Bốn năm sau.
Phượng Tê cung đã sớm không còn bầu không khí thanh tịnh trước đây. Ngay cả mới sáng sớm đã là một khung cảnh náo nhiệt, rộn ràng.
Chỉ thấy một vài cung nữ trẻ tuổi đang xách váy chạy từng bước nhỏ, đuổi theo sau một đứa bé. Bước chân của đứa bé kia cũng không tính là quá nhanh, nhưng rất lanh lợi. Đứa bé vòng quanh cột nhà, chạy tới chạy lui, nhất thời đã khiến các cung nữ đuổi theo không kịp.
“Thái tử! Thái tử! Người cẩn thận một chút, coi chừng kẻo ngã!” Cung nữ lo lắng mà gọi lớn.
Đứa bé kia không quay đầu lại, miệng cười hì hì, chạy thẳng về phía cửa cung.
“Càn quấy!” Bất thình lình, một tiếng quát uy nghiêm vang lên, bên ngoài cửa cung đã xuất hiện một nam tử cao lớn mặc áo bào Hoàng đế.
“Phụ hoàng!” Đứa bé kia liền dừng lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bày ra bộ dạng tươi cười lấy lòng, còn nũng nịu nói: “Hạo nhi không làm càn, Hạo nhi rất ngoan!”
Nam tử cao ngất kia ngồi xổm xuống, đôi hàng lông mày nhíu lại, giáo huấn đối với đứa bé kia: “Mộ Dung Lân Hạo, con còn dám nói con không hư? Là ai hôm qua đã trốn mất tìm không thấy đâu. Làm hại các cung nữ thiếu chút nữa là lục tung Phượng Tê cung để tìm con, hả?”
Đứa bé kia chớp mắt vài cái, bộ dạng vô cùng ngây thơ vô tội, dùng giọng trẻ con thơ bé trả lời: “Mỗi lần Hạo nhi trốn đi, là do các nàng ấy tìm không được Hạo nhi, sao lại trách Hạo nhi chứ?”
Một tay nam tử ôm lấy đứa bé, tay kia véo khuôn mặt béo mập trắng nõn của bé, “Cái miệng rộng mỏ nhọn!”
Đứa bé không chịu, quay đầu sang một bên, lầm bầm nói: “Không phải miệng rộng mỏ nhọn nha, mẫu hậu nói Hạo nhi cái này gọi là có tư chất thông minh.”
Nam tử hừ một tiếng, không buồn đấu võ mồm với đứa trẻ nữa. Hắn đứng dậy xoay người đi về phía thềm đá bạch ngọc.
Tia nắng sớm mai dịu nhẹ chiếu xuống, một nữ tử tuyệt sắc đang dịu dàng đứng ở nơi đó. Ánh nắng rơi trên người nàng, phát sáng như một vòng hào quang, khiến nàng càng thêm vài phần cuốn hút, chói lòa.
Đứa bé nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng nghiêng đầu sang nhìn. Miệng bé cong lên thật cao, vẽ nên nụ cười mừng rỡ, reo lên giòn tan: “Mẫu hậu! Mẫu hậu!”
Nữ tử cũng mỉm cười, trên gò má lúm lím đồng tiền. Trong đôi mắt trong sáng lộ ra ánh sáng trìu mến. Nàng vừa tiến tới gần, vừa nói: “Hạo nhi, con lại chọc giận Phụ hoàng của con hả?”
Đứa bé vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, ngọ nguậy thoát khỏi cánh tay của nam tử kia trèo xuống đất. Đứa bé chạy thình thịch đến bên nữ tử, nhõng nhẽo lên tiếng: “Mẫu hậu, bế!”
Nữ tử cười nhìn bé, lắc đầu nói: “Hạo nhi đã bốn tuổi rồi, đã là một Tiểu Nam tử hán rồi, hẳn là con phải học chuyện của mình thì mình phải tự làm.”
Trong đôi mắt đen lay láy như viên pha lê lấp lánh của đứa bé chợt lóe lên tia sáng sống động, gian xảo trả lời: “Mẫu hậu bế Hạo nhi, là chuyện mẫu hậu phải làm, không phải là chuyện của Hạo nhi.”
Nữ tử mỉm cười, khom lưng nhẹ nhàng bẹo má đứa bé, sau đó bế đứa bé lên.
