Nhìn từ đằng xa, ánh sáng chi chít phản chiếu chói lòa từ áo giáp sắt, còn có hàn khí dày đặc tỏa ra từ binh khí càng tăng thêm sự oai nghiêm cho khung cảnh hào hùng. Biển cát mênh mông bị đại quân Hoàng Triều bao trùm như thủy triều dâng cao, khí thế khiếp người.
Lộ Ánh Tịch ở lại trong hàng ngũ hậu cần. Nhưng cho dù phải đứng từ xa quan sát, nàng vẫn cảm nhận được dòng sát khí ngút trời kia.
Đội quân tiên phong của Hoàng Triều đã bắt đầu tấn công cổng thành Phong Thành. Cuộc chiến tàn khốc đã đến lúc chính thức mở màn.
Cứ sau một ngàn quân tiên phong chính là có trăm tên lính đội cung tiễn. Bọn họ nhanh chóng phối hợp ăn ý, núp sau gò đất. Họ giương cung kéo tên nhắm thẳng trên thành, yểm trợ quân tiên phong.
Lộ Ánh Tịch nheo mắt trông về phía xa. Trong lòng nàng sáng tỏ như gương. Đội cung tên hộ tống không phải là quân tiên phong, mà là đội quân theo sau để giăng “Thư tâm trận pháp”.
Phong Thành bên kia đã bắt đầu ứng chiến. Những tảng đá to lớn từ trên tường thành lăn xuống, đè bẹp ý muốn trèo lên tường thành của quân Hoàng Triều.
Chỉ một loáng tên bay như mưa rào, những tảng đá lớn rớt xuống lại như mưa đá. Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi, máu chảy khắp nơi!
Lộ Ánh Tịch nhìn chòng chọc không chớp mắt, nhưng nàng đã không còn nhìn rõ bên nào thương vong nhiều hơn, chỉ cảm thấy mặt đất rung động, tiếng chém giết ngất trời!
“Nha đầu à!”
Tiếng gọi bất thình lình vang lên sau lưng nàng, khiến nàng suýt chút nữa vì giật mình mà nhảy dựng lên. Nàng quay đầu lại nhìn, không khỏi ngạc nhiên: “Sư tôn? Sao người lại ở đây?”
Ông lão mặc bộ trang phục binh sĩ Hoàng Triều đang lắc đầu, bộ dạng rất chi là cảm thán. Lão thổn thức nói: “Tên tiểu tử ngu ngốc kia ở lại Phong Thành dưỡng thương, thật ra là không cần thiết.”
Lộ Ánh Tịch nhíu mày, hỏi lại lão: “Ý của sư tôn là?”
Lão lắc đầu thở dài nói: “Nó lưu lại, hiển nhiên không phải vì muốn dưỡng thương, mà là muốn được gần con hơn một ít. Hoặc có lẽ, nó cũng muốn đấu một trận quang minh chính đại với tiểu tử Mộ Dung.”
Lộ Ánh Tịch mím môi, nhất thời không thốt nên lời. Chiến tranh đã nổi lửa, bây giờ truy cứu cái gì cũng không còn ý nghĩa nữa rồi.
Im lặng giây lát, ánh mắt nàng bỗng nhiên phát sáng, kề miệng sát bên tai lão nói: “Sư tôn, Mộ Dung Thần Duệ và Tư Đồ Thác bọn họ muốn dùng hỏa tiễn bắn sư phụ. Người mau đi giúp sư phụ một tay được không?”
Lão gãi gãi đầu, liếc mắt dò xét nàng, nói với nàng: “Nha đầu à, con muốn phu quân của con thua trận hay sao?”
“Không phải! Con chỉ hy vọng sư phụ không phải chịu bất cứ tổn thương nào ạ.” Trong đôi mắt đẹp của Lộ Ánh Tịch không khỏi hiện lên lo lắng không ít. Ba cao thủ tập trung hỏa lực nhằm vào một mình sư phụ. Nàng chỉ mới tưởng tượng thôi, đã thấy vô cùng nguy hiểm. Làm sao nàng có thể không lo lắng đây?
