Cánh đồng cỏ xanh mơn mởn trải dài xa tít tắp như một thảo nguyên rộng mênh mông không thấy được điểm tận cùng. Một nữ tử mặc bộ váy trắng nhạt thanh nhã, ngồi một mình giữa đám cỏ cây xanh ngắt. Tay nàng cầm một cái lưỡi liềm nhỏ, từ từ cắt một nhúm cỏ dại, bỏ vào trong chiếc giỏ tre đặt bên cạnh. Khuôn mặt trong sáng của nàng không có một chút son phấn nào, nhưng lại vô cùng xinh đẹp thoát tục. Nàng có một đôi mắt sáng trong sóng sánh, như mặt nước hồ thu không gợn sóng và không chút tạp bẩn nào. Ánh mắt ngó ngang ngó dọc, sống động lung linh, cùng với nụ cười dịu ngọt trên môi. Nàng không khỏi khiến trái tim người khác loạn nhịp.
“Công chúa, đến giờ uống thuốc rồi ạ.” Nữ tử mặc đồ xanh da trời đứng bên cạnh nàng bỗng lên tiếng.
“Ừ, chúng ta về thôi.” Lộ Ánh Tịch nhìn chiếc giỏ tre đựng đầy thảo dược khẽ mỉm cười. Sử dụng những thảo dược hôm nay nàng kiếm được, cuối cùng cũng có thể điều chế xong thuốc giải.
Tình Thấm xách chiếc giỏ tre đi trước, khẽ mở miệng hỏi một câu giống như có như không, “Công chúa không oán hận sao?”
Lộ Ánh Tịch chầm chậm đi theo sau, vẻ mặt bình thản, nụ cười chúm chím vẫn nở trên môi. Nàng không oán hận sao? Lúc ban đầu, quả thực nàng có oán than. Nhưng theo thời gian trôi qua, nàng đã suy nghĩ thấu đáo. Người đó, hắn có mưu đồ chí lớn của riêng hắn. Trong lòng hắn, sự nghiệp thống nhất thiên hạ luôn ở vị trí thứ nhất, mà tình cảm nam nữ vĩnh viễn bị xếp ở vị trí thứ hai.
Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt xuống, tay xoa nhẹ chiếc bụng nhô lên của nàng. Thật ra lúc đó sư phụ đã lừa gạt người đó, cho nên nàng mới có thể nắm lấy quyền tự chủ toàn vẹn. Đứa trẻ này cũng là người thân nhất của nàng, không ai được đoạt nó khỏi tay nàng. Nàng có con đường riêng phải đi, rõ ràng ngược lại hoàn toàn với chí hướng của hắn. Cái nàng muốn không phải là đứng trên đỉnh cao quyền lực, mà là cuộc sống yên ổn, bình dị.
Nàng lại ngẩng đầu lên, sự sầu não trong ánh mắt đã tiêu tan, chỉ còn lại nét kiên nghị cùng sắc bén.
Ban ngày trong sơn cốc luôn luôn ngắn hơn bên ngoài, chỉ chớp mắt đã xế chiều. Lộ Ánh Tịch tay trái đỡ thắt lưng từ từ đi ra từ căn nhà đơn sơ dùng để pha chế thuốc, trên tay phải cầm một bình dược nho nhỏ. Nàng mất thời gian khoảng ba bốn tháng, cuối cùng cũng tinh luyện xong thuốc giải. Đây là món nợ mà nàng muốn trả hết cho hắn. Tuy nhiên nàng chưa từng muốn đích thân đến đưa cho hắn.
Nàng lê bước vào phòng trúc, thì bất ngờ xuất hiện một bóng hình cao lớn đang chắp tay sau lưng đứng trong đó.
“Lộ muội muội, lâu ngày không gặp, muội vẫn khỏe chứ?” Đoàn Đình Thiên xoay người lại đối mặt với nàng, hàng lông mày nhướng lên cao, nụ cười tươi rói trên môi.
“Đoàn Vương gia quả thật thân tàng bất lộ.” Lộ Ánh Tịch cố gắng định thần, cũng nở nụ cười tươi với hắn ta. Nàng đã gài trận Ngũ hành ở lối vào sơn cốc, người bình thường tuyệt đối không thể nào tìm được đường vào.
