Bên tai truyền đến thanh âm ‘ba ba’, hai má tê rần đau đớn,Vân Phi Vũ mê mang mở mắt, đón y lại là một bàn tay chuẩn bị đánh xuống. Bản năng đưa tay ngăn lại, y lập tức hiểu được nãy giờ là bị người ta tát mấy cái, tức giận quát người nọ: “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?” Nam tử có làn da xanh xao, đôi mắt dài và nhỏ lắc cổ tay, thanh âm lộ vẻ tức giận: “Đương nhiên là đánh thức ngươi chứ sao. Ngủ như heo vậy, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh lại, hại tay ta đau như thế này đây.”
Thổi thổi bàn tay, hắn nhìn Vân Phi Vũ một lượt: “Tỉnh rồi thì nhanh chóng đứng lên làm việc. Chúng ta không thừa hơi nuôi kẻ ăn không ngồi rồi.”
“Làm việc?” Vân Phi Vũ vỗ về hai má, sửng sốt.
Người nọ thấy y nửa ngày cũng không chịu nhúc nhích, tiến lên, thô lỗ bắt lấy cánh tay y, đẩy ngã lên mặt đất: “Ngươi muốn ngẩn người tới khi nào nữa. Còn không mau đi!”
“Ngươi….” Vân Phi Vũ tức giận, vừa định chửi ầm lên, nhưng trước hoàn cảnh lạ lẫm cùng nam nhân ẻo lả trước mắt khiến y không hiểu mình đang ở nơi nào, rơi vào tình trạng nào, đành phải oán hận nhịn xuống.
Hỏa nộ căng đầy bụng, nhanh chóng bò lên khỏi mặt đát, y vỗ vỗ đám bụi bám trên người, lúc này mới phát giác trên người mình không còn mặc bộ y phục cũ mà là một bộ thô sam (Y phục đơn giản, thường dành cho hạ nhân, người nghèo) màu xám. Tuy rằng có chút cũ kỹ nhưng cũng ấm áp.
Đứng thẳng, y lạnh lùng nhìn về phía người nọ: “Muốn ta làm việc cũng được, nhưng trước tiên phải trả lời ta mấy vấn đề. Nơi này là đâu? Ngươi là ai? Vì sao ta lại ở đây?”
Nam tử nhướn mày, nhìn y khinh miệt: “Một tên tiện nô như ngươi thì làm gì có tư cách hỏi những vấn đề này. Giáo chủ đại nhân không giết ngươi đã là quá nhân đạo rồi, giữ cho ngươi cái mạng chó đó, ngoan ngoãn làm việc đi.”
“Giáo chủ? Cái gì giáo chủ? Ta có quen hắn sao? Vì sao hắn lại muốn giết ta?”
Dường như nam tử bắt đầu không kiên nhẫn, muốn đưa tay qua bắt lấy, lại bị Vân Phi Vũ xoay người tránh né, vậy nên hắn càng thêm tức giận, gỡ cây roi bên hông phất về phía y. Nhìn thân roi chuẩn bị đánh tới, dự cảm chẳng lành nảy lên trong lòng, y nhắm mắt lăn một vòng trên mặt đất, không ngờ lại đụng vào vật gì đó thật cứng, trước mắt tối sầm, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Nhìn Vân Phi Vũ nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, người nọ hầm hừ chạy tới bên cạnh đá mạnh một bên sườn y, cay nghiệt nói: “Ngươi trốn này, ngươi trốn này…..”
“Được rồi, muốn đẩy y tới chỗ chết sao?” Thanh âm uy nghiêm vang lên trong phòng. Một người thân mặt hoàng sam đứng bên cánh cửa, sau đó từ từ bước vào. Tuy rằng hắn ăn mặc bình thường, nhưng khí thế trên người lại vô cùng đáng sợ.
Nam tử vừa thấy người này liền vội vàng quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến Hoàng hộ pháp.”
“Đứng lên đi, tới xem y có sao không.”
“Dạ.” Tên ẻo lả vội vàng đứng dậy kiểm tra hơi thở của Vân Phi Vũ, nhìn sau đầu y, xoay người cung kính trả lời.
“Khải bẩm Hoàng hộ pháp, y bị hôn mê bất tỉnh, sợ là khi không cẩn thận đã đụng trúng đầu.”