Lão nhìn nàng chằm chặp, chậm rãi lắc đầu. Sau đó lão mới nhả ra một câu: “Không kịp nữa rồi.” Ánh mắt của lão dời về hướng Phong Thành tràn ngập khói lửa kia.
Lòng Lộ Ánh Tịch run sợ không thôi. Nàng nhìn theo tầm nhìn của lão, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt.
Rõ ràng đứng ở khoảng cách khá xa, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy một thân ảnh mặc áo choàng màu xám tro đứng trên thành lâu. Thế nhưng nàng cảm thấy giống như bản thân có thể xuyên qua khung cảnh chém giết đẫm máu kia, có thể nhìn vào đôi mắt đen kịt như đáy hồ thu kia. Đôi mắt vừa ôn nhu, trong veo lại như cất giấu sóng nước phức tạp quấn bện.
Bất chợt, một tia lửa như tia chớp lóe lên giữa bầu trời và bay thẳng về phía thành lâu!
Bóng hình xám tro kia vẫn bình tĩnh đứng lặng, vào thời khắc chỉ mành treo chuông mới bỗng chốc nghiêng người sang một bên, kịp thời tránh được mũi tên lửa đoạt mạng kia.
Trái tim thắt chặt và treo lơ lửng của Lộ Ánh Tịch thoáng buôn lỏng. Ông lão bên cạnh khẽ than thở: “Nha đầu, thấy sao hả? Đồ đệ ngốc đang khiêu khích Mộ Dung Thần Duệ đó. Nó có thể cố gắng đè nén tình cảm của chính mình, nhưng nó không thể thua vì tôn nghiêm của nam nhân. Không muốn lại được[1], cuối cùng nó vẫn không làm được.”
[1] Không muốn lại được (无欲则刚): ý chỉ hàng vạn vách đá dựng thẳng mới có thể tạo nên vách núi nguy nga sừng sững, bởi vì nó không có dục vọng thế tục. Dùng để ví von những người không có dục vọng thế tục, mới có thể đạt đến cảnh giới oai phong lẫm liệt.
Lộ Ánh Tịch thấp giọng nói: “Sư phụ đã làm rất tốt rồi.” Sao có thể yêu cầu một người không được có chút dục vọng nào? Sao có thể nghiêm khắc như vậy? Nửa cuộc đời của sư phụ đã đủ thanh tâm quả dục[2] rồi, có lẽ người luôn muốn có cơ hội bùng nổ một lần.
[2] Thanh tâm: tâm trí luôn trong sáng, loại bỏ thất tình lục dục. Quả dục: phải tiết chế tất cả ham muốn.
Ông lão không nói nhiều nữa, đưa mắt trông về phương xa. Cửa thành của Phong Thành đã hé mở một khe hở, đủ để đại quân Lâm Quốc ào ra. Hai quân thoáng chốc rơi vào cuộc tàn sát, chém giết lẫn nhau. Tiếng ngựa hí cùng âm thanh chết chóc chọc thẳng xuyên qua trời cao. Đao gươm lóe lên và máu lại tuôn ra, chốc chốc lại có người ngã xuống do bị trúng tên hoặc bị chém một nhát. Thi thể và một phần thân thể rải khắp nơi trên mặt đất, chỉ có thể nhìn màu sắc áo giáp mới phân biệt được là quân lính của nước nào.
Vút…
Lại một bó lửa xẹt qua, vừa mạnh vừa nhanh, vẫn nhắm về hướng người nọ đang đứng sừng sững trên tường thành để chỉ huy đại cục.
Nhưng hỏa tiễn kia chưa đến được tường thành đã rơi giữa không trung.
Lộ Ánh Tịch cấp tốc vận nội công bí truyền của Huyền môn, nhãn lực tăng lên gấp bội.