“Toàn bộ đều nhờ ơn Nam Cung huynh đã chỉ vẽ cho ta, nếu không phải vậy ta e rằng đã chết giữa trận pháp đó rồi.” Đoàn Đình Thiên nhún nhún vai, bộ dạng khiêm tốn vô tội tựa như mọi chuyện không liên can gì đến hắn ta.
“Cho dù sư phụ có mách nước trước, thì ít ra người đó cũng cần phải có kiến thức về Ngũ hành kỳ môn mới có thể lĩnh hội được.” Lộ Ánh Tịch ngước mắt ngóng nhìn hắn ta, âm thầm quan sát và đánh giá người đang đứng trước mặt. Đã lâu không gặp, hắn ta vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ, không chịu gò bó đó. Nhưng đáy mắt kia lại ẩn giấu sự sắc bén khó che đậy được hết.
“Lộ muội muội, lần này ta mạo muội viếng thăm chủ yếu là do ủy thác của Nam Cung huynh. Giờ đây y đã được phong làm tướng quân phụ quốc, việc quân bộn bề trăm mối, y không thể phân thân đến đây nên không còn cách nào khác hơn là đành phải nhờ đến kẻ rảnh rỗi ta đây đi một chuyến.” Đoàn Đình Thiên không hề đáp lại lời nàng, tự mình kể khổ: “Lộ muội muội, muội không biết đâu. Sơn cốc này thật sự rất khó đi, ta một thân một mình trèo đèo lội suối. Nếu không phải vì nghĩ đến việc được thấy dung nhan kiều diễm như tiên nhân của Lộ muội muội, ta thực sự không đủ sức đi tiếp.”
Lộ Ánh Tịch liếc xéo hắn ta, lại quét mắt từ trên xuống dưới. Chiếc áo bào màu xanh lam không nhiễm một hạt bụi. Chiếc mão ngọc chỉnh tề trên đầu. Mái tóc được buộc chặt, không có một sợi rơi rớt ra ngoài. Hắn ta vẫn tuấn lãng ung dung như thường ngày, nhìn đâu ra chút chật vật cực khổ nào?
“Lộ muội muội, muội đừng thấy ta sạch sẽ gọn gàng mà nghĩ oan cho ta. Thật ra để sớm được gặp muội, ta đã dùng khinh công lao nhanh suốt đêm ngày, gần như đã tiêu hao hết nội lực rồi.” Hắn ta khóc than xong, đến ngồi lên chiếc ghế mây có lưng tựa, ra vẻ mệt mỏi xụi lơ.
Lộ Ánh Tịch không khỏi lắc đầu chịu thua. Một lúc sau nàng mới mở miệng nói: “Đoàn Vương gia, đừng vòng vo tam quốc nữa. Sư phụ muốn ngươi đến đây là vì chuyện gì?”
Đoàn Đình Thiên ngẩng đầu nhìn nàng, biếng nhác trả lời: “Không phải Mộ Dung Thần Duệ sắp phát độc sao?”
Trái tim Lộ Ánh Tịch bắt đầu đập thình thịch, nhưng miệng vẫn bình tĩnh nói: “Việc này không cần phải phiền đến Đoàn Vương gia.” Nếu nàng đưa thuốc cho Đoàn Đình Thiên, chẳng khác nào đẩy Mộ Dung Thần Duệ vào đường chết cả.
Đoàn Đình Thiên đung đưa ghế mây một cách nhịp nhàng, chậm rãi nói: “Nếu vậy, Lộ muội muội muốn tự mình đi ư? Nếu muội trở lại đó thì không dễ để xuất cung một lần nữa.”
Lộ Ánh Tịch mím môi không nói, trong lòng rất nghi ngờ. Vì sao sư phụ phải nhờ Đoàn Đình Thiên đến đây? Người này rành rành là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, sao có thể giao phó nhiệm vụ đưa thuốc giải?
Đoàn Đình Thiên một tay chống cằm, càng thêm hứng thú mà quan sát nàng: “Mấy tháng không gặp, Lộ muội muội đã trổ mã càng thêm xinh đẹp quyến rũ.” Tầm mắt hắn ta càn rỡ di chuyển, dừng lại trước bụng đã thấy rõ đường cong nhô lên của nàng, “Đứa bé được đặt tên là gì?”
