Khắp nơi đều có những ngọn măng non đâm thẳng lên trời, dường như chưa bao giờ bị ai hái. Tìm một nơi măng mọc nhiều nhất, Vân Phi Vũ buông rỏ trúc xuống, lúc này mới nhớ ra mình quên mang theo dụng cụ đào măng, nhưng trở về thì…
Nghĩ ngợi một hồi, đi lòng vòng chung quanh, rốt cuộc cũng tìm được một hòn đá sắc nhọn. Ngồi xổm xuống trước một cây măng, y bắt đầu cẩn thận đào lên.
Đào cả nửa ngày vẫn chưa thấy được gốc măng, hơn nữa y cũng đã cố gắng hết sức với công cụ trong tay, vừa định ngồi xuống đất nghỉ ngơi chợt nghe phía sau truyền tời tiếng quát chói tai: “Đừng nhúc nhích!”
Chỉ nghe ‘sưu’ một tiếng, cơn gió sắc bén lướt sát bên tai, sau đó có một cây tiểu đao cắm trên mặt đất trước mắt, cẩn thận nhìn lại, có một con rắn nhỏ màu sắc sặc sỡ đang giãy dụa dưới lưỡi đao, chỉ chốc lát sau đã nằm ngay đơ, không còn động đậy.
Chỉ cần nhìn màu sắc cũng biết đây là một con độc xà vô cùng nguy hiểm, Vân Phi Vũ sợ hãi hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn nữ tử phía sau, nhoẻn miệng cười: “Lê Hoa tỷ, đa tạ.”
Gương mặt xinh đẹp, nụ cười tựa nắng mai, nhìn nam tử trước mắt, Tuyết Lê Hoa thoáng thẫn thờ, khi lấy lại *** thần mới phát hiện mình thất thố, quay mặt sang nơi khác nói: “Ta… ta mới không muốn cứu ngươi, chỉ là… vừa vặn thấy con rắn kia…. là thứ mà ta muốn tìm mà thôi.”
Nhìn vẻ mặt nàng nổi lên một tầng mây đỏ, Vân Phi Vũ biết nàng thẹn thùng. Ở chung nhiều ngày khiến y hiểu nữ tử trước mắt cũng chẳng phải người lạnh lùng khó gần gũi, kỳ thực tính tình nàng vô cùng ngay thẳng đáng yêu, chỉ là ngẫu nhiên sẽ quậy phá một chút, mà hiện tại chính là đang làm như vậy. Nén lại cảm giác muốn cười, Vân Phi Vũ ho nhẹ một tiếng, sau đó mở miệng: “Lê Hoa tỷ, sao tỷ lại tới đây? Chẳng lẽ…”
Còn không chờ y nói xong, Tuyết Lê Hoa lập tức ngắt lời: “Ta không thèm theo ngươi tới đây.”
Hai người đồng thời thất thần. Vân Phi Vũ xoay người sang nơi khác… “Không được cười. Ta còn chưa nói gì mà nàng đã tự khai ra rồi, thật thú vị.”
Xem nam tử đưa lưng về phía mình, bả vai không ngừng run rẩy. Nghĩ rằng y đang giễu cợt mình, Tuyết Lê Hoa tức giận, vừa định phát hỏa lại thấy hố nhỏ y mới đào lên: “Ngươi muốn đào măng?”
“À… Đúng vậy.” Vân Phi Vũ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chiếc phi tiêu hình thoi còn cắm trên thân độc xà, thoạt nhìn rất rắn chắc: “Lê Hoa tỷ, có thể cho ta mượn phi tiêu của tỷ dùng một chút không?”
Tuyết Lê Hoa nhìn một lượt: “Ngươi không mang công cụ?” Nói xong, bàn tay lần sang bên hông, lấy ra một chiếc phi tiêu sáng bóng: “Đây này.” còn chưa đợi nam tử nói lời nào, nàng lập tức mở miệng: “Cái kia vẫn còn độc dính bên trên.”
“Uhm.” Vân Phi Vũ nhận lấy, sau đó cẩn thận đào măng.
“Cái này cho ngươi.”
Nhìn chiếc túi hương rực rỡ trước mặt, Vân Phi Vũ thất thần, khó hiểu nhìn nàng.
Sắc mặt nữ tử đỏ ửng, ngoan ngoãn nói: “Nơi này rất nhiều rắn, cổ độc, côn trùng.”
“Đa tạ.” Vân Phi Vũ cười cười, đang muốn vươn tay nhận lấy lại đột nhiên nói: “Nếu cho ta rồi, vậy còn tỷ thì sao?”
“Ta thường xuyên tiếp xúc với độc vật, không sợ mấy thứ đó.” Tuyết Lê Hoa mở miệng, thấy nam tử trưng vẻ mặt nghi ngờ, nàng lập tức nói tiếp: “Đó là di vật nương lưu lại cho ta, cho nên ta vẫn luôn mang ở bên người.”
“Vậy thì…” Vừa nghe vật này là di vật do mẫu thân nàng để lại, Vân Phi Vũ do dự một lúc, nhưng thấy nàng thực sự kiên quyết, y đành tươi cười gật đầu: “Được, trước tiên cứ cho ta mượn dùng một chút. Ra khỏi rừng trúc sẽ trả lại cho tỷ.”
“…Uhm.” Thấy y lại vùi đầu đào măng không thèm nói tiếp, Tuyết Lê Hoa cũng ngồi xổm xuống, chọc chọc búp măng mềm mềm, sau đó nói: “Thứ này rất dễ ngửi, nhưng ăn vào vừa đắng lại vừa chát, không thể ăn đâu.”
Chuyên tâm đào măng, rốt cuộc cũng thấy gốc, phi tiêu nhẹ nhàng hất một cái, búp măng non mềm đã nằm gọn trong tay, Vân Phi Vũ ngẩng đầu, lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Ngâm trong nước sôi một lát sẽ mất đi vị chát, đây chính là mỹ vị, không chỉ có lượng dinh dưỡng cao mà hương vị cũng vô cùng tươi mát ngon miệng, xào, nấu, trưng, trộn đều ngon.”
Tuyết Lê Hoa há miệng, hơi giật mình nói: “Có nhiều cách thức nấu như vậy sao?”
Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó tiếp tục vùi đầu đào măng, nữ tử nghĩ nghĩ, tiếp tục lấy một cây tiểu đao bên hông ra, đào mạnh chung quanh búp măng.
Thấy động tác của nàng, Vân Phi Vũ vội vàng quát nhẹ: “Cẩn thận một chút, đào từ từ chung quanh. Mấy thứ này rất mềm, yếu ớt, đào không đúng cách sẽ không ăn được đâu.”
“Nga” Tuyết Lê Hoa nghe lời, dùng đầu đao nhẹ nhàng đào lên, sau đó quan sát động tác của nan tử, học tập, làm theo. Những cái đầu đều bị bới thành hai nửa, nhưng sau đó dần thuần thục hơn. Tuy rằng công cụ cũng chẳng phải đặc biệt thuận tay nhưng còn tốt hơn tảng đá trước đó nhiều, không bao lâu, hai người đã đào được một đống.
Vân Phi Vũ lấy giỏ trúc sang, sắp xếp đống măng kia vào giỏ, sau đó nói: “Lưu lại một chút, đừng đào hết, chúng ta tới nơi khác đào tiếp.”
“Được rồi.”
Hai người vun đất lại chỗ cũ, sau đó đổi địa điểm rồi tiếp tục đào. Cứ lặp lại như vậy, tới trưa, Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn mặt trời, giỏ trúc đã đầy ắp, y ôn nhu nói: “Lê Hoa tỷ, chúng ta trở về đi!”
Tuyết Lê Hoa ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng thật đáng yêu, nhìn giỏ trúc vẫn chưa đầy hẳn, buồn bực nói: “Không đào tiếp sao?”
“Uhm, sắp tới trưa rồi, hôm khác chúng ta lại tới đào. Bây giờ trở về nấu cơm thôi.”
“Được.”
Tuyết Lê Hoa đứng lên, thấy y dùng y phục cẩn thận lau sạch phi tiêu mới đưa cho mình, mấp máy môi, chẳng nói lời nào liền nhận lại.
“Đi, chúng ta về nhà nào.” Vân Phi Vũ quay sang cười với nàng, sau đó nhấc giỏ trúc lên.
“Chờ một chút.”
“?” Vân Phi Vũ khó hiểu nhìn về phía nàng, còn không đợi y phản ứng, giỏ trúc đã bị nữ tử đeo lên lưng.
“Lê Hoa tỷ, tỷ…”
Tuyết Lê Hoa liếc y một cái: “Ta cũng không có xem thường ngươi, nhưng ngươi cũng không nên xem thường vết thương trên bả vai mình, đó không phải thứ chỉ cần mấy tháng cũng có thể hoàn toàn bình phục. Cho nên, từ nay về sau cần phải chú ý vào, nếu không, chờ tới khi phát bệnh, chỉ sợ đến lúc đó cánh tay chẳng thể cử động nổi.”
Vừa nghe nàng nói vậy, Vân Phi Vũ hoàng sợ, đôi tay không thể cử động, vậy không riêng gì việc múa đao luyện kiếm, ngay cả việc nấu nướng ưa thích của mình cũng không làm được, xem ra sau này phải chú ý một chút.
Thấy nữ tử bước lên phía trước, giỏ trúc to lớn hoàn toàn che mất thân thể thon gầy của nàng, Vân Phi Vũ thực sự không đành lòng, vội vàng đuổi theo: “Lê Hoa tỷ, vẫn là…”
“Đừng xem thường ta.” Tuyết Lê Hoa dương dương tự đắc nhướn mi: “Sức mạnh của ta chính là số một số hai trong thôn, rất nhiều nam nhân đều không thể so được với ta. Mau trở về nấu cơm thôi, ta đói bụng.”
Thấy nàng tiếp tục kiên trì, Vân Phi Vũ gật đầu không nói thêm gì nữa, hai người lập tức trở về thôn. Trên đường, ánh mắt những người trong thôn thỉnh thoảng bắn về phía hai người, nhưng đại bộ phận vẫn là nghi hoặc cùng khó hiểu, tựa hồ không thể lý giải hành động của Tuyết Lê Hoa.
Kêu Tử Trúc cùng Thanh Thủy tới trợ giúp lột măng, ngay cả Đỗ Nguyệt Nga, người từ sáng sớm đã không thấy nhi tử mình đâu cũng chạy tới. Mấy người hi hi ha ha cùng nhau vừa cười vừa nói đến náo nhiệt, chỉ chốc lát sau đã lột được một đống.
Vân Phi Vũ thấy đã đủ lượng dùng cho bữa trưa liền bắt tay vào nấu nướng, hai nữ tử kia cũng tự giác bước tới hỗ trợ.
Xào, nấu, trưng một hồi, sáu mặn một canh đã được bày lên bàn. Món ngư phiến cay được chọn làm khai vị, tiếp đó là món gà thái hạt lựu xào chua ngọt, măng xào cùng thịt xé nhỏ vừa mềm vừa ngon, tỏi cà tím cay nồng, nấm hương cải xanh với hương vị nhẹ nhàng mọng nước, măng trộn đường nhẹ nhàng khoan khoái, cộng thêm bát canh xương cá thơm nức mũi. Mọi người đều giương ngón cái, mấy con sâu ăn trong bụng cứ liên tục ngọ nguậy không ngừng.
Cũng do hôm nay dùng cơm hơi trễ nên tất cả mọi người đều đói bụng, ăn xong, đồ ăn trên bàn đã bị đánh chén sạch sẽ, mà Tuyết Lê Hoa ôm bát cơm trắng, nhìn trên bàn chỉ còn chén đĩa cùng bát canh, bàn tay đang định vươn tay lấy canh ăn cơm tiếp.
“Chờ một chút.” Vân Phi Vũ ngăn cản nàng, cười: “Nhanh thôi.”
Vào phòng bếp, thêm hai khúc củi vào chiếc lò vẫn chưa tắt lửa, sau đó đánh hai quả trừng gà, cầm lấy búp măng cuối cùng cắt thành từng mảnh nhỏ. Chảo đã nóng, thêm dầu, xào qua xào lại. Một lát sau, một bát măng xào trứng thơm lừng đã ra lò. Vân Phi Vũ bưng tới trước mặt nàng, mỉm cười nói: “Trông không đẹp mắt nhưng ăn với cơm rất ngon, tỷ ăn đi.”
“Uhm.” Tuyết Lê hoa gật đầu, gắp đồ ăn, cúi đầu và cơm liên tục, nhưng đôi tai đỏ bừng đã tố cáo tâm tình nàng đang kích động nhường nào.
Tới tháng năm, hai người lại tiếp tục đi đào măng vài lần, mà phần lớn đều được Vân Phi Vũ nấu chín, để lạnh, sau đó làm thành măng khô, còn dùng muối ngâm một ít trong mấy chiếc bình, sau đó bao lấy, bỏ vào hầm, nói rằng mùa đông khan hiếm rau cỏ có thể lấy ra để ăn.
Chiều hôm đó, Vân Phi Vũ đứng một mình trong phòng bếp, nhìn nguyên liệu hiện có, đang cân nhắc xem làm món gì thì phía sau chợt vang tới tiếng nói.
“Tiểu Vũ, đệ đang làm gì vậy? Không phải mới ăn cơm trưa xong hay sao?”
Nghe thấy giọng nói đã đoán được là ai, y xoay người, mỉm cười nói: “Ta đang chuẩn bị đồ ăn thôi, đang nghĩ xem nên nấu món gì, Lê Hoa tỷ lại đói bụng sao? Có muốn ta nấu trước cho tỷ một chén diện điều không?”
“Không, ta không đói bụng.” Tuyết Lê Hoa vội vàng xua tay, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm: “Ta biết mình ăn nhiều lắm, nhưng ta đâu phải trư…”
“À, ta không có ý này, Lê Hoa tỷ đừng hiểu lầm, ta…”
Không đợi Vân Phi Vũ giải thích xong, chợt nghe ngoài cửa truyền tới tiếng quát lớn: “Con nói đi, có phải bát thịt đó là do người kia đưa cho?”
Cùng với tiếng trách mắng là thanh âm nức nở, một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi ôm một tiểu hài tử mười tuổi bước đến. Phụ nhân kìa vừa bước vào liền chỉ vào Vân Phi Vũ, hỏi tiểu hài tử đang khóc: “Có phải bát thịt đó là do người này đưa cho con?”
Hài tử chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, sau đó nhìn nam tử, gật đầu.
Vân Phi Vũ kinh ngạc, y nhớ rõ tiểu hài tử này. Hôm qua, khi làm cơm, không biết nhi tử nhà ai chạy tới đây, nhìn bát thịt ba chỉ nấu măng mà chảy nước miếng ròng ròng, vì vậy y múc một bát nhỏ cho tiểu hài tử này, chẳng lẽ thịt kia có vấn đề? Nhưng tất cả bọn họ đều ăn mà, ai không có việc gì đó thôi.
Phụ nhân đập mạnh chiếc bát hôm qua lên mặt bàn, gầm lên với Vân Phi Vũ: “Ngươi nói đi, ngươi có ý gì, hài tử nhà ta chỉ thèm mấy miếng thịt của ngươi, vậy mà ngươi lại hạ độc với nó. Họ Vân các ngươi quả nhiên chẳng ai tốt lành cả.” Sau đó chuyển hướng về phía nữ tử: “Lê Hoa à, người như vậy…”
“Được rồi.” Tuyết Lê Hoa ngắt lời nàng: “Ngươi luôn miệng nói Tiểu Vũ hạ độc hài tử nhà ngươi, nhưng hôm qua tất cả chúng ta đều ăn bát thịt đó, tại sao không xảy ra vấn đề gì, muốn tra ra vấn đề không phải cứ làm theo cách của ngươi đâu.”
“Lê Hoa, ngươi…” Phụ nhân nhất thời kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nàng.