“Uhm, Vậy là tốt rồi. Tôn Lãnh, từ nay về sau, chuyện của y đều do ta lo, ngươi không được phép nhúng tay vào. Trách nhiệm của ngươi đến đây là kết thúc.”
Tôn Lãnh khó hiểu nhìn hắn, kiềm chế không được liền mở miệng: “Nhưng giáo chủ đã giao cho thuộc hạ…”
“Ta biết.” Người nọ ngắt lời hắn. “Giáo chủ đột nhiên thay đổi chủ ý nên phái ta tới dò xét y cẩn thận. Từ hôm nay ta cũng sẽ trở thành hạ nhân của tạp dịch viện này. Chắc ngươi cũng hiểu phải làm như thế nào chứ?”
Đáy lòng bất mãn, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ cung kính, Tôn Lãnh hướng về phía hắn thi lễ: “Thuộc hạ hiểu được, một lát nữa sẽ căn dặn bọn họ cẩn thận cái miệng của mình.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Dạ.”
Thấy Tôn Lãnh ra khỏi phòng, người nọ mới nhìn Vân Phi Vũ, nhíu mày nhỏ giọng: “Rốt cuộc ngươi là ai? Thật sự chỉ là… chỉ đơn giản là một gã nam sủng?”
Tỉnh lại lần nữa, Vân Phi Vũ phát hiện mình đang nằm trên giường, mà hai má cũng truyền tới từng đợt mát lạnh, hẳn là được thượng dược. Xoay người, y phát hiện bên giường có người mỉm cười nhìn mình, lập tức cảnh giác mà ngồi dậy.
“Ngươi là ai? Cái tên ẻo lả kia đâu?”
“Ẻo lả?” Người nọ đột nhiên cười ha hả, một lúc lâu mới có thể dừng lại, sau đó cẩn thận liếc nhìn chung quanh: “Người ngươi vừa nhắc tới là Tôn quản sự đúng chưa. Hắn bị hộ pháp đại nhân gọi đi rồi. Ta là người được phái tới chăm sóc ngươi. Ta là Hoàng Trang, gọi ta Hoàng đại ca là được.”
“A… xin chào… Hoàng đại ca.”
Thái độ hai người quá cách biệt khiến cho Vân Phi Vũ không biết phản ứng như thế nào, nhưng cảm giác mát lạnh trên má cùng nụ cười ôn hòa của người nọ khiến trái tim lạnh lẽo của y có chút ấm áp, không khỏi cảm động: “Hoàng đại ca, là huynh giúp ta thượng dược sao?”
Hoàng Trang nhìn gương mặt y, trêu chọc: “Gương mặt đệ xinh đẹp như vậy mà bị hủy đi… không phải rất đáng tiếc sao?”
Vân Phi Vũ ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nam nhân việc gì phải xinh đẹp chứ, thân thể rắn chắc mới là đặc điểm của nam nhân. Ta rất hâm mộ Hoàng đại ca, thoạt nhìn thật cường tráng.”
“A phải không đó, những người hâm mộ đệ cũng không ít đâu.”
Vân Phi Vũ cười nhạt: “Có gì tốt chứ, cũng chẳng thể đổi thành cơm mà ăn.” Đang nói lại nghe tiếng ‘ọc ọc’ vang lên, y ngượng ngùng sờ sờ bụng, cười gượng hai tiếng.
Hoàng Trang cười, hiểu rõ, đi tới cạnh bàn bưng chiếc bát sứ lại đây: “Ăn đi.”
Vân Phi Vũ cảm kích đa tạ hắn, đưa tay tiếp nhận, sau đó bắt đầu ăn. Tuy rằng chén cháo trong tay không được ngon, nhưng mùi vị cũng không đến nỗi tệ lắm, y ăn một hơi tới cạn bát lại cảm giác vẫn còn chưa no.
Y ngượng ngùng nhìn về phía Hoàng Trang, cúi đầu: “Hoàng đại ca, còn… còn cháo hay không vậy? Có thể cho ta thêm một chút không?”
Tuy rằng thân phận của y sâu xa khó lường nhưng tính tình lại thẳng thắn, hồn nhiên đáng yêu. Hoàng Trang vui vẻ lấy chiếc bát trống không trên tay y: “Chờ một chút, ta tới phòng bếp xem thử.”