Lộ Ánh Tịch hơi nghiêng người tránh ánh mắt săm soi của hắn ta, nàng đến ngồi xuống ghế ở đầu bên kia chiếc bàn trúc, không nói năng gì.
“Đứa trẻ mồ côi thì lấy họ của ai nhỉ?” Ngón tay Đoàn Đình Thiên sờ sờ cằm, lẩm bẩm một mình: “Nếu đứa bé theo họ của Lộ muội muội, nhưng muội lại có họ hàng với ta…” Mắt hắn ta bỗng phát sáng, kích động reo lên: “Ha ha, hóa ra đứa bé này theo họ của ta.”
Lộ Ánh Tịch trố mắt trừng hắn ta, giận tái người quở trách: “Đoàn Vương gia, xin hãy tự trọng!”
Đoàn Đình Thiên cũng không để bụng, tươi cười nói tiếp: “Lộ muội muội, ý của ta là chúng ta đều là người gia tộc họ Đoàn. Đứa trẻ này không thể mang họ của phụ thân nó, thì đương nhiên phải mang họ Đoàn.”
Lộ Ánh Tịch đanh mặt, giọng nói trầm lắng: “Khi đứa nhỏ ra đời, đương nhiên bé sẽ mang họ của phụ thân.”
Nghe những lời ấy, ánh mắt Đoàn Đình Thiên chợt lóe tia sáng sắc nhọn: “Đến cuối cùng muội vẫn chọn đứng về phía Mộ Dung Thần Duệ hả?”
“Không.” Lộ Ánh Tịch từ tốn nói một tiếng phủ định. Môi nhếch lên cười nhạt, mắt lạnh lẽo cùng bình ổn, “Tuy ta là người Lâm Quốc, nhưng Lâm Quốc chưa từng nuôi dưỡng ta dù chỉ một ngày. Thậm chí, không lưu tình chút nào mà đã giết chết mẫu thân đã sinh ta ra. Gia tộc của mẫu thân cũng bị diệt tận gốc. Nếu không phải vì ta có giá trị lợi dụng, thì ta cũng đã sớm phải xuống âm tào địa phủ rồi.”
Đoàn Đình Thiên nhướng mày nhìn nàng, im lặng đợi nàng nói tiếp.
“Ô Quốc là nơi ta đã sinh sống và lớn lên. Mặc dù Phụ hoàng đã biến ta trở thành quân cờ liên minh, nhưng ta không thể nào quên công ơn đã nuôi dưỡng và dạy dỗ suốt mười tám năm qua.” Lộ Ánh Tịch ngừng lại một lát, lại tiếp tục bày tỏ quan điểm: “Cho nên, ta sẽ không vì Lâm Quốc hay Hoàng Triều mà tiến đánh Ô Quốc, cũng sẽ như vậy nếu là ngược lại. Ta và đứa nhỏ sẽ ở lại sơn cốc này, nhưng ta sẽ không che giấu thân thế của chính bé con. Đợi đến khi con ta đủ tuổi trưởng thành, ta sẽ nói cho con biết tất cả. Sau đó chính con sẽ tự mình lựa chọn có muốn xuống núi hay không.”
Đoàn Đình Thiên im lặng lắng nghe, lại lắc đầu phản đối: “Muội suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”
Hắn ta lạnh mặt, bỗng đứng lên, cơ thể cao lớn nghiêng người về phía nàng. Bầu không khí bỗng trở nên bức bách, ngột ngạt: “Ta cũng không ngại nói thẳng với muội. Lần này không phải Nam Cung huynh nhờ ta đến đây, mà do ta chặn đường đệ tử Huyền môn được y cử đi. Ta tìm muội, không phải vì thuốc giải của Mộ Dung Thần Duệ, mà là vì chính muội.”
Lộ Ánh Tịch ngồi yên, ánh mắt bình lặng hơi ngẩng đầu nhìn hắn ta. Cuối cùng hắn ta cũng lộ bộ mặt ngông cuồng, độc tài. Dã tâm của hắn tuyệt đối không kém hơn Mộ Dung Thần Duệ.
