Sự việc dường như hết sức suông sẻ, không một ai xuất hiện chặn đường, ngăn cản Nam Cung Uyên rời khỏi. Nhưng trong lòng Lộ Ánh Tịch vẫn không bình tâm được. Hoàng đế nói đúng, rời cung được chưa hẳn là chu toàn.
“Hoàng hậu không thể ngủ được sao?” Giọng nói trầm thấp, sát bên người nàng, lại mang theo ý chê cười không chút nào che giấu.
Lộ Ánh Tịch nằm mãi đến nửa đêm nhưng không cách nào ngủ được, thình lình nghe tiếng nói của hắn, quả thực đã giật mình.
“Hoàng thượng cũng không buồn ngủ sao?” Nàng không giả vờ đã ngủ, nhẹ giọng hỏi ngược lại.
“Hoàng hậu của Trẫm mang bao tâm sự, cứ đắn đo suy nghĩ, trằn trọc khó ngủ, sao Trẫm có thể ngủ trước một mình được?” Hoàng đế cười khẽ, nhưng giọng điệu lạnh lùng, không nghe ra chút vui vẻ trong đó.
“Hoàng thượng, đã chiếm đóng Bái Loan chưa?” Lộ Ánh Tịch cố ý chuyển sang đề tài khác. Hai ngày nay, dù sao tâm tình hắn vẫn không ổn định, gần như không còn dịu dàng thấp thoáng nữa.
“Trẫm đã hạ lệnh lùi việc tiến công lại, chờ năm vạn viện binh của Ô Quốc.” Trong bóng tối, khẩu khí hoàng đế như băng giá thẩm thấu vào trong, thấy lạnh cả người.
“Hoàng thượng muốn dùng kỵ binh Ô Quốc làm quân tiên phong?” Lộ Ánh Tịch không khỏi phải nhíu mày. Cái này rõ rệt là hắn ôm hận phục thù! Tân binh non nớt yếu kém, làm sao có khả năng làm quân tiên phong? Chỉ thích hợp giữ lại làm quân chi viện, không lý nào hắn lại không rõ đạo lý này được.
“Hoàng hậu không đành lòng?” Hoàng đế dịch người đến gần, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng chăm chú, “Năm vạn binh sĩ. Tính mạng một mình Nam Cung Uyên. Có như vậy mới có thể tôn giá trị của Nam Cung Uyên lên cao hơn. Nếu bây giờ Hoàng hậu mới hối hận, thì đã quá muộn rồi.”
“Thần thiếp chỉ là đang gặp chuyện thì bàn luận đôi chút.” Lộ Ánh Tịch vẫn giữ được sự trầm tĩnh, chậm rãi nói: “Binh không quý nhờ số lượng, mà quý ở tinh anh. Huống hồ trận chiến ở Bái Loan phải dựa vào nước cờ lợi thế địa hình, không thể đánh bừa.”
“Cuối cùng Hoàng hậu cũng bằng lòng bày mưu hiến kế?” Hoàng đế hờ hững hỏi qua loa.
“Thần thiếp không phải là người thần thông quảng đại, cho nên không dám bày mưu tính kế bừa bãi.” Lộ Ánh Tịch bình ổn trả lời, “Nếu Hoàng thượng không trách tội, vậy Thần thiếp sẽ bày tỏ ý kiến ngu ngốc của mình.”
“Nói.” Hoàng đế chỉ đơn giản nói một từ, cánh tay chợt giang rộng, đem nàng ôm trong vòng tay.
Nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn ngay lập tức làm dịu đi cơ thể hơi lành lạnh của nàng. Nàng không được tự nhiên, khẽ nhúc nhích một chút, rồi mới mở miệng nói tiếp: “Vùng Bái Loan, nhiều núi, rừng lại rậm rạp, rất thích hợp để đặt bẫy. Nếu phải tấn công ồ ạt, không bằng dẫn địch đến bắt gọn.”
“Quả nhiên Hoàng hậu rất giỏi dùng mưu lược.” Hoàng đế không nóng không lạnh thốt ra một câu, không rõ là đang khen hay chê.