Nàng liền nhìn thấy trong tay người đứng trên đầu tường thành đang cầm một cung tên. Hóa ra chính sư phụ đã bắn rơi tên lửa tập kích kia.
“Uyên nhi bắt đầu phản công rồi.” Giọng điệu lão bình thản, nhưng trong đó ẩn chứa sự khen ngợi, hài lòng.
“Phản công là điều đương nhiên.” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng thốt ra. Lòng nàng quả thật không thể phân biệt được, đến cuối cùng là nàng muốn bên nào thắng.
Trên tường thành Phong Thành bỗng xuất hiện một loạt cung thủ xếp hàng ngay ngắn, đối mặt với cung thủ của Hoàng Triều cách cổng thành trăm trượng. Ở giữa một rừng mưa tên, binh sĩ hai bên mặc tên bay tới tấp trên đỉnh đầu, vẫn hổn hển tiếp tục gắng sức chiến đấu. Không ngừng có người ngã xuống, lại không ngừng có người nhào tới trước.
Phía sau trùng trùng điệp điệp gò đất, có ba hình dáng đặc biệt nổi bật. Cả ba đều cao lớn thẳng tắp lại cương nghị hào hùng, không cần đến gần cũng có thể cảm nhận được cỗ nhuệ khí lạnh thấu xương trên người bọn họ.
Phút chốc, ba mũi tên mang đầy nội lực được bắn ra cùng lúc, tựa như sấm sét giáng xuống, cùng nhắm hướng trên tường thành bay vèo đến!
“Phập”, một mũi tên đã bị bắn hạ. Nhưng hai mũi tên lửa khác vẫn nhắm thẳng mục tiêu! Hai mũi tên đó cắm phập vào ngực trái của hai tướng sĩ đứng bên người Nam Cung Uyên. Ngay lập tức hai kẻ đó nghiêng ngả, cuối cùng liền mất mạng!
Hai phó tướng bị tấn công, trên tường thành được một phen hoảng loạn.
Lộ Ánh Tịch càng nhìn càng lo lắng, chợt nghe lão phỉ nhổ nói: “Cái này đúng là giở thủ đoạn mà! Nếu như thật sự để bọn họ giết sạch người bên cạnh Uyên nhi, Uyên nhi sẽ không còn uy tín để chỉ huy!”
Lộ Ánh Tịch không rảnh trả lời, nàng nheo mắt hẹp hơn, muốn nhìn rõ hơn chút nữa. Trên tường thành Phong Thành, chiếc áo bào màu xám tro tung bay trong gió, hệt như là đang cưỡi gió. Người đó nhún người nhảy xuống mà lại giống như bay trên đầu đám quân lính. Cung tên trong tay bị kéo căng ra, “Vút” một phát, mũi tên bay đi!
Bên kia, phía sau gò đất liền có một tên quân sãi trúng tên bỏ mình!
Nam tử áo xám lại bay vút lên, nhanh chóng lui về trên tường thành.
“Uyên nhi hành động vô cùng sáng suốt, có thể ổn định lòng quân.” Ông lão vuốt râu bình luận.
“Sư tôn, người cho rằng bên nào sẽ thắng?” Một mặt Lộ Ánh Tịch vẫn tập trung tinh thần theo dõi diễn biến, một mặt mở miệng hỏi.
“Lần này Hoàng Triều dốc toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất, con nói xem bên nào thắng?” Lão nhăn mặt nhăn mày, lại nói: “Đệ tử Huyền môn đã trở về đế đô Lâm Quốc, Uyên nhi ở đây một mình tác chiến. Đừng nói tới đại thắng, nếu có thể bảo vệ được Phong Thành đã là quá sức rồi.”
“Dạ.” Lộ Ánh Tịch thuận miệng đáp lời. Nhìn thấy tình hình trên chiến trường xa xa lại bắt đầu thay đổi, trái tim lại thắt chặt lần nữa.
