Mục lục
Tiểu Thư Cưới Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên Vân Khoảnh Dương không hiểu gì cả, nghi hoặc nhìn về phía vật nhỏ kề bên.

Vân Phi Vũ vội vàng giải thích: “Dương, Lí đại ca là đại phu, mau đưa tay ra đi, hắn bắt mạch cho huynh.”

Nghe vậy, Vân Khoảnh Dương nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: “Bắt mạch? Các ngươi lừa được Vũ Nhi chứ không lừa được ta đâu, đừng vọng tưởng có thể khống chế ta để mang Vũ Nhi đi. Đừng khinh thường ta, các ngươi cùng lên đi…”

“Vân Khoảnh Dương, huynh câm miệng cho ta!”

Vân Khoảnh Dương nhất thời thất thần, trong trí nhớ của hắn, cho dù vật nhỏ có tức giận tới đâu cũng chưa từng dùng sắc mặt nghiêm khắc như vậy quát mình. Trong lúc nhất thời, hắn quên nói, chỉ kinh ngạc nhìn y.

Vân Phi Vũ cưỡng chế hỏa nộ trong lòng, trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó quay sang nhìn hai người, vẻ mặt áy náy: “Lí đại ca, Hoàng đại ca, thực có lỗi, ta thay hắn tạ lỗi cùng hai người. Cho ta chút thời gian, ta nói với hắn mấy câu.”

Hoàng Trang than nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: “Đệ đi đi, chúng ta chờ đệ ở đây.”

Mà Lí Lam Phong vừa nghe những lời kia, vốn định lập tức đứng dậy rời đi, nhưng nhìn vẻ cầu xin trên gương mặt y lại không khỏi mềm lòng, mặt không biến sắc, gật đầu.

“Đa tạ!” Vân Phi Vũ cảm kích cười cùng bọn họ, sau đó kéo nam nhân vẫn đang ngẩn người, chạy thẳng xuống lầu, tiến vào nơi hẻo lánh trong hậu viện.

Hai người lẳng lặng đứng đó, nhìn nam nhân trước mắt vẫn im lặng không nói, rốt cuộc Vân Phi Vũ không chịu nổi nữa, phẫn nộ, bi thương, sợ hãi trong lòng cùng nhau bộc phát, nắm vạt áo hắn rồi rống lên: “Rốt cuộc huynh muốn ta phải làm sao, muốn ta phải làm sao đây hả? Huynh là tên lừa đảo, là tên hỗn đản! Nói đi, huynh nói đi!”

Thấy đôi ánh mắt đỏ hồng cùng vẻ bi thương trên gương mặt vật nhỏ, Vân Khoảnh Dương đau lòng đưa tay ôm y tới trước ngực, không để ý y giãy dụa đấm đá, vội vàng ôm chặt không buông, ghé bên tai y không ngừng giải thích: “Xin lỗi, bảo bối, là ta sai rồi. Đệ đánh ta đi, mắng chửi ta đi, chỉ cần đệ đừng nóng giận là tốt rồi. Là lỗi của ta, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

“Xin lỗi có thể đổi được tính mạng của huynh sao? Dương, nói cho ta biết, có thể đổi được tính mạng của huynh quay về sao?”

Vân Phi Vũ đẩy hắn ra, đôi mắt đỏ sậm, huy một quyền lên mặt hắn.

Nam nhân không hề trốn tránh, mà khi thấy khóe miệng hắn tràn máu tươi, cảnh tượng khi trước lại hiện lên trong tâm trí, hô hấp cứng lại, tiến lên nắm lấy hắn, y lại bắt đầu rống lớn: “Vì sao không né. Vì sao huynh lại không né? Huynh thực khốn kiếp. Đây chính là ý định của huynh có phải không? Huynh muốn tra tấn ta đến chết sao? Dương, có phải không? Hỗn đản, huynh là tên hỗn đản, huynh là đồ lừa đảo….”

“Vũ Nhi… ta,” Vốn muốn nói không né chỉ vì muốn y hết giận, mà khi hai hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt y, cổ họng hắn như ứ nghẹn, nói không nên lời.

