Bích Nha vừa cằn nhằn vừa đi tới, mà Tích Vô Nhai đứng ở bên cạnh đã trợn mắt há mồm nhìn nữ tử đang nằm trên mặt đất với tư thế hình chữ đại (chữ 大: hình người dang hai tay hai chân). Kinh ngạc, kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc cũng cực kỳ phẫn nộ khiến hắn nói không nên lời.
Khẳng định tình cảm trong lòng nhưng Tích Vô Nhai vẫn không dám chắc bản thân sẽ hoàn toàn chấp nhận nàng. Tuy nhiên cho tới hiện hiện tại, nhìn bộ dạng nàng như vậy, Tích Vô Nhai tiến từng bước tới cạnh, túm lấy cánh tay, giọng điệu có phần nhiêm khắc: “Đứng lên, bộ dạng nàng như vậy là sao chứ?”
“A?” Vân Phi Vũ há to miệng, buồn bực nhìn nam nhân trước mắt, thầm nghĩ: “Ta nằm là việc của ta, liên can gì tới hắn chứ?”
Thấy nàng lộ vẻ mặt khó hiểu, Tích Vô Nhai quát: “Có nữ nhân nào như nàng không cơ chứ. Tùy tiện nằm trên mặt đất, cũng không để ý xem bên cạnh có ai, chẳng lẽ mẫu thân của nàng dạy nàng như vậy hay sao, không có một chút quan niệm đạo đức liêm sỉ?”
Từ lúc lạc vào thế giới này, mẫu thân là người gần gũi với Vân Phi Vũ nhất. Tuy nàng đã qua đời, nhưng y tuyệt đối không chấp nhận kẻ khác nói xấu nàng. Y lập tức đứng lên, vung tay thoát khỏi bàn tay của Tích Vô Nhai: “Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Dựa vào cái gì mà đòi quản lý ta? Mẫu thân của ta dạy dỗ ra sao là chuyện của gia đình ta, ngươi quan tâm cái rắm!”
Nói xong, không quản cơ thể mềm nhũn, cố gắng bò lên khỏi mặt đất, bước thấp bước cao, thở hồng hộc hô: “Tiểu Nha, chúng ta trở về. Thấy người như thế lại càng thêm bực mình.”
Tích Vô Nhai biết mình nhất thời xúc động đã lỡ lời, nhưng hắn thực sự không chịu được bộ dạng tùy tiện của nàng, tưởng tượng trước mặt nam nhân khác nàng cũng như vậy khiến hắn vô cùng tức giận.
Trong nháy mắt, Tích Vô Nhai phi thân tới trước mặt Vân Phi Vũ và nắm lấy ta nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta đã bái đường thành thân, nàng nói ta là ai sao? Chỉ cần một ngày nàng còn là nương tử của ta thì ta còn có quyền quản nàng.”
“Ngươi…” Vân Phi Vũ không hiểu vì sao Tích Vô Nhai lại phát điên lên như vậy. Rõ ràng hắn vẫn luôn không cam tâm về cuộc hôn nhân này, hiện tại lại luôn miệng nói y là nương tử của hắn.
Trước tiên không bàn tới suy nghĩ của Vân Phi Vũ, từ hồi tới Tích gia, y luôn bị đối xử như một vị khách không được hoan nghênh, đâu có được hưởng thụ sự tôn trọng, mà người trước mắt lại đột nhiên muốn quản y khiến y không khỏi phẫn nộ, cười thành tiếng: “Ha ha ha Quả thực rất buồn cười. Ta là nương tử của ngươi? Ngươi là tướng công của ta? Chúng ta đã từng bái đường thành thân sao?”
Dùng sức gạt tay hắn ra, Vân Phi Vũ liên tục cười lạnh: “Nói còn hay hơn hát. Ta hỏi ngươi, khi ta vừa tới nơi này, ngươi lấy thân phận gì để giới thiệu ta với người của Tích phủ? Ta ở trong Tích gia các người bị đối xử như thế nào ngươi có biết hay không?”
Dường như Vân Phi Vũ thực sự căm tức, lấy tay chỉ lên ngực Tích Vô Nhai: “Ngươi thử để tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi đã từng thật sự coi ta là nương tử của ngươi chưa? Ngươi có thực sự coi trọng cuộc hôn nhân này không? Trong mắt các ngươi thì ta là cái gì? Hàng hóa sao? Đạo cụ? Con rối? Ta khinh. Không chỉ nói các ngươi không thừa nhận ta, nói thật cho các ngươi biết, cho tới bây giờ ta cũng chẳng coi các ngươi ra gì. Mọi người đều chỉ làm theo nhu cầu thôi, hòa thuận thì tới, không hòa thuận thì đi. Nếu Tích đại thiếu gia ngài nhìn ta không vừa mắt, an tâm, đợi lát nữa ta thu dọn hành trang liền đi khỏi nơi này. Tiểu Nha, chúng ta đi!”
Không chú ý tới lời nói của mình có bao nhiêu ai oán, lúc này, trong lòng Vân Phi Vũ chỉ có hỏa nộ dạt dào.
“Không được phép đi!” Theo một tiếng hét lớn, Vân Phi Vũ rơi vào một vòng tay ấm áp nóng bỏng, không đợi y phản ứng, trên môi đã bị hai phiến hoa mềm mại ngọt ngào chặn lại, nhất thời, đầu óc trống rỗng.
Bích Nha nhìn ra Tích Vô Nhai thích tiểu thư nhà mình, nhưng nhìn một màn trấn động này, nàng trợn tròn hai mắt, gắt gao che miệng mình lại, ngây dại, không thể tin điều đang xảy ra trước mặt.
Nụ hôn bá đạo mang theo lửa giận dần chuyển thành nhẹ nhàng liếm lộng, tham lam quấn quýt. Vân Phi Vũ mơ mơ màng màng mở miệng, tùy ý hơi thở mang theo hương trà thơm mát xâm nhập, dây dưa cùng lưỡi của mình, mạnh mẽ xâm chiếm thành nội, không chỗ nào không mang theo sự khiêu khích.
Dục vọng dưới thân đã cứng rắn như thiết nhưng Tích Vô Nhai biết hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp, không muốn buông ra tiểu mỹ nhân trong lòng, nhìn đôi mắt mê mang như nước, hai má đỏ bừng, có chút kiềm chế không được muốn lập tức dẫn nàng vào phòng, chính là bên tai truyền đến một tiếng ho khan làm cho hắn lập tức tỉnh táo lại. Biết bản thân thất thố, nhưng hắn vẫn không hối hận, bởi vì tiểu mỹ nhân trước mắt quá đỗi ngọt ngào.
Vân Phi Vũ cũng bị tiếng ho khan thức tỉnh, nghi hoặc mở mắt trừng gương mặt anh tuấn bao hàm tiếu ý cách mình quá gần, đột nhiên hồi tưởng lại nụ hôn khiến huyết áp tăng cao, nhiệt lưu dưới bụng không ngừng dâng lên, dục vọng cũng kêu gào càng thêm lợi hại.
Kinh hoảng đẩy Tích Vô Nhai ra, vì che dấu sự xấu hổ của mình, Vân Phi Vũ thống khổ ngồi xụp xuống, ôm chặt hai đầu gối, bắt đầu áp chế dục vọng đang ngẩng đầu.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?”
“Nàng có chỗ nào không thoải mái?”
Hai người đang muốn tiến tới lại bị tiếng rống của Vân Phi Vũ khiến cho giật mình: “Đừng tới đây, cũng không được lại đây, dám lại đây thì cả đời này ta cũng không bao giờ tha thứ cho các ngươi.”
Hai người không tiếp tục bước tới, lo lắng nhìn y, một hồi lâu sau mới thấy y ngẩng đầu lên, đôi mắt chăm chú nhìn mặt đất: “Ta không sao, để cho ta yên tĩnh một lúc. Các ngươi đi xa xa chút, ta muốn ở một mình.”
Thấy sắc mặt y bất định, một hồi hồng một hồi trắng, bất quá… hình như thân thể không có vấn đề. Hai người liếc nhau, nhẹ nhàng cùng rời đi.
Bích Nha theo sát phía sau Tích Vô Nhai, mãi cho đến khi tới nơi rất xa mới dừng lại, nàng đã nhịn cả nửa ngày, hiện tại Vân Phi Vũ không có ở đây, lập tức bùng nổ.
“Tích công tử, nô tỳ chỉ là một hạ nhân, vốn không được xem vào chuyện của chủ nhân, nhưng ngài đối xử với tiểu thư như vậy… rốt cuộc ngài muốn làm gì? Một bên không thừa nhận quan hệ của hai người, một bên không ngừng khi dễ tiểu thư nhà ta. Cho dù tiểu thư nhà ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nhưng nàng vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, công tử làm như vậy…”
“An tâm, nàng là nương tử của ta, cũng là đại phu nhân của Tích gia, tới thời điểm cơm chiều ta sẽ tuyên bố.”
Tích Vô Nhai nhìn chấm đen nho nhỏ đằng xa, bâng quơ nói ra những lời này, đánh gãy hàng loạt câu hỏi chất vấn của Bích Nha, khiến nàng nghẹn họng, không thể tiếp tục vấn đề.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Vân Phi Vũ níu chặt tóc mình, có chút nản lòng ngồi trên mặt đất. Chính mình lại vì một nụ hôn lại nổi lên phản ứng, còn là bị một nam nhân hôn. Y thừa nhận cả ngày không được tự nhiên có thể là bởi vì để ý tới người kia, nhưng cũng không chứng tỏ y thích nam nhân nha!
Tuy rằng kiếp trước chưa từng yêu ai, cũng chưa từng thích qua nữ nhân nào, nhưng rõ ràng y cũng đâu có thích nam nhân. Nếu không phải đêm đó say rượu bị tên khốn kiếp kia mang lên giường, chỉ sợ y sẽ mang thân xử nam xuyên không tới đây, chính là… nụ hôn vừa rồi là sao chứ, có thể khiến y trầm mê trong đó, không thể kiềm chế bản thân yêu thích cái hương vị cùng cảm giác này. Nhớ tới nụ hôn vừa nãy, vật dưới thân lại bắt đầu rục rịch.
“Khốn kiếp!” Vân Phi Vũ tức giận đấm mạnh lên mặt đất, tuy rằng đấm trên thảm cỏ dày nhưng lực dội lại cũng đủ khiến bàn tay y đau đớn.
“Ai ui…” Xoa lên các đốt ngón tay sưng đỏ đau đớn, cả người lại ngả trên mặt đất, nhìn bầu trời đã ngả màu u ám, quang đãng không một áng mây.
“Chẳng lẽ ta thực sự thích nam nhân sao?” Y lầm bầm, cố dùng sức lắc mạnh đầu: “Tại sao lại có thể như vậy chứ? Yêu nam nhân? Đùa sao? Nhớ tới tên hỗn đản kiếp trước lại tức muốn chết… hừ hừ. Ta tức giận… không phải vì kẻ trên giường là nam nhân, mà là… mà là ta cũng là nam nhân, vì sao lại bị kẻ khác áp dưới thân, phải áp thì cũng là ta áp người khác. Thì ra là thế, khó trách ta không chán ghét bị nam nhân hôn, cũng chẳng cảm thấy ghê tởm. Chẳng lẽ đồng tính luyến ái cũng có thể di truyền hả trời?”
Nhớ lúc cha y trở về có mang theo tình nhân, khi phát giác người đó là nam nhân, bản thân quả thực có chút kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy có gì bất ổn, lúc đó còn cảm thấy nam nhân gầy yếu kia đứng cạnh cha mình tương đối xứng đôi, chẳng lẽ thực sự là di truyền?
Càng ngày càng khẳng định mình có xu hướng đồng tính, Vân Phi Vũ vứt bỏ cơn tức giận, đồng thời cũng cảm thấy lo lắng. Chính mình đang giả dạng nữ nhân, mà xem ra người nọ lại thích nữ nhân, không phải chân chính bản thân mình. Nghĩ tới đó, trong lòng không khỏi cảm thấy chua sót.
Nghẹ giọng thở dài, nghĩ thầm: “Phải mau chóng rời khỏi đây, thừa dịp bản thân còn chưa dấn sâu vào việc này.”
Tuy rằng bên dưới là thảm cỏ dày, nhưng hơi lạnh cuối thu vẫn từ từ dâng lên khỏi mặt đất. Mới nằm một lúc mà Vân Phi Vũ đã cảm thấy cả người lạnh như băng, lập tức đứng lên, nhìn chung quanh một lượt, dưới ánh sáng nhàn nhạt thấy được hai người đang đứng cách xa nơi này, chậm rãi rời đi.