Y chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt chăm chú ngắm nàng. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, y đã dõi theo suốt mười ba năm. Y vẫn luôn biết rằng nàng lớn lên sẽ cực kỳ xinh đẹp động lòng người. Nhưng từ lúc nào đáy lòng y bắt đầu nảy sinh tình cảm khác lạ? Có lẽ là vào năm đó, khi nàng đến tuổi cập kê. Nàng mặc một chiếc váy lộng lẫy nhiều họa tiết phức tạp, nàng khoe váy, xoay tròn trước mặt y. Khuôn mặt vui tươi cười chúm chím như nụ hoa hé nở, rực rỡ hơn ánh mặt trời. Vào giây phút đó y chợt nhận ra, nàng đã lớn, nàng không còn là cô bé con khi xưa nữa. Hoặc có thể là lần kia, nàng nhanh nhẹn múa trước mặt y. Điệu múa của nàng như cơn sóng hoa phiêu bồng khiến y hoàn toàn rung động, không tài nào dừng được nhịp tim đập thình thịch.
Y nhịn không được bèn thấp giọng thở dài. Y vươn tay, ngón tay thon dài cực nhẹ nhàng đặt trên mái tóc dài của nàng. Làn tóc đen suôn dài như dòng suối, nhan sắc mỹ lệ như tuyết trắng, thản nhiên tỏa ra nét xinh đẹp quyến rũ. Y không kiềm được liền chạm vào giữa hai hàng lông mày của nàng. Đầu ngón tay khẽ động vào, tích tắc đã thu về.
Bàn tay y hơi nắm lại, như là muốn đem một chút ấm áp đó cất kỹ vào trong. Đôi mắt đen như mực của y lộ vẻ thương tiếc quyến luyến. Chỉ có thời khắc thế này, y mới có thể giải phóng tình cảm bị chôn sâu tận đáy lòng.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, y có nói hết tâm ý của y đối với nàng trước khi nàng xuất giá hay không? Và nếu như lúc đó nàng đáp lại tình cảm của y, thì y có dũng khí hăng hái tiến lên, mang nàng cao chạy xa bay hay không?
Nếu như… Nếu như… Cuối cùng cũng chỉ là nếu như.
Y khắc sâu hình bóng nàng vào tim. Một lúc sau mới dứt khoát nhắm mắt, xoay người kiểm tra vết thương trên chân nàng.
Chỉ cần dùng nội công bí truyền của Huyền môn hút máu độc chỗ bị thương của nàng ra, lại phối hợp với phương thuốc mà sư tôn đã hái, là nàng có thể nhanh chóng khỏi hẳn. Nhưng y không có nội lực xuất thần nhập hóa của sư tôn, chỉ sợ không ngăn cản được độc tố xâm lấn vào cơ thể y.
Lòng y đã ra quyết định, động tác cũng không hề do dự. Y cúi đầu lên ngay chỗ vết thương xanh đen kia, dùng sức hút ra. Theo từng ngụm máu bị hút ra, y dần cảm thấy váng đầu hoa mắt. Thế nhưng y cũng không từ bỏ, vẫn tiếp tục kiên trì cho đến khi đã hút sạch độc tố.
Y nhìn chỗ mảng thịt bị sưng phù của nàng nay đã biến mất, không còn hiện lên màu đen dị thường nữa. Y mới tiện tay lau vết máu bên khóe miệng, lại còn nhếch môi mỉm cười.
Y nâng người nàng dậy, từ từ cho nàng uống chén thuốc đã chuẩn bị sẵn. Đến khi làm xong xuôi hết mọi chuyện, y cảm thấy choáng váng đầu óc, thân hình nghiêng vẹo.
Y gắng gượng đứng thẳng, tính toán thời gian, biết chốc lát nữa thôi là nàng sẽ tỉnh dậy. Y cắn răng một cái, cố gắng nhấc chân đi khỏi đây, tựa như đang bước đi trong hư không. Y không muốn khiến nàng lo lắng, đợi khi nào y đã áp chế được độc tố thì sẽ trở lại thăm nàng.