Hắn hiểu rất rõ, nếu như không phải quá thương tâm thì vật nhỏ sẽ không bao giờ rơi lệ trước mặt người khác, cho dù là người thân thiết nhất cũng không ngoại lệ. Tâm hắn như bị ai bóp nghẹn, đau đớn khôn cùng.

Vừa nắm tay y tát thật mạnh lên mặt mình, vừa run giọng giải thích: “Vũ Nhi, xin lỗi đệ, là ta không tốt. Ta khốn kiếp, ta không nên nói dối đệ. Đệ đánh ta, mắng ta cũng tốt, nhưng đệ đừng khóc có được không. Là ta sai lầm rồi. Đệ đánh ta, đệ đánh ta đi.”

Dùng sức thu mạnh tay về, Vân Phi Vũ nâng tay áo lau mặt, khụt khịt, sau đó hung tợn trừng hắn: “Con mắt nào của huynh thấy ta khóc. Vừa rồi gió lớn quá, ta bị cát bay vào mắt.”

Thấy y như vậy, Vân Khoảnh Dương biết vật nhỏ đã hết giận, liên thanh phụ họa: “Đúng đúng đúng, là gió quá lớn. Cơn gió chết tiệt này lại dám bay vào mắt bảo bối của ta. Nào, đến đây, ta giúp đệ thổi đi.”

“Tránh ra!” Vân Phi Vũ trừng mắt nhưng không tiếp tục đẩy hắn ra.

Vân Khoảnh Dương cười đùa cúi đầu hôn chóc một cái, đột nhiên lại kêu ‘ai ui’ một tiếng.

“Sao vậy? Đầu lại bắt đầu đau? Nhanh lên, mau để Lí đại ca chẩn mạch cho huynh.” Vân Phi Vũ lo lắng kéo hắn quay trở về.

“Không phải, thời gian phát tác đã qua rồi.” Vân Khoảnh Dương kéo y trở lại, sau đó chỉ chỉ lên má trái của mình: “Là bên trong này đau cơ!” Nói xong, hắn ủy khuất chớp mắt với y vài lượt.

“Xứng đáng!” Vân Phi Vũ tức giận trừng mắt liếc hắn, sau đó kéo đầu hắn xuống: “Há miệng để ta xem nào.”

“Không cần xem, hôn nhẹ một cái là được rồi.” Vân Khoảnh Dương cúi đầu hàm trụ đôi môi anh đào gần trong gang tấc, nhẹ nhàng mở hàm răng, vói lưỡi vào.

“Thực là nhớ!” Vân Phi Vũ thầm than một tiếng, vươn đầu lưỡi cũng hắn quấn quýt dây dưa, đem toàn bộ nỗi nhung nhớ trong lòng hóa thành môi lưỡi dây dưa triền miên. Một hồi lâu, hai người thở hổn hển tách ra.

“Vũ Nhi, ta muốn!”

Cảm giác tay hắn đã vói vào nội y của mình, bụng cũng bị phân thân cứng rắn của hắn đụng tới sinh đau, Vân Phi Vũ nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tạo khoảng cách giữa hai người, nghiêm túc nhìn hắn.

Nam nhân bất mãn muốn kéo y trở về trước ngực, nhưng thấy vẻ mặt đứng đắn đó lại không khỏi ngẩn người. “?”

“Nghe ta nói, để Lí đại ca bắt mạch cho huynh đi. Hắn có thể giải độc trên người huynh, cho dù không được cũng có thể kéo dài thời gian phát độc, tin ta đi, được không?”

Vân Khoảnh Dương mặt nhăn mày nhíu, sau đó thở dài: “Vũ Nhi, đệ cũng biết Vân gia cùng ma giáo căn bản là lưỡng thế bất lập, ta đương nhiên tin tưởng đệ, chỉ là bọn họ, ta thật sự không cách nào tin tưởng bọn họ.”

Biết lời nam nhân nói không sai, đưa mạch tượng ra trước mặt kẻ thù chính là đem tính mạng của mình ra cho kẻ thù định đoạt. Vân Phi Vũ cúi đầu trầm tư một lát, sau đó mở miệng: “Dương, ta biết muốn huynh tin tưởng bọn họ rất khó, nhưng ta có thể cam đoan bọn họ thực sự sẽ không hại huynh. Ngày tháng ta ở trong ma giáo trước kia, Hoàng đại ca cùng Lí đại ca giúp ta rất nhiều, hơn nữa lần này ta còn có một ước định với bọn họ, cho nên huynh để cho hắn bắt mạch nha?”