Đứa bé cười rộ lên, “Chụt” một cái, đứa bé hôn nữ tử, sau đó thản nhiên nói: “Mẫu hậu tốt nhất! Mẫu hậu hiểu rõ Hạo nhi nhất!”
Nam tử đứng bên không vui mà hắng giọng hai cái, trầm giọng mở miệng nói: “Mộ Dung Lân Hạo! Trẫm đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ cho phép con hôn má của mẫu hậu con, không được hôn môi!”
Đứa bé không màng vâng lời, ra vẻ mặt điếc tai ngơ. Bé lại còn cố ý dán mặt vào ngực nữ tử, thậm chí còn cọ vài cái để thị uy.
Nam tử thấy thế không khỏi nổi giận, đưa tay qua nắm áo, xách đứa bé lên, nhanh nhẹn cùng chuẩn xác đặt đứa bé đứng trên mặt đất.
Đứa bé méo miệng nhưng cũng không khóc không nháo, chỉ có miệng lầm bầm làu bàu: “Không phải Phụ hoàng cũng hôn môi của mẫu hậu sao? Thái phó nói, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, hổ cha không sinh chó con. Hạo nhi không muốn làm chó con!”
Nữ tử nghe thế liền phì cười thành tiếng, ánh mắt liếc nhìn nam tử anh tuấn bên cạnh. Nam tử kia vô cùng bực, trừng mắt lườm nàng, dùng ánh mắt chuyển lời nói không thành tiếng: “Nhìn xem nàng dạy con hay ra sao!”
Lúm đồng tiền trên má của nữ tử càng thêm sâu, ánh mắt cũng ngậm ý cười truyền đạt lại: “Thế nhưng con là học chàng!”
Nam tử nhếch môi cười tà. Hắn âm thầm dùng lực nhéo nhẹ eo của nàng, ý bảo tối nay hắn phải làm nàng mất mặt.
Nữ tử kia làm như không biết ý đồ xấu xa đó, mềm mại xoay người tránh bàn tay của hắn. Nàng dắt tay đứa bé bên cạnh, tự ý đi thẳng vào trong tẩm cung.
Nam tử nhìn chằm chằm theo bóng lưng yểu điệu thục nữ của nàng, đôi môi cong cớn, trong đôi mắt sâu thăm thẳm cũng tràn ngập ý cười dịu dàng. Có vợ thông minh như vậy, có con sáng dạ như thế, kiếp này Mộ Dung Thần Duệ không cần gì hơn.
Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
Vào bên trong tẩm cung, đứa bé trèo thẳng lên giường, cười toe toét lăn qua lăn lại trên tấm đệm êm ái.
Lộ Ánh Tịch ngồi xuống bên mép giường, thủng thỉnh mỉm cười trong sáng, tình cảm nuông chiều không cần thể hiện bằng lời nói hiện rõ trên nét mặt.
Bên ngoài tẩm cung, tiếng nói trầm thấp lập tức truyền tới: “Có một chuyện Trẫm vẫn không hiểu. Hạo nhi độc chiếm Phượng Tê cung, rốt cuộc nguyên nhân do đâu?”
Lộ Ánh Tịch nhoẻn miệng cười, đứng lên nghênh đón hắn, trả lời: “Hoàng thượng, cũng không phải mỗi một chuyện đều cần có nguyên nhân.”
Mộ Dung Thần Duệ nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén sượt qua nhưng lại thu vào trong.
Lộ Ánh Tịch cũng làm như không thấy, lười biếng tựa vào lòng hắn.
Lặng lẽ ôm nhau một lát, Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên thấp giọng than thở: “Bốn năm rồi.”
“Thời gian thấm thoát thoi đưa.” Lộ Ánh Tịch tiếp lời, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn góc cạnh của hắn, “Thần, chàng đã thay đổi rất nhiều.”
“Sao cơ?” Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi, trêu chọc nói: “Chẳng nhẽ Hoàng hậu ám chỉ Trẫm là người dễ thay lòng đổi dạ?”
Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt chăm chú, chậm rãi nói: “Lúc đầu quen biết, chàng sắc sảo lại lợi hại, tuy rằng chàng nhiều lần nhường nhịn ta, nhưng đáy lòng vẫn tồn tại sát khí. Hiện tại, sự bao dung độ lượng của chàng mới thật sự làm thiếp cảm động.”
