“Hoàng thượng nắm chặt làm đau tay Thần thiếp.” Nàng cau mày, lạnh nhạt sẵng giọng, cũng không suy nghĩ nhiều đến việc bỗng dưng giật mình sợ hãi vừa rồi.
Hoàng đế cũng không miễn cưỡng, thanh nhã nhếch môi mỏng nói: “Dạo này trong cung gặp nhiều rắc rối, Trẫm hi vọng Hoàng hậu có thể chia sẻ cùng Trẫm.
“Được chia sẻ khó khăn với Hoàng thượng là bổn phận và vinh hạnh của Thần thiếp.” Nàng rủ mi trông xuống dưới, nhìn chiếc lọ dầu cọ được nắm trong tay đang nhỏ giọt xuống nền nhà, cười khẩy một cái, thản nhiên nói tiếp: “Chuyện hôm nay, Thần thiếp sẽ không đối phó với Hàn Thục phi.”
Hoàng đế khẽ ừm một tiếng, không cho ý kiến gì thêm. Nàng rất thông minh, quả thật hắn có ý đó.
Bờ môi Lộ Ánh Tịch cong lên xẹt qua một nụ cười chế giễu. Hắn cho phép nàng hủy đi ấn ký trên chân Hi vệ, đó không phải tự dưng nảy sinh tình cảm riêng tư. Là hắn muốn bảo vệ Hàn gia, không muốn thấy nàng và Hàn gia đối mặt thù địch, bị nàng làm suy yếu đi thế lực. Về phần bàn tay bị thương của nàng, kỳ thật cũng chẳng trách người khác. Nàng hoàn toàn vì lo nghĩ cho cảnh ngộ của bản thân, không mong muốn bị Hàn gia nắm được nhược điểm trong tay, để tránh mang đến vô vàn hậu họa.
“Hi vệ Ô Quốc, tổng số ba nghìn người.” Hoàng đế chợt lên tiếng, giọng nói bình tĩnh trầm thấp, đều đều, khó nhận ra tâm tình: “Kiếm thuật binh pháp, tinh thông ngũ hành, đều có sở trường đặc biệt. Sức mạnh tương đương với một vạn quân tiên phong. Trẫm có nói sai không?”
Lộ Ánh Tịch thần giật mình hoảng sợ, chậm rãi ngước mắt nhìn hắn.
“Nàng không cần phải khẩn trương. Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hoàng hậu vốn là công chúa tôn quý, có người bảo vệ cũng là lẽ đương nhiên.” Hoàng đế mắt cười cong cong, nhưng lời nói ẩn chứa sắc sảo, “Chỉ có điều, giờ đây đã có Trẫm bầu bạn bên cạnh Hoàng hậu, do đó trách nhiệm bảo vệ giai nhân phải do Trẫm đảm đương. Ba nghìn Hi vệ này, giữ lại vài người là đủ rồi, Hoàng hậu xem Trẫm nói có đúng không?”
Lộ Ánh Tịch khe khẽ lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: “Đích thực Hi vệ có ba nghìn người, nhưng đâu có theo Thần thiếp đến Hoàng Triều.”
“Nếu Hoàng hậu đã nói thế, Trẫm không gây khó dễ nữa.” Hoàng đế thoải mái liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt lịch sự hòa nhã, nhìn qua như đang trao đổi bàn bạc.
Thái độ Lộ Ánh Tịch bình thản, đã cố diễn kịch nhằm che giấu kín đáo bí mật trong lòng. Chỉ cần mật đạo không lộ ra ngoài, Hi vệ cũng sẽ không bị phát hiện. Nhưng nếu hoàng đế tìm được mật đạo ở chỗ nào, thì nàng sẽ thua toàn bộ.
Hai người đều đăm chiêu suy nghĩ. Không lâu sau, bên ngoài cửa tẩm cung vang lên tiếng bẩm báo.
“Hoàng thượng, Nam Cung thần y đến!”
“Truyền vào.”
Hoàng đế lên tiếng trả lời, đến nhuyễn tháp ngồi, vẻ mặt tự nhiên, khó dòm ra tâm tình.
Nam Cung Uyên từ từ bước vào, cúi thấp đầu, quỳ gối hành lễ, sau đó mở miệng nói: “Không biết Hoàng thượng triệu kiến là có việc gì cần phân phó?”
Hoàng đế chỉ về phía Lộ Ánh Tịch, giữ nguyên nét mặt nói: “Nam Cung thần y, băng bó chỗ bị thương cho Hoàng hậu trước đã.”
Nam Cung Uyên ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh như mực tàu, không gợn sóng không dao động.
Lộ Ánh Tịch đến gần y, vươn bàn tay phải ra, he hé miệng nói: “Sư phụ, dùng băng gạc lót lên trên là được rồi.”