Lộ Ánh Tịch bất đắc dĩ than nhẹ, nàng không muốn binh mã Ô Quốc hy sinh vô ích, không thể làm gì khác hơn là phải hiến kế.
“Long Triêu cậy thế quen thuộc địa hình, chắc chắn sẽ không ngờ bị lọt hố.” Nàng rủ rỉ nói: “Nếu muốn dụ dỗ quân thù, nhất định phải giả vờ rút lui, bị đánh tan tác mà tháo chạy. Quân địch sẽ thừa thắng truy kích, quân ta quyến rũ chúng vào bẫy.”
“Giả sử kế đó đó thành công cũng chỉ là chiến thắng nhỏ.” Hoàng đế vuốt ve mái tóc của nàng, cằm gác lên đầu nàng, cái vuốt ve vô cùng thân mật quyến luyến.
“Đúng vậy, hơn nữa sau trận chiến này, Long Triêu thất bại nhất định sẽ đề cao cảnh giác, sẽ phòng bị khắp nơi.” Cơ thể Lộ Ánh Tịch cứng ngắc, hơi thở của hắn cứ thổi vào mái tóc của nàng, làm gò má nàng cảm thấy nhồn nhột.
“Ừ, sau đó?” Hoàng đế thản nhiên hỏi tiếp, không rõ vô tình hay hữu ý mà cúi thấp đầu, chiếc cằm cương nghị của hắn chạm vào làn da nhạy cảm ở cổ của nàng.
“Long Triêu sẽ không dám phát động phản công, lúc đó cuộc chiến này sẽ kéo dài thêm mấy tháng.” Lộ Ánh Tịch miệng vẫn đều đều phân tích, lại bị động tác như có như không của hắn quấy nhiễu tâm tư, cau mày lại nói: “Đợi đến mùa đông, dòng sông Tân Hà của Hải thành đóng băng, quân ta có thể tấn công từ hai phía, không còn phải sợ thủy quân Long Triêu nữa. Nhưng điều quan trọng nhất là phải chuẩn bị đủ lương thảo.”
“Hoàng hậu suy tính rất chu đáo.” Hoàng đế giống như đang tỏ ý khen ngợi nói: “Đầu xuân này, Long Triêu khơi mào chiến tranh, xâm lấn biên giới của ba nước, là do lúc đó chúng cho rằng đang cách mùa đông khá lâu, cho dù chưa thực hiện được ý đồ xâm chiếm đất đai, cũng có thể tự bảo vệ mình. Không ngờ thời gian như thoi đưa, nửa năm chớp mắt đã trôi qua.”
Lộ Ánh Tịch hơi cong khóe môi, tiếp lời hắn: “Chẳng qua Long Triêu thật không ngờ Ô Quốc đã cấp tốc kết đồng minh với Hoàng Triều.” Nếu không làm thế, e rằng Ô Quốc đã sớm bị Long Triêu thôn tính. Thế cuộc không nghe theo con người, lại càng không thuận theo nàng.
“Nhân duyên của Trẫm và nàng cũng bắt đầu từ đó.” Ngữ điệu hoàng đế dịu nhẹ, nhưng ý tứ hàm súc sâu xa.
“Có lẽ đây là nhân duyên trời định.” Lộ Ánh Tịch lòng sinh cảm thán. Phải chăng từ lúc nàng được sinh ra đời, thì đã định trước như vậy?
“Hoàng hậu cũng tin vào số phận?” Hoàng đế khép chặt vòng tay, ôm nàng chặt cứng trong lòng ngực, nhìn thẳng đôi mắt gần trong gang tấc của nàng.
“Chỉ tin ngũ hành[1].” Lộ Ánh Tịch trả lời rất thành thật, “Nếu ông trời muốn phá hủy con người, Thần thiếp sẽ nhẫn nhịn nhận lấy.”
