dưới đất…..
—
Quân Dạ Hàn đang ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, y hơi mệt mỏi mà tựa vào lớp đệm dày sau lưng, nhưng đột ngột, y đứng phắt dậy, biến mất khỏi căn phòng….
Li nhi, ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì…
Lúc này, Quân Mặc Li cảm thấy mình đang rơi vào hắn ám vô cùng vô tận, xung quanh hắn một tia sáng nhỏ nhoi cũng không có, cũng im lặng vô cùng. Giống như trong cả trời đất, chỉ có mỗi mình hắn tồn tại, nhưng hai tay của hắn lại cũng không thể chạm vào thân thể của bản thân… hư không vô tận cùng tịch mịch bao trùm lên thân thể linh hồn của hắn… Hắn không biết đây là nơi nào…
Quân Dạ Hàn ôm lấy Quân Mặc Li, y biết hắn đang ngủ say, đôi mắt ôn nhu của y lại bị bao trùm bởi băng hàn cực độ, bàn tay ôm Quân Mặc Li của hắn còn hơi run run.
Toái mộng ngàn năm, không ngờ lại là loại minh thuật thâm độc như vậy. Là do ta đã tới chậm, Li nhi, ta sẽ không cho ngươi ngủ say cả ngàn năm như vậy, cũng sẽ không cho phép người khác đoạt được hồn phách của ngươi, dù chỉ là một chút, vì ngươi cho dù điều này là nghịch thiên, ta cũng sẽ làm….
Ngàn năm sau, cho dù ngươi vẫn là ngươi, thì ngươi có thể còn nhớ rõ tình yêu của ta sao? Lúc đó, linh hồn của ngươi đã không còn đầy đủ nữa, cho dù ngươi có giữ được trí nhớ cùng hành động như bây giờ, nhưng như thế cũng đâu còn là chân chính ngươi nữa….
Ta vẫn cứ nghĩ sẽ vì ngươi mà sáng tạo ra một thế thân, có thể giúp ngươi đỡ lấy mọi phiền phức tai nạn, nhưng xem ra ta đã quá chủ quan những người bên cạnh ngươi. Li nhi, đáng lẽ ra ngươi có thể có phòng bị trước, nhưng cuối cùng ngươi vẫn lâm vào hiểm cảnh này, chính là trả giá cho sự tín nhiệm của mình….
Nếu những thứ ta đã làm lại không thể ngăn cản những việc này, vậy thì ta phải một lần nữa giúp ngươi quét sạch những chướng ngại, thay ngươi làm xanh cả bầu trời, cũng thay đổi cả đại lục. Như vậy, tất cả mọi người sẽ biết, Quân Mặc Li, là người duy nhất mà Quân Dạ Hàn yêu.