Ngày hôm đó trời rất lạnh, hơi thở phả ra tựa hồ đều có thể kết thành một tầng băng, cho dù mặt trời đã mọc lên nhưng cũng bị lớp sương mù mông lung dày đặc che khuất, tản ra ánh sáng nhợt nhạt không chút hơi ấm, khắp nơi đều lộ vẻ quanh hiu buồn bã.
Giờ tỵ, năm trăm người đã tới địa điểm trên bản đồ đánh dấu, nấp trong bụi cỏ khô lẳng lặng chờ. Gió lạnh thấu xương thỉnh thoảng lại thổi qua mặt bọn họ tựa như cắt lên da thịt, đau đớn. Núp gần một canh giờ, tay chân tê rần nhưng bọn họ vẫn không nhúc nhích, chờ đợi thời cơ.
“Đến đây.” Thanh âm của Duẫn Lạc truyền tới từ đỉnh núi không xa, chỉ thấy hắn trượt xuống, bùn đất rơm rạ phủ đầy người cũng không kịp phủi, vung tay ra hiệu cho binh sĩ: “Xuất phát!”
Vân Phi Vũ theo sát đằng sau, nhỏ giọng hỏi: “Tình huống như thế nào rồi?”
Không quay đầu lại, Duẫn Lạc vừa chạy chầm chậm vừa thấp giọng trả lời: “Người của chúng ta còn cách Ô Tác thành khoảng một dặm, mà phần lớn binh mã trong thành cũng bắt đầu tụ tập trước cổng thành.”
“Uhm!” Thiếu niên bắt đầu suy nghĩ, theo lời Bạch Thanh Thu nói, từ nơi vừa rồi tới rừng cây nhỏ còn cần một khắc*, mà toàn bộ nhân mã trong thành tụ tập về phía trước cũng cần khoảng một khắc, thời gian không sai biệt nhiều lắm, chỉ mong bọn họ có thể kéo dài lâu một chút.
(Một khắc = 15 phút)
Quay đầu nhìn binh lính phía sau, thấy tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt nghiêm nghị theo sát phía sau, thiếu niên không khỏi cảm thán. Người dưới tay hai vị phó tướng Trì – Tống vốn không đội trời chung, thế nhưng hiện tại lại hòa hợp như vậy, mặc kệ là hai vị phó tướng, hoàng thượng hay vương gia, cho dù là nghĩa phụ đã qua đời của y mà trông thấy cảnh này… sợ bọn họ sẽ vô cùng kinh ngạc.
Dạ Diệp quốc đã mất đi một vị tướng quân được muôn người kính yêu, không thể tiếp tục mất đi hai vị phó tướng chiếm được sự sùng bái của mọi người, nếu không… Thiếu niên nắm chặt thanh kiếm bên hông, âm thầm thề: “Nhất định phải cứu được bọn họ ra ngoài.”
Mọi người đi qua khe núi mọc đầy cỏ dại. Vách núi trơn nhẵn nghiêng ngả lộ ra từng mảng nham thạch khiến người ta hít thở không thông. Sau một lúc, rốt cuộc mảnh rừng cây nhỏ cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Duẫn Lạc nâng tay chắn ngang, tất cả mọi người đều dừng lại: “Đệ không cảm thấy quá yên tĩnh hay sao?” Hắn hơi quay mặt sang thiếu niên bên cạnh, mà đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
“Đúng.” Vân Phi Vũ gật đầu. Tuy nói rừng cây nhỏ này bị nhiều dãy núi bao quanh, nhưng không khí yên tĩnh hiện tại quả thực rất quỷ dị.
“Ta tới phía trước thăm dò.” Thiếu niên vừa mới bước được nửa bước đã bị Duẫn Lạc níu lại. Hắn quay đầu nhìn người phía sau: “Tiểu Hầu, ngươi đi đi. Có động tĩnh gì phải lập tức trở về.”
“Tuân mệnh!” Một gã binh sĩ có thân hình thấp bé tương tự thiếu niên tiến lên phía trước. Tuy hắn có đôi tai giống tai khỉ, nhưng đôi mắt lại vô cùng linh hoạt, không ngừng chạy ra chung quanh xem xét tình hình.