[1] Ngũ hành: tất cả vạn vật đều phát sinh từ năm nguyên tố cơ bản và luôn luôn trải qua năm trạng thái được gọi là: Mộc, Hỏa, Thổ, Kim và Thủy. Năm trạng thái này, gọi là Ngũ hành. Học thuyết Ngũ hành diễn giải sự sinh hoá của vạn vật qua hai nguyên lý cơ bản Tương sinh và Tương khắc trong mối tương tác và quan hệ của chúng.
“Phá hủy cái gì? Tính mạng? Tự do? Hay hạnh phúc?” Hoàng đế tập trung quan sát biểu cảm của nàng.
“Thần thiếp chưa nghĩ đến đó.” Nàng lắc nhẹ đầu, điều đó tạm thời bảo lưu.
Hoàng đế bỗng lật người, đặt nàng dưới thân mình, ánh mắt sâu hút, trầm giọng nói: “Phu quân là trời, Trẫm chính là trời của nàng. Trẫm sẽ không hủy hoại nàng, nhưng nàng không được phép phản kháng.”
“Hoàng thượng?” Nàng ngẩn người, đáy lòng hoang mang lo sợ. Nghe ra ý tứ trong lời hắn nói, là tối nay sẽ…
Hoàng đế không nói nữa, thoắt cái cúi người xuống, phủ kín bờ môi đang hé mở của nàng. Nụ hôn bá đạo ngang ngược, không cho phép nàng trốn tránh, đầu lưỡi cậy mở hàm răng của nàng, xâm nhập vào trong.
Môi với răng dây dưa nóng bỏng, quấn quít. Trong đầu nàng là một khoảng không mù mịt, chỉ cảm thấy hai hơi thở quyện vào nhau, không thể tách rời.
Vết thương trước ngực của hoàng đế đang bắt đầu kết vảy, nhưng hắn lại hoàn toàn phớt lờ, cánh tay phải mạnh mẽ, cương quyết ôm cứng thắt lưng của nàng. Nụ hôn nồng nhiệt, gần như điên cuồng quấn chặt lấy nàng. Hắn không phải là Liễu Hạ Huệ[2], mỗi một đêm hương thơm cơ thể thanh cao và xinh đẹp của nàng lượn lờ trong hơi thở của hắn. Nàng vô hình trung đã mê hoặc hắn. Hắn kiềm chế, chỉ vì xem thường hành động cưỡng đoạt. Nhưng sự tôn trọng của hắn, đã nhận được hồi báo thế nào?
[2] Liễu Hạ Huệ: tên thật là Triển Cầm, người đất Liễu Hạ , nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Nghĩ đến điều này, lửa giận trong lòng hắn càng bùng cháy, không rõ là lòng đố kị hay là dục vọng mãnh liệt!
Môi hắn trượt xuống nơi mẫn cảm ở cổ nàng, bàn tay trái vươn tới, lỗ mãng kéo vạt áo trước của nàng.
“Ánh Tịch!” Hắn gọi nhỏ, đôi con ngươi đen tối hiện lên ngọn lửa màu xanh lam, khiến cho bầu không khí trong phòng ngủ trở nên nóng cháy, như muốn thiêu đốt da thịt trắng sáng của nàng.
“Hoàng thượng?” Trống ngực nàng đập dồn dập, thình thịch thình thịch, lộn xộn, sợ hãi nhìn hắn.
“Trẫm chỉ hỏi nàng một câu.” Bàn tay của hắn dừng trước ngực của nàng, chỉ một chút nữa là đã cởi bỏ lớp áo bên trên, ánh mắt thầm nhẫn nhịn và nóng bỏng.
“Cái, cái gì cơ?” Hai má nàng đỏ hồng như dồn hết máu lên cơ mặt, giọng nói hơi run run, thậm chí cơ thể cũng run rẩy theo.
“Có hay không bằng lòng đem bản thân giao cho Trẫm?” Tiếng nói của hắn trầm thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, khàn khàn, ẩn chứa trong đó khát khao mãnh liệt. Không phải đến hôm nay hắn mới muốn nàng, đã từng có vô số đêm bị kích thích thôi thúc, chẳng qua hắn chịu đựng rồi lại chịu đựng mà thôi.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, hàng lông mi đen dài vô ý chớp vài cái, vừa rối rắm vừa sợ sệt. Nàng từng thuyết phục chính mình rằng chuyện như thế này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Thế nhưng, lúc này lại thấy hoảng sợ. Thân thể và trái tim, nàng đều muốn giữ lại nguyên vẹn. Nguyện vọng này là mong ước quá xa xỉ sao?