“A… đa tạ!”
Nhìn hắn bước ra khỏi cửa, Vân Phi Vũ thở dài, nghĩ thầm, từ lúc bước vào thế giới này, đây là lần đầu tiên biết thế nào là đói bụng, y vuốt bụng cười khổ.
Rất nhanh, Hoàng Trang bưng một bát canh tới, phía trên vẫn bốc nhiệt nóng hôi hổi: “Nhiều lắm nha, vậy nên huynh lập tức mang tới đây, nếu vẫn không đủ thì huynh lại lấy tiếp.”
Vân Phi Vũ hưng phấn nhìn cái bát lớn, vội vàng nhận lấy: “Đủ rồi đủ rồi, đa tạ Hoàng đại ca!”
“Ha hả, nhanh ăn đi.”
“Vâng.” Vân Phi Vũ thực sự rất đói bụng, ôm lấy cái bát lớn ăn ngấu nghiến, cho tới khi đáy bát hướng lên trời, y lau miệng, cảm thấy thảo mãn, ‘ợ’ một tiếng.
“Ăn no sao?” Hoàng Trang lấy cái bát đặt qua một bên.
“Dạ, ăn no lắm, thật sự vô cùng đa tạ huynh, Hoàng đại ca.”
Nhìn nụ cười chân thành trên mặt thiếu niên, Hoàng Trang không khỏi có chút chột dạ, bóp trán, lập tức đem cảm xúc đó đuổi đi. Ngồi xuống cạnh Vân Phi Vũ: “Đúng rồi, đệ còn chưa nói cho ta biết, đệ tên gì?”
“A……” Vân Phi Vũ ngượng ngùng nhức đầu: “Ha hả, là sơ sót của ta, lúc huynh giới thiệu tên thì ta cũng nên trả lời mới phải. Vậy hiện tại ta sẽ giới thiệu. Ta tên Kiều Phi Vũ, năm nay mười lăm tuổi. Hoàng đại ca gọi ta là Tiểu Vũ là được rồi.”
“Được rồi, đệ gọi ta là đại ca, ta gọi đệ là Tiểu Vũ.”
Hoàng Trang đột nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, Tiểu Vũ, vì sao đệ là ở cùng với Vân gia?”
Vân Phi Vũ giật mình, bị hỏi như vậy y mới phát hiện cho tới hiện tại đã xảy ra những chuyện gì… y hoàn toàn không biết. Lúc trước, tên Tôn Lãnh kia không nói cho mình biết, vị Hoàng đại ca này nhìn qua cũng không phải người xấu, chắc là sẽ kể cho mình nghe.
Y không trả lời vấn đề của Hoàng Trang mà hỏi ngược lại: “Hoàng đại ca, huynh có thể nói cho ta biết đây là đâu không? Giáo chủ mà Tôn quản sự kia nhắc tới là ai? Vì sao hắn muốn giết ta? Còn nữa, vì sao ta mới tỉnh lại đã ở nơi này? Ta hẳn là phải ở….” Đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó, y nín bặt.
Đêm *** loạn đó, chỉ cần nhớ lại cũng khiến y vô cùng xấu hổ. Rõ ràng là nam nhân, bị đối phương đặt dưới thân không nói, vậy mà còn giống như nữ nhân… dang rộng hai chân yêu cầu. Hiện tại nhớ lại cũng khiến y xấu hổ, không dám ngẩng đầu.
“Sao vậy? Đệ có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hoàng Trang đưa tay sờ chán Vân Phi Vũ, y mất tự nhiên tránh đi, cười mỉa: “Không có gì, chỉ là nghĩ tới một số chuyện không vui. Hoàng đại ca, huynh có thể trả lời vấn đề của ta trước được không, đi mà!”
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của thiếu niên, Hoàng Trang thở dài: “Được rồi, những gì ta biết ta sẽ nói hết cho đệ, những gì không biết thì ta chịu, nhưng lát nữa, đệ nhớ nói vì sao lại ở chung với Vân gia, được không?”
“Ân.” Vân Phi Vũ trịnh trọng gật đầu, cắn chặt răng, mong chờ nhìn về phía hắn.