Cửa phòng bị y chới với đụng vào, bật tung ra. Bóng dáng màu xám tro lảo đảo dần biến mất dưới ánh mặt trời chói rọi.
Sau đó không đầy nửa khắc, Lộ Ánh Tịch yếu ớt động đậy người tỉnh dậy.
“Sư phụ?” Nàng khẽ gọi, nhìn xung quanh phòng nhưng không thấy ai. Nàng chống người ngồi dậy, cúi đầu nhìn chân mình. Nàng phát hiện chất độc đã được hút sạch, nàng nhất thời giật mình!
Chân vẫn còn cảm thấy tê nhức, nàng vận khí điều tức. Sau đó nàng vội vàng xuống giường, vừa mới mở cửa phòng nàng bỗng sửng sốt.
“Thần?” Nàng ngớ người trong phút chốc, ngẩng đầu im lặng nhìn hắn.
“Sao nàng lại xuống giường?” Mộ Dung Thần Duệ chau mày, giọng nói quở trách: “Động đậy mạnh sẽ làm độc tố lan nhanh sớm hơn đấy.”
“Chàng đã đi đâu?” Lộ Ánh Tịch buột miệng hỏi, nói xong mới phát giác giọng của mình như là đang chất vấn. Nàng dịu giọng nói lại: “Sư tôn đã ra ngoài tìm chàng, chàng có gặp người không?”
Mộ Dung Thần Duệ khẽ lắc đầu, dang tay bế nàng lên, đi thẳng vào phòng.
“Lúc đang ở trong chợ, ta đã đụng phải sư huynh của Lăng nhi.” Hắn thấp giọng nói, một mặt đặt nàng lên trên giường.
“Sao cơ?” Lộ Ánh Tịch giương mắt nhìn hắn, lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Lăng nhi còn sống.” Thanh âm của hắn càng thấp hơn nữa, sóng mắt u ám càng thêm hỗn loạn, “Ta không gặp được nàng ấy, nhưng sư huynh của nàng ấy đã nói như vậy thì chắc là chính xác.”
Lộ Ánh Tịch không biết nên nói tiếp thế nào, cũng không biết nên vui hay là nên buồn, chỉ im lặng nhìn hắn.
“Sư huynh nàng ấy cảnh cáo Trẫm. Nếu Trẫm còn gặp Lăng nhi nữa, nếu lại khiến nàng ấy đau lòng, thì hắn bất kể phải trả giá thế nào cũng sẽ lấy mạng Trẫm.” Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi cười khổ. Trong đôi mắt sâu hun hút toát ra muôn vàn cảm xúc.
Lộ Ánh Tịch ngắm nhìn nét mặt của hắn mà trái tim đau thắt từng cơn. Có phải khi đã trải qua bao sóng gió, cuối cùng hắn đã phát hiện người đó mới chính là người hắn yêu nhất hay không?
“Ánh Tịch, xin lỗi.” Hắn đột nhiên trầm mặc, cực kỳ nghiêm túc nói.
“Vì sao lại xin lỗi?” Lộ Ánh Tịch không khỏi cảm thấy bất ngờ. Có phải nàng đã đoán đúng rồi không? Quả nhiên là “Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt, bỗng nhiên quay đầu lại, người đứng dưới ánh lửa đèn tàn nay đã đi đâu” [1]?!
[1] Được lấy ý trong bài Điệp Luyến Hoa của nhà thở Tân Khí Tật thời Nam Tống. Bài thơ tả cảnh sắc đêm đốt phát hoa; trong cảnh đẹp động lòng người, tìm người trong mộng mà mãi không thấy; bất chợt quay đầu lại thì thấy người đang đứng tại một góc vắng gần bên. Bài thơ:
Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở.