“Trả lời Trẫm!” Miệng hắn khó khăn nhả ra ba chữ, tầm mắt lướt qua nửa người nơi xiêm y đã bị kéo ra của nàng. Áo lót màu hồng nhạt kia căn bản không thể che được cảnh xuân cám dỗ! Chết tiệt! Hắn cần gì phải giữ khăng khăng cái gọi là tôn trọng kia?!
Nàng lần lữa không đáp, đôi mắt trong sáng như bị sương mù nhuộm kín, say đắm và ngây thơ vô tội. Vào lúc này, trong lòng nàng đã sớm lạc lối trong mớ suy nghĩ nan giải, nàng phải lựa chọn thuận theo hay phản kháng.
“Nàng không nói, Trẫm coi như là ngầm đồng ý!” Hoàng đế khó chịu đựng hơn được nữa mà gầm nhẹ một tiếng, bỗng lại lần nữa hạ thấp cơ thể, dính sát vào nàng không một kẻ hở, lại tiếp tục thưởng thức bờ môi mềm mại của nàng.
Môi hắn mang theo khí thế mãnh liệt ngang ngược, đặc biệt nồng nhiệt mạnh bạo, mỗi một lần cắn mút, như muốn ăn nàng sạch sẽ.
“Đừng…” Lộ Ánh Tịch khước từ theo bản năng, cách thức chinh phục dũng mãnh này khiến nàng ngang bướng không chịu khuất phục tận trong xương tủy.
“Không được cự tuyệt!” Hoàng đế hơi mở miệng, thấp giọng quát, rồi lập tức lại ra sức bao phủ đôi môi nàng.
“Không!” Nàng vô ý thức vươn tay, chụp bờ vai hắn, đẩy mạnh người đang đè lên ngực nàng.
“Không?” Hoàng đế lui về sau một chút, ẩn nhẫn trông xuống nàng, khuôn mặt anh tuấn vì cố nén dục hỏa giày vò mà hơi nhăn nhó.
Lộ Ánh Tịch kéo vạt áo trước lại, rủ mi thỏ thẻ nói: “Hoàng thượng thứ tội!”
“Thứ tội? Nàng phạm vào tội gì mà cần Trẫm tha thứ?” Âm điệu hoàng đế lạnh buốt, pha chút tức giận.
Lộ Ánh Tịch cẩn thận nhích từng chút thoát khỏi hắn, ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “Không phải Hoàng thượng hi vọng Thần thiếp can tâm tình nguyện sao? Vì sao không thể chờ một ngày kia?”
Hoàng đế lạnh lùng bật cười, lửa nóng hừng hực trong lòng như bị gáo nước lạnh giội vào đập tắt trong nháy mắt. Quả nhiên nàng vẫn không muốn! Một ngày nào đó can tâm tình nguyện? Lẽ nào muốn hắn đợi đến khi răng thì thưa, tóc thì bạc trắng! Chưa từng có nữ tử nào cả gan ngỗ ngược với hắn như thế!
“Hoàng thượng không có lòng tin với chính mình sao?” Lộ Ánh Tịch cúi thấp đầu, ửng đỏ trên má vẫn chưa tan đi, nói khẽ: “Hoàng thượng là nam tử ưu tú khó gặp trong thiên hạ, nên cần phải tự tin rằng, theo thời gian trôi qua Thần thiếp nhất định sẽ toàn tâm toàn ý yêu Hoàng thượng, như vậy cần gì phải nóng lòng nhất thời.” Nàng chỉ có thể đánh cuộc vào kiêu ngạo của hắn, cũng là đánh cuộc vào kiêu ngạo của chính mình. Bởi vì, cái gì càng không dễ đạt được, nam nhân lại càng muốn chiếm được, nàng tin rằng hắn cũng không ngoại lệ.