Mộ Dung Thần Duệ cong môi lên cao nhưng không nói. Chỉ là ánh mắt dịu dàng hơn nhiều, tựa như biển sâu nổi lên cơn sóng nhỏ.
Lộ Ánh Tịch cũng không cần phải nói nhiều lời nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn chăm chú. Bí mật trong tòa Phượng Tê cung này, thật ra hắn chưa hẳn không biết, nhưng cũng chưa từng truy tìm tận gốc. Hắn bằng lòng để cho nàng giữ lại một con đường lui. Phần tâm ý này sao nàng có thể nào không hiểu được chứ? Minh ước năm năm giữa Hoàng thượng và Ô Quốc đã sắp đến hạn, nàng biết bất luận đến lúc đó nàng lựa chọn như thế nào, hắn cũng sẽ không trách nàng.
Bầu không khí yên tĩnh ấm áp lại bị một chuỗi tiếng ho khan cắt đứt.
“Hạo nhi?” Lộ Ánh Tịch nghe thấy thế vội quay đầu, cúi người ôm đứa bé vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng của thằng bé.
Đứa bé ho nhiều nên mặt đỏ bừng cả lên, bàn tay nhỏ bé tháo chiếc túi hương đeo ở cổ ra, phát cáu nói: “Cái mùi khó ngửi quá, Hạo nhi không thích!”
Lộ Ánh Tịch trong lòng đau xót, nhẹ giọng dỗ dành: “Hạo nhi ngoan, trong túi hương này có thảo dược để trấn áp bệnh tim của con, con phải mang theo mỗi ngày.”
Đứa bé cái hiểu cái không, không chịu nên tiếp tục làu bàu: “Không mang! Con không mang đâu!”
Mộ Dung Thần Duệ vươn tay ôm đứa bé sang, trầm giọng nghiêm túc nói: “Nếu con không mang theo túi hương, thì sẽ phát bệnh. Không phải con muốn thử xem cảm giác đau thắt tim ra sao chứ?”
Đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị của phụ thân, đứa bé nhất thời ngậm chặt miệng. Đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, chuyển hướng sang mẫu thân bên cạnh.
Lộ Ánh Tịch không khỏi buồn cười: “Thần, Hạo nhi còn nhỏ. Chàng nói với con ‘đau thắt tim’, con nó đâu có hiểu.”
Mộ Dung Thần Duệ còn chưa lên tiếng, thì đứa bé đã ra vẻ ông cụ non, sẵng giọng nói lớn: “Hạo nhi hiểu mà. Đau thắt tim chính là cảm giác đau rất đau.”
Lộ Ánh Tịch không biết nên khóc hay nên cười, đáy lòng lại mơ hồ đau đớn. Từ sau khi nàng sinh Hạo nhi, bệnh tim của nàng liền chưa từng phát tác lại, nhưng Hạo nhi lại di truyền bệnh của nàng. Nếu không phải nhờ sư phụ sai người mang tới món quà quý báu này nhân ngày mừng đầy tháng của Hạo nhi, chỉ e Hạo nhi sẽ giống như nàng khi còn bé, thỉnh thoảng phải chịu đựng thống khổ khi bị bệnh tim giày vò.
Mộ Dung Thần Duệ thấy trong mắt Lộ Ánh Tịch khó nén vẻ đau thương, nhẹ giọng nói: “Tịch, mỗi người trên đời này khy sinh ra không phải đều thập toàn thập mỹ. Hạo nhi xuất thân cao quý, vả lại tư chất thông minh. Ông trời chỉ cho con thử thách nho nhỏ, nàng không cần phải quá đau lòng.”
Lộ Ánh Tịch gật nhẹ đầu. Đứa bé lại mau mồm mau miệng nói oang oang: “Phụ hoàng và sư tổ đều nói giống nhau!”
Lời bé vừa nói ra xong, Lộ Ánh Tịch và Mộ Dung Thần Duệ đều trầm mặc trong nháy mắt.
Chốc lát sau, Mộ Dung Thần Duệ từ từ nheo mắt lại, ung dung mở miệng hỏi: “Hạo nhi, con gặp sư tổ khi nào?”
Đứa bé không chút cảnh giác nào, ngây thơ vô tội trả lời: “Gặp ngày hôm qua ạ.”
Đôi mắt của Mộ Dung Thần Duệ từ từ híp lại thành một đường, đáy mắt dần u ám, nhưng giọng nói dẫn dắt từng bước dường như không có việc gì cả: “Ngày hôm qua con đã gặp ở đâu?”
“Hạo nhi!” Lộ Ánh Tịch đột nhiên thốt ra.
Đứa bé sửng sốt, sau đó lấy tay bụm miệng lại, lắc đầu nguầy nguậy, nói qua loa: “Á… Hạo nhi không biết gì cả, không biết, không biết đâu…”
Mộ Dung Thần Duệ nghiêng đầu, nhìn về phía Lộ Ánh Tịch. Trong mắt đã hiện lên một tầng tức giận.
Lộ Ánh Tịch im lặng thở dài trong lòng, bất đắc dĩ phải nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén lạnh thấu xương của hắn: “Hôm qua, thiếp không có gặp sư phụ.”
Mộ Dung Thần Duệ hừ lạnh, không nói.
Đứa bé thấy tình hình không ổn, tự mình nhảy xuống khỏi giường, lém lỉnh tinh quái nói: “Hạo nhi phải đến chỗ thái phó rồi. Phụ hoàng và mẫu thân, hai người đừng cãi nhau. Thái phó nói cãi nhau là không nên!” Vừa mới nói dứt lời, đứa bé đã nhanh như chớp chạy mất dạng.
Tẩm cung to lớn chỉ còn lại hai người Hoàng đế và Hoàng hậu. Một người mặt lạnh như tiền, người còn lại khẽ than nhẹ.
Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
Im lặng một lúc, Lộ Ánh Tịch khẽ thở dài, chầm chậm mở miệng nói: “Thần thiếp đã lâu rồi không có gặp mặt sư phụ thật mà.” Cũng không phải là do nàng không muốn gặp sư phụ, mà là sư phụ luôn tránh mặt. Y luôn suy nghĩ cho nàng, bao năm vẫn mới như đây thôi.
“Thật ra Trẫm biết tình hình gần đây của Nam Cung Uyên.” Mộ Dung Thần Duệ hơi nhướng mày, nói úp úp mở mở.
“Sao cơ?” Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên hỏi lại. Sư phụ đã ở ẩn lâu rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng lại đến thăm và trò chuyện với Hạo nhi ra, thì y ít khi lộ diện ở bên ngoài.
“Từ khi Trẫm thu phục Long Triêu và Lâm Quốc, rồi giao cho Tứ hoàng đệ cai quản thì Tứ hoàng đệ có ngẫu nhiên gặp và lui tới thăm Nam Cung Uyên.” Mộ Dung Thần Duệ khẽ cười, mang theo vài phần cân nhắc ngẫm nghĩ, “Hai người họ có tính cách giống nhau, nên trở thành bằng hữu tâm đầu ý hợp cũng không có gì là bất ngờ.”
“Vậy…” Lộ Ánh Tịch hơi ngừng lại, dịu dàng hỏi: “Sức khỏe sư phụ vẫn tốt chứ?”
“Y thường xuyên đến thăm Hạo nhi, đương nhiên là vẫn khỏe mạnh rồi.” Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi, cười thích thú: “Chỉ là Trẫm không khỏi hiếu kỳ, y ra vào hoàng cung của Trẫm giống như chốn không người, cái năng lực này thật khiến Trẫm hoảng sợ.”
Lộ Ánh Tịch liếc hắn một cái, trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười. Xem ra mật đạo này chừng nào còn chưa đóng lại thì vẫn là cái gai trong lòng hắn.
“Tịch.” Bất chợt, Mộ Dung Thần Duệ gọi tên của nàng.
“Sao ạ?”
“Trẫm và nàng cùng chơi một trò chơi, thế nào hả?”
Lộ Ánh Tịch giật mình, nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
“Hoàng Triều và Ô Quốc sớm muộn cũng phải khai chiến.” Mộ Dung Thần Duệ nghiêm mặt, từ tốn nói: “Năm đó Trẫm niệm tình Hoàng đế Lâm Quốc là phụ thân ruột của nàng, mới thả hắn một con đường sống. Hắn mang mấy vạn tàn binh chạy sang Ô Quốc. Tương lai nhất định sẽ tìm cơ hội để trả thù Hoàng Triều. Đến lúc đó nàng khó tránh khỏi khó vẹn đôi đường.”