“Hắn…”
Biết thiếu niên lo lắng việc gì, Duẫn Lạc nhẹ giọng trấn an: “An tâm, giác quan của Tiểu Hầu rất linh mẫn, chỉ cần có vấn đề hắn sẽ lập tức phát hiện ra.”
“Nga” Thiếu niên nhìn gã binh sĩ kia không chớp mắt. Hắn là thuộc hạ dưới tay Duẫn Lạc, nếu Duẫn Lạc đã nói như vậy hẳn không có vấn đề.
Không lâu sau, tiểu tử kia đã khom lưng đi chung quanh khu rừng nhỏ một vòng, sau đó đứng ở trong rừng vẫy tay với hai người bọn họ.
“Haiz.” Vân Phi Vũ thở phào một hơi: “Xem ra ta đã quá khẩn trương, mùa đông chắc chắn không có tiếng côn trùng kêu vang, hơn nữa chung quanh rừng cây còn có núi bao quanh, gió không lùa vào được cũng là chuyện bình thường. Đại bộ phận nhân mã trong thành cũng đã di chuyển về phía trước, đương nhiên nơi này sẽ yên tĩnh hơn bình thường. Như vậy rất tốt.”
Hai người dẫn đầu đoàn binh sĩ xuyên qua bụi cỏ, chậm rã tiếp cận rừng cây. Tuy rằng khi thăm dò không có vấn đề, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Cho tới khi tất cả mọi người tiến vào giữa rừng cây, chung quanh vẫn yên tĩnh không chút tiếng động. Tất cả mọi người đều thở phào, bắt đầu tới gần tường thành. Lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng đá lăn ầm ầm.
Duẫn Lạc cả kinh, kêu to: “Không ổn, tất cả lui lại!”
Vân Phi Vũ lập tức rút Huyền Mặc kiếm, đứng chắn phía trước: “Ta mở đường, các người đi theo phía sau.” Tuy nhiên, khi tất cả mọi người lao ra khỏi rừng cây, tiến về phía con đường nhỏ, hàng loạt mũi tên sắc nhọn như ong vỡ tổ vùn vụt lao tới.
“Mọi người lui về phía sau!” Thiếu niên hét lớn một tiếng, phất trường kiếm cản vũ tiễn gần người, nhưng tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng truyền vào trong tai. Trơ mắt nhìn hàng loạt binh sĩ ngã xuống đất, tâm y như bị hàng ngạn mũi tên xuyên qua, đau tới tê tâm liệt phế.
Bẫy, đây là bẫy!
Cắn chặt răng, căm hận nhìn đám đầu người không ngừng gia tăng trên đỉnh núi, thiếu niên vung trường kiếm mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một mạnh, nhưng kẻ thù căn bản không cho bọn họ cơ hội thở dốc, tiếng kêu la lại truyền tới từ phía sau.
Nhìn đám binh sĩ Tây Chích cao lớn không ngừng nhảy ra khỏi tường thành, đôi mắt thiếu niên đỏ au, cầm lợi kiếm vọt lên phía trước.
“Tiểu Vũ.” Duẫn Lạc vươn tay chặn lại nhưng không kịp, liếc nhìn phía sau một cái, con đường nhỏ đã bị phong kín, căn bản không có nơi nào để trốn, trong lòng không khỏi bi phẫn, hắn rút trường kiếm bên hông, chỉ vào đám binh lính Tây Chích đông đúc, hô to một tiếng: “Giết, cho dù chết cũng phải kéo bọn hắn chôn cùng.”
Rơi vào hoàn cảnh này, chúng binh sĩ đều hiểu được: Bọn họ nhất định phải chết, nếu đã như vậy thì còn phải sợ hãi cái gì nữa? Nhìn kẻ thù vây quanh, thiếu niên ra sức chiến đấu, mọi người nhất tề rống lên: “Giết! Giết sạch bọn chúng!”
Bên tai tràn ngập tiếng kêu rên thống khổ thảm thiết, những phần tay chân đứt lìa rơi rụng trước mắt, mùi vị huyết *** tràn ngập trong mũi, chất lỏng đỏ tươi dần nhuộm kín thân thể y, trường kiếm trong tay vẫn không ngừng huy vũ. Nghe thanh âm lưỡi kiếm đâm vào thân thể đối phương, đôi mắt thiếu niên đỏ ngầu, liếm chất lỏng chảy xuống khóe môi, vừa vung tay, kiếm cũng lay động theo, nghe được người nọ tru lên thê thảm, y giương môi câu lên nụ cười khát máu, dùng sức bổ xuống, chỉ thấy người nọ bị cắt thành hai nửa từ ***g ngực.
Tràng diện nhất thời an tĩnh, ngay sau đó, những tiếng rống giận rít gào rung trời vang lên: “Giết hắn, giết hắn! Hắn là ác ma!”
Chém ngã kẻ thù chung quanh, Duẫn Lạc chống kiếm thở hồng hộc, đảo mặt tứ phía, những huynh đệ còn sống chẳng được bao nhiêu, mà kẻ địch lại không ngừng trào ra. Nhìn thiếu niên bị tầng tầng lớp lớp người bao vây cách đó mấy trượng, hắn lập tức cầm kiếm vọt tới.
Áp chế đau đớn trên lưng, trên vai, trên đùi, chỉ suy nghĩ tới việc giết chết kẻ thù trước mắt, chậm rãi tiếp cận thiếu niên đang dần chìm vào điên cuồng, nam nhân nở nụ cười ấm áp: “Tiểu Vũ, xem ra kiếp này chúng ta nhất định vô duyên, nếu vậy, chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại, được không?”
Ô Hòa đứng ở bậc đá trên đài cao, nhìn hai ngàn *** binh của mình bị chém giết chẳng còn lại bao nhiêu, hắn đau lòng không thôi, giận dữ thét gào: “Giết chết hắn! Giết chết tên ác ma kia!”
“Đại nhân!” Một gã phó quan tiến đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại hoàng tử nói muốn bắt sống hắn, không thể giết!”
“Cút ngay!” Ô Hòa đá hắn một cước văng ra xa, rống giận: “Người chết đâu phải người của hắn, đương nhiên hắn không đau lòng, nhưng những người này là nhân tài ta hao tâm tốn sức bồi dưỡng lại bị giết chết như vậy, bị giết hết như thế kia kìa!” Nói xong, hắn lại rống to về phía khu rừng nhỏ: “Giết hắn cho ta! Kẻ nào giết được hắn sẽ có trọng thưởng!”
Phó quan thấy bộ dạng đó của hắn, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh. Nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý tới mình, hắn lập tức nhảy xuống khỏi đài cao, biến mất nhanh như chớp.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ.”
Mơ hồ nghe thấy thanh âm quen thuộc, trong đám quân địch xuất hiện một gương mặt thân quen, Vân Phi Vũ huy một kiếm đâm xuyên qua kẻ thù gần đó, cười khẽ: “Duẫn đại ca, thật tốt, huynh vẫn còn sống!”
Thiếu niên cười chua sót lại vô cùng bi thương, Duẫn Lạc đau lòng, nhanh chóng chém ngã mấy kẻ bên cạnh, quan sát kẽ hở sau đó lẻn tới bên cạnh y, vừa vung kiếm vừa thề thốt: “An tâm, ta sẽ ở bên đệ đến cùng.”
“Được!” Thiếu niên nở nụ cười ấm áp, trường kiếm trong tay lại vung lên càng thêm điên cuồng, hung hiểm.
Kẻ thù giảm bớt, nhưng sức lực của hai người cũng cạn dần, trên tường thành lại truyền tới tiếng rít gào: “Giết, giết cho ta, giết hắn, lập tức giết chết hắn….”
Áp lực trước mắt đột nhiên thuyên giảm, Duẫn Lạc thầm nghĩ không xong, vừa xoay người đã thấy… quả nhiên tất cả kẻ địch đều vung đao điên cuồng chém về phía thiếu niên. Thấy mấy chục kẻ vung đao sáng lóa cùng nhau đánh úp y, không kịp suy nghĩ, hắn thả người bổ nhào về phía trước.