Hoàng đế cười lạnh, đôi mắt u ám, nhưng lại không đáp trả, tâm tư của nàng, sao hắn lại không nhìn thấu được. Nhưng những lời nàng nói, quả thật không sai. Hắn là người có tính kiêu hãnh trời sinh, chiếm đoạt thân thể một nữ tử thì có ý nghĩ gì!
“Hoàng thượng, từ nhỏ Thần thiếp đã sống trong Hoàng cung sân rộng tường cao, thường ngày chỉ tiếp xúc với cung nữ và thái giám. Thần thiếp đối với… tình yêu, không hiểu cho lắm.” Nàng thẳng thắn nói rõ để tránh hiểu nhầm, hơi ngẩng đầu nhìn trộm hắn, “Giữa sư phụ và Thần thiếp, là tình thân, đúng là tình thân, không phải tình yêu. Thần thiếp ngây thơ ngốc nghếch, nhưng Hoàng thượng sáng suốt, nên biết Thần thiếp không phải đang nói dối.”
Nàng nói chắc như đinh đóng cột, nhưng thực ra trong thâm tâm có vài phần hoang mang bối rối. Nàng đối với sư phụ là tình thân sao? Thế nhưng vì sao lại hoàn toàn không giống với tình cảm dành cho phụ hoàng? Rốt cuộc, cái gì mới là tình yêu?
“Hễ nàng mở miệng là toàn nói lời ngon ngọt khéo léo.” Hoàng đế lạnh nhạt nói, tầm mắt lướt qua đôi môi anh đào của nàng vừa bị hắn hôn đến sưng tấy, ánh mắt hòa hoãn đi đôi chút, lại nhiễm thêm mấy phần tình cảm mờ ám, “Thiệt xán liên hoa[3], khiến Trẫm không ngăn được lòng sinh bái phục.”
[3] Thiệt xán liên hoa: dùng để chỉ những người có tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen. Điển cố “Thiệt xán liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc.Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh của y. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm kinh, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, khiến người ta yêu thích.
“Hoàng thượng khen trật rồi, Thần thiếp chỉ nói những lời thật lòng.” Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng vừa tránh được một kiếp, nhưng không biết sau này miệng lưỡi có còn may mắn như vầy.
“Trẫm nghĩ giống những lời nàng nói. Nhưng… không có nghĩa là Trẫm sẽ làm theo những điều đó.” Hoàng đế nhếch môi, vẽ ra một nụ cười quỷ quyệt, “Nàng cũng biết, chuyện khuê phòng, nam nhân có sẵn ưu thế trời cho? Giả sử một ngày nào đó nàng xúc phạm đến điểm mấu chốt của Trẫm, Trẫm sẽ không băn khoăn đến cái quái gì là phong độ quân tử. Trẫm không chiếm được, Trẫm sẽ tự tay phá hủy.”
“Vậy Hoàng thượng có khác gì Diêu Hiền phi?” Lộ Ánh Tịch buột miệng nói ra, tức khắc đã tự biết bản thân hấp tấp, lỗ mãng, liền vội vàng bổ sung: “Ngọc nát đá tan, tổn thương người khác cũng là tổn thương chính mình. Thần thiếp cho rằng tác phong, hành động cực đoan luôn luôn không tốt lắm.”
Hoàng đế trầm mặc không nói, im lặng nhìn nàng chăm chú. Một lúc lâu, hắn mới dời tầm mắt, xoay người nằm xuống.
Bên ngoài khung cửa sổ, ánh trăng sáng vành vạch soi rọi vào phòng, xóa đi một chút đen tối trong phòng. Lộ Ánh Tịch trong lòng cảm thán thở dài. Thiên uy khó dò, xem ra sau này nàng phải cẩn trọng hơn nữa, không có việc gì thì không nên lớn mật bạo gan vuốt râu rồng.
Hoàng đế nhắm mắt nằm nghiêng, tâm tình còn phức tạp hơn nàng. Giết Nam Cung Uyên, hủy hoại nàng, phải chăng thế giới của hắn mới được bình yên?