Vô Hỉ bưng khay gỗ đi vào, trên khay là hai chiếc bát ngọc, một đỏ một xanh, đều đang bốc lên màn khói trắng mỏng manh.
“Đến thời gian dụng dược?” Vân Khoảnh Dương nhìn về phía hắn.
Vô Hỉ gật đầu, nhẹ nhàng đặt khay lên bàn, bưng bát ngọc màu đỏ đưa cho Vân Khoảnh Dương. Nhìn Vân Phi Vũ đang nhắm chặt hai mắt, Vân Khoảnh Dương ôn nhu nói: “Vũ Nhi, ngồi dậy dùng dược.”
Nói xong, hắn vòng tay nâng y dậy tựa vào người mình, cảm nhận được thân thể y bỗng nhiên cứng ngắc, Vân Khoảnh Dương cười khổ: “Ta chỉ giúp đệ dụng dược, sẽ không làm gì khác.”
Giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của nam nhân nhưng thân thể không chút sức lực, miệng vết thương cũng khiến y đau đớn.
Hai má bị hơi nóng phả vào, vị dược liệu đông y tràn ngập xoang mũi, thanh âm trầm thấp của nam nhân truyền từ trên đỉnh đầu xuống: “Nhân lúc còn nóng mau uống đi, để lạnh càng khó uống.”
Oán hận, chán ghét cùng bất mãn từ từ dâng lên, y ghét bị nam nhân này đụng chạm, chán ghét hắn nói chuyện bên tai mình, chán ghét hắn làm bộ ôn nhu, chán ghét….
Thân thể ngày càng cứng ngắc, cứng ngắc nhưng lại bắt đầu run rẩy, nhắm chặt mắt để không nhìn thấy gương mặt hắn, mím chặt môi để không phải uống bát dược thủy trên tay hắn. Thân thể luôn theo bản năng mà từ chối hắn đụng chạm, nhưng là, nơi hai người chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể hắn không ngừng truyền tới, thân thể y bắt đầu thu lại, run rẩy.
Người trong lòng không ngừng run rẩy.
“Y sợ ta? Sợ hãi ta sao? Chán ghét ta sao? Không thể dễ dàng tha thứ, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Vân Khoảnh Dương buông bát, đôi tay ôm thiếu niên càng chặt, ghé vão lỗ tai y nói nhỏ: “Đệ là của ta, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, mỗi một bộ phận trên thân thể đệ cũng thuộc về ta, ngay cả tâm của đệ cũng thuộc về ta, cho nên ta không cho phép đệ cự tuyệt ta.”
Rõ ràng đang nằm trong vòng tay ấm áp nhưng Vân Phi Vũ lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Đôi môi y run rẩy, nghiến răng: “Buông ra, buông ta ra.”
“Không buông, vĩnh viễn không buông!” Nam nhân cố ý liếm vành tai thiếu niên, cắn nhẹ cần cổ trắng ngần. Nhìn những nốt đỏ hiện lên giống như nổi da gà, hắn cũng không thèm để ý, tiếp tục nhấm nháp mĩ vị.
“Buông… ta ra, buông….” Thanh âm nức nở truyền tới tai nam nhân, tâm thắt lại, rất đau. Hắn dừng động tác, nhìn gương mặt thiếu niên trở nên xanh xao, hắn bắt đầu hối hận vì hành vi của mình.
“Không phải nói sẽ không khiến y bị tổn thương lần nữa, không khiến y chịu khổ sở hay sao? Rốt cuộc ta bị làm sao vậy?”
Khẽ thở dài, hắn biết rõ, chỉ cần mình đối mặt với thiếu niên, cảm xúc sẽ trở nên vô cùng kích động, mà vừa rồi… xem ra lại không thể kiềm chế được.