Rung như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe chạm trổ.
Tiếng tiêu uyển chuyển, mặt hồ xao động.
Suốt đêm rồng bay cùng cá rộn.
Mày ngài, dáng thanh, tơ vàng rủ.
Rộn ràng tiếng nói, thoáng hương đưa.
Tìm người giữa chốn trăm ngàn lượt.
Bỗng quay đầu lại, người ngay trước mặt.
Ánh lửa đèn tàn soi bóng lệ.
“Trẫm quên mua đồ ăn sáng cho nàng rồi.” Hắn lại trả lời như vậy.
“Hả?!” Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên mà há miệng, còn tưởng mình nghe nhầm.
“Trẫm một mạch theo đuôi sư huynh Lăng nhi, vốn tưởng…” Hắn dừng lại một lúc, cong môi cười gượng, lại nói: “Vốn định đòi lại công bằng cho nàng, nhưng cuối cùng cũng không ra tay được. Ánh Tịch, xin lỗi.”
Hắn lại nói xin lỗi lần thứ hai. Lộ Ánh Tịch không nói, chỉ mím môi.
“Không liên quan đến tình cảm, chỉ là hắn ta đang trúng kịch độc. Mặc dù, có thể bây giờ hắn ta vẫn còn tỉnh táo nhưng đã bị tổn hại đến tim gan. Bệnh hắn ta còn chưa khỏi, Trẫm đúng là không có cách nào lại giậu đổ bìm leo.” Mộ Dung Thần Duệ đưa hai tay xoa nhẹ gò má của nàng, thở dài nói: “Ánh Tịch! Sự dung túng của Trẫm đã hại nàng ấy, kiếp này Trẫm không có khả năng làm điều gì nữa để bồi thường nàng ấy. Còn nàng, cũng là do Trẫm gián tiếp làm hại. Nhưng Trẫm sẽ dành thời gian trọn đời để quý trọng nàng, yêu thương nàng, bù đắp cho nàng.”
Lộ Ánh Tịch im bặt. Là nàng đã cả nghĩ sao?
Mộ Dung Thần Duệ chăm chú nhìn nàng, ánh mắt u ám thêm vài phần, giọng nói khàn khàn: “Nếu độc của nàng… có mảy may sơ xuất nào, Trẫm sẽ không khoan dung nữa đâu. Cần phải bắt nàng ta bồi thường gấp đôi cho nàng.” Hai người đã đến nước này, từ nay hắn và Diêu Lăng sẽ thành người dưng. Cũng không phải chỉ vì Lộ Ánh Tịch, mà là tất cả những chuyện đã xảy ra những năm gần đây, khiến hắn khó lòng lưu lại chút mềm lòng, thương xót với nàng ta. Trong lòng hắn chỉ giữ lại trong ký ức một hình bóng của thiếu nữ xinh đẹp kia, để làm kỷ niệm cho những năm tháng thời niên thiếu. Nhưng hắn không còn quan hệ nào với chính con người Diêu Lăng hiện tại. Có lẽ đời người là như vậy đó, người ta sẽ không phát giác ra thời gian đã trôi qua một giai đoạn và đang bước vào một giai đoạn mới trong cuộc đời.
“Độc đã được giải rồi.” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng nói. Nàng bỗng nhớ là chưa thấy bóng dáng sư phụ, lòng liền nổi lên sự bất an và lo lắng.
“Đã giải rồi?” Mộ Dung Thần Duệ vô cùng kinh ngạc, chăm chú hỏi: “Có phải tiền bối đã giải độc cho nàng không?”
“Không phải.” Ánh mắt Lộ Ánh Tịch buồn bã, nói thật: “Là sư phụ.”
Mộ Dung Thần Duệ kinh ngạc nhướng mày, nhưng không nói gì, chỉ thở phào nhẹ nhõm.