Năm ngón tay của nàng khẽ khàng xòe ra. Vết lõm đen xì trong lòng bàn tay chảy xuống những giọt dầu đục ngầu, khó coi không thể tả, nhìn thấy mà đau lòng.
Hàng mi của Nam Cung Uyên run run, bả vai cũng run rẩy theo, nhưng ngữ điệu vẫn cố gắng vững vàng: “Trước khi kết vảy, đừng để dính nước.”
“Dạ thưa sư phụ.” Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn đáp, trong nhất thời cách trả lời như quay về khoảng thời gian lúc thơ bé. Khi nàng còn nhỏ thường xuyên leo cây trèo tường, thỉnh thoảng sơ ý có rớt bịch xuống đất, luôn trầy da xước vảy nhất là ở đầu gối và bàn tay. Những lúc như thế, sư phụ đều căn dặn nàng như vậy. Nhưng mà, ánh mắt khi đó của sư phụ giống như là vừa vừa bực mình vừa buồn cười. Mà hiện tại, y cảm thấy đau lòng sao? Có phải người đang trách nàng làm việc quá nhẫn tâm, quyết đoán; để đạt được mục đích, không ngại tự làm hại bản thân không? Có ai biết rằng, nàng hoàn toàn không còn cách nào khác. Nàng không thể để Hàn gia nắm được điểm yếu của nàng, cũng không thể để hoàng đế có bằng chứng chính xác. Chứng thực sự tồn tại của Hi vệ.
“Vết thương này e là không trị hết.” Nam Cung Uyên giở giọng lạnh nhạt, từ hòm thuốc mang theo lấy ra miếng gạc sạch, lưu loát băng bàn tay cho nàng.
“Dạ.” Trong lòng Lộ Ánh Tịch đều hiểu, nên cũng không cảm thấy buồn lòng. Nhưng bỗng nhiên, nàng cảm nhận từng khối chân khí ấm áp truyền vào từ cổ tay, đau đớn ban đầu thoáng chốc đã bị cuốn trôi, cuối cùng không còn một tí đau đớn cắt da cắt thịt.
Nàng kinh ngạc nhìn Nam Cung Uyên, thì thấy vẻ mặt y bình tĩnh hờ hững, không có bất kỳ biểu hiện khác thường.
Hóa ra sư phụ đã tự gỡ bỏ phong bế huyệt mạch trước thời hạn, là lo lắng nàng gặp chuyện không may, phòng ngừa chu đáo.
“Sư phụ…” Nàng không nhịn được khẽ gọi một tiếng, lời cảm ơn đã tới cổ họng nhưng lại nuốt xuống. Hoàng đế ở ngay bên cạnh, nàng cái gì cũng không được nói.
“Đau lắm sao? Cố nhịn một chút, sẽ qua nhanh thôi.” Nam Cung Uyên dịu dàng dụ dỗ, đáy mắt nổi lên ý cười.
“Không sao, con chịu được.” Lộ Ánh Tịch cũng cười, giả vờ cắn răng nhẫn nại.
Một tầng rồi lại một tầng vải trắng bao bọc toàn bộ tay phải, nhìn khá giống cái kén tằm, hình thù kỳ quái buồn cười.
Nàng giơ tay lên, vút lên cao lại lượn xuống thấp, cười khúc khích nói: “Trước khi bươm bướm được bay lượn tự do trong không trung, cần phải có dũng khí phá kén chui ra ngoài.”
Hoàng đế ở bên kia ngó sang bên này, không nén nổi cong khóe môi. Nàng của lúc này như một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, vô hại, có chút gì đó đáng yêu vô cùng.
Nam Cung Uyên vẫn không liếc mắt nhìn nàng một cái, vô cùng đúng chừng mực, quay mặt về phía hoàng đế lên tiếng: “Hoàng thượng, vết thương của người đang rỉ máu, nên đắp thuốc lại lần nữa.”
Hoàng đế vô ý thức gật đầu, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người Lộ Ánh Tịch, như liếc mắt đưa tình, hoặc như ánh đèn sáng quắc thèm thuồng.
Lộ Ánh Tịch cảm nhận được ánh nhìn bức bách từ hắn, làm như không để ý đến, khuỵu nhẹ gối một cái nói: “Long bào của Hoàng thượng dính máu, Thần thiếp đi gọi người đến thay y phục giúp Hoàng thượng.”
Nàng viện cớ lui ra ngoài, sau khi dặn dò vài việc với cung nữ, nàng đến vườn hoa phía trước đứng yên chờ đợi.
Chưa đợi được Nam Cung Uyên đi ra, nàng đã thấy một thân hình cao to đi tới.
“Tham kiến Hoàng hậu.” Phạm Thống chắp tay chào, không nhịn được tự rủa thầm trong bụng. Sao hắn ta lại xui xẻo vậy chứ? Mỗi lần hắn ta đến bái kiến hoàng thượng, đều đụng phải nữ nhân này!