Nhẹ nhàng đẩy thiếu niên ra xa một chút, nhìn thân hình y liên tục run rẩy, trước ngực thắt lại, khó thở, vô cùng khốn khổ. Vân Khoảnh Dương nhìn Vô Hỉ đang đứng ở một bên: “Ngươi tới giúp y dùng dược.”
Vô Hỉ giật mình, sau đó lập tức phản ứng, tiếp nhận bát dược thủy trong tay hắn, tiếp tục giúp Vân Phi Vũ. Nhìn bóng dáng đau khổ của chủ nhân, Vô Hỉ nhíu mày, lắc đầu khó hiểu.
Tay bưng chén thuốc lên, hắn đờ đẫn lên tiếng: “Uống.”
Người nọ rốt cuộc cũng rời khỏi, Vân Phi Vũ thở phào, thân thể dần bình tĩnh trở lại. Nhìn bát dược thủy đen ngòm trước mắt, y khó chịu nhăn mi, nhưng nghĩ cứ tra tấn bản thân như thế này cũng đâu có chết được, xem ra mạng sống của mình chưa thể kết thúc. “Tục ngữ nói “Đại nạn không chết, tất có hậu phúc.”. Phải, ta không thể chết tại nơi này, sớm hay muộn cũng phải chạy trốn, thoát khỏi người kia, vĩnh viễn không bao giờ… muốn gặp lại hắn nữa.”
Vân Phi Vũ hạ quyết tâm, cũng không để ý bát dược thủy đen ngòm kia đắng tới cỡ nào, há miệng nuốt từng ngụm từng ngụm, thầm nghĩ: “Hắn đã cứu ta, chắc sẽ không đưa độc dược tới đâu!”
Uống xong một bát, Vân Phi Vũ đột nhiên cảm thấy đói, bụng kêu ‘rột rột’. Vô Hỉ nhìn y, mặt không biến sắc, buông chiếc bát màu đỏ trên tay, bưng chiếc bát sứ men xanh tới: “Ăn!”
Nhìn một chút, thì ra là một bát cháo loãng, còn có chút thịt băm nhỏ, mùi thơm phả vào mũi. Vân Phi Vũ đói tới mức da bụng dính da lưng, hiện tại lại nhìn thấy món ngon như vậy, làm sao y có thể nghĩ tới việc từ chối, không ăn chính là ngu ngốc.
Tuy rằng người ngồi đối diện chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, kể cả đôi mắt đầy vẻ đe dọa ấy khiến người ta sởn tóc gáy, nhưng, chỉ cần không phải hắn là tốt rồi. Cùng người chết ở chung một chỗ còn tốt hơn là ở bên hắn.
Nhanh chóng ăn hết bát cháo, Vân Phi Vũ vẫn chưa thỏa mãn, rất muốn nói cần thêm một bát, nhưng nhìn hắc y nhân không lộ chút cảm xúc trước mắt, y có chút ngượng ngùng.
“Còn muốn ăn?” Mang theo chút nghi vấn, Vô Hỉ lên tiếng hỏi.
“Ân.” Vân Phi Vũ đỏ mặt gật đầu, sau đó lập tức nói: “Đa tạ!”
Vô Hỉ ngẩn người. Đa tạ???? Dường như có chút khó thích ứng, nhưng nhìn ánh mắt đợi chờ của thiếu niên, hắn hơi nhíu mày, lắc đầu, bưng chiếc bát trống không ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, Vân Khoảnh Dương dùng biểu tình phức tạp nhìn vào trong phòng.
“Ta đáng sợ như vậy sao? Vô Hỉ chỉ là một con rối không cảm xúc, y có thể thản nhiên đối mặt, còn ta lại khiến y sợ hãi như vậy?”
Nhìn Vô Hỉ bước tới cửa, Vân Khoảnh Dương phi thân, nháy mắt đã bay đi rất xa, đột nhiên dừng lại: “Đây là làm sao vậy? Ta càng ngày càng khác lạ. Vô Hỉ là ảnh của ta, vì sao phải trốn tránh?”