“Ước định cái gì?” Nam nhân kéo y vào lòng, đôi mắt u ám nheo lại lộ vẻ nguy hiểm. Vân Phi Vũ thở sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: “Dương, huynh hãy nghe ta nói, mặc kệ chúng ta ở nơi nào, nhưng nhất định tới cuối cùng ta cũng trở về bên cạnh huynh. Huynh phải tin tưởng ta.”

“Đệ muốn đi theo bọn họ?”

Cảm nhận được đôi tay trên lưng siết chặt lại, Vân Phi Vũ vuốt ve gương mặt hắn, gật đầu, ngay sau đó còn nói: “Dương, tin tưởng ta. Ta nhất định sẽ trở lại bên huynh.”

“Không cho phép, không cho phép, ta không cho phép.” Nam nhân đột nhiên phát cuồng dùng sức ép sát y vào cơ thể mình, phẫn nộ bi thương khiến hắn không ngừng run rẩy, run giọng gào thét: “Đừng rời khỏi ra, Vũ Nhi, ta biết người mà đệ yêu nhất không phải là ta. Đệ đừng đi gặp hắn được không? Nếu đệ không trở lại, vậy độc trong cơ thể ta giải rồi còn có ý nghĩa gì nữa, không có đệ, ta sống không bằng chết, vậy nên đệ đừng rời xa ta được không, được không?”

“Thật sự rất muốn mở đầu hắn ra xem bên trong rốt cuộc chứa thứ gì, đã từng nói nhiều lần là không không bao giờ bỏ hắn, vậy mà tới tận bây giờ vẫn không tin. Quả muốn đánh cho hắn một trận, làm cho hắn nhớ kỹ những lời ta nói.” Nhưng hiện tại, tâm y lại vì hắn bi thương mà trở nên đau đớn.

“Được rồi, ta đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên huynh, sao huynh vẫn không chịu tin ta?” Vân Phi Vũ bất mãn kiễng chân cắn lên tai hắn một cái: “Huynh coi huynh đi, lỗ tai to như vậy có tác dụng gì, rốt cuộc có đem lời ta nói rót vào đó không cơ chứ.”

Vân Khoảnh Dương hơi buông y ra, nhưng không vì lời y trêu chọc mà cười vui, đôi mắt nhìn y vẫn tràn đầy thương cảm.

Vân Phi Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Ta thật sự không đáng tin tới vậy sao? Aiz…”

Y dùng sức rút tay phải ra, ngẩng đầu, sau đó nghiêm mặt nhìn nam nhân: “Trời cao ở trên, Vân Phi Vũ ta xin thề, đời này kiếp này đều ở bên cạnh Vân Khoảnh Dương, không rời không vứt bỏ. Nếu phản bội lời thề, vạn tiễn xuyên tâm, uhm….” Đẩy bàn tay nam nhân đang che miệng mình ra: “Tránh ra, đừng làm phiền ta thề.”

“Vũ Nhi, đệ không được nói như vậy. Ta tin tưởng đệ còn không hết nữa là… ta không muốn nghe lời đó, ta chỉ là… chỉ không muốn thấy đệ gặp hắn.”Vân Khoảnh Dương vùi đầu sau gáy y, hờn dỗi nói.

“Tính tình thực như tiểu hài tử vậy!” Vân Phi Vũ tươi cười vỗ lưng hắn: “Dương, huynh an tâm. Chỉ sợ hiện tại hắn không thể nhận ra ta thôi.”

Vân Phi Vũ nhìn hắn, vẻ mặt pha chút phức tạp: “Kỳ thực, tình trạng hiện tại của hắn không tốt lắm, bởi vì bị kích thích quá mạnh nên sinh ra hai loại nhân cách, cũng có thể nói là hắn đã phát cuồng.”

Vân Khoảnh Dương ngây người, ngược lại lại nở nụ cười, vừa định châm biếm hai câu lại thấy vật nhỏ trừng mình, lập tức đem lời định nói nuốt trở vào trong bụng, nhưng trong lòng vẫn không ngừng âm thầm vui vẻ.