“Phạm hiệp sĩ, đêm đã khuya thế này, còn chưa đi nghỉ sao?” Lộ Ánh Tịch cười khẽ. Làm sao hắn ta vừa nhìn thấy nàng thì đã bùng phát giận dữ?
“Phạm mỗ có việc gấp cần cầu kiến Hoàng thượng.” Phạm Thống cúi đầu, đôi mắt nhất quyết nhìn chằm chằm viên sỏi trên mặt đất, không muốn cũng chẳng thiết nhìn nàng.
“Việc gấp ra sao? Không biết có thể để Bản cung chuyển lời thay không?” Lộ Ánh Tịch rất nhiều chuyện hỏi.
“Không được!” Phạm Thống cả giận thốt ra mà không suy nghĩ, ngẩng phắc đầu lên, liền thấy ý cười ngập tràn trong mắt nàng, hắn ta mới phát giác bản thân đang bị nàng chọc ghẹo.
“Không được thì thôi. Hoàng thượng đang thay thuốc, Phạm hiệp sĩ chờ một lát rồi vào nội điện sau.” Lộ Ánh Tịch cười cười nhìn hắn ta, bỗng nói: “Phạm hiệp sĩ, trước đây ngươi bằng lòng bảo vệ Bản cung chu đáo. Ngươi xem, Bản cung bị thương.” Nàng nói xong liền giơ lên bàn tay phải quấn đầy băng gạc, ý bảo hắn ta dòm thử.
“Sao Hoàng hậu bị thương?” Phạm Thống ngơ ngác. Nàng rất giỏi võ công, ai có thể làm nàng bị thương?
“Bản cung muốn luyện Thiết sa chưởng[1], nhưng mà thất bại rồi.” Lộ Ánh Tịch bày một bộ dạng ảo não chán chường, “Kết quả là làm bị thương tới chính ta nè.”
[1] Thiết sa chưởng: ý nghĩa như tên, là công phu quan trọng trong võ Thiếu Lâm Tự, luyện tập lâu ngày có thể tăng cường cánh tay rắn chắc như sắt có thể đập nứt đá.
Phạm Thống vừa sửng sốt, vừa dở khóc dở cười. Nữ nhân này quả nhiên không giống với người thường, đúng là ngoại tộc.
“Thiết sa chưởng không dễ luyện. Nếu không có bí kíp gia truyền, là luyện không thành.” Thấy nàng dù sao cũng có thương tích trên người, khẩu khí của Phạm Thống có chuyển biến tốt hơn.
“Đúng vậy. Phạm hiệp sĩ nói phải. Tiếc là ngươi không nói sớm hơn một chút.” Lộ Ánh Tịch cười thầm trong lòng, người này bị lừa quá dễ dàng. Cái lý do vớ va vớ vấn này mà hắn ta lại tin sái cổ?
“Trước đó Hoàng hậu vẫn chưa hỏi qua Phạm mỗ.” Phạm Thống chỉ cảm thấy nàng ngang như cua không cần lý lẽ. Mặc dù hắn ta đã đáp ứng sẽ nỗ lực che chở nàng an toàn, nhưng đâu có cam đoan nàng sẽ không bệnh, không đau, sống lâu trăm tuổi.
“Phạm hiệp sĩ, ngươi ở trong cung cũng không có chức quan. Không biết ngươi cống hiến sức lực cho Hoàng đế với công việc ở phương diện nào? “ Lộ Ánh Tịch bất ngờ thay đổi trọng tâm câu chuyện.
“Quân…” Phạm Thống nhất thời không suy xét kỹ câu hỏi, suýt nữa thì lỡ miệng nói ra.
“Cái gì?” Lộ Ánh Tịch giống như quá hiếu kỳ truy hỏi đến cùng.
“Hoàng thượng yêu cầu Phạm mỗ làm cái gì, Phạm mỗ sẽ dốc toàn lực hoàn thành, không dám phụ ơn vua.” Phạm Thống bắt đầu cảnh giác, trả lời đâu ra đấy.
“Ừ.” Lộ Ánh Tịch thản nhiên đáp một tiếng, lại nói: “Phỏng chừng cũng khá lâu rồi, Phạm hiệp sĩ đi yết kiến Hoàng thượng đi.”
“Phạm mỗ xin cáo lui.” Phạm Thống lại chắp tay chào lần nữa, tức khắc sải bước rời khỏi.
Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch môi, đôi mắt trong veo phát ra tia sáng lạnh băng. Phạm Thống có nhiệm vụ điều tra thông tin bí mật quân sự. Mà ngay lúc này hắn ta lại nói có chuyện gấp cần bẩm báo, như vậy rất có khả năng là liên quan đến chuyện chiến sự ở biên cương. Chuyện hậu cung phi tần, nàng không lòng dạ nào để ý nhiều. Bởi vì, nàng có một dự cảm, có lẽ cơ hội Long Triêu và Hoàng Triều chiến nhau, lưỡng bại câu thương[2] đã tới.
[2] Lưỡng bại câu thương: dùng để diễn đạt ý cả hai đều thiệt; hai bên cùng thiệt hại; cả hai cùng bị thua thiệt; hai hổ cắn nhau, con què con bị thương.
Nàng đứng tại chỗ thêm một lúc nữa, một thân hình tuấn lãng, mặc áo dài màu xám đập vào tầm mắt.
“Sư phụ.” Nàng tiến tới trước nghênh đón, cúi đầu xuống, bộ dạng biết lỗi.
Nam Cung Uyên không nói, chỉ khẽ phát ra một tiếng thở dài thườn thượt. Nàng không sai. Y hiểu rõ tính tình quật cường của nàng, làm việc dứt khoát, y còn tự tay đưa nàng vô tung tán.
“Sư phụ?” Đợi mãi mà không thấy y lên tiếng, Lộ Ánh Tịch hơi ngẩng đầu, đúng lúc trông thấy đôi mắt đen của y lóe qua tia yêu thương trìu mến.
“Chuyện ngươi muốn làm, sư phụ sẽ không ngăn cản ngươi.” Nam Cung Uyên dời tầm mắt, trông về phía mà đêm u tối, giọng nói hòa nhã xa xăm. “Người làm chuyện lớn, chung quy phải trả giá một số thứ. Nhìn qua không đáng phải thế, nhưng thực ra chỉ có người trong cuộc mới có thể nhận thức được cái được cái mất trong đó.”
Lộ Ánh Tịch nhíu mày. Nàng nghe không hiểu ẩn ý trong câu sau cùng của sư phụ. Là ám chỉ cái giá phải trả là cánh tay bị thương của nàng? Hay là chỉ cái khác?
“Ánh Tịch.” Nam Cung Uyên thu lại tầm nhìn, kiên định nhìn thẳng mắt nàng, tiếng nói vẫn ấm áp như trước nhưng thêm vài phần trầm thấp nghiêm trang. “Thân thể do cha mẹ sinh ra, không nên hủy hoại, bảo vệ như đồ quý vậy. Ngươi có hiểu không? Cho dù ngươi dùng thủ đoạn nào, cũng không được làm tổn thương đến chính bản thân. Khi ngươi làm mình bị thương, thì kẻ thù của ngươi sảng khoái còn người thân của ngươi đau đớn.” Tất cả chịu đựng dằn nén của y, vì chỉ muốn nàng không phải chịu chút thương tổn. Nhưng bây giờ nàng lại tự mình hại mình, y có bao nhiêu tức giận và đau xót, nàng có biết chăng?
“Sư phụ, con xin lỗi…” Lộ Ánh Tịch yếu ớt nói tiếng xin lỗi, như thái độ dễ bảo mỗi khi nghịch ngợm làm sai trước đây, lại mang thêm một chút nũng nịu.
“Ánh Tịch, ngươi phải ghi nhớ những lời ta nói hôm nay.” Nét mặt Nam Cung dần dần chuyển sang nghiêm khắc, lời nói vang vọng: “Dạy không nghiêm là lỗi của thầy. Nếu như có lần tới, ngươi lại làm hại đến chính mình, sư phụ cũng sẽ tự lấy dao cắt một miếng giống chỗ ngươi bị thương. Tự phạt giáo đồ[3] không tốt, làm hại đệ tử.”
[3] Giáo đồ dùng để chỉ hàng ngũ những đang tu hành, học tập theo một tín ngưỡng hay tông giáo.
“Sư phụ?” Lộ Ánh Tịch sửng sờ, ngơ ngác nhìn hắn chăm chăm.
“Ngươi hẳn là biết rõ, sư phụ luôn nói được thì làm được. Ngươi hãy tự trân trọng bản thân.” Nam Cung Uyên chắc nịch bỏ lại một câu, liền cất bước rời khỏi, không một lần ngoảnh đầu lại.
Tà áo bào màu xám kia phất phơ trong gió, bị bóng đêm nhuộm màu mơ hồ không rõ. Nhưng trong mắt Lộ Ánh Tịch là lần đẩu tiên cảm thấy chân thực như vậy, không hề xa xôi cách trở, mà như vươn tay là có thể chạm vào.
Khóe mắt nàng lặng yên ươn ướt, một giọt nước mắt lóng lánh chảy xuống tóc mai, liền bị hút vào trong nháy mắt, tan biến hư không.
Nàng cuối cùng cũng rõ, sư phụ đối nàng, không chỉ là tình sư đồ.