Càng nghĩ càng phiền lòng, nhấc chân quay trở lại hướng phòng của Vân Phi Vũ, nhưng mới đi mấy bước lập tức dừng lại, để tay lên ngực tự hỏi: “Rốt cuộc ta làm sao vậy?”
Trong lòng như có lửa đốt, muốn nhanh chóng giải tỏa, hắn thở dài một tiếng, phi thân tới một khoảng đất trống, tùy ý bẻ một nhánh cây, dưới dư ảnh trời chiều, múa bộ kiếm pháp gia truyền, Bích Lạc kiếm pháp.
Đợi tới khi múa xong bộ kiếm pháp, Vân Khoảnh Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngoại y ướt đẫm mồ hôi, mà oán khí trong lòng cũng vơi đi không ít. Dường như hiểu ra điều gì đó, nụ cười hờ hững thường ngày lại hiện lên, nhìn sao trời, hắn nhẹ giọng nói nhỏ: “Vũ Nhi, ta sẽ khiến cho đệ quen với việc ở bên cạnh ta. Đệ… vĩnh viễn trốn không thoát đâu.”
……………..
Đêm, Vân Phi Vũ ngủ không yên, ngẩng đầu nhìn đỉnh sa trướng đen tối. Ban ngày hỏi qua Vô Hỉ mới biết mình đã hôn mê năm ngày năm đêm, mà người vẫn luôn chăm sóc mình chính là người nọ. “Không thể hiểu nổi, vì sao hắn lại thay đổi lớn như vậy? Chẳng lẽ do hắn nhất thời hứng khởi? Có lẽ có mục đích khác? Chẳng lẽ bản thân ta… còn có giá trị lợi dụng sao? Cái thân thể này… rõ ràng hắn chán ghét nam nhân, vì sao lại có hứng thú với ta? Dù nghĩ thế nào cũng không sao hiểu được. Rõ ràng đã muốn giết ta, sau đó lại khẩn trương cứu sống, những mâu thuẫn này thật sự khó làm cho người ta có thể lí giải.”
Tuy rằng không nghĩ ra nhưng Vân Phi Vũ có thể hiểu được đôi chút, Vân gia sẽ không làm chuyện buôn bán lỗ vốn, và người nọ lại là đại đương gia của Vân gia, càng không bao giờ làm chuyện khiến mình thiệt thòi, chính là, rốt cuộc hắn mưu đồ cái gì? Đến tột cùng thì y còn gì đáng giá để hắn phải suy tính?
Một làn gió nhẹ thổi vào phòng cắt ngang suy nghĩ miên man của Vân Phi Vũ. Y kinh ngạc nhìn về phía cửa sổ, một khoảnh không tối mịt. Cửa chưa đóng kĩ hay sao? Hẳn là sẽ không, bởi vì y nhớ rõ, Vô Hỉ luôn đóng cửa cẩn thận mới bước ra ngoài. Cử động cơ thể, y muốn ngồi dậy, ngực đã không còn đau như trước, nhưng nơi tư mật phía sau nhói lên, không được phép đụng chạm, cho nên mặc y cố gắng một lúc lâu cũng chỉ có thể nghiêng người, vậy mà cũng đủ để y mệt mỏi thở hồng hộc.
Đột nhiên, y nhìn thấy một bóng đen nháy mắt đã đứng bên giường. Tuy rằng nhìn không rõ lắm nhưng vẫn nổi bật hơn mọi thứ chung quanh, bóng đen đó quả thật có thể cử động. Nhất thời, cảm giác sợ hãi ập tới, Vân Phi Vũ cố gắng lấy dũng khí, vừa muốn lên tiếng hỏi lại cảm thấy cổ họng bị chạm vào, sau đó không thể thốt lên dù chỉ một từ. Hiện tại, y rốt cuộc hiểu được bóng đen kia là con người, bởi vì nếu là quỷ, ngón tay sẽ không có độ ấm.