Thân thể đã không còn cảm giác đau đớn, bên tai cũng chẳng còn nghe được giọng nói của ai trong mắt chỉ còn thiếu niên dưới thân mình, hắn tươi cười xin lỗi: “Thực xin lỗi… ta… thất tín!”
Vân Phi Vũ kinh ngạc nhìn nam nhân phủ phía trên mình tươi cười ấm áp, lời nói trầm trầm chẳng rõ ràng lắm, đôi mắt dần khép lại, vô lực cúi đầu, còn có dòng máu đỏ tươi không ngừng tuôn trào từ cơ thể hắn đều khiến đôi mắt thiếu niên như bùng cháy, khiến thiếu niên đau đớn vạn phần.
“Không!” Tiếng rống thê lương, bi thương mà thống khổ khiến binh lính Tây Chích cầm đao ngẩn người, bàn tay dừng lại giữa không trung.
“Giết hắn, các ngươi ngây ra đó làm gì chứ, còn không mau giết hắn!” Tiếng rống giận trên tường thành lại truyền đến, đao kiếm lại nhất loạt huy tới.
“Không cho kẻ nào tổn thương huynh ấy, không cho kẻ nào tổn thương huynh ấy dù chỉ một chút!” Thiếu niên ôm lấy thân thể nam nhân, điên cuồng ngồi một chỗ. Nhìn đám kẻ thù đuổi theo phía sau, y lập tức đứng dậy, cẩn thận dìu nam nhân tựa lên một gốc cây: “Chờ ta.”
Nắm chặt trường kiếm trong tay, mỗi bước đi đều lưu lại một vệt máu, nhìn chung quanh một vòng: “Nhiều như vậy sao?” Thiếu niên mỉm cười.
Bước một bước lướt lại sát bên kẻ địch, người nọ còn chưa kịp huy đao đã cảm thấy thắt lưng lạnh buốt, cảm giác đau đớn tột cùng đột nhiên kéo tới, hắn cúi đầu, không thể tin nhìn thân thể mình đang dần tách rời. Trước khi tắt thở, nhìn gương mặt tươi cười của thiếu niên nhuộm đầy huyết *** đỏ thẫm, hắn phun ra hai chữ: “Ác… quỷ!”
Trong rừng đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong thổi bay mái tóc thiếu niên, chỉ thấy y điểm nhẹ mũi chân, trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào tựa như đang chơi đùa với bọn họ. Con đường y băng qua vẩy đầy huyết ***, phần còn lại của tứ tri đã bị cắt lìa, máu chảy đầu rơi, tràng diện cực kỳ bi thảm chẳng khác chi địa ngục Tu La.
Nhìn đám thuộc hạ còn sót lại cũng bị chém giết tàn nhẫn, Ô Hòa vừa sợ vừa giận, khi người cuối cùng bị giết chết, hắn thấy người trong rừng liếc mắt nhìn lên đài cao, nụ cười trên mặt vặn vẹo mà dữ tợn, dọa hắn sợ đến nỗi ngã ngồi trên mặt đất.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập, hắn còn chưa kịp quay đầu lại đã nghe có người hạ lệnh: “Người đâu, đưa tổng đốc đại nhân trở về nghỉ ngơi.”
Cảm nhận được thân thể mình đang bị người khác nâng lên, Ô Hòa nhìn về phía người vừa tới: “Ca Nhĩ Ba, ngươi…”
Người nọ chẳng thèm để ý tới hắn, vung tay với binh sĩ phía sau, chỉ vào thiếu niên trong rừng: “Đại hoàng tử có lệnh phải bắt sống người kia.”
“Lại tới nữa sao?” Nhìn đám binh sĩ đông nghìn nghịt từ tường thành nhảy xuống, Vân Phi Vũ cười ha hả, thân thể đã sớm mệt mỏi khôn cùng, sức lực cạn kiệt, y quay đầu nhìn nam nhân dưới tàng cây, thì thào tự nói: “Duẫn đại ca, mọi người, ta tới đây!”