“Tất nhiên là có.” Hoàng đế cười sảng khoái, mặt mày vui vẻ, cực kỳ anh tuấn bất kham, “Trẫm mong mỏi xã tắc yên ổn, hi vọng trăm năm hòa bình, tuy không phải là hiện vật thực tế, nhưng lại là thứ quý giá trên đời muốn theo đuổi, hoài mong.”
“Hai cái này không nằm trong phạm vi năng lực Thần thiếp có thể thực hiện.” Lộ Ánh Tịch nhướng mày, cười nói: “Thần thiếp chỉ có thể hoàn thành yêu cầu Hoàng thượng đưa ra lúc trước.”
“Yêu cầu Trẫm đưa ra?” Hoàng đế hơi ngơ ngác, nheo mắt suy nghĩ nhanh chóng, rồi bất ngờ không nén nổi vỗ tay “bộp” một cái, liền nói: “Được! Cái đó cũng đúng là một việc khó!”
“Thần thiếp muốn cải trang xuất cung khi trời tối, và nhất định sẽ trở về trước khi trời sáng.” Lộ Ánh Tịch nói thẳng, không hề khách sáo, quanh co với hắn, “Nếu Hoàng thượng lo lắng, có thể phái người đi theo Thần thiếp.”
“Trẫm lo lắng cái gì? Không phải nàng nhân cơ hội này bỏ trốn đấy chứ?” Hoàng đế nhếch mày dài, nghiền ngẫm một tí rồi liếc mắt trông nàng, “Quả thật đây cũng có thể xem là một cơ hội tốt. Nàng xuất cung, nếu có thể tìm được Nam Cung Uyên, đại khái có thể bỏ đi luôn không quay lại, từ đó ung dung tự tại, quy ẩn sơn lâm.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay ra đỡ nàng đứng dậy.
“Thần thiếp tuyệt đối sẽ không làm bừa như vậy.” Lộ Ánh Tịch đứng thẳng, đối mắt với hắn, nghiêm mặt nói: “Thần thiếp tự biết thân biết phận, hơn nữa vẫn đang mang trọng trách trên vai.”
“Trách nhiệm của lý trí, làm sao đối địch lại với sự thôi thúc sức quyến rũ của nhớ nhung.” Hoàng đế trả lời hàm ý sâu xa.
“Thần thiếp không phải là người xốc nổi.” Nàng cười nhạt, bình chân như vại. Đáy lòng nàng xác thực có chút dao động như thế. Nếu từ nay về sau có thể biến mất hoàn toàn khỏi trần thế phân tranh, sống ở nơi không có người làm phiền, sao lại không muốn nếm trải hạnh phúc của cuộc sống tự do tự tại đó chứ? Thế nhưng, thuở nhỏ sư phụ đã dạy nàng rằng, làm người nhất cử nhất động nhất định phải không thẹn với trời đất. Nàng sao có thể vong ân bội nghĩa, làm rạn nứt minh ước giữa Ô Quốc và Hoàng Triều? Nếu vì điều đó mà dẫn đến Ô Quốc trăm họ lầm than, nàng sẽ thành tội nhân thiên cổ.
“Có đôi khi, con người lại đánh giá cao lý trí và sự kiên định của chính mình.” Hoàng đế nở nụ cười uyên thâm, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Để nàng xuất cung một chuyến cũng tốt, hắn muốn nhìn xem, nếu đối mặt với lựa chọn, nàng sẽ vứt bỏ cái gì.
Lộ Ánh Tịch định mở miệng nhưng lại thôi, chỉ cười trừ. Có thể tìm được tăm tích của sư phụ là vấn đề chính cần quan tâm. Lúc này nàng hà tất phải lo sợ không đâu, suy nghĩ đến những chuyện vô vị.
“Nàng đã đồng ý chuyện của Trẫm.Trẫm sẽ chờ nàng trở về, lại đến đòi nợ nàng.” Hoàng đế cong cong khóe môi, vẽ nên nụ cười tà mị.
“Đa tạ Hoàng thượng.” Nàng hơi khuỵu chân, kính cẩn thi lễ.
“Đợi trời tối, Trẫm sẽ sai Tiểu Phạm dẫn nàng xuất cung từ cửa Bắc.” Hoàng đế đứng dò xét nàng, ý cười trong mắt càng rõ, “Nàng có thể cải trang thành thị vệ, chớ để người khác chú ý quá mức.” Chẳng hay nàng mặc trang phục nam tử, sẽ phong tình ra sao?
“Vâng.” Lộ Ánh tịch trả lời ngắn gọn, nghĩ gì đó lại nói: “Nhưng mà Thần thiếp không có trang phục thị vệ.”
“Bây giờ Trẫm sẽ sai người đem đến vài bộ liền.” Hoàng đế lời nói đi đôi với việc làm, mới nói xong đã đến trước của tẩm phòng, nhỏ giọng căn dặn với tùy tùng tâm phúc đang đứng chờ ở bên ngoài.
Trong chốc lát, đã có một lão nội giám cung kính dâng lên một hộp gấm, sau đó tự giác rời khỏi.
Lộ Ánh Tịch âm thầm nhíu mày, nhìn bộ dạng của hoàng đế cứ như muốn nàng ngay tức khắc thay quần áo?
“Ánh Tịch, thay đồ cho Trẫm ngắm xem nào.” Quả nhiên, hoàng đế đã mở miệng nói đúng dự cảm của nàng, ánh mắt không che đậy hứng thú dạt dào.
“Vâng, Thần thiếp tuân lệnh.” Nàng không còn cách nào, lấy phục trang trong hộp gấm, xoay người đi vào gian phòng thay y phục.
Trang phục thị vệ có màu be, có vài chỗ có áo giáp, có dây đai bằng vải bố buộc ngang thắt lưng, kim giáp bảo vệ phần ngực. Lộ Ánh Tịch gỡ búi tóc, quấn gọn mái tóc dài lại để dưới mũ. Sửa soạn lại đôi chỗ, nàng đứng thẳng lưng trước chiếc gương đồng lớn, khuôn mặt cùng thần sắc cũng có vẻ anh hùng lẫm liệt.
“Thay xong chưa?” Hoàng đế khoan thai đi ra sau tấm bình phong, “Để Trẫm nhìn tư thế oai hùng của Hoa Mộc Lan[1].”
[1] Hoa Mộc Lan (412-502) là một nữ anh hùng, trung hiếu tiết nghĩa, thay cha nhập ngũ đánh bại quân xâm lược.
Lộ Ánh Tịch xoay người lại, đối diện với ánh mắt săm soi của hắn.
Hoàng đế bỗng ngẩn người, ánh mắt trơ nên sâu hút, cả buổi không mở miệng được.
“Hoàng thượng? Không giống nam tử sao?” Lộ Ánh Tịch nghi hoặc, quay người nhìn lại hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, vẫn không phát hiện điểm bất thường.
“Nàng…” Hoàng đế như đang phải nhẫn nại điều gì đó. Khóe mắt giật giật, hạ tầm nhìn đảo qua trước ngực của nàng.
Cuối cùng hoàng đế cũng không nhịn được nữa, đôi môi mở lớn, tuôn ra một tràng cười sảng khoái, vừa cười vừa trêu chọc: “Là Trẫm lú lẫn, đã quên mất Hoàng hậu của Trẫm có một vóc dáng lả lướt, quyến rũ thế nào.”
Lộ Ánh Tịch kêu lên một tiếng, không nói nên lời. Xiêm y nữ tử Hoàng triều rộng thùng thình là chủ yếu, rườm rà phức tạp, nhiều lớp. Nhưng trang phục của nam tử không phải vua quan lại cực kỳ đơn giản, áo không rộng, tay áo cũng cũng nhỏ hẹp, làm cho các đường cong của cơ thể lộ hết ra ngoài.
“Đừng miễn cưỡng bó ngực.” Hoàng đế ngắm nhìn chăm chú ngực nàng, đùa giỡn nói: “Nếu quấn chặt quá, Trẫm sẽ thấy đau lòng, không nỡ.”
“Hoàng thượng đã từng thấy nữ cải trang thành nam sao?” Lộ Ánh Tịch hai tay chống hông, giọng điệu hậm hực.
“Đã thấy.” Hắn chỉ phun ra hai chữ, ánh mắt nhuộm vẻ u buồn không dễ phát hiện ra. Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, khi đó Lăng nhi không có bộ dạng thờ ơ, hờ hững cùng lạnh nhạt như hiện tại, mà có chút gì đó xinh đẹp bướng bỉnh, thường xuyên cải trang thành nam tử, quấn quít hắn không rời, muốn hắn dẫn nàng ta đi chơi du ngoạn phong thủy.
Lộ Ánh Tịch cau mày, thấy hắn biết điều mà ra phía ngoài tấm bình phong, để nàng tự chỉnh sửa lại trang phục lần nữa. Nàng nghe theo lời hắn nói, không quấn vải quanh ngực, nhưng lại cuộn thêm nhiều lớp vải quanh bụng của nàng. Lúc xuất hiện lại trước mặt của hắn thì đã thành một người mập mạp tròn trịa.
Hoàng đế sửng sốt, lại bật cười ha hả: “Ánh Tịch, nàng… Nàng thật thông minh!”
Lộ Ánh Tịch bĩu môi, liếc xéo hắn bằng nửa con mắt, không thèm mở miệng, yên lặng đến trước bàn trang điểm, vẽ đông vẽ tây gì đó lên mặt mình.
Hoàng đế vẫn đứng nhìn chăm chú theo động tác của nàng, không khỏi tấm tắc khen: “Nếu như không phải Trẫm nhìn tận mắt, thì sẽ bị nàng đánh lừa.” Dừng một tí, lại bắt đầu xoi mói: “Màu da quá đen, chỉ còn đôi mắt to tròn sáng chói, quả thực giống cú mèo.”
“Hù dọa Hoàng thượng sao?” Nàng dịu dàng hỏi một câu, tay hơi dừng lại, da cổ trắng ngần cũng bị bôi đen, vả lại trên mặt ngay gò má còn dán thêm mấy cái nốt ruồi to tướng, trên nốt ruồi còn có sợi lông chồi ra, rất xấu xí.
“Nàng tội tình gì phải làm bản thân xấu xí vậy chứ?” Hoàng đế có chút không vừa mắt, hàng lông mày rậm cau chặt.
“Để tránh bị người trong cung nhận ra, hạn chế rắc rối.” Lộ Ánh Tịch cuối cùng cũng tô trét xong, đứng dậy xoay người đối diện với hắn, tươi cười nhìn hắn.
Hoàng đế tay đỡ trán, cảm thấy như không còn chút sức lực nào: “Đừng cười với Trẫm…”
“Tại sao?” Lộ Ánh Tịch cảm thấy khó hiểu.
Hoàng đế quay mặt sang chỗ khác, làm như cảm thấy vô cùng thảm hại không nỡ nhìn, rồi nói: “Nàng cười rất đẹp, thế nhưng khuôn mặt này quá xấu. Quá đẹp và quá xấu đi cùng với nhau, Trẫm chịu không thấu.”
“Hoàng thượng, dĩ mạo thủ thân, thất chi Tử Vũ[2].” Lộ Ánh Tịch ho nhẹ hai tiếng, khàn khàn giọng, nói năng thô lỗ.
[2] Là một câu nói của Khổng Tử, đã chủ trương nhận biết người không lấy ngoại hình làm tiêu chuẩn. Ông nói: “Ngộ dĩ ngôn thủ nhân, thất chi Tể Dữ, dĩ mạo thủ nhân, thất chi Tử Vũ”, tức là: Qua tiếng nói chọn người thì mất Tể Dữ, lấy tướng mạo mà chọn người thì mất Tử Vũ (Tể Dữ và Tử Vũ đều là học trò của Khổng Tử).
“Nhưng mấy cái nốt ruồi với chúm lông, Trẫm thấy thực sự không cần thiết phải…” Hoàng đế bỗng liếc mắt trừng nàng, nói: “Trẫm chỉ vừa mới nghĩ ra, nếu Trẫm muốn hôn nàng, sẽ bị mấy sợi lông đen thui kỳ lạ đó quẹt qua mặt, thì sẽ cảm thấy quái dị, rùng rợn ra sao.”
“Nhưng Thần thiếp thấy mấy nốt ruồi trên mặt rất có cá tính.” Lộ Ánh Tịch cười nham nhở, bộ dạng lỗ mãng.
Hoàng đế quay đầu lại, bình tĩnh quan sát nàng giây lát, chợt nói: “Nàng đang đùa bỡn với Trẫm?”
Nụ cười trên môi nàng càng rộng thêm, không hề che giấu vẻ vui đùa, chọc ghẹo.