Bên kia gò đất, ba thân ảnh cao lớn đột nhiên cùng lúc bay vút lên. Từng bước chân đạp gió tiếp cận tường thành. Khi cự ly rất gần, ba mũi hỏa tiễn nhất tề bắn ra, thế như chẻ tre, sát khí ngùn ngụt!
Lúc này đây, ba mũi tên đều nhắm cùng một mục tiêu, đó chính là Nam Cung Uyên!
Tại đây ánh lửa do ma sát chớp nhoáng, trong đầu Lộ Ánh Tịch nhanh chóng hiện lên một suy nghĩ chẳng lành. Nếu như né tránh, mặc dù chắn chắn sẽ bị trúng tên nhưng sẽ không bị bắn trúng chỗ hiểm. Nhưng tại sao nàng lại mơ hồ cảm thấy sư phụ sẽ chọn…
Thời gian chỉ vỏn vẹn là một cái chớp mắt, thế giới dường như đứng yên. Tất cả tiếng gào thét chém giết xung quanh dường như hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hình ảnh mấy thanh kiếm sắc bén xẹt qua xẹt lại, giống như cắt vào không khí không phát ra tiếng động nào.
Ba mũi tên lửa kia, tốc độ như điện giật. Một mũi tên khác bay từ hướng ngược lại, cũng sắc bén mạnh mẽ.
Phập…
Phập…
Âm thanh hai mũi tên đâm vào thịt rất nhỏ, trên sa trường hỗn loạn với những tiếng động chát chúa thì âm thanh đó không ai có thể nghe rõ. Nhưng Lộ Ánh Tịch lại cảm giác như ở sát bên tai nàng, khiến toàn thân nàng tóc gáy dựng đứng cả lên.
Nàng dường như nhìn thấy sư phụ trên đầu tường thành đang cong môi cười, như là nụ cười khổ với nàng. Trên ngực trái của y đang cắm một hỏa tiễn, đuôi mũi tên kia đang bùng cháy như đang thiêu đốt ánh mắt của nàng.
Gò đất bên kia, có một người đứng chắn trước mặt Mộ Dung Thần Duệ, nhận thay hắn một mũi tên chất chứa sức mạnh dồi dào.
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch trắng bệch không còn giọt máu. Trong mắt nàng không cách nào khống chế hơi nước trồi lên, màn sương che lấp tầm nhìn của nàng.
Trong tầm mắt mờ mịt, nàng không thấy người trên tường thành, không biết là đã ngã xuống hay đã lui ra sau.
“Lấy nhiều dụ ít! Không công bằng!” Nàng mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng chửi mắng của lão tiền bối vừa căm giận vừa đau lòng vang vọng bên tai, “Nhưng Uyên nhi cũng hành động theo cảm tính quá! Cho dù tranh giành vì tôn nghiêm cũng không nên được ăn cả ngã về không thế chứ!”
Trước mắt nàng ngày càng hỗn độn, từ từ biến thành màu đen. Lộ Ánh Tịch giật giật môi, nhưng phát giác bản thân không thốt thành lời. Trái tim nàng co thắt từng cơn, giống như bị người ta tàn nhẫn cắt từng miếng.
“Nha đầu?! Con làm sao vậy?!” Lão phát giác ra tình trạng bất thường của nàng. Lúc này lão bất chấp lễ giáo nam nữ thụ thụ bất thân, đưa một tay đỡ bả vai của nàng, “Nha đầu à, con đừng ngất xỉu vào lúc này chứ! Ta còn phải đến xem Uyên nhi mà!”
Lộ Ánh Tịch muốn mạnh mẽ chịu đựng, lòng dạ lo lắng như lửa đốt. Nhưng ý thức càng lúc càng rã rời. Cuối cùng nàng sụp mi mắt, lâm vào tối tăm hắc ám, lạnh lẽo và đau thương.