“Sư phụ đã mạo hiểm hút máu độc cho ta, ta phải đi tìm người.” Lộ Ánh Tịch cố gắng kiềm chế lo âu, bình tĩnh cho hay: “Hai độc tố trộn lẫn, kịch liệt không gì sánh bằng. Cho dù sư phụ có nội lực thâm hậu, chỉ sợ người cũng không chống đỡ được.”
Mộ Dung Thần Duệ trầm mặc trong giây lát, gật đầu nói: “Độc tố trong người nàng mới được giải, không nên vận động nhiều. Để ta bế nàng đi tìm.”
Nàng còn chưa trả lời, thì hắn đã bế nàng lên, đi nhanh ra khỏi phòng.
Giống như nghĩ ra điều gì, hắn bỗng thốt ra những lời nhỏ nhẹ: “Vừa rồi, khi ta đang trên đường trở về, đột nhiên cảm thấy lồng ngực trống rỗng, như thiếu mất một cái gì đó. Bây giờ ta mới nghĩ ra, hóa ra là do ta bỏ nàng lại một mình trong quán trọ. Sau này ta sẽ không bao giờ làm thế nữa.”
Lộ Ánh Tịch tựa vào lồng ngực hắn, im lặng không thốt nên lời. Những đau khổ tích tụ trong lòng trước đó dường như tan biến không vết tích, nhưng lại thêm một chút chua xót. Nàng dường như đã chiếm được tình cảm của cả hai người. Một bên là lời hứa chung sống đến đầu bạc răng long, bên kia là tình thâm nghĩa trọng. Mà nàng chỉ có thể được một trong hai, tất phải phụ lòng với người còn lại.
Ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, lấp lánh chiếu rọi trên mặt đất. Mộ Dung Thần Duệ bế Lộ Ánh Tịch đi tìm khắp gian nhà trọ, nhưng không tìm thấy Nam Cung Uyên. Ngay cả Đoàn Đình Thiên cũng không thấy bóng dáng.
“Sư phụ nhất định đang trốn ở đâu đó để trị thương.” Lộ Ánh Tịch lẩm nhẩm một mình, hơi dùng sức giãy khỏi vòng tay của hắn, “Thần, thả ta xuống.”
Mộ Dung Thần Duệ làm theo lời nàng, im lặng dõi theo nàng.
Lộ Ánh Tịch đi thẳng đến sân sau nhà trọ, đi ngang qua sân, và dừng bước trước cửa sau. Nàng bước đi không có lý do, chỉ là xuất phát từ một loại trực giác. Nàng đẩy cửa bước ra. Quả nhiên, có một người đang ngồi dựa sát vào chân tường.
“Sư phụ?” Nàng gọi một cách dịu dàng, từ từ ngồi xổm trước mặt y. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hiền hậu, đen lánh như ngọc trai đen.
“Ánh Tịch, ngươi không sao chứ?” Nam Cung Uyên mỉm cười, sắc mặt trắng bệch nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng như thường.
“Sư phụ, vì sao không đợi sư tôn trở lại?” Lộ Ánh Tịch hỏi với giọng trách cứ, nhưng viền mắt không khống chế được mà ửng đỏ. Nàng vươn tay bắt mạch cho y, đáy lòng thấu lạnh trong nháy mắt.
“Với tính khí của sư tôn, người biết ta đang ở đây, chắc chắn sẽ không hiện thân.” Nam Cung Uyên cười nhạt, nhẹ nhàng giải thích: “Năm đó sư tôn đã nói với ta, tính mệnh của người chẳng còn bao lâu nữa, vậy nên người muốn tìm một chỗ thanh tịnh chờ chết. Nên người bảo ta đừng đi tìm người, cũng đừng đau lòng. Người nói, duyên phận sư đồ giữa ta và người đã dứt từ năm ấy. Từ nay về sau không cần gặp lại nữa.”