“Cho nên?” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng tiếp lời, đợi hắn nói điều còn lại.
“Nếu như khai chiến, Trẫm cho phép nàng bày mưu tính kế cho Ô Quốc. Nhưng nàng phải lấp mật đạo đi.” Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ vô cùng nghiêm túc, im lặng nhìn nàng chằm chằm. “Trẫm muốn đấu công khai với nàng, mà không phải là đấu ngầm.”
“Thần…” Lộ Ánh Tịch nhất thời không tiếp lời, chỉ dịu dàng gọi hắn.
“Sao nào? Trò chơi này, nàng có hứng thú hay không?” Mộ Dung Thần Duệ nhìn thẳng vào nàng, trong đôi mắt thâm sâu phát sáng lấp lánh, “Khi xưa nàng và ta tranh đấu, nhưng không phân thắng thua. Lần này, Trẫm cho nàng một cơ hội, để có một kết quả cuối cùng.”
Lộ Ánh Tịch cũng mỉm cười theo, khom người chắp tay thi lễ, “Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng đã dụng tâm suy nghĩ cho Thần thiếp.”
“Thế nhưng Trẫm có một điều kiện.” Mộ Dung Thần Duệ cũng không khách khí với nàng, bá đạo nói thẳng: “Nàng không thể rời khỏi hoàng cung, chỉ có thể phái Hi vệ tốc hành truyền tin. Nàng biết rõ địa hình cùng binh lực của Hoàng Triều, những điều này đủ để nàng giúp đỡ Ô Quốc rồi. Nếu đã đến nước đó mà Ô Quốc vẫn không có khả năng chống lại Hoàng Triều ta, vậy thì chớ trách Trẫm đuổi tận giết sạch.”
Lộ Ánh Tịch không mở miệng, chỉ trợn trừng mắt lườm hắn một cái. Đã biết hắn không có khả năng thả nàng rời khỏi đây. Nhưng mà, như thế này cũng là biện pháp tốt nhất, mặc dù không thể song toàn, nhưng ít ra nàng không thẹn với lòng.
Mộ Dung Thần Duệ trở lại nét mặt bình thường, đôi mắt chứa ý cười. Hắn chìa tay ôm sát nàng vào lòng, kề miệng sát bên tai nàng. Hắn lại còn cố ý cọ sát một lúc, mới thấp giọng phun ra một câu: “Nếu như nàng mang thai trước khi hai nước khai chiến, vậy thì Trẫm có thể không cho phép nàng hao tâm tổn trí quá mức rồi.”
“Chàng…” Lộ Ánh Tịch nhất thời hiểu thấu, hơi bực bội đẩy hắn ra.
Mộ Dung Thần Duệ lại làm bộ dạng vô lại, nhún nhún vai, nhàn nhạt nói: “Cái này không phải là Trẫm giở trò ranh mãnh, tất cả đều phải xem ý trời.”
Lộ Ánh Tịch giậm chân, bạnh cả hàm ra, tự mình hờn dỗi.
Thấy sắc mặt ửng đỏ của nàng, còn kiều diễm hơn trước, Mộ Dung Thần Duệ thích chí cười lớn.
Lộ Ánh Tịch buông mi mắt để che giấu ánh mắt đột nhiên chuyển sang nét gian xảo. Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Từ hôm nay trở đi, Thần thiếp muốn từ Thần cung dọn sang Phượng Tê cung!”
Vừa nói xong, không đợi hắn phản ứng, nàng đã xách váy chạy vội ra khỏi tẩm cung, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười khúc khích.
“Lộ Ánh Tịch! Nàng dám…”
Phía sau lập tức truyền đến tiếng quát đầy căm tức.
Nàng không quay đầu lại, vui vẻ chạy trốn. Hắn có cái sâu của hắn, nàng cũng có cái thang trèo khỏi đó của nàng! Ai giỏi hơn ai một bậc, vẫn còn chưa biết!
Nếu kiếp này có thể cùng hắn tiếp tục tranh đấu như vậy, nàng rất vui vẻ chấp nhận.