“Muội có biết tình hình ngoài kia hiện tại đã thế nào không?” Đoàn Đình Thiên đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc bén vẫn dán chặt vào nàng, nói với giọng bỡn cợt, “Vào tháng Chạp, ba nước kết thành đồng minh tiến quân thần tốc vào lãnh thổ Long Triêu, và đã toàn thắng. Sau đó, Ô Quốc còn chưa rút binh về nước, đã bị Hoàng Triều nhanh chóng phản công, làm bọn họ trở tay không kịp.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ, không dám tin mà hỏi ngược lại: “Minh ước giữa Ô Quốc và Hoàng Triều đã bị hủy bỏ rồi sao?”
Đoàn Đình Thiên nhếch môi nở nụ cười khẩy đầy hàm ý bất minh: “Muội cũng biết mà, sau khi muội rời khỏi Mộ Dung Thần Duệ, hắn liền lập tức lập Tê Điệp làm Hoàng hậu. Bắt đầu từ thời khắc đó, chẳng khác nào đã chấm dứt với Ô Quốc, lại quay sang liên minh với Lâm Quốc của ta. Ô Quốc ư? Vận mạng đã tận rồi.”
Lộ Ánh Tịch thảng thốt, nhưng cũng nghi hoặc hỏi: “Chẳng nhẽ Lâm Quốc không lo sẽ nối gót theo Ô Quốc sao?”
Đoàn Đình Thiên cười ngạo nghễ, vừa cười vừa nói: “Lâm Quốc nghỉ ngơi dưỡng sức đã nhiều năm nay. Người ngoài luôn coi Lâm Quốc là nước có quân đội yếu kém, nhưng lại không biết rằng quốc gia của ta vẫn ngấm ngầm luyện binh, luôn che giấu thực lực chỉ chờ đến lúc thiên hạ đại loạn.”
Lộ Ánh Tịch kinh ngạc tột cùng, sửng sốt đến độ không nói nên lời. Bây giờ nàng mới hiểu được vì sao Phụ hoàng bằng lòng truyền ngôi cho nàng. Vì chỉ có nàng mới có cơ hội bảo vệ sự bình yên của Ô Quốc. Nhưng khi đó nàng không muốn bán đứng Mộ Dung Thần Duệ, lẽ nào hiện tại nàng có thể nhẫn tâm quyết định hay sao?
Đoàn Đình Thiên bình thản nhìn vào đáy mắt rối ren của nàng, lắc đầu nói tiếp: “Theo tình hình hiện nay thì xem ra, không đầy nửa năm, Hoàng Triều sẽ thôn tính hoàn toàn Ô Quốc. Nếu như muội muốn cứu Ô Quốc thì có hai cách. Một là trở lại cầu xin Mộ Dung Thần Duệ, hai là hợp tác với Lâm Quốc của ta.”
Lộ Ánh Tịch dần định thần trở lại, nhếch môi cười nhàn nhạt, đáp trả hắn ta: “Lâm Quốc chịu ra tay tương trợ vào lúc này ư? Không sợ sẽ tiêu hao binh lực, khó có thể tranh đoạt thiên hạ với Hoàng Triều sao?”
“Chỉ cần muội đứng ra.” Giọng điệu Đoàn Đình Thiên hòa hoãn hơn, đôi mắt hồ đào tràn ngập tia sáng tự tin, hào hùng nói: “Ta có thể đảm bảo, đợi đến khi quốc gia ta thống trị thiên hạ, Ô Quốc sẽ cùng chung hưởng vinh hoa phú quý.”
“Sẽ gộp Ô Quốc vào lãnh thổ của Lâm Quốc?” Lộ Ánh Tịch không khỏi cười lạnh, “Nếu Phụ hoàng của ta bằng lòng thuần phục dưới chân người khác, thì đã nhận lời với Mộ Dung Thần Duệ, và trở thành quận thành thuộc Hoàng Triều từ lâu rồi.”
“Bây giờ khác xa khi xưa rồi. Mặc dù Phụ hoàng của muội có kiêu ngạo cỡ nào, mọi việc đã không thể thuận theo ý ông ta nữa rồi.” Đoàn Đình Thiên cong khóe môi bày ra bộ dáng tươi cười hoan hỉ: “Muội cũng biết Mộ Dung Thần Duệ là loại người tinh ranh và tính toán cỡ nào, hắn biết quốc gia của ta binh hùng tướng mạnh, đương nhiên sẽ khai đao với Ô Quốc trước tiên. Hơn nữa, nếu như muội quá hạn không chịu về, muội nghĩ xem hắn ta sẽ tức giận ra sao? Lúc này hắn ta lại không thể trở mặt với Lâm Quốc, vậy thì chỉ còn…”
“Lâm Quốc muốn ta làm gì?” Lộ Ánh Tịch khép hờ mi mắt, lòng đã sáng tỏ như trăng rằm.
“Lúc muội mười lăm tuổi đã am hiểu binh pháp, lại tự tay huấn luyện ra quân đoàn áo giáp đen. Ta tin rằng nếu muội bắt tay với Nam Cung huynh, thì nhất định không ai có thể cản nổi, bách chiến bách thắng.” Mắt Đoàn Đình Thiên ánh rõ lên những tia sáng nhọn bén như lưỡi dao, bắn về phía nàng, “Vả lại, muội đã lén đào một cái mật đạo đi xuyên qua hoàng cung Hoàng Triều. Trong tay muội còn nắm binh quyền quân Tây Quan của Hoàng Triều. Muốn tiêu diệt Hoàng Triều, phần thắng nghiêng về phía muội.”
Lộ Ánh Tịch cau chặt đôi mày phượng, lòng thầm suy đoán. Chẳng nhẽ Hi vệ trở về Ô Quốc, đã đem lối vào mật đạo khai báo hết với Phụ hoàng rồi sao?
Đoàn Đình Thiên chỉ liếc mắt trông nàng, đã nhạy bén nhìn thấu tâm tư của nàng: “Muội tưởng Mộ Dung Thần Duệ là một tên ngốc hả? Mười tên thống lĩnh Hi vệ trung thành kia của muội đã sớm bị hắn ta bắt gọn, phỏng chừng ngày ngày bọn họ phải chịu đựng tất cả những màn tra tấn dã man ấy chứ. Hiện tại, người có thể khởi động cơ quan để mở cửa vào mật đạo chỉ còn có muội và Nam Cung huynh.”
Lòng Lộ Ánh Tịch nhất thời trăm mối tơ vò, không còn lời nào để nói.
Nhân lúc này, Đoàn Đình Thiên lại bồi thêm một cú: “Có thể muội không biết, Tê Điệp đang mang thai. Cho dù muội có trở lại bên cạnh Mộ Dung Thần Duệ, cũng không còn có thể độc chiếm sủng ái.”
Lộ Ánh Tịch phát run toàn thân, chợt trợn tròn mắt quát lớn: “Ta không tin!” Ngày nàng rời khỏi cung, kẻ bịt khăn mặt đen đã tập kích nàng chính là Tê Điệp. Nàng đã nhờ sư phụ truyền tin này gấp cho Mộ Dung Thần Duệ. Nàng có thể hiểu Mộ Dung Thần Duệ xuất phát từ lợi ích mà vẫn lập Tê Điệp làm Hoàng hậu, nhưng nàng luôn tin rằng hắn sẽ không thật sự sủng ái Tê Điệp. Có phải nàng đã tự tin thái quá rồi chăng?
“Muội đoán không sai, đúng là Tê Điệp đã tấn công muội. Nhưng bức thư kia chưa hề đến tay Mộ Dung Thần Duệ.” Đoàn Đình Thiên một lần nữa giải đáp thắc mắc trong lòng nàng, nhướng mày lên cao, cười nhạt nói: “Muội cũng đừng trách Nam Cung huynh, là do ta đê tiện đó. Ta đã bắn chết chú chim mang thư về Hoàng Triều kia. Vào thời điểm vô cùng nhạy cảm này, ta cũng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí mà thôi.” Hắn ta nhún vai dang rộng hai tay, biểu hiện sự không còn cách nào khác. “Thật ra khi đó thích khách tập kích muội là người của gia tộc Hạ thị Hoàng Triều phái đến, Tê Điệp chỉ nhân cơ hội đó để trà trộn vào mà thôi. Tê Điệp cũng không muốn lấy mạng của muội, nàng ta chỉ hy vọng muội không mang Hoàng tự.”
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch trắng bệch, trái tim như bị cái dùi nhọn liên tục đâm sâu từng phát, nhát sau sâu hơn nhát trước, đau đớn khôn nguôi. Nàng đã tin lầm Mộ Dung Thần Duệ rồi ư? Nàng vốn tưởng rằng chí ít nàng cũng chiếm giữ một vị trí nhỏ nhoi trong trái tim hắn. Nhưng nàng vừa mới bước chân đi khỏi, hắn đã sủng ái Tê Điệp ngay lập tức? Nàng cũng không trông mong hắn sẽ thủ thân vì nàng, nhưng ít ra không phải là Tê Điệp…
“Nếu Mộ Dung Thần Duệ yêu muội thật tình, sao lại đem địa vị cùng tình cảm đều cho Tê Điệp?” Đoàn Đình Thiên nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của nàng, hắn ta không khỏi sinh lòng trắc ẩn, thương xót, khẽ ca thán, “Muội không cần phải suy nghĩ thêm nhiều nữa khi đã quyết định rời xa hắn ta. Trên đời này, nam nhân có thể mang lại hạnh phúc cho muội không phải là hắn ta.”
Lộ Ánh Tịch ngớ người, muốn nói lại thôi. Nàng rủ mi mắt xuống nhằm che đi vẻ đau thương trong ánh mắt. Thật là người vừa mới đi thì trà đã nguội sao? Ngay cả một chút hơi ấm cũng không còn ư?
“Lộ muội muội, cho dù muội không muốn thừa nhận, nhưng trong người muội vẫn đang chảy dòng máu Lâm Quốc. Giúp đỡ quốc gia của chính mình thì có gì phải do dự? Mà Ô Quốc là cố hương đã nuôi dưỡng muội nên người, muội càng phải đứng ra bảo vệ con dân ở đó.” Giọng Đoàn Đình Thiên dịu nhẹ, êm tai, cố gắng thuyết phục nàng, “Nếu muội lo lắng khi giao thuốc giải cho ta, ta cũng không ép muội, Nam Cung huynh sẽ nhanh chóng phát hiện ra ta đã chặn đường đệ tử Huyền môn. Y sẽ đích thân đến đây một chuyến.”
Lộ Ánh Tịch ngồi im, đầu vẫn cúi thấp. Nàng không nhìn hắn ta, cũng không trả lời, tựa như đã không còn để ý đến xung quanh.
Đoàn Đình Thiên cúi đầu, bật ra một tiếng thở dài. Hắn ta vừa muốn bỏ đi thì thấy nàng bỗng chốc ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt phát ra những tia sáng long lanh nhưng lạnh lẽo.
“Lộ muội muội?” Hắn ta thấp thỏm thăm dò: “Muội đã suy nghĩ xong rồi chứ?”
“Những tin tức mà hôm nay Đoàn Vương gia mang đến, ta đã nghe rất rõ. Về phần quyết định của ta, chờ sư phụ đến đây, ta sẽ nói cho y biết.” Ngữ điệu của Lộ Ánh Tịch trầm tĩnh, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Đoàn Đình Thiên gật đầu, đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt nàng thật lâu. Hắn ta không nói những lời thừa thãi nữa, chỉ xoay người rời đi.
Đợi hắn đi ra thật xa, Lộ Ánh Tịch mới nhũn cả ra, ngã người trên chiếc ghế tựa. Đôi mắt đã chứa tầng tầng lớp lớp bi thương. Dường như thai nhi trong bụng cũng cảm nhận được tâm trạng của nàng, liền khẽ đá nhẹ lên thành bụng. Nàng cúi đầu nhìn bụng, hàng mi dài cong vút run run. Nàng cắn chặt môi, cố gắng nhịn không cho nước mắt trào ra khỏi khóe mi.
Một thân hình nhỏ nhắn lặng lẽ đi ra từ phòng trong. Nàng ta đứng sau màn trúc, tay đang nắm chặt một phong thư, đôi mắt thoáng hiện vẻ chần chừ không dám. Chân phải nhấc lên muốn đi ra phòng ngoài, nhưng lại đột nhiên đổi chủ ý. Nàng ta cắn chặt răng, quay người vào trong. Trở lại phòng của mình, nàng ta rút mấy tờ giấy trong phong thư dày cộp kia ra, dùng sức xé nát chúng thành hàng trăm mảnh vụn.
Hoàng hôn nhiều màu sắc cuối cùng cũng dần tắt ngấm. Ánh mặt trời rực rỡ đã bị màn đêm đen tối thôn tính.