Lộ Ánh Tịch không còn tâm trí đâu để nghe những lời này. Nàng đưa tay dìu hắn đứng lên, vẫn nói: “Bây giờ chỉ có sư tôn mới có thể cứu người. Con muốn đi tìm sư tôn.”
Nam Cung Uyên lắc đầu không nói, để mặc cho nàng dìu y trở lại nhà trọ.
Mộ Dung Thần Duệ vẫn một mực im lặng, sắc mặt nặng nề, lo âu vô cớ.
Bỗng nhiên, trong không trung vang lên chuỗi tiếng cười lanh lảnh, tựa như truyền đến từ một nơi rất xa.
“Đồ đệ ngoan! Đã lâu không gặp, con vẫn khỏe chứ?”
Cơ thể Nam Cung Uyên chấn động cứng đờ, đôi mắt đen phát sáng, cố gắng vận công lớn tiếng trả lời: “Sư tôn, thực là lão nhân gia người sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Đúng là lão nhân gia ta đây! Ha ha!”
“Đồ nhi có thể thỉnh cầu được gặp mặt sư tôn một lần không?”
“Gặp lại cũng vô ích. Ta đã để lại thuốc cho ngươi, ở ngay trong nhà trọ này. Ngươi hãy tự mình tìm đi!”
Lộ Ánh Tịch nghe thế liền giận tái mét, cũng cao giọng hét: “Sư tôn! Mạng người quan trọng. Rốt cuộc người đã để lại thuốc gì? Đặt ở đâu? Xin người hãy nói rõ!”
“Ha ha! Nha đầu đừng quá nóng vội. Nếu nó không tìm ra được, coi như là vì tình mà trả giá đắt một lần. Sau này nó sẽ không ngu si đần độn như vậy nữa!”
Lộ Ánh Tịch vừa giận vừa bực, lấy sức la lớn: “Sư tôn chính là một đại tông sư, ấy vậy mà muốn trơ mắt nhìn đồ đệ nhà mình chết vì trúng độc, thấy chết mà không cứu sao?”
“Nha đầu, phép khích tướng không có tác dụng với lão nhân gia ta đâu! Ngược lại ta làm vậy vì muốn thành toàn cho đồ đệ ngốc nhà ta đó chứ. Nếu như nó chết vì tình, xem như chết cũng có chút ý nghĩa. Dù sao vẫn tốt hơn chán so với việc sống mà chịu sự dày vò đau khổ vì tình!”
Lộ Ánh Tịch chán nản, nhất thời nghẹn lời: “Sư tôn, người…”
“Nha đầu à! Nếu ngươi chọn theo đồ đệ ngốc của ta, thì ta sẽ hiện thân giúp nó, ngươi nghĩ sao?”
Lộ Ánh Tịch bỗng nhiên sững sờ ngây ngốc, không có cách nào đối đáp.
“Nha đầu à! Ngươi còn có mười canh giờ nữa, cứ từ từ suy nghĩ. Không vội, không vội đâu! Ha ha! Thật đúng là ‘Thế nhân là giống si tình, hận này đâu phải tại vì gió trăng’[2], ha ha ha…”
[2] Hai câu thơ trích trong bài Ngọc lâu xuân kỳ 1 của Âu Dương Tu thời Tống. Bài thơ diễn tả tâm trạng ngậm ngùi, không nỡ chia xa của những người có tình.
Trước ly tính chuyện về nhà,
Ngại ngùng chưa nói, sắc xuân đang sầu.
Thế nhân là giống si tình,
Hận này đâu phải tại vì gió trăng.
Chia tay ngại khúc ly ca,
Một chương đã đủ xót xa ngậm ngùi.
Thử trông thành Lạc hoa rơi,
Mưa phùn gió xuân dễ bờ biệt ly.
Tiếng nói kia dần tắt ngấm, chỉ còn lại dư âm tiếng cười cứ quanh quẩn trong không khí, chấn động triệt để màng nhĩ của cả ba người.