“Cũng bởi vì ta cho nên hắn mới trở nên như vậy, hơn nữa, Dương.” Vân Phi Vũ kiên quyết nhìn hắn: “Vì huynh, ta nhất định phải đi, bởi vì Lí đại ca chính là nhi tử của dược vương Lí Sầm, hắn nhất định có thể cởi bỏ độc trên người huynh. Ta đã cầu xin hắn giải độc cho huynh, sau đó ta cùng bọn họ tới ma giáo. Đây chính là lời ước định giữa ta cùng bọn họ.”

Nam nhân định lên tiếng, y lập tức vươn tay che miệng hắn lại: “Nghe ta nói hết.” thấy nam nhân gật đầu, y mới buông tay: “Ta biết huynh đang lo lắng điều gì. Ta thừa nhận trước kia mình yêu hắn, nhưng chuyện quá khứ đã trôi qua từ lâu, hơn nữa, ta đã chọn huynh, còn việc của Tích đại ca nữa, chẳng lẽ như vậy mà huynh vẫn chưa cho ta một chút tin tưởng?”

Nhìn vẻ mặt chân thật của vật nhỏ, Vân Khoảnh Dương ôm y, dùng cằm cọ lên tóc y: “Ta tin đệ nhưng không thể tin tên đó. Nếu hắn không để đệ trở về thì làm sao đây, hơn nữa, chẳng phải chúng ta vẫn đang tìm độc vương đó thôi, không nhất định phải dựa vào bọn họ.”

“Dương!” Vân Phi Vũ nhìn hắn chăm chú. “Ta không muốn lại phải nhìn thấy bộ dạng đó của huynh, nếu có lần sau, ta không dám cam đoan tâm mình sẽ ngừng đập trước huynh một bước…”

“Đừng nói nữa, ta nghe lời đệ, ta nghe lời đệ hết.” Vân Khoảnh Dương vội vàng che miệng vật nhỏ lại, đôi tay siết càng chặt, dường như đang sợ y đột nhiên biến mất.

Rốt cuộc cũng thuyết phục được, Vân Phi Vũ thở phào nhẹ nhõm, y cũng không dám cam đoan nếu tiếp tục phải giải thích thì mình còn kiếm chế được cảm xúc muốn mắng người hay không nữa, nhưng thôi vậy, hắn đã đồng ý là quá tốt rồi. Ngẩng đầu, vuốt lên gương mặt nam nhân, y thề thốt: “Huynh an tâm, ta muốn trở về sẽ không ai ngăn cản được, kể cả là hắn cũng vậy.”

“Thật sự?” Vân Khoảnh Dương nhìn y đầy nghi ngờ, đột nhiên, sắc mặt phát lạnh: “Nếu hắn dám không cho đệ trở về, ta nhất định sẽ dẫn người đánh đổ Phượng Hoàng sơn.”

“Được rồi, ta biết huynh lợi hại mà.” Vân Phi Vũ buồn cười nhìn hắn.

“Vũ Nhi, ta nói thật đó.” Vân Khoảnh Dương nghiêm túc nhìn y.

“Ta biết.” Vân Phi Vũ vuốt má hắn, tươi cười: “Cho nên ta nhất định sẽ trở lại trước khi huynh xuất quân. Huynh nên hiểu rõ, ta không thích các người cứ đánh tới đánh lui vì ta như vậy.”

Vân Khoảnh Dương mấp máy môi, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Đi thôi, Hoàng đại ca cùng Lí đại ca nhất định đã chờ sốt ruột lắm rồi.” Vân Phi Vũ kéo tay nam nhân đi về phía thang lầu, đột nhiên dừng bước, quay đầu hung hăng nói: “Nếu thái độ của huynh với bọn họ không tốt, sau này… không được phép đụng vào ta.”

Thấy tai vật nhỏ đỏ bừng, Vân Khoảnh Dương cười hắc hắc, tiến lên nắm lấy thắt lưng y, ghé bên tai nói nhỏ: “Bảo bối, nếu ta thể hiện tốt, có phải sẽ được….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK